Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 62


Mạc Sương đã chuẩn bị rất nhiều lời hứa, muốn làm cho cha vợ hiểu được quyết tâm bảo vệ vợ mình như thế nào, đồng thời trong lòng đối với người thần bí quan tâm Trác Vi Lan rất căm ghét.
Sau đó, cô nghe thấy lời cha vợ nói "Người mua nhà đó là ta."
Cha Trác trầm giọng nói, trên mặt là nụ cười ảm đạm, hai tay vuốt ve lan can gõ theo nhịp điệu ngẫu nhiên.
Mạc Sương luôn cảm thấy trên lan can có ẩn chứa sự tàn nhẫn, nếu như dùng chút lực có thể lập tức chui ra đập lên đầu cô.
"Thì ra là cha." Cô vội vã xin lỗi "Con xin lỗi, con không biết."
"Hừm, nếu như thật sự có người để ý Vi Lan lâu như vậy, có ý đồ khác" cha Trác cười nhạt, nhìn chằm chằm vào Mạc Sương nhả từng chữ "ta có thể không biết sao?"
Mạc Sương nhìn ánh mắt của đối phương, hiểu ý vị thâm sâu của câu nói này.
Cô từng là một người có ý đồ khác với Trác Vi Lan, bị cha Trác bắt quả tang.
Lúc mới yêu nhau, Mạc Sương nghe lời của Trác Vi Lan, trước mặt bố mẹ vợ dùng danh nghĩa bạn bè.

Cha mẹ vợ nhìn không ra bất cứ manh mối gì, nhưng cha vợ sớm đã nhận ra có gì đó không đúng, tìm một thời gian thì biết hết mười tám đời tổ tông nhà cô.
Lúc đó Mạc Sương còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không nhiều, đối diện với cha vợ hung dữ không kịp tiết lộ danh tính, dù đã bị nhìn thấu vẫn không dám nói với Trác Vi Lan là không được tiết lộ danh tính, nói một lời nói dối vụng về.
Cha Trác giữ thể diện cho mới không vạch trần lời nói dối, đợi đến khi kết hôn thì tính toán hết một lượt, nói cô thích nói dối như vậy là một người không đáng tin cậy, nếu không phải là Trác Vi Lan năm lần bảy lượt khóc lóc ầm ĩ thì đã không ngăn cản được.
Mạc Sương kinh ngạc về sự thận trọng của cha Trác nhưng không để bản thân hoảng loạn.
Mỗi lần gặp mặt, cô đều phải xem sắc mặt cha Trác, theo thời gian cô đã nhận ra một số cách đối phó.
"Cha, con xin lỗi, con không điều tra kĩ lưỡng đã vội đưa ra kết luận, làm cha không vui rồi." Mạc Sương suy nghĩ một lúc, trả lời những gì cha Trác muốn nghe "Cha nói đúng, con nên học tập theo cha, quan tâm nhiều hơn đến Vi Lan và những người xung quanh cô ấy."
Cô nói rất thành khẩn, cha Trác cũng có sự miễn cưỡng, hừ một tiếng mà không trả lời.
Mạc Sương đã nhìn thấy kết thúc.
Cô nói những lời tâng bốc, cha Trác nghe tai phải ra tai trái, lần sau gặp cô vẫn giữ thái độ không thuận mắt, rốt cuộc, cô ấy để Trác Vi Lan sinh nhật lần thứ mười tám một đêm không về, để Trác Vi Lan tiền trảm hậu tấu xách hành lí tới ở cùng với cô, để Trác Vi Lan vừa tròn 20 tuổi đã kết hôn, để Trác Vi Lan những năm qua buỗn bã trống trải...
Mạc Sương đặt mình vào vị trí của cha Trác, cũng sẽ tức giận với "kẻ xấu" đã bắt con gái của ông đi.
Nhưng cô và vợ thật sự không thể chia lìa.
Mạc Sương nghĩ tới cũng lười biếng làm rối lên, không cần biết cha vợ có chấp nhận hay không vẫn cung kính nói xong "Chuyện cha là người thần bí mua nhà, con sẽ giữ bí mật, tiếp tục cổ vũ cho Vi Lan sáng tạo."
Cha Trác liếc mắt nhìn cô "Con có phải tìm được người trả giá rồi không?"
"Ừm." Mạc Sương trong lòng biết rõ giấu không được, thành thật thừa nhận "Anh ta còn chưa tới đưa ra giá."
Cha Trác tặc lưỡi "Đúng rồi, cô không nỡ bỏ ra hơn 3 tỉ cho Vi Lan."
"..." Mạc Sương hít sâu một hơi, hận không thể đem mấy bài văn bản khoa học phổ biến về giá trị tanzanite và mấy bài báo mắn chửi hỗn láo chụp hình mặt bố vợ, làm cho ông ấy hiểu ra rằng 3 tỉ của ông ấy bỏ ra thật sự chẳng phải món quà tốt đẹp gì.
Thế nhưng, cô chỉ dám nghĩ vậy, đối diện với cha Trác đang cười đắc ý "là con không không có nói rõ với cái người đó."
Cha Trác vẫn còn muốn nói, nghe thấy căn phòng bên kia hành lang có tiếng hét
"Mạc Sương! Người đâu!"
Mạc Sương lập tức trả lời: "Chị bên này nè."
Có tiếng nổ vang lên, Trác Vi Lan từ trong phòng ló đầu ra, nhìn thấy Mạc Sương thở phào một tiếng "Chị ở đây à...mau lại đây, em đang tìm chị giúp em lên màu cho bài tập."
"Được." Mạc Sương mỉm cười đồng ý, cẩn thận liếc nhìn cha Trác.
Cha Trác hết sức bình tĩnh "Đi đi, Vi Lan gọi con."
"Vâng." Mạc Sương tận mắt chứng kiến cảnh vợ vui mừng trở lại quên gọi cho cả nhà, thậm chí không gọi tên bố vợ suốt quá trình, Mạc Sương cố ý không đi, nghĩ tới nghĩ lui nói: "Cha, chúng ta cùng đi nhé."
Cha Trác yên lặng nhìn cô, tay nắm lan can bất động.
Mạc Sương cứng đầu nắm tay áo của cha Trác "Cha?"
Cô cố ý dùng chiêu làm nũng hay dùng trước mặt vợ.


