Chữa Khỏi Một Con Ác Long

Chương 68

Mặt trời dần ngả về phía tây, ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời một sắc vàng rực, những cánh bướm khẽ lượn lờ giữa những bụi hoa yên tĩnh.  

Zachley nhẹ nhàng đỡ Yvette đứng dậy, tay trong tay cùng nàng bước chậm qua thảm hoa trong sa mạc.  

Biển hoa giữa sa mạc là cảnh đẹp hiếm có, nhưng trong mắt Zachley, thứ quyến rũ nhất không phải là khung cảnh, mà là ánh mắt tràn đầy tình ý của người bên cạnh.  

Ánh nhìn của hắn không rời khỏi nàng, tựa như muốn khắc ghi mọi khoảnh khắc. Yvette mỗi lần ngước mắt lên đều thấy ánh mắt hắn dịu dàng dõi theo mình. Thẹn thùng, nàng vội vàng tránh đi nhưng lại không kiềm được mà liếc nhìn hắn lần nữa.  

“Ta dự định vài ngày nữa sẽ rời Bách Hoa đại lục.” Yvette giải thích với Zachley.”Vương quốc hiện đang cần một lượng lớn dược tề, ta có thể giúp được. Ngoài ra, nữ vu có năng lực tiên tri cần nguồn ma lực dồi dào, chỉ có môi trường đặc biệt mới có thể cân bằng. Ta cần đến đại lục khác để điều chỉnh.”  

“Ta sẽ đi cùng nàng.” Zachley đáp ngay, không chút do dự.  

Yvette mỉm cười, siết c.h.ặ.t t.a.y hắn:  

“Đương nhiên rồi.”  

Nàng kể cho hắn nghe về lá thư hồi âm của vương hậu Hồ Điệp Lan, nhắc đến khả năng những điều đó có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Nghe vậy, Zachley lập tức căng thẳng.  

Hắn kéo Yvette vào lòng, nói đầy kiên quyết:  

“Vậy chúng ta đi ngay thôi. Ngồi thuyền vừa chậm vừa mệt, ta sẽ mang nàng bay qua đó.”  

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên đưa Yvette trở về chỉ mất nửa ngày. Kể cả lần này bay chậm để nàng thoải mái, cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc đi tàu.  

Yvette tựa vào người hắn, ngửa đầu mỉm cười:  

“Được thôi, chờ sắp xếp xong mọi thứ, chúng ta sẽ xuất phát.”  

Bầu trời chuyển dần sang tối, nhiệt độ sa mạc cũng thay đổi. Cơn nóng ban ngày dần bị cái lạnh len lỏi thay thế. Chiếc váy dài không chỉ bảo vệ Yvette khỏi cái nắng gay gắt, mà giờ đây còn giữ ấm cho nàng khỏi cái lạnh buốt giá.  

Zachley nhìn trời, dẫn nàng quay về nông trại ở ngoại ô.  

Laura đã đứng chờ từ lâu, khi thấy họ trở về, cô thở phào nhẹ nhõm.  

Zachley vội vàng đánh xe đưa Yvette hồi cung, kịp lúc trước khi màn đêm buông hẳn.  

Mặc dù không muốn rời xa, nhưng hắn vẫn phải quay lại trại ngựa. Mỗi bước đi, ánh mắt hắn vẫn lưu luyến nhìn nàng.  

Yvette áp mu bàn tay lên gò má đỏ bừng của mình, lòng rộn ràng như có cánh, vui vẻ chạy chậm về cung.  

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đêm đến, nằm trên giường, nàng không tài nào ngủ được.  

Trong đầu nàng, hết hình ảnh về tiên tri nữ vu lại đến nụ hôn dịu dàng của Zachley hiện lên rõ mồn một.  

Yvette khẽ chạm lên miệng, tay nắm chặt mép chăn, khóe môi vô thức nở nụ cười.  

Sau một lúc lâu, nàng trở mình, khẽ thở dài.  

Mặc dù mới trở về không lâu, nàng vẫn muốn ở gần gia đình mình lâu hơn nữa. Nhưng, thế giới bên ngoài đã khơi dậy trong nàng khát vọng tự do mãnh liệt. Việc chế tạo dược tề cần thiết và ước mơ được quang minh chính đại ở bên hắn là những điều thôi thúc nàng tiến bước.  

Yvette suy ngẫm thật kỹ về mọi thứ, từng việc một đều được nàng sắp xếp cẩn thận trong đầu.  

