Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 237

“Nơi này…”. Vũ Minh khẽ nhíu mày.

“Làm sao vậy?”. Lâm Dũng thấy Vũ Minh cau mày liền hỏi.

“Không quen sao?”. Triton cười nói.

“Không. Người tạo ra nơi này thật không đơn giản”. Vũ Minh nói. Bàn tay hắn đưa lên, khuấy động 1 chút. Ngay sau đó bàn tay hắn liền tụ lấy 1 viên nước nhỏ lơ lửng trên bàn tay hắn, sau đó liền tan vào không khí.

Người này thật không đơn giản.

Vũ Minh vừa rồi vốn cho rằng chỉ là cảm giác sai lầm, nhưng khi hắn thử 1 chút liền phát hiện. Nơi này tràn ngập thủy nguyên tố. Không phải do nước biển, mà là thủy nguyên tố vô hạn tuần hoàn. Cái này đã dính tới quy tắc rồi.

Thật không đơn giản đây.

“Các ngươi đối với nước hẳn là có 1 loại ràng buộc đúng chứ?”. Vũ Minh nhìn Triton hỏi.

“Làm sao ngươi biết?”. Triton kinh ngạc nói.

“Ha ha, xung quanh tràn đầy là thủy vụ, hơi nước ngưng thực nhưng lại tự động trốn tránh chúng ta. Mà điều kỳ quái là các ngươi lại không gặp phải vấn đề này. Ta nghĩ nếu thật sự là địch, chúng ta vừa đến liền sẽ bị các ngươi dùng thủy vụ dìm chết đi?”. Vũ Minh nhếch miệng nói.

“Quan sát thật sắc bén, ngươi nói không sai. Chúng ta trời sinh liền có thể đối với nước hình thành mối liên hệ vô hình. Khống chế nước chúng ta nhận thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất”. Triton cười nhạt nói. Hắn nói ra câu này quả thật vô cùng tự tin, trong đó ẩn ẩn có kiêu ngạo thành phần.

Vũ Minh chỉ cười nhạt không nói. Nhận thứ nhất? Đừng đùa. Đi kêu 1 tên Thánh cảnh cùng các ngươi so về khống chế nguyên tố xem. Các ngươi ngay cả 1 chút da lông cũng không biết, nói gì tới việc khống chế?.

Thật buồn cười.

“Tham kiến quốc vương”. 

Đi tới cửa cung điện, đám lính gác thấy Triton liền cúi đầu nói.

“Tại sao là các ngươi? Ta chẳng phải truyền tin kêu Arthur đến tiếp đón sao?”. Triton nhíu mày hỏi.

“Bẩm quốc vương, Arthur điện hạ cùng vương hậu đang tại vương thất. Mới nhận được tình báo mới nhất của bọn Trench, chúng đang đại lượng tập hợp. Cho nên Arthur điện hạ lo ngại vấn đề ảnh hưởng tới Atlantis. Điện hạ nói không cho phép tiến vào, cho nên hiện tại điện hạ vẫn chưa nhận được tin ngài về”. Tên canh cửa nói.

“Bọn Trench? Chúng không ở vực sâu, chạy ra ngoài làm gì?!”. Triton nhíu mày tự hỏi.

“Trench? Đó là cái gì?!”. Lâm Dũng hiếu kỳ hỏi.

“Là 1 loại quái vật, chúng có đầu giống cá Piranha, tay có 3 móng vuốt, cơ thể giống con người nhưng cực kỳ gày gò, 2 cánh tay có vây xung quanh cùng 1 chiếc đuôi đầy gai nhọn. Tuy nhiên chúng cực kỳ hiếu chiến cùng tàn ác. Hơn nữa số lượng rất đông”. Triton nói.

“Lại là cá?”. Lâm Dũng gương mặt có chút buồn nôn nói. Hắn nhớ lại trong bí cảnh gặp phải mấy cái gọi là “cá” kia làm hắn có chút khó chịu.