Kì tích đã xảy ra.
"À..." Cha Trác ngạc nhiên một lúc, rồi lúng túng đi theo vào phòng của Trác Vi Lan.
Mạc Sương cười nhẹ nhõm.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cha con chính là có cùng bộ dạng này sao?
Vừa về nhà mẹ đẻ, Trác Vi Lan thường xuyên bận rộn nhiều việc khác nhau, vì thế không quan tâm được những người xung quanh, đến Mạc Sương lúc nào biến mất hay không đi theo cô cũng không biết.

Cô lật tung đồ trong chiếc tủ lớn tìm những bản thảo trước đây, xem qua từng trang từng trang, xem tới một trang tô màu khá vui nhộn, vừa quay lại cười cười người vợ lúc chưa phát triển năng khiếu nghệ thuật, nhìn thấy đằng sau chỉ là một khoảng trống.
Cô sửng sốt, vội vội vàng vàng kêu lên một tiếng lặng lẽ đợi cô ấy tới.
Trác Vi Lan yên tâm rồi, trả lời một tiếng, quay lại dọn dẹp sạch sẽ bản thảo, xử lý thỏa đáng, bên cạnh vang lên lời khen quen thuộc "Cái này lúc trước vẽ à, đẹp quá."
"Chị đã xem bao lâu rồi?" Trác Vi Lan một khi tập trung sẽ không để ý đến thay đổi xung quanh, nhìn thấy Mạc Sương tới liền đưa bản thảo qua, giống như nhiều năm trước chê bai: "Vẽ thì đẹp, màu sắc thì không đẹp, em tô màu tầm thường quá..."
Mạc Sương ấm ức "Chị không biết mà."
"Mẹ, mẹ xem chị ấy..." Trác Vi Lan muốn thể hiện sự chiều chuộng vợ, vừa nói vừa ngẩng đầu, chưa nói xong liền phát hiện trong phòng chỉ còn có hai người họ, "Trời, cha mẹ đâu?"
Mạc Sương giúp cô gỡ mái tóc rối "Hình như có điện thoại."
"Cũng không nói một tiếng..." Trác Vi Lan chu miệng.
"Nói rồi, em quá chú tâm nên không nghe thấy đó."
Trác Vi Lan nghĩ không ra, hất hất tay: "Bỏ đi, hai người họ bận việc của hai người họ đi."
"Muốn đem về không?" Mạc Sương giúp đỡ xử lý bản thảo.
"Em nghĩ xem đã..." Trác Vi Lan không chú ý, đưa tay kéo xuống dưới, chợt thấy thông tin mình đã tra để đăng kí du học trước đó.

