Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 222

“Ngươi mẹ nó cho mình là ai? Môn chủ coi trọng ngươi là ngươi phúc phận, ngươi còn không biết cảm ân, ỷ vào 1 chút thực lực liền ngông cuồng? Ngươi có ngông cuồng tư bản sau?”. Một tên đệ tử đi lên võ đài quát lớn.

“Là Phong sư huynh”.

“Hạch tâm đệ tử Phong Tuấn Thần, hắn không phải đang bế quan sao?”.

“Tại sao hắn lại ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn đột phá Hợp Đạo cảnh rồi?”.

“Hắn đây là điên đi?”.

Đám người nhìn thấy người kia đi lên liền bàn tán không thôi.

Vũ Minh khẽ nhướng mày 1 cái, cảm nhận khí tức của người trước mặt, giống như mới đột phá Hợp Đạo cảnh không lâu. 

Hắn đây là muốn dùng ta lập uy sao?.

“Ha ha, Cung Bắc Hải, đệ tử của ngươi thật đúng là ưu tú, mới từng này tuổi liền đột phá Hợp Đạo cảnh, xem ra Hoàng Tuyền Môn ngươi có người thừa kế”. Diệp Phàm cười nói.

“Quá khen, quá khen. Hắn cũng chỉ là may mắn thôi”. Cung Bắc Hải cười lớn nói, đắc ý không thôi.

“Aizz, đáng tiếc”. Như Thủy Tiên Tử thở dài nói.

“Đáng tiếc cái gì?”. Quân Tinh Trúc hiểu ra cười hỏi.

“Như thế có thiên phú đệ tử, hôm nay chỉ sợ bị vỗ mặt rồi. Hắn vừa mới đột phá Hợp Đạo cảnh, lại nhận như thế đả kích, thật đúng là bi ai”. Như Thủy Tiên Tử tiếc nuối nói.

Cung Bắc Hải nụ cười trên mặt cứng lại.

Đúng a.

Ta mẹ nó thế mà quên Vũ Minh hắn ngay cả Hợp Đạo cảnh cũng giết qua. Phong Tuấn Thần hắn đi lên chẳng phải chịu chết.

“Ngươi là…”. Vũ Minh hơi khẽ nhíu mày nhìn Phong Tuấn Thần hỏi.

“Hoàng Tuyền Môn, chân truyền đệ tử Phong Tuấn Thần”. Phong Tuấn Thần lạnh lùng đáp.

“Nha… vậy ngươi lên đây làm gì? Ngồi lâu tê mông? Có cần ta kêu người cho ngươi nắn bóp mông 1 chút hay không? Chân truyền đệ tử?!”. Lâm Dũng bên kia nghe xong liền trào phúng nói.

“Ngươi…”. Phong Tuấn Thần kém chút tức điên.

Hắn 1 đại nam nhân, Lâm Dũng nói như thế chẳng phải bảo hắn là gay?.

“Nha, ngươi tức giận như thế làm gì? Ta là muốn gọi vài tì nữ xinh đẹp giúp ngươi massage 1 chút, nhưng xem ra ngươi đối với nữ nhân có phản cảm. Vậy như thế này đi, ta gọi vài tên nam nhân cao to lực lưỡng đến giúp ngươi, thế nào?”. Lâm Dũng cợt nhả nói.

“Ha ha ha”.

Vũ Minh cười lớn. Trên khán đài cũng có rất nhiều người muốn cười, nhưng là cố kị thân phận Phong Tuấn Thần, chỉ có thể cố nén lấy, gương mặt đều đỏ bừng.

Hồng An bên cạnh bưng lấy cái trán.

2 tên này là tai tinh sao?.

Đến nơi nào nơi đó liền có chuyện?.

“Vũ Minh cùng Lâm Dũng đúng không? Lần trước ta có gặp qua các ngươi. Mới từng này tuổi mà tu vi như thế, thiên phú quả thật không tồi. Một năm liền có thể đột phá tới Dung Linh cảnh, quả thật là hiếm có”.

