Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 52


Nội trợ?
Trác Vi Lan sửng sốt, vén tóc lên tai rồi tiến lại gần.

Nàng ước gì có thể dán cả người lên cánh cửa, cố gắng xem bản thân có phải nghe nhầm rồi không.
Đúng như ý muốn, Mạc Sương lặp lại lần thứ hai.

Vừa thông báo cho người bên đầu dây bên kia, vừa đánh thức tâm trí của Trác Vi Lan trong phòng: "Ba nghe thấy rồi đấy, điều con vừa nói là một người vợ của gia đình."
Trác Vi Lan sợ hãi.
Cô không thể tin được một người tham công tiếc việc đến mức quên cả vợ, mỗi khi đi làm đều mang vẻ vui sướng lại thốt ra lời đó! Chẳng lẽ...!người đang nói không phải là Mạc Sương?
Đầu nóng phát sốt, Trác Vi Lan quên béng cơn tức giận cách đây không lâu, dùng tay quẹt một cái mở cửa ra.
Mạc Sương đang nghe điện thoại, quay đầu lại nhìn theo nơi phát ra âm thanh.

Cô hơi ngạc nhiên, rồi lập tức nhẹ nhàng cười nói: "Thôi nhé ba, vợ con về rồi."
Mất đi sự ngăn cách của cánh cửa, Trác Vi Lan nghe rõ mồn một tiếng thét tức giận của ba Mạc ở đầu dây bên kia.
"Con..."
Lời nói chưa hết, âm thanh đột ngột bị ngắt quãng.

Mạc Sương không nể tình kết thúc cuộc gọi.
"Vi Lan."
Mạc Sương không quan tâm đến sự tức giận của cha, nở nụ cười dỗ dành vợ: "Em đừng tức giận, tôi sẽ không làm như vậy nữa đâu."
Trác Vi Lan giơ tay ngắt lời: "Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa."
"Ừm?"
"Chị nói muốn chuyển sang làm nội trợ là vì muốn chọc giận cha sao?" Trác Vi Lan hỏi.
"Tôi nói nghiêm túc đấy." Mạc Sương nở nụ cười.
Trác Vi Lan ngây ra vài giây, nhận ra vẻ mặt tươi cười của Mạc Sương thật gợi đòn, nàng đưa tay lên sờ trán: "..."
Mạc Sương không ngại lây bệnh, vừa chỉnh lại cổ áo vừa cười tươi đề nghị: "Sờ trán không chính xác lắm đâu, hay là để tôi sờ bên trong quần áo?"
Bởi biểu cảm này mà Trác Vi Lan rốt cuộc đã biết Mạc Sương lúc này rất tỉnh táo, nàng liền rút tay về mắng: "Còn đùa à!"
"Không phải đùa." Mạc Sương nghiêm túc trả lời: "Thân nhiệt bên trong quần áo mới càng chính xác."
Bên trong.
Trác Vi Lan phát hiện Mạc Sương nhấn mạnh hai chữ này, mãi mới nhận ra là Mạc Sương không biết xấu hổ, trừng cô: "Nói chuyện chính đi!"
"Ừm, được rồi." Mạc Sương ngoan ngoãn trả lời: "Chuyện chính là chuyện gì?"
"Tại sao chị lại muốn làm nội trợ?" Trác Vi Lan không hiểu nổi: "Cho dù từ chức ở tập đoàn X thì chị cũng có thể xin việc ở công ty khác mà.

Có phải bởi vì khoảng thời gian này quá bận rộn nhiều việc làm chị cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi không? "
Mạc Sương hỏi ngược lại: "Tôi làm nội trợ không được sao?"
Trác Vi Lan không trả lời được câu hỏi này.
Mạc Sương giúp nàng vẽ nên một bức tranh lý tưởng cho cuộc sống tương lai như sau: "Buổi sáng, tôi sẽ đánh thức em dậy, giúp em chuẩn bị quần áo và bữa sáng, rồi đưa em đến công ty.

Bữa trưa tôi sẽ mang cơm đến chúng ta cùng nhau ăn.

