Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 246

Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần vọt theo phía sau Lâm Dũng, nhưng là dùng hết tốc lực… vẫn là đuổi không kịp.

“Tên này là điên rồi đi”. Vũ Minh bực tức nói 1 câu.

“Ngươi vẫn là tranh thủ tìm 1 cây đao khác cho hắn đi, vừa rồi hắn vì cây đao mới điên lên như thế, nói không chừng hắn thật muốn tìm ngươi liều mạng”. Phong Tuấn Thần nói.

“Ngươi đừng nói, nghe giống như ngươi chắc chắn biết hắn sẽ làm như thế không bằng”.

“Ngươi không tin?”.

“Đương nhiên tin. Hắn mẹ nó còn cầm đao đặt lên cổ uy hiếp ta đây”.

“Thật đúng là, cần như thế liều mạng sao? Cầm đại đao đuổi theo giết?”.

“Đừng nói nhảm, mẹ nó chứ. Mở toàn lực vẫn đuổi không kịp, không biết sẽ lọt vào cái hố nào nữa đây”. Vũ Minh bực bội nói.

“Ngươi là đang ở khoe khoang sao? Ta đường đường Hợp Đạo cảnh tốc độ cũng chỉ ngang bằng các ngươi, ngươi nói như thế suy nghĩ qua ta cảm thụ sao?”. Phong Tuấn Thần u oán nói.

Ầm.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng nổ, 2 người Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần giật mình nhìn tới, chỉ thấy khí tức của Lâm Dũng tăng vọt, sau đó liền giống như bàn chân gắn tên lửa, ầm 1 phát liền phóng đi với tốc độ kinh người.

“Mả mẹ nó, ngay cả bí pháp cũng dùng!!!”. Phong Tuấn Thần há hốc mồm nhìn cảnh này.

“Ta đi trước, ngươi theo nhanh 1 chút”. Vũ Minh quay qua nhìn Phong Tuấn Thần nói, sau đó hắn cũng kích hoạt bí pháp. Chân đạp nước bắn đi.

Phong Tuấn Thần bất động tại chỗ.

Mẹ kiếp, 2 tên quái vật này.

Mặc dù hắn tự tin với tốc độ của mình, nhưng là nếu mở ra bí pháp để cùng 2 người Vũ Minh Lâm Dũng so tốc độ… vẫn là quên đi. Khí thế kia đã vượt qua cả bản thân hắn rồi có được hay không.

So tốc độ? Không sợ mất mặt sao. Vẫn là quên đi.

Triton ở phía sau nhìn thấy cảnh này khóe miệng cũng giật giật.

Trong đầu mắng lên Vũ Minh cùng Lâm Dũng 2 tên biến thái này. Hắn hiện tại cũng biết rốt cuộc vì cái gì Vũ Minh mấy người họ không sợ đám người mình. Chỉ dựa vào tốc độ kia, đánh không lại còn không thể chạy? Họ đuổi kịp sao.

Rất đau lòng kết quả, họ thật đuổi không được.

Lâm Dũng hiện tại vô cùng tức giận. Vốn dĩ tính cách của hắn cũng không đến nỗi đó, nhưng là giống như bị ảnh hưởng bởi công pháp mang lại. Phá Toái Bất Diệt Công vốn đã mang bạo ngược thuộc tính, tu luyện lâu dài Lâm Dũng bị ảnh hưởng cũng không có gì lạ.

Đương nhiên không phải mất lý trí loại kia, chỉ là làm hắn dễ tức giận mà thôi. Hắn lại không ngốc, đương nhiên phát hiện đám Trench này giống như đang dụ dỗ hắn vào cạm bẫy nào đó. Nhưng là hắn không quan tâm, hắn cần phát tiết ra sự tức giận này.

Ngay khi đuổi theo đến 1 vùng nước tối, xung quanh đen kịt 1 màu. Hắn nhận thấy xung quanh dòng nước truyền đến từng đợt gợn sóng.

Lâm Dũng đôi mỗi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh. Từ không gian trang bị lấy ra 1 cái mắt kính đeo lên. Đây là kính nhìn ban đêm.

Ngay khi đeo vào, hắn kém chút bị dọa ra bệnh tim. Bởi vì xung quanh hắn, hàng ngàn hàng vạn con Trench đang bao vây lấy hắn, duy trì khoảng cách với hắn chỉ có chưa tới 5m, con nào con nấy đều giương lên móng vuốt dữ tợn nhìn về phía hắn.