“Nhưng dù thiên phú thế nào cũng phải biết 1 chút lễ phép cơ bản. Các vị đạo sư là người thế nào? Họ vì nhân loại hi sinh bao nhiêu? Là người các ngươi có thể xúc phạm sao?”. 

“Tưởng rằng thiên phú tốt, thực lực hơn người liền muốn làm gì thì làm? Ngay cả tôn trọng trưởng bối cũng không biết? Có cần ta dạy cho các ngươi biết thế nào là tôn trọng hay không?”. Phong Tuấn Thần lạnh lùng nói.

Toàn bộ đám người đều sửng sốt.

Phong Tuấn Thần hắn đây là bị ngu đi?.

Cái gì gọi là tôn trọng? Chẳng lẽ kẻ thù cũng phải tôn trọng cung kính sao?.

Hắn không phải não tử có vấn đề chứ?.

“Ngươi cũng là người Thiên gia?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.

“Thiên gia gì? Ngươi đừng có đổi chủ đề”. Phong Tuấn Thần ngẩn ra 1 chút sau đó quát lớn.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn nhau 1 cái.

Ánh mắt quái lạ rơi vào trên người Phong Tuấn Thần. Tên này… tới khôi hài sao?.

Vừa rồi nhìn qua phản ứng của hắn liền biết hắn cũng không phải thiên gia người, giống như ngay cả Thiên gia hắn cũng không biết. Nhưng hắn lại đi ra nói giúp Thiên gia.

Chẳng lẽ tên này suốt ngày bế quan tu luyện, không ra khỏi cửa?.

“Ngươi… bế quan bao lâu rồi?”. Lâm Dũng nghi ngờ hỏi.

“Cái gì?”. Phong Tuấn Thần ngẩn người, không biết tại sao Lâm Dũng lại hỏi vấn đề này.

“Cái này… hắn tham gia trận chiến kia xong liền bế quan”. Hồng An lên tiếng nói.

Nghe thế Vũ Minh cùng Lâm Dũng quái dị nhìn về phía Phong Tuấn Thần. Trong lòng cảm thấy hắn thật đáng thương.

“Các ngươi có ý gì?”. Phong Tuấn Thần thấy ánh mắt thương hại của Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền nhíu mày hỏi.

Hắn cảm thấy những người khác đều dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?.

“Quên đi”. Vũ Minh phất tay nói.

“Phong Tuấn Thần, ngươi… vẫn là đi xuống đi”. Hồng An nhỏ giọng nói.

“Tại sao phải đi xuống? Hồng trưởng lão, ta còn chưa giáo huấn 2 người này cái tội vô lễ với các vị đạo sư đâu. Làm người phải biết tôn trọng trưởng bối, ngài xem 2 người này thái độ thế nào”. Phong Tuấn Thần nghiêm túc nói.

“Ngươi muốn thế nào?”. Lâm Dũng nhịn không được nói.

“Cúi đầu xin lỗi, chuyện này xem như xong. Nếu không hôm nay ta nhất định phải giáo huấn các ngươi 1 trận”. Phong Tuấn Thần trầm giọng nói.

“Xin lỗi? Không có khả năng, ngươi nếu muốn giáo huấn thì cứ ra tay đi”. Lâm Dũng lập tức phủ quyết. Hắn là thật nhịn không được người này dài dòng.

Đã không biết gì còn lên tiếng.

Tự cho mình đứng ở đạo đức tiêu chuẩn phía trên liền đi ra giáo dục người khác.

Ghét nhất là loại người này.

“Tốt, lên đây đi”. Phong Tuấn Thần lạnh lùng nói.

Lâm Dũng không chút do dự đi lên, những người khác lập tức đi xuống, nhường không gian cho 2 người tỉ thí.

“19 tuổi, Dung Linh cảnh tầng 1, không tệ”. 

“Tránh để ngươi khác bảo ta bắt nạt người, ta áp chế sức mạnh tại Dung Linh cảnh tầng thứ, không ngươi lại bảo ta thắng không anh hùng”. 

“Ha ha ha ha”.

Phong Tuấn Thần vừa nói xong, ai nấy liền lập tức cười lớn.