Buổi tối sẽ nghe em kể chuyện ở công ty, giúp em xoa lưng, bóp vai dỗ em ngủ...!".
Mạc Sương nói một hồi, tóm gọn trong một ba chữ "xoay quanh vợ".
Trác Vi Lan cảm thấy thật khó tin.
Mới đây không lâu, mỗi ngày về nhà, Mạc Sương đều nói chuyện được với nàng được mấy câu, thời gian bên nhau còn lại cũng chỉ là "giao tiếp" trong phòng vào buổi tối.

Sao đột nhiên lại biến thành "thê nô" thế này.
Trong đầu nàng tự tưởng tượng ra hình ảnh Mạc Sương bộ đồ gấu con hay thỏ con hay trang phục của hầu gái.
"Ôi." Trác Vi Lan do dự không nói được câu từ chối.

Ánh mắt bất giác dịu lại: "Nhưng mà...!công việc của chị ở tập đoàn X thì sao?"
"Tất cả đã là quá khứ, bây giờ đối với tôi em là quan trọng nhất." Mạc Sương tỏ vẻ thản nhiên nói ra những câu thật buồn nôn, dù chưa quen nói những lời này, nhưng vẫn có vẻ như đạo lý hiển nhiên.
Trác Vi Lan thật sự bị cảm động, lúc mở miệng nói như kiểu làm nũng: "Em không tin."
Mạc Sương vươn tay ra ôm lấy nàng khẽ gọi: "Vi Lan..."
Âm cuối lên trầm xuống bổng, như sợi lông vũ gãi nhẹ vào tim.

Trác Vi Lan không còn sức đẩy ra, nàng xoay người than thở: "Em chưa có tha thứ cho chị đâu."
Mạc Sương cười tủm tỉm nhắc nhở: "Trong phòng có bàn sách."

Ký ức xấu hổ hiện lên trước mắt, Trác Vi Lan cảm thấy máu trong người sôi trào dâng, lập tức đỏ mặt hất cánh tay của Mạc Sương ra: "Chị im miệng cho em!"
Thấy nàng thật sự tức giận, Mạc Sương không biết xấu hổ tiếp tục nhào lên, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Trác Vi Lan bắt đầu cảm nhận được sự quyền lực của một người chủ gia đình.
Cảm giác này thật tuyệt.
"Em đi ngủ một lát." Nàng lập tức bị nghiện cảm giác này, làm vẻ ra lệnh.

"Chị tự mình tìm cái gì làm đi, đừng quấy rầy em."
Mạc Sương tuân theo ý nàng, ngoan ngoãn đáp: "Lát nữa em dậy ăn tối nhé?"
"Để sau hẵng nói." Trác Vi Lan vẫy tay ra hiệu: "Đi đi."
Động tác đuổi người của nàng thật không khách khí, nhưng Mạc Sương cũng không phàn nàn, yên lặng dõi theo bóng nàng trở về phòng.
Đóng cửa lại, khóa chốt, chặn Mạc Sương với nét mặt hiền lành chờ đợi ở bên ngoài, nàng ngã xuống giường, vừa vui vừa đập mạnh lên nệm cười thỏa thích.

Sau đó lăn qua lộn lại nghịch điện thoại di dộng.
Nhìn thấy tin nhắn chưa đọc, nàng giật mình ngồi dậy.
Là tin nhắn của cha Mạc: Cô đã nói gì với Mạc Sương?
Trác Vi Lan biết cha Mạc nói đến chuyện "nội trợ", suy nghĩ một lúc, nàng trả lời sự thật: "Con không nói gì cả."
Cha Mạc thấy nàng ấy trả lời, liền gọi điện trực tiếp đến, nói một cách rất thô lỗ: "Cô là đồ vô dụng, cô muốn hủy hoại tương lai của Mạc Sương sao?"
Trác Vi Lan cảm thấy khó chịu, nàng trả lời: "Con đâu có!"
"Đâu có?" Cha Mạc chế nhạo: "Nếu không phải do cô thì sao nó có thể từ chức?"
Trác Vi Lan vô cùng tức giận, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh nói chuyện: "Ba, đó là quyết định của Mạc Sương, không ai trong chúng ta có thể can thiệp."
"Được rồi, tôi sẽ không xen vào, để xem các người sẽ thế nào!" Cha Mạc buông một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Giọng nói bên tai đột nhiên biến mất, Trác Vi Lan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, bất lực thở dài.
Nếu không có của ông ấy, cuộc sống của nàng và Mạc Sương sẽ mỹ mãn hơn chăng?
Có lẽ cha Mạc chỉ đang trả thù cô vì Mạc Sương đã cúp điện thoại.
Trác Vi Lan đơn giản nghĩ vậy, cất điện thoại đi, cuốn chặt chăn lông mềm mại và nhắm mắt lại, quên đi cuộc nói chuyện không vui vừa rồi.
Không quan tâm nữa, ngủ thôi!
——
Khi Trác Vi Lan mơ hồ tỉnh dậy, ánh sáng lọt qua khe rèm cửa trở nên yếu ớt, căn phòng tối đến mức khó nhìn thấy.