“Chúng cũng không phải là cá. Nguồn gốc của chúng từ đâu ta cũng không biết, trước khi chúng ta bị phong ấn thì chúng đã tồn tại rồi. Chúng chỉ xuất hiện mỗi khi trời tối, hơn nữa mỗi lần ra số lượng cũng rất ít. Chủ yếu là đi săn. Ta chỉ kỳ quái là lần này chúng tại sao lại tập hợp số lượng lớn đây”. Triton cau mày nói. Việc này cũng không có gì bí mật, không cần thiết giấu diếm.

“Nhìn ngươi có vẻ không quan tâm lắm vấn đề này nhỉ?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.

“Hỗn láo. Dám nói chuyện như thế với quốc vương?”. Tên canh cửa vốn dĩ đã khó chịu với thái độ của đám người Vũ Minh, nay thấy Vũ Minh lại nói chuyện ngang hàng với Triton liền giận dữ quát. Tay cầm thương chỉ Vũ Minh. 

“Lui ra, đây là khách quý của ta”. Triton quát lớn.

Tên kia nghe xong lập tức lùi lại.

“Xem ra ngươi tại đây uy vọng còn rất cao”. Vũ Minh mỉa mai nói.

“Ta là quốc vương”. Triton làm sao không nghe ra ý tứ mỉa mai của Vũ Minh, hắn chỉ lạnh lùng đáp.

“Thông báo cho Arthur cùng nữ hoàng đến phòng ăn. Vì các vị khách quỷ của ta tẩy trần”.

“Vâng, quốc vương bệ hạ”. 

“Mời đi bên này”. Triton nhìn mấy người Vũ Minh cười nói.

Vũ Minh khẽ gật đầu đáp rồi đi theo. 

Rất nhanh mấy người Vũ Minh liền đi tới phòng ăn. Quả thật so với tưởng tượng cũng không có gì khác biệt. Ngoài sự hoa lệ thì không còn gì khác.

“Phụ vương”. 

Mấy người Vũ Minh đang cùng Triton nói chuyện thì cửa bị mở ra. Một tên thanh niên gương mặt đặc biệt tinh xảo. Nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng cũng không thiếu phần nam tử.

Bên cạnh đi cùng 1 người nữ nhân độ tuổi khoảng gần 30, rất xinh đẹp. 

“Arthur, Atlanna. Mau ngồi đi”. Triton thấy 2 người đi vào liền cười nói, 2 người này chính là vương tử cùng nữ hoàng của Atlantis.

“Để ta giới thiệu 1 chút, đây là vợ ta, Atlanna. Còn đây là con trai ta, Arthur”. Triton nhìn mấy người Vũ Minh nói.

“Vương hậu, vương tử. Các ngươi tốt”. Vũ Minh mấy người khẽ chào hỏi.

“Còn đây là các vị khách quý nhân loại… xem ta. Ta còn chưa biết 2 người bên cạnh ngươi tên gì đây”. Triton sửng sốt 1 chút rồi hơi xấu hổ nói.

“Ha ha, không sao. Để ta giới thiệu. Ta là Vũ Minh, 2 người này là đồng bạn của ta, Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần”. Vũ Minh cười nói.

“Các ngươi tốt”. Atlanna cùng Arthur gật đầu nói.

“Được rồi. Mang đồ ăn lên đi”. Triton lớn tiếng nói.

Một lát sau, 1 đám người hầu mang đồ ăn lên để đầy bàn. Bữa ăn rất hài hòa. Điều này làm Vũ Minh có chút kỳ quái. Chẳng lẽ vương hậu cùng vương tử không có chút nào thành kiến với nhân loại hay sao?.

Cái này thực ra không phải, chẳng qua là do Triton còn tại, hơn nữa ông ta cũng mở miệng bảo họ là khách quý cho nên 2 người kia mới như thế đối đãi. Nếu như bình thường gặp, có lẽ tên vương tử kia liền lập tức động thủ rồi.

“Ha ha, Vũ Minh, các ngươi thứ lỗi cho. Ta còn cần cùng vương tử cùng vương hậu thảo luận 1 chút việc về Trench. Ta để người dẫn các ngươi đi thăm quan Atlantis, thế nào?”. Triton nhìn Vũ Minh hỏi.

