Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 322

Trong thoáng chốc, thời gian 1 tháng trôi qua.

Chuyện ngày hôm đó không ai biết được ngoài những người trực tiếp tham dự. Sau ngày hôm đó liên bang 6 vị chủ tịch toàn bộ đề từ chức, quân đội lần nữa bị chỉnh hợp nghiêm ngặt.

Mặt ngoài như không có gì xảy ra, nhưng thực tế có rất nhiều người bị liên lụy vào.

Việc này Vũ Minh cũng không quan tâm. Hắn thương thế cũng bình phục sáu thành rồi, không tới 1 tháng nữa liền có thể hoàn toàn bình phục.

Ngày hôm đó trở về, nhìn hắn thương thế đầy người, chúng nữ cùng cha mẹ hắn rất lo lắng, nhưng cũng chỉ có cha mẹ hắn là yên tĩnh, họ cũng biết 1 chút về những chuyện kia, tuy nhiên không rõ chân tướng, nhưng cũng đủ để biết Vũ Minh vì sao lại bị như thế. Cho nên họ tuy lo lắng nhưng nhiều hơn là hãnh diện cùng tự hào.

Còn chúng nữ thì khá là ồn ào khiến Vũ Minh thật có chút phiền. May mắn là vượt qua được, nếu không hắn thật muốn chạy trốn.

Mà trong 1 tháng đó, Vũ Minh cũng đã âm thầm quan sát Quân Vô Hối rất lâu, tuy nhiên Quân Vô Hối còn có chút thiếu sót, nhưng ít nhất hắn thật lòng với Đường Nguyệt. Cho nên chuyện của 2 người hắn cũng không có phản đối.

Đương nhiên hắn cũng không có ít lần giáo huấn Quân Vô Hối rất thảm, ai bảo hắn đem muội muội mình đoạt vào tay đâu này.

Lúc này, Vũ Minh đang tại trong võ giả liên minh, hắn đang cùng Bạch Tử trò chuyện.

“Quyết định rồi?”.

“Ừm”.

“Chừng nào ngươi đi?”. Bạch Tử hỏi.

“Có lẽ khoảng vài năm nữa, ta muốn đạt tới Tử Linh cảnh sau đó mới rời đi, ít nhất cũng có thực lực tự vệ”. Vũ Minh thản nhiên nói.

“Tử Linh cảnh sao? Thấp 1 chút, nhưng… cũng đủ rồi. Sau khi ngươi đi, ta kế hoạch cũng có thể thực hiện”. Bạch Tử nhẹ giọng nói.

“Kế hoạch kia sao? Cũng được, ta vốn dĩ định chờ đạt tới cấp độ nhất định mới đem nó thực hiện, đã có ngươi tại, ta cũng an lòng”.

Kế hoạch mà họ nói chính là đem trái đất hướng về phía vũ trụ, tiến vào vũ trụ thời đại. Có Bạch Tử tại đây, bảo vệ trái đất hoàn toàn không có vấn đề.

“Đúng, thứ này cho ngươi, có lẽ ngươi có thể dùng”. Bạch Tử đột nhiên đưa cho Vũ Minh vài cái bình nhỏ rồi nói.

“Ừm, đa tạ”. Vũ Minh ngẩn ra 1 chút, sau đó khẽ gật đầu nói.

“Khách khí làm gì”.

Thứ mà Bạch Tử đưa cho hắn là Sinh Mệnh Tuyền, mỗi 1 bình có thể tăng lên một ngàn năm tuổi thọ, mỗi người trong đời chỉ có thể sử dụng duy nhất 1 lần. Mà thứ này đúng là thứ Vũ Minh cần.

Hắn không biết sẽ phải rời đi bao lâu, 100 năm, 200 năm, hay là càng lâu hơn. Có nó có thể đảm bảo trước khi hắn trở về, cha mẹ cùng người thân của hắn vẫn còn sống.