Cô nhất thời nhớ lại vì để đi du học mà tranh đấu, vội gập lại, haha cười tìm môt lí do nói: "Không đem, chủ nhân đã bị bắt cóc đi rồi, những thứ khác giữ nguyên như hiện trạng đi."
"Bắt cóc? Chúng ta đã nhận giấy đăng kí kết hôn rồi." Mạc Sương nói một cách nghiêm túc.
Trác Vi Lan cười tủm tỉm: "Em biết rồi, chị đừng có lúc nào cũng lấy giấy đăng kí kết hôn ra ép em."
"Vậy..." Mạc Sương mím chặt môi, một tay ôm lấy cô "Dùng hành động làm vướng víu em?"
Một lời không hợp liền ôm hôn, Trác Vi Lan đang ở nhà nên không hưởng ứng lắm, ở nhà mẹ đẻ khó tránh rất không thoải mái, giãy giụa từ chối làm tay của Mạc Sương không có cách nào giữ lại được.

Hai người ngồi xổm dưới đất, trọng tâm không ổn định, Mạc Sương sợ cô ngã, không gượng ép, thu tay ôm gối, đáng thương nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Trác Vi Lan muốn xoa xoa bàn tay, nhưng giơ tay lên phát hiện có rất nhiều bụi không sạch được "Ngoan nào, chúng ta dọn đồ xong, đi xuống dưới với cha mẹ"
"Được." Mạc Sương nghe lời làm theo.
Trác Vi Lan vào phòng lật đống bản thảo cũ ra xem, là nhận được sự hỗ trợ bất ngờ của người mua nhà bí ẩn, đợi đến khi dọn dẹp đồ đạc dần dần bình tĩnh lại, nhìn thấy những bản thảo hiếm có ngày nào được cất vào ngăn kéo, quan điểm dần dần có sự thay đổi.
Những thiết kế này...cô lúc đó cũng dốc hết sức để làm.
Trác Vi Lan nghĩ tới những lời đã nói với Mễ Thẩm, có chút hối hận.
Cô tính khí nóng nảy, lúc tức giận liền không quan tâm đến gì khác mà mắng chửi trước rồi tính sau.

Bây giờ nghiêm túc nghĩ lại, cô cảm thấy lời Mễ Thẩm nói rất có lí, mỗi một thiết kế đều là bỏ tâm huyết để làm ra, lúc vẽ bản thảo thì tâm trạng cô rất tốt, qua một thời gian thì nhiệt huyết giảm sút, pháo hoa que mặc định là "tâm huyết nhất" thực ra là có thiên vị.
Nhưng Trác Vi Lan vẫn thấy không vừa ý với thái độ của Mễ Thẩm: đơn hàng là Mễ Thẩm đặt, sửa đổi cũng là Mễ Thẩm làm, lần gặp mặt này cũng là Mễ Thẩm quyết định, đợi đến khi cô túi lớn túi bé đem qua mới nghiêm túc nói công việc, Mễ Thẩm chỉ hỏi Mạc Thẩm Văn tình trạng của con gái?
Trong lòng Trác Vi Lan có hai cách nghĩ, một là làm nhà thiết kế có lương tâm, xin lỗi đàng hoàng Mễ Thẩm, hai là Mễ Thẩm căn bản không hề tôn trọng cô, cô quay đầu đi tìm, chẳng qua là bán rẻ thiết kế của mình...
Cô bối rối, nhìn chằm chằm vào tủ đồ một lúc.

