Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 217

“Cốc cốc”.

“Vào đi”. 

“Chủ tịch, có người muốn gặp ngài”.

“Ai vậy?”.

“Lâm Dũng, Lâm gia”. 

“Ừ? Hắn tìm ta làm gì?”. Vị chủ tịch hơi nhíu mày 1 chút, dù sao hiện tại danh tiếng của Lâm Dũng rất cao, trong lúc này tìm hắn làm cái gì?.

“Nghe bảo có chuyện muốn cùng ngài thương lượng”. Vị thư ký nói.

“... Được rồi, để hắn vào đi”.

“Vâng”.

Một lát sau.

“Chủ tịch tiên sinh, ngài khỏe chứ”. Lâm Dũng bước vào, khách sáo chào 1 tiếng.

“Lâm thiếu mời ngồi”.

“Không biết Lâm thiếu tìm ta có chuyện gì? Giống như chuyện giữa các gia tộc cùng liên bang không liên quan đến nhau đi?”. Vị chủ tịch kia khẽ híp mắt hỏi.

Hắn muốn nói cho Lâm Dũng biết, nếu như là đấu tranh giữa các gia tộc, tốt nhất đừng tìm hắn, hắn cũng sẽ không đáp ứng.

“Ha ha, ngài chủ tịch, ngài hiểu lầm. Ta đến cũng không phải tìm giúp đỡ, ngài trước tiên xem 1 chút cái này đi”. Lâm Dũng cười cười lấy ra 1 xấp tài liệu đưa cho ông ta xem.

“Cái này… là thật?”. Xem 1 lúc, đôi mắt ông ta trừng lớn, đứng bật dậy.

“Đương nhiên, đã thử nghiệm trên 200 người tình nguyện, trong đó 1 nửa là người của võ giả liên minh. Hơn nữa cũng được cao tầng võ giả liên minh ủng hộ. Ta nghĩ ta lá gan chưa đủ lớn để mạo danh võ giả liên minh nói lời này”. Lâm Dũng cười nhạt.

“Vậy ngươi đến tìm ta làm gì? Ta nghĩ nếu như võ giả liên minh đã thông qua, như vậy hẳn là không cần thiết đến ta đi?”. Vị chủ tịch kia hơi kinh ngạc 1 chút, nhưng rất nhanh liền khó hiểu.

“Ngài hẳn là biết Vũ Minh đi?”. 

“Hắn?”.

“Đúng vậy, hắn là người cung cấp kĩ thuật, cho nên…”.

“Cho nên ngươi muốn nói cái gì? Lợi ích lớn như thế, các ngươi hẳn sẽ không đầu óc lú lẫn mà ném ra ngoài 1 nửa chứ?”.

“Hắn có 1 yêu cầu nhỏ, ngài xem 1 chút”. Lâm Dũng cười nhạt, lấy ra 1 xấp tài liệu khác đưa cho ông ta.

“Cái này 1 mình ta không thể quyết định được”.

“Ha ha, đương nhiên. Các vị có thể bàn bạc lại, nhưng ta nghĩ, họ chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao nó cũng mang lại sự phát triển cho thế giới”. Lâm Dũng cười lớn.

“Được, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn”. 

“Vậy được, ta chờ tin tốt của ngài”. Lâm Dũng đứng dậy liền rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Dũng, vị chủ tịch kia khẽ lâm vào trầm tư, ngón tay gõ gõ trên bàn phát ra âm thanh trầm thấp, 1 lát sau, hắn liền gọi thư ký vào.

“Liên lạc 5 vị khác, tổ chức hội nghị”.

“Vâng”.

…. 

Ngày 27 tháng 9

Hôm nay là ngày mong đợi nhất toàn bộ thế giới. 

Hôm nay, toàn thế giới đều chú mục.

Bởi vì hôm nay võ giả liên minh cùng liên bang muốn ban bố tin tức quan trọng, thay đổi số phận toàn bộ thế giới.

Mọi người đều muốn xem đó là chuyện gì. Dù sao bất kỳ thời đại nào đều có phóng viên, mà phóng viên ở thời đại này chủ yếu là thông qua trực tiếp truyền ra. Bởi vì đây là thời đại của võ giả, đăng tin về võ giả mà dám nói lung tung, sai sự thật. Chỉ sợ sống không quá 1 ngày.

Tin tức phải hoàn toàn chân thật. Về phần người dân nói gì, cũng sẽ không có ai để ý tới, dù sao cũng không ảnh hưởng tới họ.

9 giờ sáng ngày 27 tháng 9, trước trụ sở liên bang, rất nhiều người đều tập trung tại đây.

