Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 114

Buồn phiền?! Nàng vì cái gì mà buồn phiền?.

Nếu như nàng là diễn kịch để lừa gạt hắn… ha ha, nếu thế hắn sống 10 ngàn năm chẳng phải uổng phí?.

Dù cho là tâm ma, hắn cũng có thể nhìn ra thật giả, nhưng ánh mắt của nàng thuần túy chỉ là buồn phiền, không có ý khác. Điều này làm hắn vô cùng kỳ quái.

Nhưng bây giờ hắn không bận tâm quá nhiều về chuyện này, điều quan trọng bây giờ là điều tra lai lịch của Tư Tế kia.

Rất nhanh hắn liền chìm vào giấc ngủ, sau đó lại tỉnh giấc, trước kia hắn còn chưa rõ ràng, nhưng bây giờ nhớ lại mọi thứ, làm sao sẽ dễ dàng ngủ đi, hơn nữa còn chính trong tinh thần thế giới của mình?. 

Hắn phi thường rõ ràng thời gian trong này ra sao, nó… cũng chỉ là 1 loại ảo ảnh mà thôi, thực tế nó còn chẳng có khái niệm thời gian.

Chỉ 1 cái chớp mắt, trời liền sáng.

Vũ Minh đứng dậy bước ra ngoài.

Hiện tại đám người đã thức dậy, họ bắt đầu làm những công việc như mọi khi, thấy Vũ Minh đi ra, đám người cúi đầu không nói gì, không dám đối mặt với hắn.

Hắn đi tìm Trác La cùng Nha Nhan để tìm hiểu về Tế Tư 1 chút.

“Tế Tư sao? Thực ra ta cũng không biết, ngài ấy xuất hiện từ rất lâu rồi, ngay khi thần linh để đưa xuống tai họa, ngài ấy đã xuất hiện rồi. Ta cũng không biết ngài ấy từ đâu đến, chỉ biết rằng ông ấy chính là cứu vớt chúng ta nên mới xuất hiện”. Trác La nói lại, vẻ mặt đầy kính ngưỡng.

“Nghe nói ngài ấy thường xuất hiện tại vùng đông bắc hoang mạc, nhưng là cũng chỉ là nghe nói thế, thực tế cũng không có ai biết chắc điều đó là đúng hay không”. Nha Nhan nói

“Đông bắc sao? Cách đây xa không?”. Vũ Minh hơi nheo mắt lại nói.

“Cũng không phải rất xa, nghe nói đi tầm 2 ngày đường là tới”. Nha Nhan không dám chắc nói.

“Hừm… được rồi” Vũ Minh gật đầu, sau đó nhìn về phương xa, ánh mắt có chút trầm tư suy nghĩ.

“Ngươi… muốn đi?”. Nha Nhan thấy phản ứng của hắn liền hơi giật mình hỏi.

“Đúng thế, ta muốn xem xem Tế Tư rốt cuộc là thần thánh phương nào”. Vũ Minh thật lòng nói.

“Vậy… ngươi sẽ quay lại? Đúng không?”. Nha Nhan ánh mắt nổi lên hy vọng nhìn hắn.

Vũ Minh thấy thế có chút khó hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường đáp

“Có lẽ thế”.

“Hơn nữa… ta nghĩ ma quái cũng sẽ không còn đến nữa đâu, các ngươi có thể yên tâm về cuộc sống sau này”.

“Làm sao ngươi biết?”. Trác La kỳ quái nhìn hắn.

“Chắc do cảm giác đi”. Vũ Minh nhún nhún vai đáp, hắn cũng không có giải thích cái gì.

“Vậy được, ngươi đi đi, ta thay mặt bộ lạc xin lỗi ngươi”. Nha Nhan khẽ thở dài 1 tiếng sau đó cúi đầu nói.

Mặc dù nàng không biết Vũ Minh dựa vào cái gì biết ma quái sẽ không còn tới, nhưng nàng cảm thấy hắn không có nói dối, với lại bộ lạc đích thực đối với hắn không tốt, nàng cũng không có lý do giữ lại.

“Được rồi, tạm biệt”. Vũ Minh khẽ cười 1 cái sau đó quay người nhắm thẳng hướng đông bắc tiến tới.

