Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 135

Đám người mà Vũ Hoàng đưa cho hắn cũng không có ngồi cùng hắn, mà phân tán ra xung quanh các bàn bên cạnh. 

Điểm 1 chút thức ăn, Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền quan sát xung quanh 1 chút. Thực ra đám người khác cũng đang quan sát 2 người họ, dù sao họ đã ở nơi này đủ lâu, gương mặt Vũ Minh cùng Lâm Dũng thật quá lạ mặt, khiến họ chú ý cũng không có gì là lạ.

Vũ Minh cũng không thèm quan tâm ánh mắt của họ. Hắn chỉ đang chú ý tới 1 phía. Đúng lúc này 1 nhóm người đi vào, 2 nam 3 nữ. Nhìn qua giống như là 1 tiểu đội.

Đám người đó có chút om sòm. Gây nên nhiều người chú ý, chỉ là rất nhanh họ liền làm ngơ đi. Vũ Minh vô tình nhìn thấy trong mắt 1 số người có 1 chút trốn tránh ý tứ.

Điều này làm hắn hiếu kỳ. Chẳng lẽ nhóm người này thực lực rất mạnh nên mới có nhiều người kiêng kị sao?.

Đám người đó ngồi xuống cách Vũ Minh 3 cái bàn. 

Họ giống như đang thảo luận gì đó rất vui vẻ, chỉ là họ có chút nhao nhao. Rất là phiền.

Vũ Minh nhìn cái đĩa trống trơn, hắn cầm lên giơ lên cao, sau đó thả xuống.

Xoảng.

Tiếng đĩa vỡ vang lên khiến đám người giật mình nhìn lại.

“Yên tĩnh hơn nhiều rồi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

Đám ngươi yên lặng nhìn hắn. Họ đều biết hắn nói là có ý gì. Bởi vì từ đầu đến giờ, tuy vẫn có chút tiếng nói, nhưng cũng không phải quá ồn ào, cũng không thấy tên này nói cái gì. Nhưng là đám người kia vào được 1 lúc, thì Vũ Minh hắn liền đập bể 1 cái đĩa.

Không nghi ngờ chút nào, họ đều biết Vũ Minh đang nói ai.

Chỉ là họ không nghĩ tới, người mới này, thật là có gan.

Một người đàn ông trong đám người kia đứng lên, đi tới bàn Vũ Minh, đứng trước mặt hắn nói.

“Tiểu huynh đệ, người mới sao?”.

“Có vấn đề?”. Vũ Minh hờ hững đáp.

“Đương nhiên không có, chỉ là thấy tiểu huynh đệ lạ mặt, nên mới hỏi 1 câu. Giới thiệu 1 chút, ta là thành viên của Ngũ Quang săn ma đoàn, Tam Lang. Không biết tiểu huynh đệ tên gì?”. 

“Vũ Minh”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.

“Vũ Minh? Quả thật là người mới a, tiểu huynh đệ, ta thấy thực lực ngươi không tệ, thế nào? Muốn gia nhập Ngũ Quang săn ma đoàn sao? Săn ma đoàn chúng ta là 1 trong những săn ma đoàn nằm thứ 7 trong Nhân Bảng. Hẳn là tiểu huynh đệ đã nghe qua”. Tam Lang cười nói.

“Chưa nghe nói qua”. Vũ Minh đáp.

“Ây...”.

Tam Lang bị Vũ Minh nói nghẹn họng. 

“Ha ha. Tam Lang, đừng có tự mình đa tình, thấy không, hắn nói Ngũ Quang săn ma đoàn chưa từng nghe tới. Ngươi còn mặt mũi ở đây lôi kéo người ta sao?” 

Một giọng nói khác vang lên. 

Tam Lang gương mặt khó coi nhìn tới.

Vũ Minh hiếu kỳ nhìn lại. Chỉ thấy 1 tên thanh niên râu quai nón đi tới, phía sau hắn có khoảnh 5-6 người cả nam lẫn nữ.

“Triêụ Hổ, các ngươi tới đây làm gì?”. Tam Lang gương mặt khó coi nhìn tên kia nói.

“Làm sao rồi? Bọn ta đi đến đâu cũng phải được các ngươi đồng ý?”. Triêụ Hổ hài hước nói.

“Triệu Hổ ngươi có ý gì? Muốn gây sự sao?”. đám người khác trong Ngũ Quang săn ma đoàn đứng dậy đi tới nhìn chằm chằm Triệu Hổ nói.

“Ồ, tiểu Vy, ra là ngươi ở đây, hại ta tìm kiếm nãy giờ mà không thấy”. Triệu Hổ không quan tâm tới mấy người khác, hắn nhìn 1 cô gái vừa đi tới cười nói.

“Triệu Hổ, ngươi đủ chưa? Muốn đánh ra ngoài đánh”. 1 người con gái khác trong Ngũ Quang săn ma đoàn đứng trước mặt Triệu Hổ lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Các ngươi nháo đủ chưa?”. Vũ Minh ánh mắt nheo lại khẽ quát.