Lại 1 năm trôi qua, trong thời gian này Vũ Minh không ngừng tăng lên thực lực. Giống như điên cuồng như thế. Đám người rất khó hiểu tại sao hắn lại liều mạng như vậy.

Mà việc này cũng dẫn tới Lâm Dũng, Alena cùng Tô Ánh Nguyệt ẩn ẩn có cảm giác chẳng lành.

Lâm Dũng cũng từng 1 lần cùng hắn trò chuyện, nhưng đạt được kết quả cũng chỉ là 1 câu nói: cố gắng nâng thực lực lên cao nhất có thể.

Cốc cốc.

“Vào đi”.

“Oppa, ngươi vẫn còn tu luyện sao?”.

“Eun Jung? Ngươi có chuyện gì sao?”. Vũ Minh hơi bất ngờ 1 chút.

“Oppa, có phải ngươi có điều gì dấu chúng ta, đúng không?”. Eun Jung cắn môi hỏi.

“... Ngươi lúc nào phát hiện?”. Vũ Minh trầm ngâm 1 chút rồi hỏi.

“Ta cảm thấy oppa ngươi đang rất gấp gáp, giống như sắp có chuyện xảy ra như thế. Những người khác cũng cảm thấy thế…”.

“Đúng vậy, không bao lâu nữa ta sẽ rời đi”. Vũ Minh thở dài đáp.

“Rời đi? Oppa ngươi định đi đâu?”.

“Tiến vào vũ trụ”.

“Oppa… ngươi…”. Eun Jung kinh ngạc che miệng, ánh mắt khó tin nhìn hắn. Tuy nhiên nàng biết thế giới này cùng thế giới của nàng khác biệt, nhưng sống vài năm ở đây nàng cũng biết đại khái thế giới này như thế nào. Nhưng là vào vũ trụ… nàng thật rất khó thể tin, bởi vì chưa từng có ai trên thế giới này tiến vào vũ trụ.

Vũ trụ là cái dạng gì, có hay không sinh mệnh khác, có hay không văn minh khác, không ai biết được. Nhưng là nghĩ tới việc Vũ Minh có thể tiến vào nàng thế giới, đem nàng đưa ra ngoài. Như vậy tiến vào vũ trụ cũng không phải không có khả năng.

“Thật xin lỗi, đây là con đường ta nhất định phải đi”. Vũ Minh nghiêm túc đáp.

“Có… có thể… mang theo ta sao?”.

“...”.

Vũ Minh im lặng không có trả lời. Eun Jung thấy thế ánh mắt rũ xuống, nhịn không được rơi nước mắt. Vũ Minh cũng không có tiến lên an ủi, bởi vì… sớm hay muộn nàng cũng biết, để nàng biết sớm 1 chút có lẽ sẽ tốt hơn.

“Là ta… vướng víu sao?”. Eun Jung nhỏ giọng hỏi.

“Không có, chẳng qua… nơi đó rất nguy hiểm, bởi vì chính ta cũng rất khó bảo vệ mình, nói gì tới bảo vệ ngươi”. Vũ Minh cười khổ nói.

“Oppa, ngươi có mang theo người khác đi không?”.

“Ta không biết, còn phải xem thực lực họ có đủ yêu cầu hay không. Lâm Dũng có thể sẽ đủ, nhưng Alena cùng Ánh Tuyết…”.

“Chúng ta có thể”.

Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Alena cùng Tô Ánh Tuyết đi vào.

Vũ Minh nhẹ lắc đầu, hắn vốn đã biết 2 người ở bên ngoài nghe lén, cho nên muốn dùng lời nói để họ biết hắn khổ tâm. Nhưng ai ngờ họ lại như thế xúc động.

“Ngồi đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vũ Minh, ngươi không được bỏ lại chúng ta”. Alena tức giận nói.

“...”. Vũ Minh im lặng không lên tiếng. Hắn không muốn họ phải đối mặt với những nguy hiểm này.

