Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 258

“Phòng ngự, đội hình phòng ngự”. Duke hoảng hồn hết lớn.

Đám người cũng từ trong cơn sợ hãi đứng sát lại gần nhau, 2 người 1 đội dựa lưng vào nhau.

Mà Lâm Dũng cũng chạy tới bên cạnh Vũ Minh kéo hắn dậy.

“Không sao chứ?”.

“Không có vấn đề”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Vừa rồi mặc dù bị đánh bay, nhưng hắn cũng không bị thương cái gì, chẳng qua Thiên Ma Phản Đạn Khí bị đánh nát dẫn đến có chút phản phệ mà thôi. Nhưng 1 chút vết thương đó không ảnh hưởng gì tới chiến lực của hắn, hơn nữa có sinh mệnh lực sử dụng, chút thương tổn đó chẳng đáng là gì.

“Cẩn thận 1 chút, lực tấn công của nó rất mạnh, hơn nữa tốc độ di chuyển cực nhanh. Nó ít nhất cũng đạt cấp 8 biến dị thú”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, Vũ Minh ngay lập tức kích hoạt bí pháp, ngay lập tức sức mạnh cùng cấp bậc của hắn tăng vọt. Lực cảm ứng cũng tăng lên tới mức vô cùng đáng sợ. Không phải Lâm Dũng hay mấy người Duke có thể so sánh.

Hơn nữa hắn cũng bộc phát ra sát khí của mình, sát khí của hắn không phải Nian có thể sánh được, đơn giản giống như 1 cái trên trời, 1 cái dưới đất như thế.

Có thể nói hiện tại Vũ Minh, sức quan sát, nhạy bén, phản ứng lực cao tới mức dọa người. Có thể sánh ngang với Tử Linh cảnh sơ kì. Cho nên rất nhanh hắn liền nắm bắt được vị trí của Nian.

Nó hiện tại đang đứng cách họ khoảng cách hơn 50m, nhưng là do cơ thể cùng con mắt đều là màu đen nên rất khó để phát hiện nó.

Mà Vũ Minh biến đổi cũng để đám người Duke giật mình.

Cái cảm giác kia… thật mẹ nó đáng sợ.

Sát khí này…

Cái này cần giết bao nhiêu người mới đạt được?.

Duke âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Mà Chad cùng Tử Thiên cũng kinh dị nhìn về phía Vũ Minh.

Vũ Minh cũng không quản nhiều như vậy, ánh mắt hắn thủy chung nhìn về phía Nian, bàn chân âm thầm vận sức, chỉ cần Nian động, hắn liền lập tức ra tay.

Nếu như là bình thường biến dị thú hay ma thú, hiển nhiên sẽ đối với Vũ Minh có điều kiêng kị, nhưng là giống như Vũ Duệ nói, sinh vật trong này nếu bị đánh thức, nó đơn thuần chỉ còn lại 1 chút ý thức, không có cái gì trí khôn. Chỉ hành động theo bản năng.

Mà bản năng của Nian chính là săn giết con mồi.

Đối với sát khí Vũ Minh phát ra, nó không hề e ngại, thậm chí còn coi đó là hành động khiêu khích. Cho nên nó lợi dụng lợi thế địa hình cùng khả năng ẩn thân của mình bắt đầu tiếp cận đám người.

Vũ Minh lúc này cũng động, hắn tại chỗ lao ra. Mà Nian cũng đồng thời rút ngắn khoảng cách lao tới tấn cộng.

Duke nhìn thấy Vũ Minh hướng mình lao tới, hắn giật mình lùi sang 1 bên, hắn còn cho rằng Vũ Minh xuống tay với hắn, nhưng khi thấy mục tiêu là phía sau mình, hắn khẽ thở ra 1 cái.

Chỉ là ngay sau đó, sống lưng hắn có chút lạnh, nói như vậy… phía sau hắn ẩn nấp Nian?.

“Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Minh thấy Duke né sang 1 bên liền lập tức sử dụng võ kỹ, trong nháy mắt liền đánh ra hơn 100 quyền phong.

Nhưng là 1 chiêu võ kỹ này không làm gì được Nian, chỉ làm tốc độ của nó chậm lại đôi chút. Vũ Minh ánh mắt lóe lên, chân đạp mạnh xuống đất nhảy lên không trung, 1 chiêu “Bách Bộ Chấn Cước” lập tức rơi xuống đầu Nian.