“Không quan hệ. Chúng ta cũng muốn đi chiêm ngưỡng 1 chút Atlantis vẻ đẹp. Nếu không ngại có thể để Elise dẫn đường, dù sao cũng quen thuộc. Dễ nói chuyện”. Vũ Minh cười đáp. 

“Vậy được”. Triton ngẩn người 1 chút rồi nói.

Rất nhanh Vũ Minh mấy người liền được dẫn ra ngoài. 

“Phụ vương, tại sao lại cùng nhân loại hợp tác? Hắn thực lực cũng chỉ có Dung Linh cảnh, cao nhất mới đạt tới Hợp Đạo cảnh tầng 1, cần gì phải khách sáo như thế?”. Arthur thấy mấy người Vũ Minh đi liền nhìn Triton nói.

“Hắn có giá trị. Hơn nữa cũng có thể giúp chúng ta khắc phục vấn đề lương thực cùng thế giới quan hiện tại. Hơn nữa ta cùng hắn đã ký kết khế ước, không sợ hẳn giở trò”. Triton lạnh nhạt đáp.

“Bắt chúng lại tra hỏi là được, cần gì…”.

“Đừng nói nữa, cũng không cần nhắc lại vấn đề này. Họ thân phận có lẽ không đơn giản, vũ khí rất mạnh. Tuy rằng chưa thể sánh cùng Atlantis chúng ta nhưng cũng rất tiếp cận. Hơn nữa nhân loại hiện tại rất cường đại, không phải sâu kiến như trước. Ngươi cũng đừng mang thành kiến đó ở trước mặt họ nói ra, họ thực lực rất mạnh. Đừng nhìn bề ngoài mà phán đoán 1 người thế nào, nhớ rõ chứ?”. Triton lạnh lùng nói.

“Vâng. Phụ vương”. Arthur cúi đầu nói.

“Triton, ngươi cũng đừng dọa hắn. Hắn còn trẻ, hơn nữa thời kỳ đó… rất nhiều người đều có giống như hắn ý nghĩ”. Atlanna nhẹ giọng nói.

“Ta biết, cho nên ta chỉ khuyên bảo 1 chút. Đừng để tình cảm lấn áp lý trí. Tương lai hắn sẽ làm vua Atlantis, không thể có cái nhìn phiến diện mãi như thế được”. Triton khẽ lắc đầu nói.

“Không nói cái này, ngươi mau đến xem 1 chút bọn Trench đi. Ta có cảm giác có gì đó không ổn”. Atlanna nói.

“Được rồi, vào phòng quan sát đi”. Triton gật đầu nói.

…...

Bên ngoài, Vũ Minh mấy người đứng chờ tại cổng chưa được bao lâu thì Elise liền đi tới, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn lấy Vũ Minh nói.

“Tại sao là ta?”.

“Ai nha, chúng ta quen biết như thế, không phải ngươi thì là ai?”. Vũ Minh cười nói.

“Phi. Ai cùng ngươi quen biết?”. 

“Dù gì cũng là lão bằng hữu, không đánh không quen nha. Ngươi nói có đúng không?”.

“Ai là ngươi bằng hữu? Ta số tuổi lớn hơn ngươi rất nhiều, ngươi mới bao lớn?”. Elise khinh bỉ nhìn Vũ Minh nói.

“Lão thái bà”. Lâm Dũng nhịn không được nói.

“Ngươi nói ai đó?”. Elise tức giận nhìn Lâm Dũng quát.

“A… phản ứng lớn như vậy? Chính ngươi bảo mình lớn tuổi còn trách ai? Hơn nữa nghe nói ngươi cũng là 1 trong những nạn nhân kia, cũng có mấy trăm năm đi? Chậc chậc. Mấy trăm tuổi mà còn giữ được dung nhan thế này… yêu quái a”. Lâm Dũng mỉa mai nói.

“Ngươi…”.
Bình Luận (0)
Comment