Chúa Tể Chi Vương

Chương 572

Trên Hư Không Hải.

Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ, đồng thời lâm vào sinh tử tuyệt cảnh.

Đại Đan Nguyên “Hồ Tác Vương” ra tay, đại thế vô cùng, mây mưa thất thường, nếu đổi lai lại là ở hoàn cảnh thiên địa khác, nhất định có ảo giác điên đảo Thiên Địa Nhật Nguyệt.

- Cứu… Cứu ta…

Nhất là Khô Lâu đường chủ, đối mặt với công kích chính diện của “Hồ Tác Vương”, khung xương kim ngân, thoáng cái sắp tan vỡ sụp đổ.

Sinh tử quan đầu, hắn hét lên một tiếng bi thương, đưa mắt nhìn về phía Triệu Phong.

Một tia hi vọng cuối cùng, ký thác lên người chủ nhân.

- Ai có thể cứu ngươi? Tiểu tử kia còn khó bảo toàn bản thân nữa là.

Vẻ mặt Hồ Tác Vương vẫn hời hợt, có vài phần châm biếm, giữ chặt lấy Khô Lâu đường chủ trong hư không, khiến đối phương gần như không thể nhúc nhích.

Quả thực.

Cục diện của Triệu Phong cũng không tốt hơn hắn chút nào.

Nếu không phải muốn bắt sống Triệu Phong, công kích của hai đại Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, cũng sẽ không cẩn thận như vậy.

- Mắt và tóc của tiểu tử này…

Trong mắt cự hán mặc giáp đen chợt lộ dị sắc.

Thiếu niên trong tuyệt cảnh, đột nhiên mái tóc toát lên một tầng lam trạch, mắt trái hóa thành một màu u lam, thâm thúy như biển sâu.

- Ha ha, huyết mạch đồng tử sao?

Lam Lôi đạo tặc bật cười, có vài phần khinh thường, cũng không để trong lòng.

Giờ phút này, Triệu Phong gần như đã mất đi sự che chở của “Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, đối diện với hai Tôn Giả Tiểu Đan Nguyên hậu kỳ, quả thật không thể tạo thành chút uy hiếp nào.

- Trước hết giết ngươi!

Trong mắt trái của Triệu Phong, lóe lên một luồng Đồng lực chấn động mênh mông, hết sức kinh người, khí tức tử thanh sắc sắc bén, lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Mắt trái của hắn, tập trung vào Lam Lôi đạo tặc.

- Hư Không Đồng Trảm!

Một tia gợn sóng Đồng lực mờ mịt, xuất hiện ngay tại vị trí của Lam Lôi đạo tặc, mà trung tâm của gợn sóng Đồng lực, lại xuất hiện hình dáng một vòng xoáy.

Phốc phốc…

Một đạo phong nhận hư vô, dài ba thước, đột nhiên xuyên qua trái tim của Lam Lôi đạo tặc.

Huyết quang bắn tung tóe.

Phong nhận tư vô, dài ba thước, mang theo khí tức Tử Diệt bắn ra, phá hủy toàn bộ sinh cơ trong người Lam Lôi đạo tặc.

- A…

Thân hình Lam Lôi đạo tặc cứng đờ, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ và khó hiểu.

Bịch…

Lực lượng huyết mạch ngã xuống, huyết nhuộm thi thể, từ giữa không trung rơi xuống hải dương hư không.

Khoảnh khắc hắn bỏ mình, trên mặt Lam Lôi đạo tặc vẫn còn giữ nụ cười chưa kịp tắt, còn có vài phần mơ hồ.

- Lão Thất.

Cự hán mặc giáp đen cực kỳ khiếp sợ, lớn tiếng gào lên.

Đồng thời.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Triệu Phong, cũng tràn ngập phẫn nộ và kiêng kỵ, thậm chí còn có một tia sợ hãi bất an không biết từ đâu xuất hiện.

Lam Lôi đạo tặc rốt cuộc đã chết như thế nào? Hắn hoàn toàn không thấy rõ.

Cự hán mặc giáp đen chỉ thấy mắt trái của Triệu Phong lóe lên, sau đó Lam Lôi đạo tặc tu vi Tiểu Đan Nguyên hậu kỳ, bỗng nhiên bị một đạo phong nhận xuất hiện từ hư vô trảm sát.

- Xảy ra chuyện gì?

Phía bên kia, Khô Lâu đường chủ đã bị Hồ Tác Vương bức vào tuyệt cảnh tử vong, cũng không khỏi nôn nao.