Trước tiên, nàng cần cùng cha mẹ bàn bạc xem khi nào thì cho Zachley một thân phận phù hợp để đi lại trong vương quốc. Dù sao, nàng không thể rời đi mãi mãi mà không quay về, phải không?  

Việc xử lý tình hình ở đại lục cũng đã được đưa vào kế hoạch. Cuối hè đầu thu là thời điểm cận kề, thời gian để chuẩn bị ứng phó với thiên tai tuyết không còn nhiều.  

Về việc trở lại đại lục, điểm đến cũng đã nằm trong dự tính của nàng.  

Thành phố Trí Tuệ là một lựa chọn không tồi. Ở đó có nguồn tài liệu phong phú, nàng sẽ không thiếu nguyên liệu để chế tạo dược phẩm. Nếu may mắn, biết đâu nàng còn có cơ hội gặp được những nữ vu khác để trao đổi kinh nghiệm. Tuy nhiên, việc vận chuyển ma dược ở nơi này lại không mấy thuận tiện. Nhưng có Zachley hỗ trợ, có lẽ họ sẽ dễ dàng quay lại sau mỗi vài tuần…  

Yvette chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng gõ khẽ trên cửa kính ban công.  

Nàng sững người một chút, chớp chớp mắt ngạc nhiên.  

Phòng ngủ của nàng nằm trên tầng ba của cung điện, bên ngoài có hàng rào phòng vệ được gia cố bằng bụi gai, các loại phù chú và đội lính tuần tra, gần như không thể có ai trèo lên được.  

Tiếng gõ ngừng lại trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc, một nhịp điệu quen thuộc vang lên. Đó chính là nhịp mà Zachley đã dạy nàng vào buổi chiều hôm nay, giờ đây được tái hiện hoàn hảo trên cửa kính.  

Yvette buông tay khỏi trang sách, ánh mắt bỗng sáng rực, khóe môi không kìm được mà cong lên.  

Dựa vào ánh sáng dịu dàng của trăng, nàng đứng dậy, tiện tay khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi bước về phía ban công.  

Tấm thảm mềm mại dưới chân nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân nàng. Yvette vén màn che lên, và trước mắt nàng là người mà nàng vừa nghĩ đến cách đây không lâu, giờ đây đang đứng bên ngoài cửa kính.  

Khi thấy nàng kéo rèm, gương mặt Zachley lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Hắn chỉ vào chốt cửa, làm khẩu hình: "Mở cửa cho ta."  

Yvette không nhịn được mà bật cười.  

Ngón tay nàng chạm vào chốt cửa, nhưng không vội vã mở khóa. Nàng kéo dài giọng, nhẹ nhàng hỏi:  

“Chàng muốn làm gì?”  

Giọng nàng nhẹ như một hơi gió thoảng, đủ để người thường chẳng thể nghe rõ. Nhưng với Zachley, thính lực vượt xa người phàm, từng lời nàng nói như sợi lông vũ khẽ lướt qua tai. Hắn không khỏi nghiêng đầu, như thể muốn nghe thật rõ câu hỏi ấy.  

Nhìn nụ cười trên môi nàng, ánh mắt Zachley sáng rực: “Ta đến để đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.”  

Giọng nói của hắn rõ ràng vang lên, dù đã qua lớp cửa kính.  

Yvette giật mình, theo phản xạ ngoảnh lại nhìn Laura, lo lắng cô ấy có bị đánh thức không. Đồng thời, bàn tay nàng rất thuần thục mở khóa cửa, để Zachley bước vào.  

Gió đêm len lỏi theo bước chân hắn, mang theo chút se lạnh.  

Hắn khép cửa lại một cách nhanh gọn, không để phát ra tiếng động.  

Khi Yvette quay lại, Zachley đã đặt hai tay lên má nàng. Lòng bàn tay hắn hơi chai sần, cảm giác rõ ràng khi chạm vào làn da nàng. Nhưng thứ khiến Yvette chú ý hơn cả là hơi ấm từ cơ thể hắn, rất mạnh mẽ.  

Yvette chỉ kịp ngây người một giây, Zachley đã cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn.  

Phải nói rằng, Zachley thực sự là một học trò giỏi.  

Ban đầu, nụ hôn có chút vội vàng, nhưng ngay khi chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, hắn lập tức trở nên chậm rãi, dịu dàng, tràn đầy sự kiên nhẫn.  

Hắn giống như một người thợ săn dày dạn kinh nghiệm, từng bước đặt bẫy, kiên nhẫn chờ đợi con mồi tự nguyện bước vào.  

