Chữa Khỏi Một Con Ác Long

Chương 46

Dư âm của nỗi sợ trong ảo cảnh cũng không kéo dài lâu.

Chẳng mấy chốc, cảm xúc mà ảo cảnh lưu lại dần trở nên mơ hồ, tựa như một lớp sương mờ, ngay cả nhiều chi tiết cũng trở nên không rõ ràng.

Yvette rời khỏi vòng tay của Gwendolyn, đột ngột hỏi:

 “Presco và Zachley thế nào rồi?”

“Presco ở bên ngoài.” Gwendolyn quay đi, không nhìn nàng.

Yvette khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:

 “Vậy còn Zachley? Hắn có ổn không?”

Gwendolyn rất muốn đáp rằng hắn ổn, chúng ta mau ra ngoài, nhưng lời đến miệng lại biến thành:

 “Osborne và Alston đã đưa ngươi đến đây. Zachley có lẽ đã theo lối nào đó mà xông vào.”

Không thể nói dối khiến sắc mặt Gwendolyn trở nên khó coi, ngay cả giọng nói cũng đông cứng lại:

 “Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta phải ra ngoài trước.”

Xung quanh là màn sương đen dày đặc, không có gió, không khí tràn ngập mùi nấm mốc hôi hám. Nhìn ra xa, có thể thấy những mảnh xương trắng trơ trọi phát ra ánh sáng lập lòe như lửa ma trơi.

Nếu là trước đây, ở trong cảnh tượng thế này, Yvette có lẽ đã không bước nổi bước nào.

Nhưng sau khi đã thấy bộ sưu tập của Zachley, chứng kiến trận chiến giữa cự long và thợ săn rồng, và tận mắt thấy hình dạng kinh hoàng khi cự long ăn uống, giờ đây, cảnh tượng này ngoài việc khiến nàng cảm thấy mùi hôi thật sự khó chịu thì không còn làm nàng sợ hãi nhiều nữa.

Ánh mắt Yvette một lần nữa hướng về phía Gwendolyn:

 “Cảm ơn ngươi đã đến cứu ta. Dù thế nào, ngươi đã làm hế

t sức vì ta.”

Cảm xúc từ những giấc mơ dần nhạt phai.

Nhưng khi biết rằng Zachley cũng đang gặp nguy hiểm, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ: phải cứu hắn ra ngoài.

Dù là ảo cảnh chó đen hay hiện thực ác long, nàng đều không muốn hắn chết. Nàng muốn hắn sống, sống tốt, sống một cuộc đời bình lặng và hạnh phúc.

Hắn đáng lẽ nên sống một ngày thong thả, đi săn lúc thích hợp, buổi trưa ăn uống no đủ rồi lười biếng phơi nắng. Lúc rảnh rỗi, hắn có thể ngắm bộ sưu tập của mình hoặc bổ sung thêm vài món mới. Khi không có việc gì, hắn sẽ đi xem cây quả bùm bùm đã lớn thế nào, hoặc đôi khi chơi đùa cùng Presco.

Hắn đáng lẽ phải hạnh phúc. Hắn không nên, và cũng không thể, chìm đắm trong một ảo cảnh này đến ảo cảnh khác, thứ có thể khiến hắn tan vỡ.

“Trước khi tìm được Zachley và đưa hắn ra khỏi ảo cảnh, ta sẽ không rời đi.”

Trong mỗi ảo cảnh, cuối cùng nàng đều cảm thấy bất thường và đã vật lộn để thoát ra. Dù không có Gwendolyn, nàng cũng sẽ tỉnh lại.

Và nàng sẽ giống như Gwendolyn, tìm thấy rồi đánh thức hắn.

“Ngươi không cần phải đi cùng ta. Ta biết ngươi và Zachley không thể xem là bạn bè, ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi đi cùng. Thật ra, ta mong ngươi có thể rời đi. Ta không muốn hắn gặp chuyện, và ta cũng không muốn thấy ngươi bị liên lụy.” Yvette nhìn Gwendolyn, ánh mắt chân thành, giọng nói kiên định.

Gwendolyn trừng mắt nhìn nàng, lời muốn nói bị nghẹn lại trong họng.