Nhìn thấy Lam Lôi đạo tặc đột nhiên bỏ mang, trong lòng hắn cũng giật thót.

- Tiểu bối, ngươi đã dùng yêu thuật gì giết chết Lão Thất?

Trong lòng cự hán mặc giáp đen tràn ngập hoảng sợ, bị cừu hận điên cuồng cực đồ thay thế, huy động chiến phủ màu đen, bổ về phía Triệu Phong.

- Hư Không Đồng Trảm!

Trên mặt Triệu Phong tràn ngập lãnh ý.

Phốc phốc…

Một đạo phong nhân hư vô, dài ba thước, bỗng nhiên từ trong cơ thể cự hán mặc giáp đen chui ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.

- Ngươi… Ngươi…

Thân thể cự hán mặc giáp đen không ngừng rung động, vũng vẫy hai cái, trong mắt ngoại trừ sợ hãi, còn có nghi vấn và khó hiểu.

- Ta rõ ràng đã chuẩn bị, chiến giáp trên người là do tàn phiến Địa cấp đúc thành, có thể ngăn cản công kích chính diện của Tôn Giả…

Trước khi chết, trong đầu cự hán mặc giáp đen vẫn hỗn loạn vô cùng.

Thế nhưng, hắn lại không biết rằng.

“Hư Không Đồng Trảm” mạnh nhất của Triệu Phong, chính là vận dụng năng lực “Hư Không Chuyển Vật” cao thâm, phong nhận công kích kia, là trực tiếp xuất hiện trong người, tạo thành thương tổn trí mạng.

Nói cách khác.

Phòng ngự ngoài thân, cho dù mạnh hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, cũng không có chút tác dụng nào. Mà sinh cơ trong thân thể lại tương đối yếu ớt, nhất là vị trí trái tim, không cách nào ngăn cản được phỏng trảm ẩn chứa khí tức Tử Diệt của Triệu Phong.

- Bịch…

Sinh cơ trong người cự hán mặc giáp đen bị chôn vùi, thi thể rơi thẳng xuống hải dương hư không, nối gót Lam Lôi đạo tặc.

Chỉ trong nháy mắt.

Hai đại Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh đã bị Triệu Phong đánh chết.

Hít…

Hồ Tác Vương kinh ngạc động dung, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Trực tiếp miểu sát hai vị Tôn Giả Tiểu Đan Nguyên hậu kỳ, cho dù là Đại Đan Nguyên như hắn, cũng không có năng lực làm như thế.

Lúc này, trên mặt “Hồ Tác Vương” tràn ngập kiêng kỵ cảnh giác, cũng tạm thời buông lỏng việc giữ chặt Khô Lâu đường chủ.

Trong thuyền Hư Không Hải.

Đám thuyền viên và Lâu Lan Chỉ Thủy, đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể lường được kinh biến bực này.

Chỉ trong chớp mắt, Triệu Phong đã liên tục miểu sát hai đại Tôn Giả.

- Đây là huyết mạch đồng tử gì…

Nội tâm Lâu Lan Chỉ Thủy rung động, không nói nên lời, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ vui mừng.

Cuối cùng nàng cũng ý thức được, vì nguyên nhân gì mà Tôn Giả cường đại như Khô Lâu đường chủ, lại nguyện làm nô bộc cho thiếu niên này.

- Mục tiêu bị ba đại Tông phái chí cao liên thủ truy nã, há có thể là thiếu niên bình thường được…

Sắc mặt Hồ Tác Vương trở nên ngưng trọng, trong đầu cũng thoáng hiện một ý niệm.

Cũng ngay lúc đó, một luồng cảm giác nguy cơ ập đến.

- Hư Không Đồng Trảm!

Triệu Phong lại phát ra huyết mạch đồng thuật mạnh nhất, đây đã là lần thứ ba liên tục phát ra rồi.

Không tốt.

Giác quan của Hồ Tác Vương cường đại, lập tức bắt được một tia chấn động không gian mơ hồ.

“Hư Không Chuyển Vật” của Triệu Phong, quả thực không phải vận dụng Đồng lực không gian, mà là sử dụng năng lực chuyển di không gian của Thần Linh Nhãn.

Bởi vậy, loại chấn động không gian này, lại càng mơ hồ, vượt qua lẽ thường.

- Mau tránh!

Dù sao thì Hồ Tác Vương cũng là cường giả Đại Đan Nguyên, “vụt” một tiếng, tại chỗ chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.