Ầm.

Nian ngay tại chỗ bị đè bẹp xuống đất, nhưng là cũng không có bị thương tổn gì, ngược lại Vũ Minh càng khiến nó điên cuồng hơn.

Đám người Lâm Dũng lúc này cũng kịp phản ứng, ngay lập tức hướng về phía Nian tấn công. Mà những tên thủy thủ đoàn còn lại, lại chẳng có tác dụng gì. Lực tấn công của họ chẳng khác nào gãi ngứa cho Nian.

Đám người Duke cũng không chịu thua kém, họ xuất ra vũ khí toàn lực tấn công Nian.

Chỉ là cơ thể Nian quá mức cứng rắn, lại không cảm thấy được đau đớn. Cho nên họ rất khó để trong nháy mắt xử lí nó được.

“Grào!”. Nian hướng về đám người gào thét thị uy, chỉ là đón tiếp nó vẫn như cũ là dồn dập đòn tấn công.

Nian giận giữ, lách người lao về đám thủy thủ đoàn.

Chưa chờ họ kịp phản ứng liền có 2 người ngã xuống.

“Phòng thủ, các ngươi bị ngu à? lập trận phòng thủ”. Duke giận giữ quát lớn.

Đám thủy thủ đoàn mặc dù sợ hãi, nhưng là nhiều năm chinh chiến cũng rèn luyện ra cho họ khả năng phối hợp nhóm tốt. Chỉ trong tích tắc, họ liền lập tức tập trung lại đề phòng Nian.

Mà Nian cũng không có e ngại chút nó, nó trực tiếp lao lên chém giết.

Tuy rằng phối hợp phòng thủ rất tốt, nhưng là Nian thực lực thực sự qua mạnh, họ không cách nào chống lại được. Thế là trong nháy mắt đó, liên tục có vài người mất mạng.

“Lùi lại”. Vũ Minh quát lớn. Sau đó lao lên phía trước, mà thấy Vũ Minh lao lên, Nian lập tức lùi lại phía sau, sau đó liền nhắm thẳng hướng hắn lao tới.

Vũ Minh ánh mắt lóe lên, chân quét 1 cái, 1 đạo chân nguyên lực phóng ra ngoài đánh về phía dưới chân Nian, Nian không chút do dự nhảy thẳng lên bổ nhào về phía Vũ Minh.

Chính là lúc này!

“Thiên Ma Phượng Dực Chưởng”. Vũ Minh bàn tay hóa chưởng, 1 con phượng hoàng bằng nguyên lực phóng ra ngoài đánh thẳng vào người Nian. Trong chớp mắt liền đánh nó bay lên cao.

“Lâm Dũng!”. Vũ Minh hét lớn.

Lâm Dũng khẽ gật đầu, 2 tay nắm chặt vào chuôi đao, sau đó nhảy lên.

“Huyết Hồn”.

Âm thanh Lâm Dũng lạnh nhạt vang lên. Đại đao trong nháy mắt bị nhuộm đỏ, trở nên càng to lớn.

Lâm Dũng áp sát dùng đại đao chém xuống.

Đám người chỉ cảm thấy như cả biển máu đổ ập xuống người, áp lực đến nỗi thở không nổi.

Đại đao va chạm vào đầu Nian, vậy mà cũng không thể đem đầu nó bổ xuống, chỉ để lại trên đầu nó 1 vết lõm khá sâu mà thôi.

Ầm!

Nian rơi xuống tạo thành 1 cái hố lớn, Vũ Minh ngay lập tức bồi thêm 1 chiêu “Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”.

Mà lúc này, Phong Tuấn Thần cũng đã tiếp cận, kiếm trong tay phát ra sức mạnh mạnh mẽ, hắn lao thẳng tới 1 kiếm đâm xuyên qua hốc mắt của Nian.

“Ngao”.

Nian thét lớn, không phải là do đau đớn, mà là tức giận.

“Mau lùi lại”. Vũ Minh biến sắc quát, nhưng là Phong Tuấn Thần cũng không có Vũ Minh phản ứng nhanh.

Chỉ thấy Nian đưa lên cái đuôi, 1 phát đâm xuyên người Phong Tuấn Thần. Mà ngay sau đó, nó liền lập tức nhảy ra khỏi hố chui vào rừng rậm biến mất sau những lùm cây.