Mạc Sương không thúc giục, yên lặng ngồi bên cạnh.
Trác Vi Lan nghĩ không thông, cảm thấy hai chân ngồi xổm lâu không chịu nổi rồi, thở dài quyết định trốn tránh một lúc, thẳng người đứng lên.
"Chậm một chút." Mạc Sương vươn tay đỡ lấy cô, chậm rãi nhấn vai cô, "Đứng dậy nhanh quá sẽ bị chóng mặt đó."
Ở trong căn phòng cô đã ở mười tám năm, Trác Vi Lan cảm thấy câu nói này giống như đang dỗ con nít vậy, sau khi đứng dậy cẩn thận nhìn Mạc Sương một lúc, phát hiện ra cái người này vậy mà học được cách nói chuyện mềm mỏng như vậy, nhưng khuôn mặt thì luôn là dáng vẻ nghiêm túc.
Cô chợt nhận ra Mạc Sương không hề thay đổi, chỉ là đổi một cách dỗ dành cô mà thôi.
"Mạc Sương." Trác Vi Lan nghĩ với tính khí của Mạc Sương, sau khi cô rời khỏi phòng ăn có thể đã xảy ra chuyện gì đó, "Mễ Thẩm ngoài việc đưa quà giúp này, chị có nói gì nữa không?"
Mạc Sương do dự một lúc, cẩn thận nói: "Chị thay em xin lỗi, muốn trả lại tiền cọc, Mễ Thẩm nói bây giờ mọi người đều đang nóng giận, tự mình nghĩ lại rồi mới quyết định."
"Ò..." Trác Vi Lan nhất thời không biết nên nói gì.
Mạc Sương ngược lại trở nên lo lắng: "Xin lỗi, chị không hỏi qua ý em đã tự ý..."
"Không cần nói xin lỗi đâu, trả tiền cọc là em có nói mà." Trác Vi Lan mím môi, không muốn nhanh vậy đối mặt với mâu thuẫn lớn nhất, liền nói một câu xin lỗi rất nhỏ: "Em trước khi đi đóng sầm cửa rất không lịch sự, xin lỗi cũng là chuyện nên làm."
Mạc Sương yên lặng nhìn cô.
Trác Vi Lan không thoải mái, cười nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, cha mẹ đang ở dưới đợi chúng ta đó."
"Đi thôi." Mạc Sương thỏa hiệp, cùng cô đi xuống dưới.
Trong phòng khách đã bày xong trà và đồ ăn nhẹ, Trác Vi Lan cùng cha mẹ xem ti vi, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn thấy người dẫn chương trình đang cười nói về cách đón giáng sinh.
Cũng vì giáng sinh, Trác Vi Lan liên tưởng tới hoạt động mua bán trang sức của các thương hiệu lớn, cũng liền nhớ lại cảnh tưởng xấu hổ lúc chia tay với Mễ Thẩm.
Cô căn bản không quên được, lại không muốn đi đến trước mặt giải quyết, muốn trì hoãn đến mai rồi tính.
Cái tâm trạng không tốt này, Trác Vi Lan ngồi bất an mấy tiếng đồng hồ, mãi cho tới lúc ăn tối vẫn còn lan man.
"Vi Lan." Mạc Sương nhẹ giọng hỏi "Khó chịu ở đâu à?"
Bà Trác cũng lo lắng: "Có phải là không hợp khẩu vị không? Con muốn ăn gì?"
Trước ánh mắt quan tâm của mọi người, Trác Vi Lan cảm thấy rất áp lực, vội vàng nói "Không có khó chịu, đồ ăn rất ngon, con là buổi trưa ăn nhiều quá, chỉ là muốn giảm cân thôi."
"Giảm cân gì chứ." Cha Trác không chịu được liền đẩy đồ ăn đến trước mặt cô, "Ăn nhiều một chút."
"Uhm, mọi người cũng ăn đi." Trác Vi Lan không thích bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, liền giơ đũa lên gắp đồ ăn giúp mọi người.
Bàn ăn cuối cùng cũng hài hòa trở lại.
Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, tập trung vào mấy món ăn mẹ cô đích thân làm.

Ăn cơm xong, cô thực sự là buồn ngủ, khóe miệng nhếch lên cố nở một nụ cười, ăn trái cây với cha mẹ, nói chuyện một lúc liền lôi vợ cùng về nhà.
Trên đường về, Trác Vi Lan liếc mắt uể oải ngồi trên ghế, trả lời cứng nhắc mấy câu hỏi thăm của Mạc Sương.
Trùng hợp là, cô nhắm mắt cố ngủ nhưng không được, vừa mở mắt thì nhìn thấy thứ nhắc nhở cô...cửa hàng nhãn hiệu F, quảng cáo của câu lạc bộ cũ, áp phích quảng bá cho buổi yến tiệc tối...
Trác Vi Lan có cảm giác trốn tránh không được, âm thầm thở dài, quay đầu định thương lượng với Mạc Sương.
Mạc Sương thật sự đã ngủ mất rồi.
Trác Vi Lan dựa gần sát lại, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều và khuôn mặt yên bình đang ngủ say, không cần đợi bàn bạc mà trực tiếp đưa ra quyết định.
Xin lỗi...vẫn là để cô tự mình đến vậy.
Ngày thứ hai, Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương đang tưới hoa trong vườn, đã gọi điện thoại cho Mễ Thẩm xin lỗi.
Chuyện không ngờ là, Mễ Thẩm đưa cho cô là số điện thoại công việc, cô không thể trực tiếp nói chuyện với Mễ Thẩm, trước trợ lý cũng không nói rõ được, suy nghĩ về chuyện đơn đặt hàng, đã hẹn thứ năm gặp mặt nói chuyện.
Sau khi từ chức, Trác Vi Lan và Mạc Sương ngày ngày đều ở cạnh nhau không rời, chỉ có duy nhất xa nhau là sáng sớm.