Phốc…

Tàn ảnh vỡ tan, huyết quang bắn tung tóe.

Hồ Tác Vương cũng không hoàn toàn tránh thoát được “Hư Không Đồng Trảm”, hơn nữa, hắn cũng không có được thân pháp thiên phú không gian như Ngân Không Tông Sư.

- A…

Hồ Tác Vương rên lên một tiếng, thân hình xuất hiện cách ngoài mười trượng, trước ngực lưu lại một lỗ máu nhỏ.

- Tiểu bối, ngươi…

Sắc mặt Hồ Tác Vương tái nhợt, trái tim trong cơ thể là chỗ hiểm, bị “Hư Không Đồng Trảm” bay sượt qua, khí tức Tử Diệt bộc phát, khiến hắn phải thừa nhận thương hại vô cùng trí mạng.

Cũng may là hắn phản ứng nhanh, kịp thời dùng chân nguyên bảo hộ trái tim.

Thế nhưng.

Hư Không Đồng Trảm lại là loại công kích không gian, trực tiếp xuyên qua trái tim.

Cho nên, thủ đoạn phòng ngự của Hồ Tác Vương, chỉ có thể giảm xuống tổn thương, chứ không thể hoàn toàn hóa giải công kích được.

- Chỉ còn lại một lần cuối cùng.

Triệu Phong cắn răng một cái, miễn cưỡng thúc dục huyết mạch Đồng lực tàn thừa, trên mặt có vài phần điên cuồng, quyết tâm ngọc thạch câu phần.

- Tiểu bối dừng tay!

Hồ Tác Vương sợ hãi hét lên, cưỡng chế thương hại trí mạng, liều lĩnh thúc dục bổn nguyên, thân hình xuyên qua kẽ hở vụ hải trong hư không.

Vụt…

Trong vụ hải, lưu lại một đạo huyết quang, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Trong Hư Không Hải, lực cản và trọng lực rất nhỏ, tốc độ phi hành có thể đạt tới tình trạng khủng bố.

- Chạy rồi?

- Ha ha ha… Đường đường là Hồ Tác Vương, không ngờ cũng có một ngày chạy trối chết.

Trong Hư Không Hải, truyền đến tiếng hô lớn của mọi người.

Trong mắt Lâu Lan Chỉ Thủy, chớp động ánh sáng mừng rỡ, tâm tình vui vẻ lúc này, quả thật không thể hình dung nổi.

- Thuyền trưởng đại nhân, ngài xuất chiêu một lần nữa, là có thể giết chết Hồ Tác Vương, danh chấn một phương Hư Không Hải rồi.

- Phi… Thuyền trưởng đánh trọng thương Hồ Tác Vương, khiến hắn đại bại, đã đủ dương danh Bát Hoang Sơn rồi.

Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, không ngừng thán phục nghị luận.

Trên khoảng không của hải dương.

Phù…

Triệu Phong thở phào một hơi, trên trán ứa ra một giọt mồ hôi lạnh.

Trên thực tế.

Lúc hắn phát động “Hư Không Đồng Trảm” lần thứ tư, cũng cực kỳ miễn cưỡng, cho dù thành công thì Đồng lực của hắn cũng sẽ thiếu hụt nghiêm trọng, thậm chí lâm vào nguy cơ.

Bởi vậy, tư thái ngọc thạch câu phần cuối cùng của Triệu Phong, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Hắn thầm nghĩ, vết thương trí mạng của Hồ Tác Vương, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ bỏ mạng, nên chắc chắn không dám đối chiến với mình.

Triệu Phong đã đoán đúng.

Hồ Tác Vương cũng không dám đem mạng của mình ra giỡn, hắn phải nhanh chóng trị thương thì mới giữ được tính mạng.

- Khô Lâu đường chủ.

Triệu Phong hô nhỏ một tiếng, huy động hắc kỳ, đem Quỷ Thi Trớ Chú đại trận thu hồi, đồng thời cũng thu Khô Lâu đường chủ đã rã rời vào bên trong Vạn Quỷ Châu.

Bên trong Vạn Quỷ Châu.

Khung xương của Khô Lâu đường chủ xuất hiện vết rạn nứt ở khắp nơi, có nhiều chỗ thậm chí còn bị gãy.

Còn may hắn tham tu Luyện Cốt Quỷ Thi đạo, trong Vạn Quỷ Châu, bất luận là tu luyện hay khôi phục, tốc độ đều vượt xa ngoại giới.