Đôi mắt bạc vốn thon dài của Gwendolyn trợn tròn, cô giang hai tay ra, giọng nói đầy phẫn nộ:

 “Ha, ngươi cũng nghĩ ta làm vậy vì ân oán cá nhân sao?”

“Ngươi và hắn thân thiết như vậy, chắc không giống Presco, chưa từng hỏi về thiên phú của hắn chứ?”

Yvette quả thực từng tò mò, nhưng trước giờ nàng chưa hỏi. Nàng luôn cảm thấy hỏi về chuyện riêng của bạn bè là một hành động không đúng mực.

Thiên phú của lục long là do Zachley chủ động nói với nàng, không phải nàng hỏi. Khi mới gặp Gwendolyn, họ thậm chí chưa tính là bạn bè, nhưng nàng lại từng hỏi Presco.

Gwendolyn trông có vẻ tức giận hơn, chỉ nói ngắn gọn:

“hắc long thiên phú là học tập, một năng lực học tập kinh hoàng đến mức gần như sao chép được mọi thứ.”

“Nghĩa là, không chỉ là học theo nghĩa rộng. Cho dù là những năng lực tưởng chừng không thể học được, chỉ cần hắn muốn, năng lực tự chữa lành của lục long, sự sắc bén của hồng long, vẻ cứng cáp của kim long, sự nhanh nhẹn của lam long, nhạy bén của cam long, khả năng nhìn thấu mọi vật của tử long… bao gồm cả sự chân thật của ta,” Gwendolyn khẽ nắm không khí ở một bên rồi thả ra ở bên kia, “Chỉ cần hắn muốn, hắn đều có thể đạt được.”

Yvette không dám tin, nghiêng đầu, phản ứng đầu tiên là cảm thấy điều đó thật vô lý.

Đùa gì vậy, những thứ đó cũng có thể học được sao?

Nàng muốn phản bác, nhưng rồi chợt nhớ lại những điều nhỏ nhặt trong quá khứ. Nếu Zachley muốn, hắn thực sự học mọi thứ rất nhanh.

Hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với con người, nhưng lại học cách chăm sóc một con người yếu ớt trong thời gian rất ngắn.

Thậm chí, hắn còn cố gắng quan tâm đến cảm xúc của nàng, chỉ dựa vào một cuốn sổ tay không mấy đáng tin.

Hắn học cách nướng thịt, bện các dụng cụ di chuyển lớn, và xây dựng những căn nhà đá giống con người trong thời gian rất ngắn.

Còn cả cuốn sổ tay ấy nữa.

Presco đưa cho hắn cuốn sổ tay, mặc dù hắn không quen viết chữ, điều này chứng tỏ Presco cũng không hiểu rõ khả năng biết chữ của hắn. Không phải Presco dạy hắn biết chữ, mà trước đây hắn cũng chưa từng giao tiếp với con người. Vậy hắn làm cách nào để nhận biết nhiều chữ đến vậy?

Và cả ngôn ngữ thông dụng của hắn nữa.

Yvette không nhịn được mà nheo mắt lại. Nàng vẫn nhớ rõ câu nói đầu tiên hắn từng nói với nàng: "Còn sờ bậy nữa ta sẽ ăn ngươi." Khi ấy, giọng hắn thật buồn cười.

Từ khi nào mà cách nói chuyện của hắn bằng ngôn ngữ thông dụng lại trở nên chuẩn xác như vậy?

Yvette không nhớ rõ. Như thể sự thay đổi ấy xảy ra một cách vô hình, hắn đã trở thành như hiện tại.

Những hành động trông vụng về của hắn chỉ đơn giản vì hắn chưa từng tiếp xúc với chúng trước đây. Hắn không thực sự ngốc nghếch đến mức không thể làm tốt mọi việc.

Gwendolyn từ từ bình tĩnh lại khi tiếp tục kể:

"Và bởi vì tất cả những gì hắn biết đều là 'học được', nên hắn không bị ràng buộc bởi những giới hạn tự nhiên như những con rồng khác."

"Nhưng để đổi lấy việc 'học tập', hắc long đã đánh đổi lý trí của mình."

"Chúng sinh ra với khát vọng mãnh liệt về sức mạnh. Khi chúng học được càng nhiều, lý trí của chúng sẽ càng ít dần đi, cho đến khi biến thành một kẻ điên cuồng, khát máu, chỉ biết phát tiết sự tàn sát."