Đám người sững sờ quay qua nhìn hắn. Triệu Hổ cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó hắn liền cười cười.

“Ha ha, có cá tính, ta thích. Thế nào, có hứng thú hay không gập Huyết Vân săn ma đoàn? Chúng ta so với Ngũ Quang săn ma đoàn còn cao hơn 2 bậc đây”.

“Lăn”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Lâm Dũng thì nãy giờ chỉ hứng thú nhìn hết thảy. Hắn sớm đã nhận ra những người này thực lực. So với mấy người bên Vũ Minh mà nói. Ha ha. Đám người này xui xẻo rồi.

“Ngươi nói cái gì?”. Triệu Hổ gương mặt khó coi nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.

“Đem họ ném ra ngoài”. Vũ Minh lạnh mặt trầm giọng nói.

“Ha ha, tiểu tử, các ngươi 2 người, chúng ta 6 người. Các ngươi muốn đem chúng ta ném ra ngoài thế nào? Ha ha… ách”.

Triệu Hổ lớn tiếng cười nói, nhưng là ngay sau đó đột nhiên có 1 bàn tay tóm lấy cái cổ của hắn nhấc lên.

Triệu Hổ chỉ cảm thấy có 1 cánh tay cứng rắn nắm lấy cổ hắn, cánh tay kia vô cùng mạnh mẽ, hắn có dãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi.

“Ném ra ngoài”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vâng”. Người kia khẽ đáp, sau đó ném 1 cái, Triệu Hổ liền như diều đứt dây bay ra ngoài.

Cả đại sảnh phòng ăn yên tĩnh đến đáng sợ.

Không ai nghĩ người thanh niên kia lại có thủ hạ mạnh mẽ đến thế, Triệu Hổ dù sao cũng là Thông Mạch cảnh tầng 8 đỉnh phong. Vậy mà lại nhẹ nhàng liền bị ném ra ngoài.

“Cho các ngươi 3 giây, biến khỏi chỗ này hoặc để người của ta ném ra”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

“Ngươi...”. một tên trong Huyết Vân săn ma đoàn tức giận nói không nên lời, hắn muốn đến cho Vũ Minh 1 quyền nhưng lại bị mấy thành viên khác kéo lại.

“Xem ra các ngươi lựa chọn điều thứ 2 rồi”. Vũ Minh lần nữa lên tiếng.

“Đừng tưởng có thủ hạ Dung Linh cảnh liền có thể làm gì thì làm. Trong Huyết Vân săn ma đoàn cũng không thiếu Dung Linh cảnh cường giả. Hơn nữa, người nghĩ 1 mình hắn có thể bảo vệ ngươi”. Một tên khác nhìn Vũ Minh uy hiếp nói.

“Nói nhảm nhiều lắm, đem họ toàn bộ ném ra”. Vũ Minh đáp 1 tiếng liền nói.

“Vâng”. Lần này đám người kia thấy rõ ràng.

Vũ Minh đã yêu cầu, mấy người hộ vệ cũng không có tiếp tục ngồi nhìn.

Hơn mười người đứng dậy tiến về phía đám người Huyết Vân săn ma đoàn.

Nhìn thấy hơn 10 người này, đám người xung quanh hít vào 1 ngụm khí lạnh.

Bởi vì những người này, toàn bộ đều là Dung Linh cảnh cường giả. Ban đầu họ còn tưởng rằng đó chỉ là 1 đội ngũ nào đó, ai ngờ lại là người của Vũ Minh.

Một người lại có thể sở hữu mười mấy vị Dung Linh cảnh hộ vệ, nghĩ thôi cũng biết bối cảnh kinh khủng thế nào rồi.

Thoáng cái tất cả Huyết Hải săn ma đoàn đều bị ném ra ngoài cửa, họ ngay cả dũng khí ghi thù cũng không có.

Mặc dù họ ở Nhân Bảng xem như có chút danh tiếnh, nhưng đó cũng chỉ là Nhân Bảng mà thôi. So với Vũ Minh mười mấy người hộ vệ, họ sánh không nổi.

Đám người đó xám xịt rời khỏi.

Từ đầu đến đuôi Ngũ Quang săn ma đoàn toàn thể thành viên không có bất kỳ ai lên tiếng.

Một phần là vì muốn xem xét thực lực của Vũ Minh có đáng để họ mời chào hay không. 

Nhưng là mục đích họ đạt được, chỉ là bị doạ không nhẹ.

Mặc dù Vũ Minh không có đối với họ động thủ, nhưng họ biết vừa rồi nếu như họ cũng kiêu căng giống như Huyết Vân săn ma đoàn, có lẽ kết cục của họ so với đám người kia cũng không khá hơn chút nào.

Tam Lang vuốt đi mồ hôi lạnh trên chán, sau đó cười nói. 

“Tiểu huynh đệ quả nhiên không đơn giản, có lẽ chướng mắt chúng ta mấy người này. Vừa rồi có chút ồn ào ảnh hưởng đến tiểu huynh đệ nhã hứng. Thật xin lỗi rồi”.