- Xuất phát.

Triệu Phong chìm xuống hải dương hư không, tiến vào thuyền Lam Lôi Hải Thiên.

Ục ục…

Thuyền Lam Lôi Hải Thiên lại lần nữa lặn xuống sâu trong hải dương, tăng thêm tốc độ, xuất phát đến “Quần Đảo vực Thiên Lưu”.

Trong phòng thuyền trưởng.

Triệu Phong khoanh chân ngồi, nắm bắt thời gian khôi phục.

Đồng thời, hắn cũng kiểm tra 60 bộ quỷ thi trớ chú một chút.

Những bộ quỷ thi trớ chú này, đều bị thương tổn nhất định, cẩn phải tĩnh dưỡng để khôi phục.

Còn may, Vạn Quỷ Châu có công năng đặc biệt, tăng cường năng lực tự chữa lành thương thế cho những bộ quỷ thi trớ chú này.

Mặc dù không cố gắng rèn luyện, nhưng những loại sinh vật Tử Âm trong Vạn Quỷ Châu, vẫn có thể chậm rãi phát triển.

- Vạn Quỷ Trớ Chú đại trận, khiến cho những quỷ thi trớ chú này tương liên với nhau, trở thành một chỉnh thể, có tác dụng cùng gánh tải đối với công kích đến từ ngoại giới.

Triệu Phong kiểm tra một chút, liền phát hiện những quỷ thi trớ chú này cũng không tổn thương bao nhiêu.

Bị thương nặng nhất là gãy tay gãy chân, nhưng có tài liệu sung túc và Thánh khí Quỷ đạo như Vạn Quỷ Châu, chữa trị cũng không khó.

Trong hải dương hư không vô tận.

Tốc độ của thuyền Lam Lôi Hải Thiên đã tăng lên tới cực hạn, không ngừng kéo giãn khoảng cách với “Bát Hoang Sơn”.

Mắt trái của Triệu Phong, dần khôi phục lại thành màu đen bình thường.

- Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi, chẳng qua…

Triệu Phong dự liệu, uy hiếp đến từ ba đại Tông phái cũng càng ngày càng nhỏ.

Nhưng đồng thời, một loại cảm giác bất an mãnh liệt, chợt trỗi dậy ở sâu trong tâm hồn Triệu Phong.

Khí tức ý chí tử vong, truyền đến một loại cảm giác nguy cơ trí mạng.

Đặc biệt là khoảnh khắc thi triển “Hư Không Đồng Trảm”, cảm ứng khí tức ý chí tử vong, dường như lại tăng thêm vài lần.

- Triệu Phong, tốt nhất ngươi không nên tự ý thúc dục huyết mạch Đồng lực. Mỗi lần ngươi thúc dục huyết mạch Đồng lực, đều sẽ kích phát lực cảm ứng Tử Vong Đại Đế trở nên mạnh hơn.

Thanh âm nhắc nhở của Tàn linh Tử Thánh trướck hi ly biệt, chợt vang lên trong đầu hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong không khỏi thầm thở dài, nếu không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, mình cũng sẽ không khinh suất vận dụng Thần Linh Nhãn.

Trong Hư Không Hải vô biên, tại một nơi xa xôi khác.

- Mâu Thần thứ chín… Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện rồi sao?

Trong một vực sâu vô tận, cực kỳ u ám, một thanh âm thần bí, đại biểu cho ý chí tử vọng, chợt vang lên tại phương diện linh hồn.

Ngay sau đó…

- Tử… Vong… Thông… Thiên… Kiều!

Một luồng ý chí tử vong thông thiên triệt địa, giống như một vầng “Hắc Ám Diệu Nhật” hư vô, bộc phát mãnh liệt trong thiên địa, ý chí tử vong chấn động mãnh liệt đến cực hạn, thẩm thấu thời không, khuếch tán vô hạn, xuyên qua Hư Không Hải vô tận.

Ngay trong khoảnh khắc đó.

Trong phương viên vài dặm, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, ban ngày như chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, tại Thương Hải vô tận, một vài tồn tại vĩ đại, chợt mơ hồ bắt được một tia dấu vết để lại trong hư không.

Trong vực sâu u ám.

Trong một tòa cổ điện phát ra khí tức tử vong, trôi lơ lửng một cái bóng đen âm u, phát ra thanh âm bén nhọn:

- Tử Vong Đại Đế có lệnh, triệu tập Tứ Đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ.
Bình Luận (0)
Comment