Mưa lớn bất ngờ trút xuống, dữ dội và tàn bạo. Chỉ một khoảnh khắc trước, bầu trời vẫn còn trong xanh thăm thẳm, giờ đây đã tối đen như mực, tựa màn đêm bất ngờ buông xuống.
Những hạt mưa rơi xuống nặng nề, tựa như những chiếc đinh nhỏ sắc bén, đập vào da thịt khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Trên boong tàu, nơi đám hành khách đang tận hưởng ánh nắng ấm áp, tất cả đều kinh hãi trước sự thay đổi bất ngờ này. Một số người khó chịu vì thời tiết quái ác, một số khác oán trách vì sao tàu không kích hoạt lớp bảo vệ ma pháp. Tuy vậy, không ai ngoại lệ, tất cả vội vã chạy vào khoang tàu để trú ẩn.
Giữa biển khơi vô tận, con tàu khách sang trọng vốn chạy định kỳ giờ đây như chiếc lá mỏng manh trôi nổi, mặc sóng dữ cuốn đi.
Khung cảnh mênh m.ô.n.g và cuồng nộ của thiên nhiên càng làm tăng thêm sự hoảng loạn trong lòng người.
Tại nhà ăn và sảnh giải trí ở tầng cao nhất, các nhân viên phục vụ bị đám hành khách giận dữ vây lấy. Những tiếng chất vấn vang lên, hỏi vì sao tình trạng rung lắc của tàu vẫn chưa được giải quyết.
Lợi dụng sự quen thuộc với cấu trúc của con tàu, Teresa né qua đám đông hỗn loạn, nhanh chóng vượt qua các hành lang chật chội, chỉ vài bước đã đến khoang điều khiển.
Bên trong, không khí căng thẳng bao trùm. Thuyền trưởng Gabre, mái tóc đã bạc phơ, vừa đưa ra mệnh lệnh vừa đích thân điều khiển con tàu.
Thấy Teresa bước vào, một trợ lý đứng gần cửa lập tức cảnh giác, bật dậy hỏi:
“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”
Teresa không đáp, lướt qua anh ta và tiến thẳng đến bên cạnh thuyền trưởng.
Gabre liếc nhìn Teresa qua khóe mắt, tay vẫn không ngừng thao tác. Ông trấn an trợ lý đang định rút kiếm:
“Người quen cũ, không cần xen vào. Bruno, tiếp tục công việc của ngươi đi.”
Cơn mưa nặng hạt làm mặt biển nổi sóng dữ dội. Gabre khéo léo điều khiển con tàu né tránh một con sóng lớn, sau đó nhường vị trí lại cho đại phó rồi quay sang Teresa.
“Cần ta giúp đỡ gì không?” Teresa hỏi, giọng điềm tĩnh.
Gabre rút chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, chưa kịp trả lời thì cánh cửa khoang điều khiển đột ngột bật mở. Một thủy thủ hốt hoảng bước vào, trên tay ôm chặt một chiếc hộp.
Gabre lập tức tiến lên, nhận lấy chiếc hộp, vội hỏi:
“Sao rồi? Kể cả khi trả thêm hai ngàn đồng vàng, hắn ta cũng không chịu sao?”
Thủy thủ lắc đầu, gương mặt tái nhợt như tro. Nước trên mặt anh ta chảy thành dòng, không rõ là nước mắt hay nước mưa. Giọng thì nghẹn ngào:
“Hắn là kẻ lừa đảo! Chỉ là một học đồ sơ cấp, hắn hoàn toàn không có đủ ma lực để nạp vào ma tinh!”
Câu nói cuối gần như trở thành tiếng gào khóc. Gabre vội đưa tay bịt miệng thủy thủ, ngăn anh ta khiến những người khác thêm hoảng sợ.
Teresa tiến lại gần, lắng nghe những lời ngắt quãng từ miệng thủy thủ dưới bàn tay của Gabre.
Gabre vỗ vai anh, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy quả quyết:
“Bình tĩnh lại, còn chưa đến lúc để hoảng loạn. Tin tưởng vào con tàu Bồ Câu Trắng và cả ta nữa, ta sẽ tìm ra cách.”
Gabre dẫn Teresa rời khỏi khoang điều khiển, đi về phía một căn phòng nghỉ nhỏ.
Cửa vừa mở, trong phòng vang lên tiếng thở đều đặn của một người, là tiếng khớp xương của người đàn ông đang nắm chặt tay.
“Biết được ngươi ở trên thuyền, dù ngươi không tới tìm ta, ta cũng định đi tìm ngươi.” Gabre nói, mí mắt hạ xuống, che khuất phần nào đôi mắt màu xám của mình, nhưng không thể hoàn toàn giấu đi ánh mắt đầy mong đợi.”Teresa điện hạ, ngài mang theo ma tinh tràn đầy ma lực phải không?”