Nàng ngáp một cái, vươn tay mò mẫm bật đèn lên, nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức nhỏ đặt trên chiếc bàn ở đầu giường.
Đã năm giờ hơn rồi.
Trác Vi Lan vươn vai bước xuống giường thay quần áo, bước ra khỏi căn phòng với tinh thần tràn đầy năng lượng.

Khi vừa đi qua phòng làm việc, nàng liếc thấy cánh cửa đang mở và căn phòng trống rỗng.
Mạc Sương đâu?
Trác Vi Lan khó hiểu bước xuống lầu, chỉ thấy Mạc Sương đang đứng trước cửa phòng bếp.
Mạc Sương đang mặc một chiếc tạp dề màu vàng kem, trên đầu có một chiếc kẹp tóc nhỏ có hình trái tim, tay áo xắn lên cao đang chăm chỉ nhào nặn bột mì.

Vị trí đồng hồ trên cổ tay lộ ra bị bằng bột mì dính vào.

Ánh mắt của Trác Vi Lan đảo quanh chiếc nơ buộc ở eo Mạc Sương, nàng chớp mắt mấy cái xác nhận mình không nhìn nhầm mới cẩn thận dò hỏi: "Mạc Sương?"
Mạc Sương nhướng mắt cười: "Vi Lan, tôi đang làm bánh quy cho em đấy."
Dáng vẻ này thật ngoan ngoãn đáng khen.

Trái tim Trác Vi Lan run lên vì sự đáng yêu này, nàng cảm thấy rất vui, liền cúi người giúp Mạc Sương lau sạch bột mì trên chóp mũi, giọng nói vô thức nhẹ nhàng: "Chị biết làm bánh quy sao?"
"Tôi có thể học mà." Mạc Sương nhẹ nhàng trả lời: "Em thích ăn gì? Tôi sẽ hỏi dì Phương cách làm thử xem."
Dì Phương nghe thấy tên mình được nhắc liền quay lại nhìn.

Thấy hai người này lại dính nhau như sam, bà bỏ con dao bếp xuống, nhẹ nhàng rời khỏi.
Đợi sau khi dì Phương đi khỏi, Trác Vi Lan bạo gan đứng dậy, véo một cái vào má Mạc Sương, nàng nhìn chiếc tạp dề nhỏ bằng ren vừa thở dài xúc động: "Trông chị thế này có chút giống hiền thê lương mẫu thật..."
Mạc Sương tiêu điểm: "Hiền thê?"
"Ừ." Trác Vi Lan không cảm thấy mình nói sai: "Thẩm Văn sắp về rồi."
Mạc Sương nhướng mày, cúi đầu chọc một cái lỗ nhỏ trên cục bột: "Đúng rồi."
Trác Vi Lan nhớ Mạc Sương từng nói cô không muốn gặp Mộ Thẩm Văn, liền cười khan: "Chị không cần lo lắng, em sẽ quán xuyến nó."
"Được, nghe theo em." Mạc Sương thở ra một hơi nhẹ nhõm, có vẻ thực sự không muốn nhìn thấy Thẩm Văn.
Trác Vi Lan biết ý, hỏi sang chuyện khác: "Chị định làm bánh gì vậy?"
"Bánh quy trứng, dì Phương nói loại này dễ làm nhất." Mạc Sương liền cầm khay nướng lên làm cho nàng xem: "Trước tiên trải một lớp giấy, rồi..."

Trác Vi Lan nhìn vẻ mặt phấn khích của Mạc Sương, trong lòng cảm thấy thật dễ thương.

Nhớ lại những gì cha của Mộ đã nói: Hủy hoại tương lai? Mạc Sương vui vẻ như bây giờ không tốt sao? Cớ sao cứ phải đến tập đoàn X làm việc sấp mặt mới là có tương lai chứ.

