Zich ổn định sức mạnh bùng phát từ mình. Sau đó, anh giơ thanh kiếm lên cao và chém vào không khí. Một làn sóng mana hỗn loạn tuôn ra từ thanh kiếm của anh ấy.
Xoẹt!
Mana của thanh kiếm bay đi rất xa và xé nát bừa bãi xung quanh nó. Anh ấy không thể cắt toàn bộ khu vực làm đôi như anh ấy đã làm trước đây. Tuy nhiên, điều này cũng đủ để giảm tổng số Undead và quái vật.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Những âm thanh chém nối tiếp nhau.
Một số tránh được những lát chém bằng chuyển động nhanh chóng hoặc chặn các đòn tấn công từ phía trước, còn số khác thì đối mặt trực diện với các đòn tấn công và chống đỡ chúng bằng cơ thể cứng nhắc của mình. Tuy nhiên, cơ thể của nhiều Undead và quái vật không làm được điều đó đã bị xé thành từng mảnh.
“Này, người không nghĩ kế hoạch của mình đang thất bại sao? Ngươi có nên mang về một số người ngươi đã gửi không?”
Tất nhiên, nếu Weig đến nhanh hơn bằng cách đó, Zich không có ý định chịu trách nhiệm.
“Đồ khốn! Hãy khoe khoang sau khi xử lý toàn bộ đội quân của ta trước!”
Giống như Grotim đã nói, Zich đã tiêu diệt hầu hết những con quái vật yếu ớt, và vẫn còn rất nhiều Undead và quái vật cần phải xử lý. Hơn nữa, những con quái vật còn lại đều thuộc loại cao cấp hơn.
“Vậy à? Vậy thì ta sẽ nói sau.”
Zich bắt đầu di chuyển một cách mạnh mẽ.
Thịch!
Zich chặn những móng tay sắc nhọn của một con quái vật nhảy lên người mình.
Kenggggg!
Một âm thanh chói tai vang lên khi thân thanh kiếm và móng tay của chúng chạm nhau, ba con Undead nhân cơ hội chạy về phía Zich. Đúng lúc đó, Zich thả tay ra. Thanh kiếm của anh bị đẩy lùi.
Độp !
Con quái vật đã vung móng tay, mất thăng bằng và nghiêng người về phía trước. Đầu nó chạm vào đầu gối của Zich.
Rắc!
Đầu con quái vật nứt ra. Một đống mảnh xương, máu và dịch não chảy ra.
Thịch !
Zich dồn thêm áp lực vào bàn chân còn lại rồi xoay người; anh ấy cũng nâng cơ thể của mình thẳng đứng.
Tốc biến!
Một lưỡi dao gỉ sét lướt qua nơi từng là thân của anh ấy - một xác chết không đầu đã bay vào đó.
Chộp!
Zich nắm lấy cổ tay của xác chết không đầu và kéo. Sau đó, anh ấy bật người ra khỏi sự phản lực. Cả hai đều vung kiếm cùng một lúc.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Mỗi con bị ngã ở mỗi cú chém. Thanh kiếm của Zich xuyên qua khoảng trống giữa đám Undead hỗn loạn và đâm chính xác vào đầu chúng.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Đợt Undead và quái vật đầu tiên gần như đồng loạt ngã xuống. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Grotim cứng đờ trong khi khuôn mặt của Lubella sáng lên tương phản sống động.
“Thêm nữa nào.”
Zich ra hiệu về phía Grotim và khiêu khích hắn. Đợt Undead và quái vật tiếp theo tiến lên, thanh kiếm của Zich lại nhảy múa.
‘Tuyệt vời!’
Bởi vì đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Zich nên cô ấy biết rằng Zich sở hữu kỹ năng và sức mạnh đáng kể. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh ấy chiến đấu nghiêm túc như vậy. Dường như Zich có thể đoán trước được bước đi tiếp theo của đối thủ, chuyển động của anh nhanh và mạnh nhưng không đến mức cô không thể nhìn thấy. Vì thế, các đòn tấn công của kẻ thù không thể chạm tới anh ấy trong khi tất cả các đòn tấn công của anh ấy đều trúng đích.
“Chết tiệt!”
Cuối cùng, Grotim chửi rủa và thay đổi mệnh lệnh của mình.
“Một cuộc tấn công vào cô ta nữa. Xé đứt tay hoặc chân của cô ta cũng được! Sẽ ổn thôi miễn là cô ta vẫn còn sống.”
“Cô có nghe thấy điều đó không?”
Zich liếc nhìn về phía sau sau khi chặt đứt đầu một con quái vật.
“Thật tiếc. Cô là một lá chắn tốt.”
Zich hưởng lợi thế từ việc có Lubella sau lưng khi lũ Undead và quái vật cố gắng tấn công trong khi dè chừng cô ấy. Tuy nhiên, có vẻ như đặc quyền này giờ đã không còn nữa.
“Đừng coi người khác như một lá chắn!” Lubella nắm chặt cây trượng và càu nhàu.
“Bây giờ chúng sẽ tấn công cô thực sự. Cô sẽ ổn chứ?”
“… Thực ra, nó sẽ không ổn đâu.”
Mặc dù Lubella thường xuyên rèn luyện thể chất nhưng cô chưa bao giờ học được kỹ năng chiến đấu. Cô không chắc mình có thể giúp được gì nhiều trong cuộc vây hãm như thế này hay không.
“Ừm, không sao đâu. Tôi không nghĩ cô sẽ giúp được gì nhiều.”
“…Tôi đã nghĩ đến điều này trước đây, nhưng anh có biết rằng cách nói chuyện của anh khá khó chịu không?”
“Tôi không thể thay đổi được vì tính khí tôi rất khó chịu.”
Trong khi khịt mũi, Zich đã sửa lại tư thế của mình.
“Cô cứ ở yên đó, tiểu thư Lubella. Đừng cố gắng tấn công, phản công hoặc thậm chí tránh các cuộc tấn công. Hãy cứ đứng yên và đừng làm gì cả.”
Bụp!
Chặn đòn tấn công bay về phía Lubella, thanh kiếm của Zich bật ra.
Lubella rụt lại.
“…Anh muốn tôi đứng yên à? Ở đây?”
“À, hãy tiếp tục hỗ trợ và chữa lành vết thương cho tôi. Cô có thể làm điều đó mà không cần di chuyển, phải không?”
“Đúng là như vậy, nhưng…không, sao anh có thể bảo tôi đứng yên!”
Bụp! Bụp!
Các đòn tấn công lại bật ra từ thanh kiếm của Zich, và mỗi lần như vậy, cơ thể Lubella lại run lên một chút.
“Vậy thì, cô có thể tránh được đòn tấn công của những kẻ này không?”
Bụp! Bụp! Bụp!
Lubella lắc đầu.
“… Anh phải bảo vệ tôi.”
“Đừng lo lắng.”
Lubella thu tay lại và tìm kiếm vị thần Karuna của mình một cách nhiệt thành hơn bao giờ hết.
----------------------------------------------------------------------------------------------------