Ai nấy đều bàn tán xôn xao, không biết rốt cuộc là công bố những gì. Cho đến 10 giờ sáng, lúc này mới có người phụ nữ đi ra, mà người này, là thư ký của số 1 chủ tịch.

“Chào mọi người, tự giới thiệu, ta là Lam Đồng, thư ký của số 1 chủ tịch. Lần này tổ chức buổi họp báo gồm 3 tin tức muốn công bố. Sau đó là đặt câu hỏi”.

“Thứ nhất: kiến thiết tuyến phòng thủ đã hoàn thành, tuy nhiên trong quá trình này chúng ta tổn thất trên 10 ngàn người, họ đều là anh hùng của nhân loại. Nhờ có họ mà chúng ta có thể không lo lắng về ma thú trong 200 năm tới. Dành 1 phút mặc niệm cho họ”.

Nói xong, vị thư ký kia đặt tay lên ngực khẽ cúi đầu nhắm mắt, bên dưới cũng làm theo y như thế. Dù sao trường hợp như này xảy ra rất nhiều, họ đều quen thuộc.

Một phút mặc niệm kết thúc, thư ký Lam Đồng nói tiếp.

“Tin thứ 2: Lâm Dũng cùng Vũ Minh tiên sinh hẳn mọi người đều biết. Không sai, chính là 1 trong 2 người gây náo loạn bàn tán xôn xao bấy lâu nay, 2 vị thiếu niên thiên tài”.

“Nhờ vào không ngừng nỗ lực cùng nếm thử. Họ thành công chế tạo ra 1 phương pháp mới tu luyện. Cụ thể chi tiết 1 lát nữa Lâm Dũng tiên sinh sẽ lên cho các vị giải thích”. 

Oanh.

Đám người kinh sợ không thôi.

Kiểu mới phương pháp tu luyện? Điều này sao có thể?.

Mà thông qua hiện trường trực tiếp truyền đến khắp nơi trên thế giới, ai nấy cũng giật nảy mình. 

“Các vị mời yên lặng 1 chút”. Lam Đồng lớn tiếng nói.

Bên dưới phóng viên lúc này mới yên lặng lại.

“Ta biết mọi người đều có nghi vấn, nhưng đây không phải đặt câu hỏi thời gian”. Lam Đồng trong giọng nói đầy uy nghiêm, không cho phép vi phạm.

Đám người bên dưới cũng biết mình phản ứng có chút quá, cho nên rất nhanh liền trật tự lại.

“Thứ 3: Lâm Dũng tiên sinh cũng đưa lên 1 đề nghị, thông qua hội nghị, đồng thời được sự đồng ý của võ giả liên minh. Chúng ta quyết định thành lập mới bộ môn cùng 1 số điều luật cụ thể”.

“Tốt rồi. Hiện tại mời Lâm Dũng tiên sinh lên giải đáp thắc mắc cùng nói rõ những điều luật mới cùng bộ môn mới”. Lam Đồng nói xong liền đi xuống, ngay sau đó Lâm Dũng mặc 1 bộ vét đen, gương mặt sáng sủa đi lên.

“Chào mọi người, ta cũng không cần giới thiệu đi?”. Lâm Dũng cười nói.

“Không cần”. đám người bên dưới đồng thanh.

“Ha ha, tốt, vậy bây giờ là thời gian đặt câu hỏi, ai muốn đặt câu hỏi mời giơ tay”.

“Vị này”.

“Lâm tiên sinh, xin hỏi kiểu mới phương thức tu luyện là gì?”.

“Ừ, chúng ta nghiên cứu ra loại mới phương thức tu luyện, nó hoàn toàn khác biệt so với bình thường tu luyện khác biệt rất lớn. Xin hỏi các vị bình thường tu luyện làm thế nào?”. Lâm Dũng hỏi.

“Ngồi 1 chỗ, tĩnh tâm, hấp thu chân nguyên lực”. Vị phóng viên kia đáp.

“Không sai, nhưng điều đó cũng rất tốn thời gian. Các vị lúc nào cũng bận rộn với tu luyện, không có thời gian nghỉ ngơi, cũng chẳng có thời gian quan tâm gia đình”.

“Trước kia còn có thể nói là do muốn phấn đấu tăng lên thực lực, bảo vệ nhân loại. Nhưng hiện tại uy hiếp của ma thú đã tạm thời giải trừ, cũng chỉ có đại dương là chúng ta chưa thể thăm dò hết toàn bộ”.

“Nhân loại là giống loài có cảm tình phức tạp, ai nguyện ý nhìn con cái mình vì tu luyện mà mất đi thời gian vui vẻ? Đương nhiên cũng có người nói tu luyện để có tương lai sau này”.