Đôi tay của Zachley dần dịch xuống. Một tay ôm lấy eo Yvette, tay còn lại đỡ sau đầu nàng.  

Nhận ra đôi tay nàng buông thõng bên người, hắn nhẹ nhàng nắm lấy và đặt chúng lên cổ mình. Yvette thuận theo, vòng tay ôm chặt lấy hắn.  

Hành động này dường như khiến Zachley vô cùng thích thú. Ngay khoảnh khắc nàng ôm lấy hắn, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn.  

Nụ hôn dịu dàng kéo dài, như một loại mê hoặc. Yvette cảm thấy đầu óc mình mơ màng, tay chân như mềm nhũn. Nếu không có Zachley đỡ lấy, nàng có lẽ đã ngã quỵ xuống.  

Một lúc lâu sau, hắn mới rời khỏi môi nàng.  

Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế, mũi chạm nhẹ vào sống mũi nàng, vầng trán tựa lên trán nàng.  

Nàng thở dồn dập vì thiếu dưỡng khí, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên cổ hắn.  

Cảm giác đó khiến yết hầu của Zachley khẽ chuyển động. Hắn khẽ thì thầm, giọng trầm ấm: “Nàng từng nói nàng thích ta khi trắng trẻo hơn.”  

Khoảng cách gần như vậy khiến lời nói của hắn kèm theo hơi thở phả nhẹ lên môi nàng, gây chút ngứa ngáy.  

Yvette lặng lẽ hắng giọng, gật đầu thừa nhận: nàng đã từng nói thế.  

“Vậy thì…” Zachley nghiêng đầu, nói vài lời bên tai nàng.  

Mặt Yvette lập tức đỏ bừng, nàng ngửa đầu ra sau, dùng tay véo má hắn. Dù ra vẻ hung dữ, giọng nói nàng lại mềm mại như làm nũng:  

“Nụ hôn chúc ngủ ngon kết thúc rồi. Ngoan, đi ngủ thôi!”  

Zachley thở dài, buông tay khỏi eo nàng, chỉnh lại trang phục của mình.  

Trước khi rời đi, hắn ôm nàng lần nữa, đặt một nụ hôn thật kêu lên trán nàng.  

Nhân lúc Yvette chưa kịp phản ứng, hắn nhanh nhẹn mở cửa kính, nhảy ra ngoài.  

Chỉ còn lại câu nói cuối cùng của hắn vang vọng trong không khí: “Ngủ ngon, bảo bối.”  

Yvette chạm tay lên trán, nhìn cánh cửa kính khép lại, rồi bất giác bật cười không thành tiếng. Đôi mắt nàng cong cong như vầng trăng khuyết, ánh lên vẻ rạng rỡ.  

Kéo bức màn lại, nàng thay một bộ đồ ngủ mới rồi leo lên giường.  

Nhìn chằm chằm vào hoa văn trên trần nhà, Yvette đột nhiên kéo cao chăn, trùm kín từ đầu đến chân.  

Nàng cũng muốn gần gũi hắn thêm chút nữa, nhưng… không phải lúc này.  

Mặc dù cảm thấy hơi ngượng khi cha mẹ biết về chuyện này, nhưng đó chỉ là điều thứ yếu. Điều quan trọng hơn là Zachley học hỏi quá nhanh, Yvette lo lắng rằng hắn sẽ thực sự hiểu rõ mọi thứ. Hơn nữa, mỗi ngày hắn đều quấn lấy nàng mà không biết xấu hổ.

Nàng còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, không thể để điều này cản trở hành trình của mình.

Yvette vừa ngọt ngào vừa lo lắng trong lòng. Nàng hưởng thụ tình cảm từ hắn, nhưng cũng lo sợ nếu cứ như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ không thể cưỡng lại được nữa.

Yvette hít một hơi, nhắm mắt lại và thiếp đi.

Sáng hôm sau, Laura nhanh chóng nhận thấy đôi môi Yvette hơi sưng đỏ.

Yvette nhìn vào gương, tự trách mình và ra lệnh cho Laura lấy băng gạc để chữa trị.

Nàng vốn định đi gặp cha mẹ để bàn về chuyện rời đi, nhưng giờ thì làm sao nàng có thể ra ngoài với bộ dạng này?

Buổi sáng, Zachley lại đến.

Laura hỏi nàng muốn làm gì, Yvette khẽ nhấp nhấp môi và đáp: "Để hắn về đi. Buổi chiều... không, sau bữa tối thì bảo hắn đến."