Kinh Cức vương quốc có nguồn ma tinh màu lam dồi dào, đây là loại ma tinh mạnh nhất, có khả năng chứa đựng ma lực lớn nhất. Điều đặc biệt của ma tinh này là sau khi sử dụng, thông thường sẽ biến thành phế thạch, thậm chí những ma tinh cấp cao cũng chỉ có thể sử dụng hai đến ba lần.
Hiện nay, hầu hết các thiết bị luyện kim đều dựa vào ma lực điều khiển, bao gồm thuyền của họ. Ma tinh màu lam là nguồn năng lượng chủ yếu và mạnh nhất.
Ma tinh này có giá trị rất cao, người thường khó có thể sở hữu, nhưng là thành viên vương thất của Kinh Cức vương quốc, Teresa mang theo ma tinh này bên mình không phải chuyện lạ. Dù sao, giá trị của nó vượt xa vàng.
Teresa gật đầu.”Có ma tinh, nhưng nó đã cạn kiệt. Còn nữa, ngài không cần phải khách sáo với ta."
Thuyền trưởng chợt nhíu mày, sắc mặt tối lại, rồi nhanh chóng kéo cửa phòng ra, cúi đầu nói nhỏ với Teresa: "Bồ Câu Trắng vốn có đủ ma tinh dự trữ để dùng cho cả lượt đi và về. Nhưng kho ma tinh đã bị thay đổi, chỉ còn mấy thùng ma tinh thượng hạng còn có thể sử dụng. Còn lại là phế thạch. Điều khiển một cái bút cũng khó khăn."
Thanh âm của thuyền trưởng tràn đầy phẫn nộ: "Không còn cách nào, ta chỉ có thể ưu tiên bảo đảm động lực, còn cân bằng và phòng ngự thì không thể dùng. Ai có thể ngờ rằng không chỉ gặp bão mà còn phải đối mặt với dòng ma lưu kích động dưới biển?"
“Kích động ở phía dưới?” Teresa hỏi.
“Đúng vậy.” thuyền trưởng gật đầu.”Và nó đang dần ép sát."
Teresa hiểu ra lý do thuyền trưởng không quay lại.
Thế giới này, đại lục vốn tràn ngập ma lực, trong khi Bách Hoa đại lục lại cấm ma. Sau khi hai đại lục hợp nhất, ma lực tự phát hướng tới Bách Hoa đại lục và kích động nó, dẫn đến sự kháng cự từ thiên nhiên của Bách Hoa đại lục. Khi hai loại kích động này gặp nhau, chúng có thể tạo ra một kích động mạnh mẽ, có khả năng làm con thuyền bị phá hủy hoàn toàn.
Ngay cả khi thuyền vượt qua một khoảng cách lớn ra biển, nó vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi ma lưu kích động. Tuy nhiên, những tình huống đột phát vẫn có thể xảy ra.
Phía dưới và phía sau là ma lưu kích động, và họ chỉ có thể tiến về phía trước.
"Sáu tổ luân ky* đã hỏng một tổ, năm tổ còn lại miễn cưỡng có thể duy trì hoạt động. Điều phiền phức là chúng ta cần ma lực mạnh mẽ để điều khiển."
*luân ky (輪機): là một thiết bị hoặc hệ thống năng lượng, là một hệ thống dùng để tạo ra hoặc lưu trữ năng lượng ma thuật.
Teresa đã hiểu, vấn đề là ma lực không đủ.
Sau một vài câu trao đổi, cả hai người đi qua một hành lang dài và vào khu vực hậu cần.
Tại khu vực hậu cần, các thiết bị hỗ trợ đã đóng lại, không có hệ thống điều hòa nhiệt độ, khiến nhiệt độ trong khoang thuyền dần dần tăng lên, không khí trở nên ngột ngạt.
Mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm lưng và n.g.ự.c thuyền trưởng.
"Trên thuyền có một vị ma pháp sư, ngài cũng đã thấy rồi. Ta từng phái thủy thủ đi nhờ họ cung cấp ma tinh tràn đầy ma lực, nhưng đã thất bại."
Teresa gật đầu hiểu, rồi xoay người rời đi.
Teresa nhanh chóng chạy về phòng, nơi không khí hỗn loạn. Ghế dựa, vốn được cố định vào bàn, giờ đã bị Zachley buộc chặt.
Yvette một tay bám c.h.ặ.t đ.ầ.u giường, tay còn lại đỡ lấy Zachley, sắc mặt nàng tái nhợt khi dựa vào hắn, ngồi trên giường.