Mạc Sương không biết nàng đang nghĩ gì, vẫn chăm chú làm bánh, chỉnh sửa cho những chiếc bánh đều nhau nó.
"Sắp làm xong rồi." Trác Vi Lan nhịn cười: "Sau khi nướng bánh sẽ nở ra, không thể chiếc nào cũng giống nhau đâu."
Mạc Sương nhìn chằm chằm bán thành phẩm trong chảo nướng một lát, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, lát nữa tôi lại sửa."
Sửa? Trác Vi Lan nghẹn lời, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm - nếu để Mạc Sương làm việc nhà, chị ấy nhất định sẽ nâng cao tiêu chuẩn và yêu cầu.
"Mạc Sương." Nàng nhào vào người vợ, cọ qua cọ lại: "Chị không cần làm việc nhà đâu."
Mạc Sương cúi đầu bận rộn, mặc cho nàng ôm: "Tôi sẽ thử xem."
"Nhàm chán lắm sao?" Trác Vi Lan mím môi.

"Thế...!chúng ta ra ngoài chơi?"
Mạc Sương liếc cô một cái: "Vi Lan."
"Hửm?"
"Ba tôi có gọi cho em không?"
"..." Trác Vi Lan ngẩn người: "Làm sao chị biết."
Mạc Sương cười tủm tỉm nói: "Nhìn em không giống bình thường."
"Hừ." Trác Vi Lan không giấu giếm, nói thẳng: "Ba nói chị từ chức là vì em."
Vẻ mặt Mạc Sương trầm xuống, bàn tay kéo bột mạnh hơn, tạo thành một vết thủng bất thường trên cục bột nhỏ vô tội.

"Ông ấy là vậy, luôn cố chấp cho rằng mọi vấn đề đều do người khác gây ra."
"Ba nói sau này sẽ không xen vào chuyện của hai chúng ta." Trác Vi Lan thấy Mạc Sương nhíu chặt mày, lập tức nói tin tốt để trấn an.
"Thật không..." Mạc Sương không vui mừng như nàng, vẫn giữ nguyên vẻ suy nghĩ vừa vò cục bột nhỏ.
Trác Vi Lan tò mò mà chọc Mạc Sương: "Chị đang suy nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ rốt cuộc cha tôi đang suy tính điều gì."
"Có thể là gì chứ? Ba nói sẽ không xen vào chuyện của chúng ta nữa.

Đây là chuyện tốt"
"Chưa chắc." Mạc Sương nhìn nàng, sau khi do dự, cô vẫn nói một cách cân nhắc: "Ông ấy có đơn đặt hàng ở công ty em."
Trác Vi Lan đột nhiên nhận ra: "Đúng vậy nhỉ! Suýt thì em quên chuyện này."
"Tôi đang quen một người ở công ty của cô." Mạc Sương không có ý định làm bánh quy, đặt bột sang một bên, nhìn cô nói: "Vi Lan, tôi lo lắng công việc của em sẽ bị ảnh hưởng."
Vế vấn đề này, Trác Vi Lan nghĩ rất thoáng, xoa đầu Mạc Sương nói: "Chị đừng lo, vốn em cũng không đặt nặng vấn đề công việc, mất việc thì mất.

Sau này em sẽ tự gầy dựng thương hiệu riêng, khỏi phải chịu đám tư bản đó! "
"Gầy dựng thương hiệu?" Mạc Sương ngạc nhiên.
"Đúng vậy," Trác Vi Lan thản nhiên nói, nhưng sau một hồi suy nghĩ, nàng trở nên nghiêm túc: "Em nghĩ phải tạo ra thương hiệu của riêng mình! Vừa hay đến kỳ nghỉ, em có thể bắt đầu chuẩn bị...!Để gọi điện hỏi Vi Ninh xem sao! "
Trác Vi Lan càng nghĩ càng phấn khích, lập tức đi lên tầng tìm điện thoại.
Mạc Sương nhìn theo bóng lưng của nàng, lắc đầu cười khổ, giấu những điều khoong kịp nói ra lại trong lòng.
Muốn xây dựng một thương hiệu không thể không có mạng lưới nhân mạch.