Lần này là họ nhịn không được.

Thật nhịn không được.

Tên này quá đùa.

Mặc dù giết chết Vũ Chấn Quân là Vũ Minh cùng Lâm Dũng 2 người hợp sức, thậm chí cuối cùng còn được 1 cô bé giúp đỡ cho Vũ Chấn Quân 1 phát chí mạng. Nhưng là điều đó cũng không thể phủ nhận 2 người này mạnh mẽ.

Chưa nói tới Thần Thể, chỉ riêng việc họ kích hoạt bí pháp thôi đã không phải 1 tên Hợp Đạo cảnh có thể tùy tiện chiến thắng.

“Ngươi xác định?”. Lâm Dũng cổ quái nhìn hắn.

“Phải. Nếu không 2 ngươi cùng lên?”. Phong Tuấn Thần nghiêm túc đáp.

“...”.

Hắn đây là sợ mình sống quá lâu sao?.

Để 2 tên điên này cùng nhau lên? Hắn ở đâu ra tự tin?.

“Vẫn là thôi đi, 1 mình ta là đủ rồi. Nếu ngươi thắng ta thì có thể cùng hắn chiến đấu”. Lâm Dũng cố nén cười nói.

Hồng An nghe thế khẽ thở dài, xem ra là ngăn không được. Hắn nhìn lên khán đài, nhìn về phía mấy người Quân Tinh Trúc xin ý kiến. Thấy họ đồng ý liền khẽ gật đầu.

“Tạm thời gác lại tuyển chọn đạo sư. Hiện tại các ngươi có thể tự do chiến đấu, luật lệ như cũ, rời khỏi võ đài xem như thua. Ngươi cũng có thể nhận thua, hơn nữa, đây chỉ là 1 trận đấu giáo hữu, điểm tới là dùng”.

“Rút ra vũ khí của ngươi đi”. Phong Tuấn Thần nói.

“Không cần”. Lâm Dũng lắc đầu.

“Đã thế thì đừng trách ta rồi”.

Nói xong, Phong Tuấn Thần lập tức lao tới.

1 quyền nhắm ngay đầu Lâm Dũng.

Lâm Dũng cười nhạt 1 tiếng, nghiêng người né tránh, sau đó đầu gối nhắm ngay bụng Phong Tuấn Thần, tuy nhiên Phong Tuấn Thần phản ứng cũng không chậm, bàn tay giơ lên cản lại.

2 người phân không rõ cao thấp.

“Vũ Minh, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?”. Tô Ánh Tuyết nhỏ giọng hỏi.

“Cái này sao? Nếu như dùng toàn lực thì không chắc lắm, nhưng nếu chỉ ở dạng này Phong Tuấn Thần thua chắc. Một lát nữa hắn thể nào cũng bị Lâm Dũng ép bộc phát cao hơn Dung Linh cảnh sức mạnh”.

Quả nhiên như Vũ Minh đoán trước. 

Phong Tuấn Thần rất nhanh liền bị ép không thở nổi.

Mặc dù Lâm Dũng chủ tu là đao pháp, nhưng là dựa theo kinh nghiệm của Cự Linh Đế Quân về quyền pháp, Lâm Dũng muốn đánh bại Phong Tuấn Thần rất đơn giản.

Hắn nắm bắt thời cơ, vị trí né tránh đều là tuyệt hảo.

Mà Phong Tuấn Thần lại không được như thế, dù cho phát hiện Lâm Dũng sơ hở, nhưng lại không dám tấn công, vì nhìn như sơ hở, nhưng thực tế lại là cạm bẫy.

Lâm Dũng phòng thủ quá chắc chắn.

Ầm.

Phong Tuấn Thần bị Lâm Dũng 1 quyền đánh lùi lại hơn 10m. Mà đồng thời, Lâm Dũng cũng dính 1 quyền của Phong Tuấn Thần.

Lúc này hắn không dám coi thường Lâm Dũng nữa, vừa rồi 1 quyền kia hắn là sử dụng quá Dung Linh cảnh sức mạnh, cho nên hắn hiện tại đã thua.