Mặc dù đạt tới cấp độ này có thể duy trì hô hấp dưới nước trên dưới 2 giờ, nhưng là nếu đánh nhau, chỉ sợ không được. Hắn lại lấy ra 1 cái mặt nạ đeo lên cùng 1 bình oxy đeo lên.

Kỳ quái là đám Trench này không có chút nào muốn động thủ, chỉ nhìn chằm chằm lấy Lâm Dũng, giống như đang chờ đợi người ra lệnh như thế.

Vũ Minh rất nhanh liền chạy tới, hắn cũng cảm nhận được có vẻ không đúng, mang lên bình oxy cùng mặt nạ, ngay cả đồ nhìn ban đêm dưới nước cũng đeo vào. Nhìn thấy cảnh tượng phía trước liền giật mình.

Hắn ánh mắt di chuyển xung quanh tìm kiếm, tuy nhiên lại không phát hiện con nào là đầu đàn.

Ngao~

Một âm thanh vang lên, không biết từ đâu truyền tới.

Đám Trench bắt đầu rục rịch. Từng con từng con ngửa đầu lên trời gào thét, sau đó chuyển biến thành dữ tợn, lao tới Lâm Dũng.

Vũ Minh con mắt nheo lại lập tức liền lao lên. Mà Lâm Dũng hắn đao trong tay cũng bắt đầu chém giết.

…..

“Mùi máu tươi ở đâu đến?”. Triton đột nhiên dừng lại, mũi nheo lại.

Trong nước tràn ngập mùi máu đập vào mặt hắn.

“Quốc vương, hướng bên kia”.

Đám ngươi Triton lập tức lao tới, chỉ là đi hơn 10 cây số liền gặp lấy Phong Tuấn Thần đang ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn về vùng tối đen kịt.

“Vũ Minh 2 người kia đâu?”.

Phong Tuấn Thần giật mình quay lại, thấy Triton hắn khẽ thở ra 1 hơi. Vừa rồi hắn phân thần, Triton lên tiếng dọa hắn 1 trận.

“Thì ở đó…”. Phong Tuấn Thần chỉ về bên trong vùng tối.

Triton nhíu mày nhìn tới.

Mặc dù là Nhân Ngư, nhưng là hắn cũng không có khả năng nhìn trong bóng đêm. Mùi máu tanh nồng nặc cùng từng tiếng gào thét của Trench làm hắn có chút khó chịu nhíu mày lại.

“Đèn”. Triton nhìn tên lính bên cạnh nói.

Nghe xong tên lính kia liền giật mình, lấy ra đèn chiếu sáng chiếu vào bên trong vùng tối. Đây là 1 chiếc đàn chiếu vùng rất rộng cho nên có thể thấy bán kính 100 mét có những gì.

Vừa mở ra đèn pin chiếu vào, đám người Triton liền trừng lớn con mắt.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng, mỗi người 1 bên cùng đám Trench chém giết. Kinh khủng là cả 2 người không có lấy 1 chút nào bị thương, xung quanh bán kính 5 mét bất kỳ 1 con Trench nào tiến tới gần liền bị Vũ Minh cùng Lâm Dũng oanh sát tại chỗ.

Mà khí thế kia càng đánh càng tăng, 1 chút dấu hiệu mệt mỏi cũng không có.

Hắn cố dụi lấy 2 mắt, sợ mình bị hoa mắt nhìn lầm. Thậm chí còn đưa tay xuống nhéo 1 cái vào eo mình.

Aaaaa

Mẹ kiếp.

Là thật!

2 tên biến thái này…

Ngao~

Đột nhiên 1 tiếng thét vang lên, vẫn là tiếng kêu như lúc trước. Nghe xong Triton liền biến sắc. Bởi vì hắn quá rõ tiếng kêu này đại biểu cho cái gì.

Đây là con Trench đầu lĩnh. Nhưng rõ ràng mấy trăm năm trước đã bị giết rồi cơ mà? Chẳng lẽ….

Có đầu lĩnh xuất hiện?.

Cũng không lạ gì khi đó nhận được tình báo nói bọn Trench này đang tập hợp lại. Có đầu lĩnh xuất hiện đại biểu cho việc đại dương lại 1 lần nữa gặp phải chiến tranh liên miên.

Đám Trench nghe được tiếng kêu kia, toàn bộ giống như điên cuồng hướng về phía 2 người Vũ Minh lao xuống. Trong thoáng chốc, 2 người liền bị biển Trench bao phủ bên trong.