Cô thích ngủ nướng, Mạc Sương không ngủ sớm nhưng dậy sớm, không làm phiền cô đi tìm chút chuyện gì đó để làm, thứ năm vừa hay là ngày tới phòng tập thể dục.

Cô không có ý định giấu diếm, chọn một lúc Mạc Sương vui vẻ sẽ nói về chuyện gặp mặt ngày thứ năm.
"Ngày mai?" Mạc Sương liền ra một quyết định, "Chị đi với em."
Trác Vi Lan lắc đầu, "Em tự mình đi."
"Tại sao?"
"Nếu chị đi...xin lỗi rất có thể sẽ là chị đó." Trác Vi Lan trong vòng tay của Mạc Sương vẽ mấy vòng tròn, nhẹ nhàng làm nũng nói: "Em muốn lần này tự mình giải quyết mà."
Mạc Sương nhìn cô hồi lâu, thấy được sự nghiêm túc trong đó, miễn cưỡng đồng ý "Được, nếu không chịu được thì hủy đơn đặt hàng đi, tác phẩm của em nên nhận được sự tôn trọng, không cần vì một vụ làm ăn nhỏ mà thay đổi giới hạn."
"Ừm." Trác Vi Lan không ngừng gật đầu, tóc rối tung lên trên đầu gối.
Mạc Sương vuốt ve mái tóc rối bù, thuận tiện hôn lên, một tay khác ở dưới chăn chuyển hướng đến chỗ không đúng khác, thì thầm vào tai mấy lời mơ hồ: "Những chuyện khác, chị tới giải quyết nhé."
Nghĩ tới ngày mai phải bỏ rơi vợ, Trác Vi Lan liền ngoan ngoãn chịu đựng, không chịu được liền đạp tung chăn ra cùng nhau chịu lạnh.

Vẫn còn may, Mạc Sương cũng không quá đáng, nghĩ tới ngày mai cả hai đều phải dậy sớm, làm loạn một hồi liền ôm cô hát ru, giai điệu nhẹ nhàng rất ấm áp.
Trác Vi Lan an tâm nằm trong vòng tay như em bé.
Buổi sáng, Mạc Sương nhân tiện gọi cô dậy, tôn trọng ý kiến của cô từ bỏ ý định đưa cô tới cửa công ty F.
Trác Vi Lan đi một mình, ngồi trong xe trong lòng đã tự nói lời xin lỗi hàng trăm lần, đứng trước gương tập mỉm cười, cách hai phút lại xem thời gian, hỏi bác Trương đã tới đâu rồi.
Mang tâm trạng bất an, cô thuận lợi tới trước cửa công ty F, xuống xe nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt hai chân run lẩy bẩy.
Địa bàn của người khác mà...
Trác Vi Lan giữ chặt túi văn kiện, từng bước tiến vào bên trong.

Cô đã nghĩ rằng mình chuẩn bị rất tốt rồi, vừa tới cửa đã nhìn thấy người quen trong đại sảnh, vội nấp sau cây cột âm thầm quan sát.
Người quen của cô đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông.
"Mình lo lắng gì chứ, mình quen biết anh ta, anh ta không biết mình..." Trác Vi Lan tự lẩm bẩm, lấy gương ra xem lại trang phục của mình, sửa lại một chút, định đi lên văn phòng của Mễ Thẩm.
Chỉ trong hai phút, cô lại nhìn thấy một người quen khác nữa.
"Chú Đàm?" Trác Vi Lan kinh ngạc, dụi dụi mắt nhìn lại, người trước mắt cô nhìn giống hệt bạn của cha cô, đến cách vung tay phải khi bước đi và tay trái bất động đều không thể nhầm được.
Ở nơi xa lạ gặp được người quen, cô cảm thấy rất khó hiểu, đứng yên lặng án binh bất động, quan sát trợ lý bên cạnh chú Đàm cầm một chiếc túi lớn.