“Ngươi vẫn là dùng toàn lực đi. Cùng cảnh giới, ta vô địch”. Lâm Dũng cao ngạo nói.

“Ta xxx, tên này thật mẹ nó cuồng”.

“Cùng cảnh giới vô địch, hắn sao không lên trời đâu”.

“Nhưng hắn có năng lực nói câu đó”.

“Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm”.

Lâm Dũng vừa nói ra, đám người liền vỡ tổ.

Lời nói của hắn quá ngông cuồng, nhưng lại không ai dám phản bác. Bởi vì hắn có ngông cuồng tư bản.

“Dùng toàn bộ sức mạnh ngươi không phải đối thủ của ta. Vừa rồi ta đã dùng quá sức mạnh, ta thua”. Phong Tuấn Thần trầm mặc 1 chút rồi nói, sau đó muốn đi xuống võ đài.

Vũ Minh bên dưới nghe thế khẽ gật đầu. 

Tên này đầu óc có chút cứng rắn 1 chút, nhưng ít nhất dám thua dám nhận. Ngay thẳng, bộc trực.

“Khoan đã”. Lâm Dũng đưa tay cản lại.

“Ta đã nhận thua, ngươi còn muốn gì?”. Phong Tuấn Thần nhíu mày nói.

“Ta còn chưa được chứng kiến ngươi toàn bộ sức mạnh đây. Ngươi cứ đi như thế sao được”. Lâm Dũng lạnh nhạt nói.

“... Tốt, ngươi muốn thì ta chiều”. 

Xẹt.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Phong Tuấn Thần.

Cầm trong tay trường kiếm, Phong Tuấn Thần khí chất liền thay đổi, trở nên vô cùng sắc bén.

“Hóa ra ngươi sở trường là kiếm, thật thú vị”. Lâm Dũng hơi kinh ngạc 1 chút liền lấy ra vũ khí của mình.

1 thanh đại đao xuất hiện.

“Đao cùng kiếm. Thú vị”. Vũ Minh thấy thế khẽ cười. Hắn có cảm giác Phong Tuấn Thần kiếm pháp rất mạnh.

“Trò hay tới”. Quân Tinh Trúc cười cười.

“Lâm Dũng hắn quá xung động, Phong Tuấn Thần kiếm pháp đã đạt tới ‘Thế’, chỉ sợ hắn sẽ ăn thiệt thòi”. Cung Bắc Hải lắc đầu nói.

“Ngươi đừng quên, Lâm Dũng cũng là sở trường đao pháp, hơn nữa đao pháp cực kỳ bá đạo”. Quân Tinh Trúc nói.

“Vậy thì thế nào? Chưa lĩnh ngộ ‘Thế’, hắn không phải là Phong Tuấn Thần đối thủ”. 

“Chờ xem”.

“Tới đây đi”. Lâm Dũng nhìn Phong Tuấn Thần bình tĩnh nói.

Khóe miệng Phong Tuấn Thần khẽ nhếch lên, thân hình trong chớp mắt xuyên qua khoảng cách 20 mét. Trường kiếm tựa như 1 đạo ánh sáng, lập tức làm không khí sinh ra gơn sóng, mũi kiếm trực tiếp nhắm vào mi tâm Lâm Dũng.

Lâm Dũng lùi lại, đại đao trong tay vung lên nhanh như chớp.

2 thanh vũ khí va chạm phát ra âm thanh kinh người.

Ngay sau đó, 1 luồng kiếm khí lướt ngang chém tới cổ Lâm Dũng, Lâm Dũng thối lui, đồng thời đại đao trong tay mũi kiếm hướng xuống đất, tay còn lại giữ vững lấy thân đao cản lại 1 chiêu kia.

Xẹt.

Thanh trường kiếm trong nháy mắt tạo thành 1 đường cong xảo diệu, dọc theo thân đao của Lâm Dũng, hướng về phía tay phải của hắn.

Lâm Dũng nhanh chóng lùi lại hơn 30m, cẩn thận đề phòng Phong Tuấn Thần.