“Cho nên đâu, chúng ta nghiên cứu ra phương thức tu luyện mới, hơn nữa đã thực nghiệm thành công trên 200 người, 1 nửa trong số đó là người của võ giả liên minh”.

“Phương thức mới tu luyện có thể khiến bất kỳ ai, bất kỳ người nào, dù là đang ăn cơm, hay đang nói chuyện, hoặc là đang ngủ đều có thể tu luyện. Hơn nữa các vị cũng không cần phải ngồi 1 chỗ nhàm chám để tu luyện. Đương nhiên, lúc đột ngoại trừ”.

“Nói ngắn gọn, các vị có thể làm bất kỳ những gì mình muốn mà vẫn có thể tu luyện bình thường”. Lâm Dũng cười nói.

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Trong đầu toàn bộ mọi người đều giống như nổ tung. 

Cái tin tức này quá khủng bố.

Quá mức kinh hãi.

Lật đổ mọi lẽ thường, mọi quan niệm trước.

“Ông trời a”.

“Cái này quá khó tin”.

“Lâm tiên sinh, xin hỏi điều này đã được xác nhận? Thật xin lỗi, ta nghĩ ai cũng muốn biết tin tức này chính xác hay không, nó ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại”.

“Đương nhiên là thật, ta nghĩ không có ai có lá gan mang võ giả liên minh ra làm bình phong mà không được họ chấp nhận”. Lâm Dũng cười nói.

“Lâm tiên sinh, nếu thật là như vậy, phải chăng ngài đang ủng hộ cho mọi người cuồng hoan? Bởi vì nếu như có thể làm bất kỳ điều gì, như vậy thời gian dư thừa của họ sẽ tiêu phí vào những cuộc trụy lạc sao?”. Một tên phóng viên hỏi.

Nghe thế Vũ Minh liền bật cười.

“Vị phóng viên này, mỗi người sử dụng thời gian như nào đó là chuyện của họ, lại liên quan gì đến ta? Mỗi người mỗi việc làm đều tự quyết định bản thân mục đích tính, phải chăng họ có nhiều thời gian hơn nên đi giết người cướp của cũng đổ lên đầu ta rồi?”. 

Tên phóng viên kia nghe thế ngượng ngùng đi xuống.

“Các vị. Chúng ta nghiên cứu ra kiểu mới tu luyện, là để cho mọi người có nhiều thời gian hơn làm việc của mình. Nhiều vị cường giả tốn nhiều thời gian tu luyện mà bỏ bê giáo dục con cái, cũng nhiều người không có thời gian chăm lo gia đình”.

“Chúng ta cho các vị thời gian, các vị dùng thời gian đó để làm gì đó là chuyện của các vị. Các vị chịu trách nhiệm đối với nó, mà không phải chúng ta”. Lâm Dũng nghiêm túc nói.

“Lâm tiên sinh, như vậy giá cả thế nào? Bất đồng đẳng cấp, bất đồng tốc độ tu luyện, như vậy ngài giải quyết vấn đề này thế nào?”.

“Ừ, vị này hỏi rất hay. Giá cả sao, các vị không cần phải lo về vấn đề này. Giá cả vẫn duy trì ở mức bình thường. Như 1 tên Thông Mạch cảnh, mua 1 viên ma chủng cấp 3 cùng dịch áp chế để tu luyện vào khoảng 1 triệu đồng liên bang. Như vậy giá tiền tài nguyên tu luyện kiểu mới ở Dung Linh cảnh trở xuống cũng vẫn là giá tiền đó”.

“Hơn nữa từ Thông Mạch cảnh tầng 9 trở xuống, tốc độ tu luyện đều so với bình thường tăng nhanh gấp 2 lần, Dung Linh cảnh tầng 1 đến tầng 9 thì duy trì ở mức bình thường. Bởi vì chúng ta chưa tìm được biện pháp để tăng lên tốc độ tu luyện ở cảnh giới này”.

“Lên cao nữa là Hợp Đạo cảnh, chúng ta có quá ít thời gian, chưa tìm kiếm được nguyên liệu phù hợp để đại lượng chế tạo. Cho nên giá cả ở mức này sẽ rất đắt, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng chỉ bằng bình thường 2 phần 3 mà thôi”.

“Lâm tiên sinh, nếu nói theo cách của ngài, như vậy không thể không nói đây là 1 tin vui, nhưng còn những công ty hay tập đoàn đang làm về lĩnh vực này thì sao? Họ có thể sẽ vì chuyện này mà dẫn tới phá sản hoặc thua lỗ nặng nề”. Một nữ phóng viên hỏi.