Teresa quỳ xuống trước mặt em gái, lấy ra một viên ma tinh và hỏi:
“Yvette, em có thể đưa thật nhiều ma lực vào viên ma tinh này không? Tàu gặp sự cố, chúng ta cần nhiều ma lực hơn nữa.”
Zachley cau mày, lên tiếng:
“Nàng ấy đã rất khó chịu rồi.”
“Ta biết.” Teresa lạnh lùng nhìn hắn, rồi quay sang em gái, giọng dịu lại:
“Yvette, em có thể làm được không? Em có thể giúp được không?”
Teresa đưa viên ma tinh về phía em gái.
“Em...” Yvette chưa kịp nói xong, thì Zachley đã đưa tay đánh lệch viên ma tinh khỏi tay Teresa, ánh mắt anh nhìn Teresa như muốn cảnh cáo.
“Nàng ấy rất khó chịu, đừng ép nàng ấy nữa.”
Giọng hắn trầm thấp, ẩn chứa sự kiên quyết.
Không chỉ vì say tàu mà Yvette còn rất khó chịu mỗi lần sử dụng hết ma lực của mình.
Viên ma tinh màu lam lăn ra xa, va vào chân bàn và dừng lại.
Teresa đứng dậy, giọng lạnh lùng và kiên quyết:
“Con tàu này có hơn hai nghìn người, bên ngoài là bão tố, phía sau là ma lưu đang kích động. Ma lực không đủ, nếu không có giải pháp, chúng ta và hai nghìn người trên tàu sẽ chết! Ngươi hiểu ý nghĩa của điều này không?”
Teresa không chắc em gái có thể kiểm soát được ma lực đến mức nào. Nếu Yvette có thể, đó là điều tốt nhất. Nếu không, cô cũng sẽ không ép buộc.
Cô sẽ lại mang ma tinh đi, tìm gặp một pháp sư khác. Dù đối phương có phải là học đồ hay không, Teresa sẽ ép buộc họ dùng hết ma lực cuối cùng của mình.
Nếu tất cả đều không thể, thuyền trưởng cũng không có biện pháp khác. Lúc đó, họ chỉ có thể hy vọng vào việc nhờ cứu viện từ một con tàu khác.
Đó là kết quả tồi tệ nhất.
Không cần bàn về việc liệu có đủ kế hoạch dự phòng cứu hộ cho con thuyền hay không, hay việc hành khách còn chưa tham gia vào cuộc diễn tập chạy trốn, chỉ riêng việc phía sau là cơn kích động ma lưu, nếu Bồ Câu Trắng bị cuốn vào, nó sẽ dễ dàng bị hủy diệt. Thậm chí nếu có một vài chiếc thuyền nhỏ trốn thoát, thì tiếp theo sẽ thế nào? Không có thiết bị hỗ trợ chuyên nghiệp, không có đủ nước ngọt và đồ ăn, họ có thể sống sót trên biển bao lâu? Nếu chỉ là một cuộc trốn thoát, đó chẳng qua là một cuộc tử vong biết trước hậu quả.
"Ta có thể làm được.” Zachley nói với giọng trầm.”Trước đây ta đã từng mang nàng đi, bây giờ ta có thể đưa các ngươi trở về."
"Long là long.” Teresa cười lạnh, vung tay lên nhấn mạnh vào chiếc nhẫn trên tay.”Ngươi tính thay ta, thay em gái ta quyết định mọi thứ à?"
"Được!" Yvette thét lên.
Yvette một tay giữ chặt cánh tay Zachley, tay còn lại dùng một cánh hoa hoa trà cuốn lấy ma tinh màu lam.
"Em có thể làm được. Em cần hành động."
"Đây cũng chính là điều em muốn làm."
Yvette không nhìn lên, đôi mắt nàng vẫn tập trung vào viên ma tinh, nhưng cả Teresa và Zachley đều hiểu rằng, những lời này không phải dành cho họ.
Teresa thu tay lại, ánh mắt Zachley lại dừng trên Yvette.
Yvette hít một hơi thật sâu, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Trong không khí, những hạt ma tinh màu lam bắt đầu di chuyển, Yvette dẫn dắt chúng vào ma tinh.
Viên ma tinh màu lam hấp thụ ma lực một cách hoàn hảo, hạt phủ vừa tiếp xúc liền lập tức truyền vào bên trong ma tinh như tơ lụa mượt mà.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ, tốc độ quá chậm.
Yvette tập trung cảm nhận, nàng cảm thấy mình đang ngày càng xa dần.
Đột nhiên, Yvette mở to mắt, nàng "thấy" thứ ma lực thật sự!
Không chỉ là một hạt ma tinh lướt qua, mà là một cơn sóng ma lực!