Đó là túi chuyên dùng trong bán đấu giá.
Trác Vi Lan có một ý xấu, đợi đến khi chú Đàm nói chuyện xong, nghiến răng vội vàng chạy lại chào hỏi: "Chú Đàm, thật trùng hợp quá."
"Vi...Vi Lan à." Chú Đàm bị dọa cho một trận "Con sao lại ở đây?"
"Con có chút chuyện." Trác Vi Lan trực tiếp hỏi "Chú thì sao?"
Chú Đàm cười "Chú cũng là vì công việc, vừa nói xong đang định rời đi."
"Chú mua trang sức sao?" Trác Vi Lan chỉ cái túi trong tay trợ lý nói.
Chú Đàm ho nhẹ "Đúng vậy, vốn dĩ muốn đi công ty con mua, nhưng cha con nói con từ chức rồi..."
"Không sao, thương hiệu F so với công ty trước đây con làm còn cao cấp hơn nhiều." Trác Vi Lan mắt tò mò không rời chiếc túi "Con có thể xem một chút không?"
Sớm đã có sự liệu, Chú Đàm không những không hoảng hốt, mà còn đưa ra lí do rất hợp lí "Thật ngại quá, đây là quà bất ngờ, chú muốn vợ mình là người xem đầu tiên."
"Được thôi, dì thật có phúc quá, nhất định sẽ rất thích." Trác Vi Lan nể mặt khoe khoang.
"Cảm ơn con, chú còn có chút chuyện, đi trước nhé." Chú Đàm không có ý nói thêm với cô "Lần sau cùng nhau ăn cơm nhé."
Trác Vi Lan cười nói tạm biệt, tiễn chú Đàm tới cửa, trong lúc trợ lý cúi xuống mở cửa cô vô tình nhìn thấy tấm thiệp cảm ơn, liền nhận ra vết mực mà cô không cẩn thận làm lem ra khi kí tên.
Cô lúc đó liền hiểu ra mọi chuyện.
Quả nhiên...người bỏ ra hơn ba tỉ không phải kẻ ngốc, mà là người nhà cô.
Trác Vi Lan quay đầu trở lại, tìm thang máy đi vào trong đứng dựa vào tường, mơ hồ nhớ lại buổi đấu giá, cho đến khi lên tầng cuối cùng, bị đánh thức vì sự mất trọng lượng, hoảng loạn vội lấy lại sự tập trung.
"Cô Trác Vi Lan phải không?" Trợ lý của Mễ Thẩm sớm đã đợi ở bên ngoài "Mời đi bên này."
Luyện tập đúng là có ích, Trác Vi Lan dễ dàng nở một nụ cười lịch sự, cùng đi vào bên trong.
Trong phòng làm việc, Mễ Thẩm đang đứng bên cạnh cửa sổ, gặp cô điềm đạm bước tới bắt tay, phong thái lịch sự của bà ấy rất hợp với phòng làm việc lạnh như băng này.


Cô nghĩ ngượng ngùng tới đâu cũng không bằng tự mình ngượng ngùng xấu hổ trước gương, thuận lợi nói ra tất cả lời xin lỗi.
"Tôi cũng có chỗ không đúng." Mễ Thẩm dịu dàng nói.
Trác Vi Lan cười, đem bản thiết kế đã sửa xong lấy ra, giải thích từng cái một "Chúng ta vẫn nên nói về bản thiết kế đi.

Lần trước nói qua chỗ này, tôi đã thử sửa lại, dì xem xem hiệu quả thế nào."
Bản thảo thiết kế lần trước được hiển thị trên màn hình máy tính, con số không rõ ràng, in ra bày lên trên bàn rất hùng hổ, Mễ Thẩm nhìn bản thảo thiết kế được xếp đầy trên bàn không khỏi sửng sốt, định thần lại mới cẩn thận xem.
Trác Vi Lan lấy sổ tay, chuẩn bị ghi nhận ý kiến.
"Nghỉ ngơi một lát." Mễ Thẩm vỗ vai cô, thu dọn lại dáng vẻ của công việc, giống như một người bạn cũ nói "Cô một mình sửa đổi nhiều chi tiết nhỏ như vậy, còn phải sắp xếp lại thật không dễ dàng chút nào."
"Ừm." Trác Vi Lan cất bút "Vậy dì khi nào có thời gian? Chúng ta vẫn cần phải cùng với bên chế tác trao đổi một chút."
Mễ Thẩm nghiêm túc nhìn cô, xem lại bản thảo thiết kế.
Trác Vi Lan buồn chán, cô nhìn lướt một lượt toàn bộ phòng làm việc, qua lớp kính trong suốt trên kệ sách nhìn thấy mấy tấm ảnh nhóm và giấy chứng nhận.