Chờ cho Vũ Minh đi khuất khỏi tầm mắt, Trác La và Nha Nhan mới liếc nhìn nhau 1 cái, sau đó đồng loạt thờ dài quay về.

Chỉ là ngay lúc này, ánh mắt Nha Nhan có chút biến đổi, phía sau lưng nàng như có như không 1 bóng đen hiện ra, nhìn về phía Vũ Minh rời đi, ánh mắt có chút âm lãnh, lại mang theo vài phần nghi ngờ.

….

Nhìn đỉnh đầu bên trên mặt trời nắng gắt, Vũ Minh nhìn tới phương xa mang theo vẻ nghiêm nghị, hắn… thật có chút lo lắng.

A Nhĩ Nha Nhan chỉ đường cho hắn, có thể là 1 cái bẫy, cũng có thể là thật sự.

Muốn mượn tay Tế Tư giết chết hắn? Hay là nơi đó là 1 cái bẫy khổng lồ chờ hắn lọt hố?.

Hắn đoán không được.

Nhưng dù sao, có mục đích, có địa điểm vẫn tốt hơn là không có.

Cứ như thế hắn đội lên đầy trời nóng bức mà bước tới.

Đây là thế giới tinh thần của hắn, nói là thế giới, thực chất cũng chỉ là 1 vùng không gian mờ ảo, không có thực thể, không có vật chất.

Thế giới tinh thần, chỉ có khi đạt tới Thần Thông cảnh mới có thể sử dụng, hiện thực hóa thế giới tinh thần, hình thực vực của chính mình.

Bên trong vực, hắn chính là chúa tể.

Tất nhiên, nếu gặp phải vực cấp bậc cao hơn, nhất định không phải là đối thủ.

Nhưng là, hắn chỉ mới là Thông Mạch cảnh, linh hồn bị phong ấn tại Tử Linh cảnh mà thôi, không có khả năng hình thành vực.

Quan trong hơn là, nơi này… gần như là 1 phương thế giới khác, đây rốt cuộc là tại sao?.

Hắn có cảm giác, chuyện này cùng Tế Tư bí ẩn kia không thoát khỏi liên hệ.

Hắn nhớ tới cảnh tượng phồn hoa lúc bước vào đây, ốc đảo lại rất rộng lớn, nhà cửa tầng tầng lớp lớp, cây xanh phủ kín.

So với A Nhĩ bộ lạc, nơi đó phồn hoa hơn nhiều, hơn nữa nhà được làm bằng gạch cùng xi măng cốt thép, còn có những tòa nhà cao tầng, hắn không tin trong cái tinh thần thế giới này lại có nơi như thế.

Nếu như nói về độ phát triển công nghệ, nơi đây thuần túy là nguyên thủy thời đại, ăn mặc đồ da thú, nhà cửa xây bằng bùn đất, ăn đồ nướng lại không có gia vị, thiếu thốn nguồn nước, mặt trời lại luôn tỏa sáng, không có ngày và đêm.

Như thế, thật sự là 1 thế giới?. 

Hắn không tin.

Không phải hắn không tin đây là 1 thế giới, mà là hắn không tin tinh thần thế giới của hắn bị xâm phạm tới mức này.

Cũng không tin có người có khả năng thông thiên như thế. Ngay cả là hắn kiếp trước tối cao sức mạnh cũng làm không được.

Nhưng là hết lần này tới lần khác, đây chính là tinh thần thế giới của hắn, điều này làm hắn khó hiểu.

Tế Tư kia, rốt cuộc là ai, chuyện này liệu có liên quan tới hắn?. 

Mặt trời luôn chiếu sáng, hắn không xác định được mình đã đi bao lâu, theo lý thuyết mà nói, tinh thần thế giới không có khả năng lớn như thế.

Hắn cước đạp thực địa, mặc dù nơi nơi đều là cát, nhưng hắn biết mình không có đi vòng tròn 1 chỗ, mà chính là tiến tới phía trước. Đi đã rất lâu, nếu như tính toán cẩn thận phải có trên 5 ngày.

Điều này làm hắn nảy sinh ra nghi ngờ.

Nơi này thật sự có phải là tinh thần thế giới của hắn?.