Laura hiểu ý và đi ra ngoài để truyền đạt lời nhắn của Yvette.

Zachley quả thật không có việc gì, chỉ đến thăm các quý tộc trong cung, ngoài ra chỉ cần trông coi ngựa và mã phu khác là đủ.

Quản gia Quincy đã cho phép hắn nghỉ ngơi, dù có đi hay không, việc nuôi ngựa không liên quan đến hắn, và sẽ không có ai hỏi hắn đi đâu.

Zachley không chút do dự, theo Laura vào thư phòng của Yvette, và ở lại đó suốt cả ngày.

Sau khi ăn trưa, Yvette tìm đến cha mẹ. Quốc vương và vương hậu đã đoán trước được nàng sẽ làm như vậy, nên không ngăn cản. Chỉ là họ nhắc nhở nàng đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi, có bất cứ chuyện gì khó khăn thì phải thông báo cho họ ngay lập tức.

Khi vương hậu dặn dò xong, mắt bà đã đỏ hoe. Điều này làm Yvette cũng muốn khóc, nhưng may mắn là quốc vương kịp thời chuyển đề tài, giúp hai mẹ con bình tĩnh lại.

Khi bữa tiệc quý tộc kết thúc, quốc vương liền cấp tước vị cho Zachley, xem như công nhận thân phận của hắn.

Zachley từ một mã phu bất ngờ trở thành Bá tước của vương quốc Kinh Cức.

Mặc dù tước vị này không quá cao, nhưng ít nhất giờ đây hắn có thể công khai đứng cùng Yvette mà không phải lo lắng về danh phận.

Ngày nhận tước, sắc mặt của Angus tái đi.

Tuy hắn ta không vui, nhưng khi gặp Zachley, hắn ta cũng không thể không tôn trọng và gọi hắn bằng tước vị.

Hắn ta là con trai thứ của một công tước, không thể kế thừa tước vị của cha mình và cũng không có tước vị riêng. Dù cái tước vị của Zachley mà hắn ta nhìn thấy có vẻ không hợp lý, nhưng ít nhất trước mặt người ngoài, hắn ta vẫn phải đối xử với Zachley một cách lịch sự.

Zachley, tất nhiên, không biết gì về những suy nghĩ trong lòng Angus. Hắn cũng không để tâm đến chuyện này, vẫn đối xử với Angus như mọi khi, vẫn khinh thường hắn, nhưng không cố tình làm khó.

Ai ngờ chính sự thờ ơ của Zachley lại khiến Angus càng thêm nín thở.

Zachley hoàn toàn không chú ý đến hắn, hắn chỉ chú tâm vào Yvette.

Lợi ích của việc có thân phận rõ ràng là hắn có thể công khai ra vào cung điện của nàng, không phải lo lắng phải tìm lý do mỗi lần đến thăm nàng. Tuy nhiên, điều phiền toái là quốc vương đã cho hắn một biệt thự riêng, buộc hắn phải rời cung vào lúc hoàng hôn và quay về đó mỗi ngày.

Zachley cảm thấy quốc vương chỉ đang làm điều tốt, nhưng hắn không có chứng cứ để chứng minh.

Dù vậy, may mắn thay, họ sẽ sớm rời đi.

Zachley đã chuẩn bị kỹ lưỡng một lần nữa, nội thất biệt thự cũng đã được trang trí lại, và quốc vương còn phái người giúp hắn vẽ các phù văn lên đó.

Ngoài ra, cha mẹ và anh trai Yvette đã tặng nàng một chiếc nhẫn chứa vật phẩm, không chỉ đầy vàng mà còn chứa các viên ma lực tinh thạch. Thứ này không chỉ có thể dùng để đổi tiền mà còn có thể giúp ích trong nhiều việc.

Nàng không bao giờ phải lo lắng về việc thiếu tiền nữa!

Ngoài ra, các vật tư khác cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Điều đáng chú ý là, nếu không phải Yvette kiên quyết, Laura cũng đã định đi cùng nàng.

Yvette chỉ cần suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng từ chối.

Mặc dù có Laura đi cùng sẽ đỡ phải lo lắng, nhưng từ kinh nghiệm trước, nàng hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình. Hơn nữa, nếu mang theo Laura, nàng sẽ không thể tách rời khỏi quá xa, và khi họ gần nhau, cô cũng sẽ ở đó.

Nghĩ đến đây, Yvette ngại ngùng mà không thể đồng ý.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, vào buổi tối trước khi lên đường, Yvette lại mơ một giấc mơ.

Bình Luận (0)
Comment