“Không sao. Lần sau chú ý 1 chút, nơi này là nơi công cộng”. Vũ Minh cầm ly rượu trên tay khẽ nhấp 1 miếng rồi nói.

“Tốt, ta nhớ kỹ. Ta còn có chút chuyện, đi trước. Tiểu huynh đệ thong thả”. Tam Lang nói xong liền dẫn người của mình rời đi nơi này.

“Người này không tệ”. Lâm Dũng nhìn theo hướng đám người kia đi mất liền nhẹ giọng nói.

“Động tâm?”. Vũ Minh cười cười nhìn hắn.

“Ta động cái rổ, ta nói là tính cách của hắn”. Lâm Dũng trừng mắt nói.

“Cũng được đi. Chỉ là quá khôn khéo, sử dụng không tốt, có thể bất cứ lúc nào cho ngươi 1 đao”. Vũ Minh nói.

Hắn biết Lâm Dũng có ý định thu mấy người này làm thủ hạ. Cho nên hắn muốn nhắc nhở Lâm Dũng chú ý 1 chút. 

“Ta biết, yên tâm đi. Nếu thật sự sử dụng mấy người này, họ lật không nổi sóng gió”. Lâm Dũng gật đầu nói. 

“Ừ. Đúng rồi. Ngươi có mang theo tiền không?”. Vũ Minh đột nhiên hỏi.

“Làm gì?”. Lâm Dũng có chút sửng sốt.

“Tất nhiên là đi mua đồ rồi. Nghe nói chợ đêm ở đây thỉnh thoảng có chút thứ quý hiếm”.

“Thật sao? Vậy thì đi xem thử 1 chút đi”. Lâm Dũng gật đầu.

Thực ra đối với 2 người họ cũng không có cái gì gọi là đặc biệt quý giá, họ muốn đi xem chủ yếu là vì tò mò. Từ nhỏ tới lớn, muốn thứ gì là có thứ đó, đâu có cơ hội thể nghiệm tự mình đi mua đồ.

Ngay cả Vũ Minh cũng thế, dù là kiếp trước hay kiếp này. Loại kinh nghiệm này hắn rất ít có.

Vũ Minh mang theo 2 tên hộ vệ phòng trường hợp xảy ra, liền cùng Lâm Dũng tiến tới chợ đêm.

Chờ 2 người hắn đi khỏi, đám người trong nhà ăn mới bàn luận xôn xao.

Dù sao thế giới này tầng lớp giàu có quý tộc rất ít. Vũ Minh cùng Lâm Dũng sống trong nhung lụa lớn lên, từ bạn bè cho đến trường học đều dành cho những nhà giàu có. May ra có 1 vài học sinh nhà nghèo nhưng thiên phú hơn người.

Chỉ là rất ít khi tiếp xúc nên bọn họ cũng không hiểu lắm về cái tầng lớp “nhà nghèo” kia là như thế nào.

Và dân nghèo cũng không thể nào hiểu được tầng lớp nhà giàu sinh sống ra sao. Cho nên khi Vũ Minh cùng Lâm Dũng rời khỏi, cả đám đều điều tra thông tin về Vũ Minh. 

Khi biết thân phận thật, tâm tình đám người đủ mọi cảm xúc. Than thở, hâm mộ… nhưng hầu hết đều là ước ao cùng đố kị.

Ngươi vĩnh viễn không nên nghe người giàu có đánh giá về dân nghèo. Ngược lại cũng thế. Họ sống ở 2 thế giới khác nhau, cho nên không thể nào hiểu được ý nghĩ của nhau.

….

Mang theo Lâm Dũng tiến tới chợ đêm, nơi này đặc biệt náo nhiệt, đủ mọi quầy hàng bầy bán ven đường, từ đồ ăn tới hàng hóa. Từ dược tề tới đan dược. Cái gì cũng có.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn có chút sửng sốt, náo nhiệt họ thấy nhiều, nhưng như thế này thì thật chưa thấy bao giờ.

Dù là ở những khu chợ trong vũ trụ, hắn cũng chẳng bao giờ thẩy qua cảnh như này. Ở vũ trụ so với này này rất khác biệt.

Không có buôn bán tàu thuyền, không có bán nô lệ. Cũng chẳng thấy giao dịch ngầm.

Nơi này giống như là nơi tập trung của những thứ hàng bỏ đi, tất nhiên là trong mắt Vũ Minh là thế. Ngay cả đan dược cũng chỉ thấy những loại thấp kém nhất.

Hắn có chút kỳ quái tại sao lại đông khách như thế.

Ngược lại là Lâm Dũng, tuy hắn cũng có chút sững sờ, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Hắn cảm thấy thị trường dành cho dân nghèo lợi nhuận lớn hơn so với hắn tưởng tượng.

Mặc dù nhìn qua mặt hàng xác thực kiếm lời rất ít, nhưng thắng ở chỗ số lượng.
Bình Luận (0)
Comment