Nếu như không phải, tại sao hắn không có cảm nhận được thân thể thiếu hụt dinh dưỡng? Cũng không cảm thấy mệt mỏi?.

Với ánh nắng mức độ này, đừng nói là hắn, cho dù là Hợp Đạo cảnh, Tử Linh cảnh, phơi chừng 3 ngày là sẽ mệt thành chó rồi. 

Nếu như đây vẫn là tinh thần thế giới của hắn, phải chăng, có người đang dần xâm chiếm nó? Muốn biến nó thành của mình?.

Nghĩ tới đâu Vũ Minh không khỏi có chút run lên.

Bởi vì điều này thật sự quá kinh thế hãi tục, quá khó tin.

Có thể làm được chuyện này, theo hắn biết là không có người nào.

Tinh thần thế giới mỗi người đều có, có nhỏ yếu, có mạnh mẽ, nhưng đều không ngoại lệ. Nó thật sự hết sức cường đại.

Dù cho chênh lệch vài cái đại cảnh giới, muốn đi vào tinh thần thế giới của người khác, điều đó gần như không có khả năng, cưỡng ép xông vào sẽ trực tiếp biến chủ nhân thành ngu ngốc, tinh thần thế giới sụp đổ.

Nếu như có thể xông vào và không ảnh hưởng tới chủ nhân của tinh thần thế giới, như thế thật xin lỗi, ngươi chết chắc.

Giả xử 1 tên cường giả mạnh mẽ gấp nhiều lần chủ nhân tinh thân thế giới, cưỡng ép đi vào mà không gây thương tổn cho chủ nhân, chỉ cần 1 ý niệm của hắn, người liền sẽ bị giam giữ vĩnh cửu bên trong.

Cưỡng ép dùng sức mạnh và thành công thoát ra, chủ nhân của tinh thần thế giới sẽ trực tiếp biến thành ngu ngốc, thậm chí là biến thành người thực vật.

Còn không đủ để thoát ra, ngươi liền sẽ bị vĩnh cửu giam cầm ở bên trong, qua thời gian tinh thần thế giới liền sẽ thôn phệ sạch sẽ ngươi, cuối cùng ngươi sẽ chết vì hành động ngu ngốc của mình.

Cho nên từ trước tới giờ, không phải vận bất đắc dĩ, sẽ không có ai tình nguyện đi vào tinh thần thế giới của người khác. Dù cho thật sự đi vào, thì cũng là 1 cường giả mạnh mẽ mới dám vào.

Ngang nhau thực lực… ha ha. Ngươi hiểu.

Vũ Minh nghĩ tới rất nhiều thứ, thậm chí là những thứ vô cùng khó tin hắn cũng nghĩ tới.

Hắn từng giả tưởng rằng cái hình ảnh ốc đảo rộng lớn, phồn hoa đô thị kia là do chính Tế Tư gây ra, mục đích chính là để hắn nhớ lại. Nhưng làm thế đối với hắn có tác dụng gì chứ?.

Nếu như Tế Tư kia muốn giúp hắn, vậy tại sao lại muốn đối phó Hi Hi?.

Tại sao ngay khi Hi Hi biến mất, hắn cũng sẽ liền biến mất theo mà không nói câu nào?.

Vũ Minh đối với vị Tế Tư này tràn ngập tò mò cùng khó hiểu.

Nếu hắn có bản lĩnh lớn tới mức có thể cải biến tinh thần thế giới của người khác, như thế hắn hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết hắn, cũng không phải là điều gì khó khắn.

Mục đích của hắn là gì?. 

Nếu không phải là Tế Tư biến tinh thần thế giới của hắn thành thế này, vậy phía sau lưng hắn còn có ai?. Mục đích lại là gì?. 

Giúp hắn?. 

Hắn tự nhận là Vũ Đế, tự nhận là không thua kém bất kỳ ai, tự nhận mình thiên phú hơn người. Nhưng hiện tại hắn không có gì cả.

Nhắm vào tương lai thành tựu của hắn?.

Càng không có khả năng. Có thể cải biến tinh thần thế giới của người khác, hắn dù cho là đỉnh phong Đế Cảnh cũng làm không được, hắn hoàn toàn không có giá trị với người này.

Hại hắn?.