“Thực ra về vấn đề này ta đã suy nghĩ kỹ, để tránh cho những công ty tập đoàn khác vì kiểu mới tu luyện ảnh hưởng mà thua lỗ, chúng ta đồng ý cung cấp máy móc, danh sách tài nguyên cần thiết để chế tạo. Đương nhiên, cái gì cũng có giá của nó, những công ty tập đoàn nào muốn cùng ta hợp tác, trong đó bao gồm cả chúng ta, phải trích ra 1 nửa số lợi nhuận nộp vào quỹ ngân sách”.

“Số tiền nộp vào quỹ này dùng để xây dựng, tài trợ hoặc bồi thường cho những người vì nhân loại hi sinh, xây dựng trường học, tài trợ cho những dân nghèo, hơn nữa quỹ ngân sách này được liên bang cùng võ giả liên minh giám sát, sẽ không có chuyện cắt xén ăn bớt. Còn những vị không đồng ý thế nào, đó không phải chuyện ta cần quan tâm”. 

“Hơn nữa nó cũng chỉ có tác dụng trên tu luyện, về phần những thứ khác như dược tề, đan dược tăng sức mạnh gì gì đó đều không ảnh hưởng”.

“Ta cũng nhắc nhở các vị, những cái này đều được liên bang cùng võ giả liên minh đồng ý, hơn nữa là cao tầng loại kia. Các vị nên biết điều này có ý vị gì”. Lâm Dũng cười nhạt sau đó nói tiếp.

“Về vấn đề này, xin hỏi có ai còn câu hỏi không?”. 

Bên dưới 1 mảnh xì xào bàn tán, nhưng cũng không có ai đưa ra câu hỏi. Dù sao Lâm Dũng đã xách lên liên bang cùng võ giả liên minh, ai cũng không ngu đi làm chim đầu đàn.

“Như vậy ta sẽ nói tới vấn đề tiếp theo”.

“Lâm Đồng thư ký có nói qua, bộ môn mới cùng 1 số điều luật mới sẽ do ta ban bố”.

“Bộ môn mới được thành lập là Giải Trí”.

“Giải Trí Bộ Môn không liên quan đến võ giả, không chịu sự điều khiển của bất kỳ người nào”.

“Những người hoạt động trong ngành giải trí đều phải tuân thủ những điều luật sau đây”.

“Thứ 1: Chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, bất kỳ thông tin cố ý giả mạo, vu hãm đều chịu trách nhiệm trước pháp luật, tùy trường hợp mà phán định”.

“Thứ 2: Bất kỳ ai tham gia vào ngành giải trí cũng không được lợi dụng thân phận bên ngoài để uy hiếp, ép buộc những người khác làm theo ý mình. Vi phạm tùy theo mức độ xử lí. Thậm chí tử hình”.

“Do những người hoạt động trong ngành giải trí đều thuộc những người theo sở thích, đam mê, hoặc là những người không cách nào tu luyện. Cho nên sẽ có 1 điều luật áp dụng với những người khác”.

“Bất kỳ tổ chức cá nhân nào can thiệp vào nội bộ ngành giải trí đều không được phép, tất cả người trong ngành giải trí đều được sự bảo hộ của liên bang cùng võ giả liên minh. Người vi phạm trực tiếp tử hình”. Lâm Dũng lạnh lùng nói.

“Lâm tiên sinh…”.

“Lâm tiên sinh cho xin hỏi…”.

“Yên tĩnh”. Lâm Dũng lớn tiếng quát, sau đó chỉ về 1 tên phóng viên.

“Lâm tiên sinh, xin hỏi mục đích thành lập ngành giải trí để làm gì?”. 

“Như vậy ta muốn hỏi vị này phóng viên. Giữa khoa học và giải trí, cái nào quan trọng hơn”. Lâm Dũng nói.

“Đương nhiên là khoa học”.

“Không sai, nếu so sánh như thế, giải trí đích thật không có tác dụng gì. Nhưng giải trí lớn nhất chỗ dùng, chính là nó không hề có tác dụng”. 

“Khoa học hữu dụng, nó tác dụng đối với hiện thực, đối với vật chất xã hội hình thành ảnh hưởng cực lớn. Chắc ai cũng hiểu rõ điều này, mà giải trí lại không thể mang đến tác dụng như thế”.

“Nhưng giải trí không giống khoa học, nó mang tới là tinh thần bên trên thỏa mãn, nó không câu nệ với trần thế, nó ở trên tinh thần sức thăng hoa là không có giới hạn. Nhìn như vô dụng, nhưng là không thể thay thế, không gì sánh bằng”. Lâm Dũng bình tĩnh nói.
Bình Luận (0)
Comment