Mà đây lại là...!điểm ba Mạc dễ dàng hạ thủ nhất.
——
Trác Vi Lan đi làm ngoài kiểu "tự lực, tự cường" mà người ta hay nói thì chính là nhường bộ cùng cầu.
Sau khi tốt nghiệp, nàng đã vạch ra cho tương lai ba con đường.

Một là làm một người nội trợ giống như mẹ.

Hai là xin vào làm ở một công ty thiết kế tầm cỡ để nâng cao bản thân.

Nàng toàn nghe bọn bạn học nói với nhau rằng khách hàng khó chiều, công việc vất vả,...!vì vậy nàng rất tò mò về thế giới xa lạ đó.

Ba là tạo dựng một thương hiệu trang sức dưới sự ủng hộ của cha mẹ.
Sau khi mẹ Mạc không từ mà biệt bỏ trốn cùng người đàn ông khác, điều này đã trở thành việc tế nhị.


Trác Vi Lan âm thầm loại bỏ phương án đầu tiên.

Với hai lựa chọn còn lại, nàng không do dự lâu, nàng cảm thấy việc tạo dựng một thương hiệu quá khó, với tính cách lười biếng của mình, nàng quyết định vào một công ty lớn làm một nhân viên bình thường cho xong.
Năm đầu tiên, Trác Vi Lan cho rằng việc thiết kế phù hợp với nhu cầu thương mại hóa rất thú vị, thỉnh thoảng làm thêm giờ cũng không thành vấn đề.

Dù sao thì Mạc Sương cũng bận, ở nhà cũng chán.

Bước sang năm thứ hai, Trác Vi Lan nhạy cảm phát hiện giám đốc và các đồng nghiệp có thái độ khác thường đối với mình.

Nàng không muốn tìm hiểu quá sâu, cho rằng vì vấn đề công việc làm lãnh đạo quan tâm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dù thiết kế của mình bị từ chối ũng không kêu ca.
Đến năm thứ ba, Trác Vi Lan đã giúp công ty đặt được vị trí ở khu D quảng trường Thiên Mạc, nhưng thiết kế luôn bị thay đổi hoặc bị từ chối.

Nàng xem lại những mối quan hệ của mình trong công ty liền cảm thấy tương lai mờ mịt.
Quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng nghĩ bản thân có thể bắt đầu làm lại sao?
Trác Vi Lan yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, vừa quản thúc cô nhóc tăng động Mạc Thẩm Văn, vừa thưởng thức sự dễ thương của cô vợ, tuy thỉnh thoảng bị quấy rầy một chút nhưng nhìn chung vẫn là một cuộc sống thoải mái.
Nàng chưa suy nghĩ sẽ nghỉ bao lâu, chẳng thèm quan tâm công ty cho nghỉ 32 ngày.

Cảm thấy nghỉ chưa đã thì nghỉ việc.

Không gì quan trọng bằng tâm trạng thoải mái.
Nghe Mạc Sương nói về việc làm "nội trợ", rồi bị cha Mạc mỉa mai, Trác Vi Lan đã có suy nghĩ bỏ việc thiết kế.

Nàng đột nhiên nhận ra công việc hiện tại rất nhàm chán, nuôi không nổi vợ, càng nói chi đến thực hiện mơ ước.
Trước đây, Trác Vi Lan đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu.

Từ ý tưởng băng cá nhân do Mạc Sương dán vào mắt cá chân nghĩ ra thiết kế một chiếc vòng chân, màu sắc mơ mộng phủ lên những chi tiết thô, thêm sự ràng buộc ngọt ngào.
Trác Vi Lan biết ý tưởng này có chút u sầu cực đoan, không phù hợp với phong cách vốn có của thương hiệu, đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị trả về.

Nhưng không ngờ lí do lại là: Tiêu thụ không tốt, nếu đổi thành bộ phụ kiện hoặc vòng tay mới có thể đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng.
Tất nhiên nàng không thay đổi quyết định của mình.

Lãnh đạo cũng không can thiệp, lại một lần nữa trả lời qua loa lấy lệ.
Trác Vi Lan nhớ lại những ký ức không vui này, ý nghĩ tạo thương hiệu riêng càng kiên định.

Nàng quen biết một tiền bối rất thành thạo việc này liền nhấc máy gọi.