Vũ Minh không quản Nian, hắn biết dù có đuổi theo cũng bắt không kịp. Hắn chạy tới bên cạnh Phong Tuấn Thần, chỉ thấy giữa ngực hắn có 1 cái lỗ lớn đang đổ máu rất nhiều.

Hắn lập tức kiểm tra thương thế của Phong Tuấn Thần, sau đó gương mặt có chút khó coi.

Đuôi của Nian đâm không chúng chỗ hiểm, nhưng là lại làm rách mất 1 bên tim của Phong Tuấn Thần. Thảo nào máu lại chảy nhiều như vậy, dù cho Phong Tuấn Thần thực lực có cường hãn hơn nữa, nhưng là bị vết thương gần như chí mạng như thế cũng rất khó sống sót.

Vũ Minh bàn tay đặt lên chỗ vết thương đó, sinh mệnh lực điên cuồng truyền vào trong. Có sinh mệnh lực gia trì, vết thương rất nhanh chóng lành lại, chỉ là có 1 luồng năng lượng nào đó điên cuồng đem vết thương mở rộng, cứ thế lập đi lập lại nhiều lần.

Mà sinh mệnh lực Vũ Minh có thể sử dụng cũng không còn nhiều.

“Đừng uổng phí vô ích, hắn… cứu không được”. Vũ Duệ âm thanh vang lên trong đầu Vũ Minh.

“Ngươi nói cái gì?!”. Vũ Minh lạnh lùng hỏi.

“Nếu như chỉ là vết thương bình thường, hoặc là đánh vào nơi khác thì không sao. Nhưng là đây lại đánh vào 1 bên trái tim của hắn, mà Nian… nó là sinh vật tại đây, đã chết nhưng bị đánh thức, cho nên trên người nó mang theo 1 loại gọi là Tử Vong Năng Lượng”.

“Mà loại năng lượng này chỉ có những thứ nằm giữ ranh giới sự sống cùng cái chết mới có. Mà hắn… hiện tại đã không có cứu. Ngươi còn chưa đủ cường, sinh mệnh lực ngươi nắm giữ cũng không đủ mạnh mẽ để xóa bỏ Tử Vong Năng Lượng”.

“Cho nên, đừng uổng công vô ích nữa, người làm vậy chỉ khiến hắn càng nhận lấy đau đơn hơn mà thôi”. Vũ Duệ thở dài nói.

Đừng nghĩ rằng Vũ Minh nắm giữ sinh mệnh lực thì sẽ không lo ngại thứ gì, loại này Tử Vong Năng Lượng cực kỳ cường đại, là 1 trong những loại năng lượng bản nguyên của vũ trụ. Vũ Minh nắm giữ lấy sinh mệnh lực cùng hủy diệt lực tuy rằng cũng là bản nguyên vũ trụ, nhưng nó vốn cũng không cùng 1 đẳng cấp.

Bởi vì Vũ Minh quá mức nhỏ yếu, sử dụng được mức độ năng lượng cũng không cao, mà Tử Vong Năng Lượng lưu lại trong người Phong Tuấn Thần vượt quá khả năng cứu chữa mà sinh mệnh lực của Vũ Minh có thể cứu giúp.

Vũ Minh bàn tay rời khỏi ngực Phong Tuấn Thần, trong lòng hắn hiện tại rất tức giận, nhưng là lại bất lực không có cách nào.

Từ lúc trùng sinh đến bây giờ, hắn chưa từng nhận được cảm giác này. Kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần thứ 2 hắn cảm nhận được bản thân vô dụng. Lần đầu tiên là khi Chiêu Hy chết, mà lần thứ 2 là lần này.

Phong Tuấn Thần hiện tại vẫn còn sống, nhưng là rất nhanh hắn liền sẽ rời đi nhân thế. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Vũ Minh như muốn nói “không sao đâu”.

Từ khi hắn đặt chân lên tàu Ngọc Trai Đen 1 khắc kia, hắn liền đã chuẩn bị sẵn tinh thần bất kỳ lúc nào cũng có khả năng chết đi, cho nên hắn cũng không có hối tiếc gì.

Con người ta trước khi chết sẽ vô cùng minh mẫn, đầu óc vô cùng sáng suốt, cho nên hắn nhìn ra được trong mắt Vũ Minh sự tức giận cùng bất lực. Tuy rằng ở chung chưa lâu, nhưng hắn thật sự rất bội phục Vũ Minh cùng Lâm Dũng.
Bình Luận (0)
Comment