Sóng triều ấy giống như bức tường mềm mại không thể nhìn thấy, nhưng lại tích tụ sức mạnh, đẩy về phía trước, thỉnh thoảng có những đợt sóng cao vượt qua bức tường, những đợt sóng đó lại chuyển thành những hạt ma tinh nhỏ bé quay lại xung quanh.
Khi sóng triều đẩy mạnh "bức tường" tiến về phía trước, Yvette hiểu ngay đó chính là ma lực kích động mà chị gái đã nói.
Cơn sóng ma lực quá mạnh mẽ, Yvette không dám tiếp xúc trực tiếp, nàng chỉ cảm nhận "bức tường" bên cạnh mình. Nhìn thấy đầu sóng dâng lên, b.ắ.n ra những "bọt nước" nhỏ qua "đầu tường.” Yvette vội vàng thử dẫn dắt những "bọt nước" này.
Khi nàng tiếp xúc với "bọt nước.” trong khoảnh khắc ấy, Yvette bỗng cảm nhận được cảm giác ma lực tràn đầy.
Cảm giác này như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, rồi thả mình trong nước ấm, toàn thân nàng cảm giác như hòa vào dòng nước, đồng thời nàng cũng nhận ra rằng cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, như thể đây chính là sức mạnh tự thân của nàng.
Yvette không quên công việc mình cần làm, nàng không sa vào cảm giác ấy quá lâu, chỉ một lúc sau, nàng thu lại cảm xúc, nhanh chóng điều chuyển ma lực vào trong ma tinh.
Lượng năng lượng này nhiều đến mức so với những hạt trong không khí, chẳng khác gì một chất đặc. Sau vài hơi thở, viên ma tinh màu lam biến thành màu lam đậm.
Teresa vội vàng tiếp nhận viên ma tinh đó.
Yvette vẫn còn đắm chìm trong cảm giác trước đó, nàng giơ tay về phía chị gái.”Cho em thêm mấy viên nữa."
"Không cần miễn cưỡng.” Teresa dặn dò nàng.”Sức khỏe của em quan trọng hơn."
"Em biết, em cũng không phải đang miễn cưỡng."
Có lẽ do vừa rồi ma lực mạnh mẽ đã tác động, con thuyền vẫn lắc lư, nhưng Yvette cảm thấy mình không còn choáng váng như trước nữa.
Teresa không lãng phí thời gian, nhanh chóng đưa ra chín viên ma tinh hình lăng tròn, phóng về phía Yvette và dặn dò: "Cứ làm theo sức của mình."
Yvette gật đầu, lại một lần nữa đắm chìm vào cảm giác kỳ diệu đó.
Với kinh nghiệm lần đầu thành công, lần sau mọi việc diễn ra nhanh chóng hơn, chỉ trong khoảng mười mấy giây, nàng đã khiến ma tinh đầy ắp.
Teresa kinh ngạc nhìn tất cả những gì đang diễn ra.
Cuối cùng, Yvette không chỉ làm đầy những viên ma tinh Teresa đưa cho nàng, mà trong cơ thể nàng tràn ngập ma lực đến mức khiến nàng bất giác kêu ra một tiếng hừ hừ nhỏ.
Yvette ngượng ngùng che miệng lại.
Teresa vừa thu lại ma tinh, vừa hôn lên trán em gái mình, giọng đầy vui sướng: "Bảo bối, em giỏi quá!"
Nói xong, Teresa quay người chạy về phía thuyền trưởng.
Yvette vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Zachley, đôi mắt lấp lánh.”Chúng ta cũng đuổi theo đi!"
Nàng đã nhận ra ma lực kích động đang đến gần, nàng cảm thấy mình có thể giúp đỡ một điều gì đó. Dù cho ma tinh đã thiếu hụt, nàng vẫn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn so với việc để chị gái mang theo ma tinh chạy loạn.
Zachley nhìn nàng trong vài giây, thở dài: "Được."
Ngay sau đó, hắn bế Yvette lên, đặt nàng ngồi trên cánh tay mình, rồi lấy áo da che trên đầu nàng, ôm nàng bước ra ngoài cửa, lao vào cơn mưa lớn.
Teresa chạy rất nhanh, khi Zachley ra ngoài chỉ thấy một bóng người đang uốn cong. Hắn mang Yvette từ boong tàu nhảy xuống, vội vàng đuổi theo.
Yvette kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ Zachley, vừa tay vừa kéo áo da che kín đầu hắn.
Cơn mưa rơi xuống, vỗ mạnh vào áo da, tiếng động như đưa Yvette quay trở lại cơn mưa rừng đêm ấy, khi Zachley vẫn là một con rồng, hắn đưa nàng về sào huyệt của mình.