Đếm từng tiếng bíp trong tâm trạng hồi hộp, suy tính tìm lời lẽ phù hợp.
Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, câu đầu tiên mang ý kinh ngạc cùng thân thiết: "Vi Lan."
Trác Vi Lan cười ha ha, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Trong số các nhà thiết kế trang sức được coi là thành công trên thế giới mà cô biết, có Lạc Vi Ninh.

Gia thế hiển hách, thương hiệu riêng của cô ấy luôn được săn đón.

Cô ấy thường tham dự nhiều sự kiện, thường xuyên xã giao.

Mặc dù có số lần xuất hiện cao, nhưng cô ấy luôn đề cao chất lượng hơn số lượng, thái độ làm việc có trách nhiệm với từng tác phẩm, những trang sức mà cô ấy thiết kế thường bị trêu rằng"có tiền cũng không mua được", hưởng thụ đãi ngộ làm người ta phải xếp hàng chờ.
Trác Vi Lan chưa bao giờ dám so sánh mình với Lạc Vi Ninh.

Nàng không giỏi xã giao.

Đi tham gia tiệc tùng rất nhiều nhưng luôn im lặng ăn cơm.

Trước kia còn được cha mẹ che chở, sau đấy là ở bên Mạc Sương.

Một kẻ ngốc sao có thể so với con cưng của trời đây.

Ngoài tính cách ra, thiết kế của nàng và Lạc Vi Ninh có chút khác biệt.

Nàng thích phong cách phóng đại và mơ mộng.

Còn Lạc Vi Ninh bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây nên chú ý nhiều hơn đến việc sử dụng các nguyên tắc thẩm mỹ hình học để làm nổi bật vẻ đẹp của đá quý, các thiết kế đều phức tạp nhưng chuẩn chỉnh từng cen-ti-mét.
Hoàn cảnh hiện tại của họ một người đã là lão luyện trong ngành, một người là tay mơ.

Họ quen nhau qua sự giới thiệu của Mạc Sương.


Trác Vi Lan cảm thấy Lạc Vi Ninh rất mạnh mẽ, nhưng nàng không dám làm phiền người khác.

Thỉnh thoảng like bài viết trên Facebook của Lạc Vi Ninh, nhắn tin qua Mess.
Facebook của nàng chỉ có tên tài khoản, bio trống không.

Lạc Vi Ninh không biết nàng là ai, cũng không đáp lại tin nhắn riêng, nhưng luôn lịch sự trả lời bình luận trên tường nhà, không sót lần nào.
Trác Vi Lan cảm thấy Lạc Vi Ninh vì nể mặt Mạc Sương mới làm như vậy.
Quả nhiên ấn tượng sâu sắc nhất của Lạc Vi Ninh về nàng là "kết hôn với Mạc Sương", câu tiếp theo cô ấy hỏi: "Sao rảnh rỗi gọi cho tôi vậy? Mạc Sương không ở nhà à?"
"Chị ấy ở nhà." Trác Vi Lan cười khan, nghĩ không nên dùng lời nói khách sáo khiến đối phương thêm phiền, tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề: "Em có chuyện muốn hỏi chị một chút."
"Em nói đi."
"Về chuyện nhãn hiệu riêng..." Trác Vi Lan cảm thấy có chút xấu hổ.
Lạc Vi Ninh không để ý, cô cười đáp: "Em muốn tạo một thương hiệu riêng của mình sao?"
Trác Vi Lan do dự nói tiếp: "Em có một vài ý tưởng..."
"Rất tốt." Lạc Vi Ninh nói: "Em vừa trẻ trung lại tài năng, dám nghĩ dám làm."
Biết người ta đang nói khách sáo, Trác Vi Lan cảm thấy nghe có vẻ rất khó xử, mím môi: "Thật sao? Vậy em nên bắt đầu như thế nào ạ?"
"Để tôi giới thiệu cho em một người.

Người đó đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian đầu." Lạc Vi Ninh nói.
Trác Vi Lan vội vàng đáp dạ.
Lạc Vi Ninh dặn dò xong, còn nhắc một câu: "Trước khi gặp anh ấy em nhớ chuẩn bị thật tốt nhé."
"Chuẩn bị gì ạ?"
"Kiểu như em muốn xây dựng thương hiệu gì, định vị ra sao...!Anh ấy thích giao tiếp phải có hiệu quả, nếu em đã có ý tưởng sơ bộ rồi tất nhiên việc nói chuyện sẽ suôn sẻ hơn."
"Vâng, cảm ơn chị ạ." Trác Vi Lan nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Nhìn những thông tin vừa viết ra, nàng cúi xuống kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra bản nháp thiết kế trước đây, khá nhiều, tất cả đều là ý tưởng của nàng.