Mở to mắt nhìn kĩ, cảm thấy đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, soi sáng con đường phía trước, mở ra những nút thắt trong lòng cô.
Đó là hình Mễ Thẩm lúc du học, bối cảnh là ngôi trường mơ ước của cô.
Trác Vi Lan phát hiện bức tranh này còn hấp dẫn hơn tòa nhà cao tầng của công ty F, các cửa hàng chuyên bán đồ đặc sản và văn phòng làm việc lấp lánh hoa lệ của Mễ Thẩm càng thu hút cô.
"Vi Lan?" Mễ Thẩm nói về bản thảo thiết kế "Chỗ này..."
Trác Vi Lan định thần lại "Vâng, dì nói đi."
Sau khi xong việc, cô xuống lầu nhìn thấy Mạc Sương đang đợi "Sao chị lại tới rồi."
"Tiện đường đón em." Mạc Sương ân cần cầm lấy đồ trong tay cô.
"Không nặng đâu..." Trác Vi Lan lẩm bẩm, ngồi trên xe, tỏ thái độ ngập ngừng nói: "Hôm nay em gặp bạn của cha, chú ấy nói tới mua quà bất ngờ, tấm thiệp cảm ơn đó hình như là do em kí tên."
"Cái gì?" Mạc Sương sững sờ.
Gần nhau bao nhiêu năm như vậy, Trác Vi Lan quá hiểu Mạc Sương, nhìn thấy ánh mắt có gì đó giấu diếm "Chị thật sự là không biết chuyện gì? Cho chị một cơ hội, không được nói dối!"
Nói dối giữa hai người họ là một tội rất nặng, Mạc Sương không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nắm tay cô mà không nói lời nào.
"Dừng." Trác Vi Lan trong lòng hiểu ra, thở dài "Mọi người...chính là vì em mà hao tâm tổn sức quá rồi."
Mạc Sương nhẹ nhàng dỗ dành: "Vợ ơi ~."
"Không sao, em không giận, mọi người cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi." Trác Vi Lan bình tĩnh nói.
Mạc Sương ngược lại càng hoảng hốt, nắm chặt tay cô không rời.
Trác Vi Lan dở khóc dở cười, cúi người hôn lên chán an ủi "Thật là, tin em đi."
"Mễ Thẩm nói với em những gì?" Mạc Sương vẫn không tin cô có thể thay đổi như thế này, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là dì ấy nói với em không?"
"Không có, Mễ Thẩm không phải người rảnh rỗi như vậy." Trác Vi Lan mím chặt môi "Dì ấy rất giỏi, bất kể là học hành hay năng lực đều cách em rất xa."
Mạc Sương cảm thấy không đúng nữa rồi "Vì vậy?"
"Em muốn đi du học, thu hẹp khoảng cách một chút."
Mạc Sương thở phào "Được, chúng ta cùng nộp đơn..."
"Không." Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương, cũng nhìn lại khung cảnh thành phố nơi cô sống hơn hai mươi năm "Trường chúng ta muốn học không cùng một nơi."
"Nơi chị muốn đi đã thay đổi rồi."
"Vì em mà thay đổi sao?"
Mạc Sương thừa nhận "Ừm."
"Em không cần chị bên cạnh." Trác Vi Lan rút tay lại "Em tự mình đi."
Mạc Sương mặt biến sắc, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ một lúc mới có thể giữ bình tĩnh khuyên cô "Vi Lan, đây không phải là chuyện nhỏ, em suy nghĩ kĩ đi."
"Em suy nghĩ kĩ rồi." Trác Vi Lan mủi lòng, nói ra điều cất trong lòng rất lâu rồi "Nhưng em vừa nghĩ tới chị, liền từ bỏ rồi.

Lần này...chị hãy để em tự mình đi đi.".

Bình Luận (0)
Comment