Gwendolyn cắn môi, ánh mắt nặng nề nhìn Yvette.

"Ngươi có thể tưởng tượng một sinh vật như thế không? Hắn có lớp vảy cứng nhất thế giới, không vũ khí nào để lại vết tích. Hắn có nanh vuốt sắc bén và ngọn lửa rồng nóng cháy, đủ sức g.i.ế.c c.h.ế.t cả những con rồng mạnh mẽ khác. Hắn còn có tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, cùng với giác quan nhạy bén có thể nghe thấy tiếng cánh bướm từ hàng trăm dặm."

"Quan trọng hơn, hắn có khả năng tự chữa lành vô hạn. Dù may mắn làm tổn thương được hắn, hắn vẫn hồi phục ngay lập tức."

Gwendolyn tiếp tục với giọng trầm lặng.

"Những hắc long từng đánh đổi lý trí đều trở thành thảm họa không thể cứu vãn. Chúng không chỉ là mối nguy cho loài rồng, mà còn là tai họa cho toàn đại lục."

Nếu không phải đêm mưa ấy, Osborne tình cờ nghe được bí mật trong cuộc họp tộc, rồi nói dối để tiết lộ với nàng, Gwendolyn cũng sẽ không biết những điều này.

"Trong tộc, các trưởng lão quyết định trừ khử hắn. Osborne nhận lệnh thực hiện việc này." Gwendolyn nhìn Yvette kiên định.

 "Ta ghét hắn, nhưng không đến mức muốn đưa hắn vào chỗ c.h.ế.t vì cảm xúc cá nhân."

Cô lại nhấn mạnh: "Nhưng ta cũng sẽ không cứu hắn."

Yvette lặng người, tâm trí hỗn loạn bởi những thông tin Gwendolyn vừa nói. Nàng không thể tưởng tượng Zachley – người từng cúi mình dùng cánh để gõ ám hiệu, người mà nàng từng gọi là "anh họ", người đã ngồi trước mặt nàng để xin lỗi – có thể biến thành một quái vật mất lý trí chỉ biết g.i.ế.c chóc.

"Nhưng..." Yvette cất lời khô khốc, "Hắn rõ ràng chưa làm hại ai."

Gwendolyn tỏ vẻ không hài lòng với sự cố chấp của Yvette.

"Osborne nghe lén cuộc họp của tộc, rồi nói với ta. Ta dùng năng lực của mình để tái hiện điều hắn nghe được."

"Nhưng ngươi có chắc tất cả những gì Osborne nghe được là hoàn toàn chính xác? Nếu tin tức đã bị suy diễn hoặc thiếu sót thì sao?" Yvette nhẹ nhàng phản bác.

"Ngươi muốn nói ta đang dối trá?" Gwendolyn nhíu mày.

"Không phải vậy." Yvette đáp, "Nhưng đôi khi ngôn ngữ có thể dẫn đến hiểu lầm. Một phần thông tin không đầy đủ có thể khiến chúng ta tự suy diễn và đưa ra kết luận sai lệch."

Yvette nhìn sâu vào mắt Gwendolyn, khẩn thiết thuyết phục:

"Gwendolyn, ít nhất hãy cho Zachley cơ hội giải thích. Trước khi hắn thật sự biến thành quái vật như lời ngươi nói, hắn vẫn là một phần của tộc ngươi, phải không?"

Gwendolyn im lặng hồi lâu, ánh mắt d.a.o động. Cuối cùng nàng thốt ra năm chữ: "Nhân loại thật khôn khéo."

Vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Bầu trời sáng rực lập tức chuyển tối, những vết nứt sâu xuất hiện trên mặt đất.

=====

Tác giả có chuyện muốn nói:

Gwendolyn: Ta thậm chí nghi ngờ hắn có thể học cách trở thành cây.

Yvette: …

Gwendolyn: Nhưng ngẫm lại thì rất thực dụng. Giống như cây, chỉ cần nắng và nước là hắn có thể sống, ngươi sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền mua thức ăn đấy!

Yvette: … Kinh Cức vương quốc vẫn nuôi nổi hắn, cảm ơn ngươi!

Bình Luận (0)
Comment