Cũng không cần thiết, trực tiếp phá hủy tinh thần thế giới của hắn là được. Cần gì làm như thế cho thêm chuyện.

Mặc dù có hàng vạn suy nghĩ, nhưng hắn cũng không có đầu nhập quá nhiều tâm tư đi suy đoán, việc chủ yếu hiện tại nên điều tra rõ Tế Tư rốt cuộc là ai.

Chung quy người này là 1 mối tai họa ngầm.

Đi đã không biết được bao lâu, vẫn không phát hiện có sinh vật sống, Vũ Minh thầm nghĩ phải chăng Nha Nhan lừa gạt hắn?.

Nàng không muốn hắn biết rõ Tế Tư là ai? Chẳng lẽ nàng biết?. Điều đó không có khả năng a.

Dù cho nàng là tâm ma, thì cũng không thể nào biết được, điều này vượt quá khả năng nhận biết của nó.

Vậy lý do là gì?.

Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Vũ Minh thấy trước mặt lại xuất hiện ảo cảnh.

Không sai.

Chính là nó.

Là cái hình ảnh mà hắn thấy khi lần đầu vào đây.

Nó lại 1 lần nữa xuất hiện.

Khúc xạ sao?.

Vũ Minh nheo mắt lại đánh giá hình ảnh trước mắt. Hẳn là khúc xạ không sai.

Nói đúng hơn là ảo ảnh quang học.

Nói như vậy, nơi này cách đây không xa.

Vũ Minh hít sâu 1 hơi, sau đó liền nhắm thẳng theo hướng đông bắc lao đi, nếu như đã xuất hiện hình ảnh này, có thể xác định Nha Nhan cũng không phải là lừa hắn.

Có thể nơi này là 1 cạm bẫy, cũng có thể đúng là nơi Tế Tư xuất hiện thường xuyên.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng phải tới được nơi đó.

Chạy không biết bao nhiêu cái giờ, Vũ Minh liền dừng lại, bởi vì hình ảnh đã biết mất, nếu hắn đoán không lầm, nó hắn là ở xung quanh đây, hoặc là hắn đã đi quá phạm vi ảo ảnh quang học có thể xuất hiện.

Nhưng hắn cảm thấy khả năng đầu tiên xác suất cao hơn 1 chút.

Đi thêm được 1 quãng đường, lúc này Vũ Minh liền thấy xa xa 1 ốc đảo rộng lớn xuất hiện, nó chính là cái hình ảnh hắn thấy vừa rồi, chắc chắn không sai.

Nhắm thẳng nơi đó tiến tới, Vũ Minh không có chút lo lắng, nhiều hơn là kinh ngạc chiếm giữ.

Bởi vì nơi này so với hiện đại xã hội cũng không có khác bao nhiêu. Chỉ là nơi này giống như từ vài trăm năm trước như thế, công nghệ không tính là cao cấp, nhưng đủ thỏa mãn nhân loại.

Càng đi hắn càng than thở.

Rốt cuộc là ai mới có thể cải tiến tinh thần thế giới của hắn thành cái dạng này?. Từ hư vô mờ mịt tinh thần thế giới, trực tiếp thành thực chất thế giới, cái này so với Sáng Thế Thần cũng không có khác bao nhiêu.

Từ phía xa hắn đã cảm thấy nơi đây phồn hoa, ăn mặc quần áo hết sức thời thượng.

Khi hắn bước vào, những người đi đường nhìn hắn với ánh mắt quái dị, Vũ Minh biết là do bộ đồ trên người, nhưng cũng không quá quan tâm, hắn quan tâm hơn là nơi này phải chăng có Tế Tư xuất hiện hay không.

Vũ Minh đi trên đường giống như là dã nhân bước vào thành phố bị muôn người soi mói chỉ trỏ, điều này làm hắn có chút nhíu mày.

Đúng lúc này 1 âm thanh vang lên

“Này, này, đứng lại đó” 

Một người mặc quần áo công an đột nhiên đi ra chỉ Vũ Minh lớn tiếng nói

Vũ Minh hơi khó hiểu quay qua nhìn, là 1 cô gái trẻ, cũng không tính là xinh đẹp, nhưng khá là ưa nhìn, nàng ánh mắt đề phòng tiến về phía hắn.
Bình Luận (0)
Comment