“Sao, sợ rồi?”. Phong Tuấn Thần lạnh nhạt nói, sau đó chậm rãi đi tới phía Lâm Dũng, vừa đi vừa nói.

“Ta nói qua, dùng toàn bộ sức mạnh, ngươi chắc chắn sẽ thua. Hôm nay xem như ta dạy cho ngươi biết thế nào là sức mạnh, thế nào là tôn trọng trưởng bối”. 

“Tốc độ của hắn không phải rất nhanh, nhưng chiêu thức liên tục không dừng, không có sơ hở. Xem ra hắn đã lĩnh ngộ ‘Thế’, hắn còn chưa có bộc phát ra toàn bộ sức mạnh”. Lâm Dũng thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn nói.

“Tôn trọng trưởng bối? Còn phải xem họ là ai, ngươi cho rằng ở đây nhiều như thế đạo sư, tại sao 2 người đó lại nhảy đi ra vặn vẹo đây? Hơn nữa lại đều là họ Thiên? Ngươi cứ nói đi?”. 

Phong Tuấn Thần nhất thời dừng bước. Hơi nhíu mày 1 chút nhìn về phía khán đài, sau đó lại nhìn lấy Lâm Dũng.

“Các ngươi có thù?”. 

“Ngươi cho rằng thế nào?”. Lâm Dũng cười nhạt.

“Thù oán hẳn là rất nặng đi?”.

“Hận không thể âm dương tương cách loại kia”.

“Ây…”. Phong Tuấn Thần nhất thời nghẹn lời. Cái này là muốn giết chết nhau rồi. 

“Ta thu lại lời vừa rồi nói”. Phong Tuấn Thần nghĩ 1 chút rồi nói.

“Ha ha ha. Không sao, ngươi dù sao cũng không biết. Nhưng là đánh vẫn phải đánh. Ta còn chưa tận hứng đây”. Lâm Dũng cười lớn. 

“Tốt”. Phong Tuấn Thần cười ha hả nói, sau đó muốn lao lên, nhưng là lại phát hiện đao trong tay Lâm Dũng đột nhiên biến đỏ, ngay sau đó hắn chỉ cảm nhận được 1 luồng nguy hiểm ập tới.

Trong nháy mắt, hắn lập tức né sáng 1 bên.

Ầm ầm.

Trên võ đài, 1 đạo vết rách kinh người xuất hiện.

“Hảo đao pháp, đáng tiếc ngươi gặp phải ta. Ta kiếm pháp đã sớm vượt qua ngươi cảnh giới rồi”. 

Vừa dứt lời, kiếm trong tay Phong Tuấn Thần huy động nhanh chóng, thoáng cái liền phóng ra hàng trăm đạo kiếm khí bay về phía Lâm Dũng.

Tốc độ kia quá kinh người.

Ầm ầm ầm.

Bụi mù văng lên tung tóe, đất đá bay ra bên ngoài, thậm chí bay cả lên khán đài.

“Ta ra tay quá rồi chăng?”. Phong Tuấn Thần nhíu mày tự nghĩ.

Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền co rụt lại, bởi vì khi bụi mù tán đi, Lâm Dũng vẫn đứng sừng sững ở đó. Trên thân không có lấy 1 vết thương, chỉ trừ ở trên má phải của hắn xuất hiện 1 vết xước nhỏ, máu từ đó chảy ra.

“Không tồi. Xem ra ta còn coi thường cảnh giới kiếm pháp của ngươi”. Lâm Dũng lấy ra 1 cái khăn tay, lau đi trên mặt vết máu bình tĩnh nói.

“Ngươi cũng không tệ, có thể đón lấy ta 1 chiêu này, toàn bộ võ giả liên minh không quá 100 người. Quả nhiên là thiên tài không thể dùng lẽ thường đánh giá”. Phong Tuấn Thần hào hứng nói.

“Vậy sao? Vậy sao còn chưa xuất toàn lực? Ta rất chờ mong ngươi toàn lực ra tay đây”. Lâm Dũng cười nói.
Bình Luận (0)
Comment