Phong Tuấn Thần biến sắc, Triton cũng biến sắc. Đang muốn chạy tới liền cảm nhận thấy 1 luồng sức mạnh phía đó bộc phát ra.

Đùng.

Đùng.

Đùng.

Từng tiếng vang như động đất vang lên, đôi mắt Triton cùng Phong Tuấn Thần trừng lớn hết sức có thể.

Bởi vì họ thấy 1 người khổng lồ.

Không!

Phải nói là Lâm Dũng hóa thành người khổng lồ. Mà Vũ Minh… hắn toàn thân đen kịt, giống như mới từ trong hầm than đi ra, nhưng là không phải đen kịt loại kia, mà trên người hắn khắc lấy từng đợt hoa văn màu trắng bắt mắt.

Chỉ nhìn qua thôi cũng có thể cảm nhận thấy sự đáng sợ của họ.

“Mẹ nó chứ, thần thể cũng lôi ra rồi”. Phong Tuấn Thần sợ hãi kêu lên 1 tiếng.

Triton thấy cảnh này trực tiếp há hốc mồm, mắt chữ A mồm chữ O. Hắn từng nghe qua trong truyền thuyết thần thể.

Năm đó thần Poseidon nhưng cũng lưu truyền qua nắm giữ thần thể, toàn thân được bao phủ bởi 1 lớp vẩy vàng óng, không có bất kỳ vũ khí nào có thể phá hủy, ít nhất là truyền thuyết bên trong là như vậy.

Hiện tại lại thấy Lâm Dũng biến hình, Vũ Minh đổi màu. Mà từ trong miệng Phong Tuấn Thần nghe được “thần thể” 2 chữ này, hắn liền có thể khẳng định đây là thần thể.

Tuy nhiên so với trong truyền thuyết khác biệt, nhưng là ai nói thần thể sẽ chỉ có 1 loại đâu?.

Lâm Dũng ngay khi kích hoạt thần thể, cây đại đao trong tay cũng theo đó mà được bao phủ bởi 1 lớp màng máu, dần dần biến lớn.

Hắn 1 nhát chém ra, gần trăm con Trench liền đi đời nhà ma. Mà máu của chúng trực tiếp bị đao trong tay Lâm Dũng hút sạch toàn bộ.

Vũ Minh càng đáng sợ hơn. Hắn 1 quyền đánh ra, có thể nhìn thấy rõ ràng đột phá gấp vài lần vận tốc âm thanh, sau vào giây thì trong nước mới hiện ra hình quyền của hắn. Mỗi quyền đánh ra liền có mảng lớn Trench chết đi.

Ông trời a.

2 tên này rốt cuộc là loại gì quái vật? Đây thật là nhân loại sao?.

Quá hung tàn.

Mẹ nó quá đáng sợ.

Nhân loại đã biến thành đáng sợ như thế này rồi?.

Tuy nhiên ý nghĩ này rất nhanh liền bị hắn bỏ đi. Hắn nhưng là bắt không ít nhân loại điều tra qua, không có bất kỳ tên nào có thể biến thái bằng 2 tên này. Chắc hẳn 2 người Vũ Minh là thuộc thiên kiêu cấp bậc đi. Thiên tài đã không đủ hình dung 2 người bọn hắn rồi.

“Mẹ nó, may mắn”. Phong Tuấn Thần bị dọa 1 trận, vỗ vỗ ngực lẩm bẩm nói, nhưng lời nói của hắn toàn bộ đều truyền vào tai Triton.

“Cái gì may mắn?”. Triton khó hiểu hỏi.

“May mắn ngày đó không cùng họ xung đột, nếu không…”. Phong Tuấn Thần vô thức đáp, hắn không khỏi rùng mình 1 cái.

May mắn a.

Phía kia truyền đến từng đợt gào thét làm mấy người Triton lực chú ý nhìn tới.

“Có nên… giúp đỡ họ không?!”. Triton nghi ngờ nói. Hắn thấy 2 tên kia chẳng có 1 chút nào mệt mỏi cùng xuống sức, càng đánh càng hăng có được hay không. Hắn sợ đi lên, 2 người họ đem hắn cũng đánh.

“...Vẫn là lên đi. Ta sợ 1 hồi họ giết sạch đám Trench liền quay qua tìm ta tính sổ vì không chịu giúp đỡ”. Phong Tuấn Thần nghĩ 1 chút liền nói. Mặc dù trong lòng hắn biết, đi lên cũng chẳng làm được gì nhiều, cứ theo đà này 2 tên kia liền có thể giải quyết toàn bộ.
Bình Luận (0)
Comment