Bị xếp vào loại "giấy vụn", không đáp ứng thị trường.
Nàng muốn xem mình có ý tưởng gì, sau khi nhìn từng cái một, những suy nghĩ lúc trước hiện lên trong đầu - một chùm hoa nhỏ hé nở trên dây leo trên tường, hết sứ kiểu diễm.

Những đứa trẻ ven đường tinh nghịch nhặt đồ giấu trong người trông thật buồn cười và đáng yêu.

Cỏ dại trong sân mọc xen nhau chằng chịt.

Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trông kỹ cũng có chút mĩ cảm khác biệt.
Mỗi thiết kế là một cách kể về những kỷ niệm, trông có vẻ quái gở, nhưng câu chuyện bên trong chứa đầy những suy nghĩ của chính nàng.
Nàng thích, liệu khách hàng có thích không?
Trác Vi Lan phát hiện bản thân rất không tự tin về phương diện này.

Ở công ty lâu, nàng đã quen với lối suy nghĩ phải thiết kế những sản phẩm mang tính đại chúng gần gũi với thẩm mỹ bình dân, thỉnh thoảng để làm vừa lòng cấp trên, nàng lại vẽ ra một số kiểu dáng đi ngược lại với lòng mình.

Lúc đó nàng chả mấy quan tâm, giờ nhìn lại nàng nhận ra suy nghĩ của mình đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nàng rất khổ não, vò đầu bứt tóc nhìn chằm chằm vào bài thuyết trình của mình, ủ rũ tức giận với chính mình: Thiết kế cái gì đây!
"Vi Lan?" Cô tự mình trách mình, Mạc Sương đúng lúc đi lên, gõ cửa khẽ gọi.
Trác Vi Lan yếu ớt hét lên: "Cửa không khóa, mời vào."
"Đến giờ ăn rồi." Mạc Sương thấy nàng mang vẻ chán nản, giúp nàng vuốt lại mái tóc rối bù: "Sao vậy, gặp phải chuyện không suôn sẻ sao?"
Trác Vi Lan thở dài: "Tại sao thiết kế của em lại tệ như vậy."
"Tệ chỗ nào chứ?" Mạc Sương không thích nghe từ này.

"Tôi thấy rất đẹp mà."
Trác Vi Lan thẳng thừng nói: "Nhưng khách hàng không nghĩ vậy."
"Tôi không phải khách hàng của em sao?"
"Không, chị là vợ của em."
Nàng thản nhiên nói, chưa từng nghĩ ý kiến Mạc Sương hữu dụng.
"Ừ." Mạc Sương gật đầu cười: "Chị là vợ của em."
Trác Vi Lan phát hiện mình lại bị gài bẫy, tức giận nheo mắt: "Nói chuyện nghiêm túc đấy, đừng làm nũng nữa."
"Được rồi, nói đi tôi nghe." Mộ Thiển Ương kéo ghế ngồi ở bên cạnh nàng.
Trác Vi Lan lấy ra mảnh giấy viết: "Chị xem, Lạc Vi Ninh giới thiệu cho em một người, nhưng bước đầu tiên em cũng chưa làm tốt.

Em không tự tin vào thiết kế của mình, nghĩ không ra...!"
"Chờ chút." Mạc Sương chỉ vào chữ trên giấy: "Đây là chữ "Liễu" hả?"
"Đúng."
"Người này biết ba, tìm hắn thật lãng phí thời gian."
Trác Vi Lan thất vọng, đang định vò giấy ném đi, nắm lấy rồi chợt nhớ ra: "Lạc Vi Ninh cũng biết ba, em..."
Mạc Sương thở dài: "Xin lỗi em, là tôi khiến em phải chịu khổ."
"Khổ gì chứ!" Trác Vi Lan không chịu nổi giọng điệu đáng thương của Mạc Sương, đập bàn đứng dậy: "Em không cần người khác giúp, em sẽ tự làm!".

Bình Luận (0)
Comment