“Ngươi là ngu sao?”. Vũ Duệ trong vũ trụ nhỏ đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi có ý gì? Ngứa da?”. Vũ Minh nhất thời trầm xuống.

“Ngươi cho rằng làm như thế họ liền an toàn? Hoàn toàn sai. Bởi vì ngươi làm như thế chỉ có hại họ, không có thực lực, sớm muộn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi nên biết ngươi là ai, Bạch Tử hắn không thể thủ hộ trái đất cả đời. Hơn nữa, họ vận mệnh quỹ tích cũng đã phát sinh thay đổi, ngươi muốn đi vào vết xe đổ cũ hay sao?”. Vũ Duệ trầm giọng nói.

“...Vậy thì có cách gì? Ta cũng không thể để họ mạnh lên được”.

“Ai nói không được? Đem họ vào trong này tu luyện là có thể. Tuy nhiên thế giới này còn chưa hoàn thiện, nhưng để họ đột phá Tử Linh cảnh không phải là vấn đề gì khó. Chỉ là ngươi bỏ được Eun Jung nàng sao?”. Vũ Duệ đáp.

“Vũ Minh, ngươi đang nghĩ cái gì?”. Tô Ánh Tuyết lay nhẹ hắn 1 cái.

“Thực ra, ta có thể để các ngươi mạnh lên, có thể mang đi các ngươi, nhưng là…”. Vũ Minh nói tới đây ánh mắt nhìn về phía Eun Jung, muốn nói lại thôi. Về phần bại lộ vũ trụ nhỏ, hắn cũng không thèm để ý.

Đám người hiểu hắn ý tứ, thế là liền trầm mặc xuống.

“Không quan hệ, oppa, ta chờ ngươi”. Eun Jung đột nhiên cười nói.

“Thật xin lỗi”. Vũ Minh nội tâm rất áy náy, hắn không biết nói cái gì cho phải. Tuy nhiên tăng lên thực lực của Eun Jung có thể kéo theo nàng tuổi thọ, nhưng đó cũng không phải là cách, bởi vì nàng nhiều nhất liền đạt tới Hợp Đạo cảnh, sau đó liền phải dựa vào cảm ngộ của mình.

Nàng không cách nào tu luyện. Cả đời là thế. Đây chính là nàng vận mệnh.

“Hai ngươi về phòng đi, ngày mai Lâm Dũng đến ta sẽ dẫn các ngươi đi địa phương tu luyện. Ta muốn cùng Eun Jung nói 1 chút”. Vũ Minh nhìn Tô Ánh Tuyết cùng Alena nói.

“Được”. Alena cùng Tô Ánh Tuyết nhìn nhau 1 cái, khẽ gật đầu liền ra ngoài.

Chờ 2 người rời đi, Vũ Minh liền lấy ra 1 bình Sinh Mệnh Tuyền đưa cho Eun Jung.

“Đây là…”.

“Sinh Mệnh Tuyền, có thể gia tăng một ngàn năm tuổi thọ”. Vũ Minh đáp.

“Oppa ngươi đây là…”.

“Thật xin lỗi, để ngươi phải chờ đợi, nhưng là… ta cũng không có cách. Cho ta thời gian, được không?”. Vũ Minh chân thành nhìn nàng nói.

Eun Jung bật khóc ôm chầm lấy hắn. Vũ Minh chỉ có thể nhẹ vỗ lưng nàng an ủi, hắn thật không biết nói gì.

Sau 1 lúc, Eun Jung lau nước mắt nhìn Vũ Minh xấu hổ nói.

“Oppa, ta muốn đứa bé”.

Vũ Minh ngẩn ra, nội tâm có chút đau nhức. Eun Jung nàng nói thế hoàn toàn là muốn tìm 1 người gửi gắm tình cảm. Nhẹ gật đầu 1 cái, sau đó chuyện gì đến cũng đến. Vốn dĩ trước kia hắn sử dụng biện pháp an toàn hoặc là đem “thứ đó” phóng ra ngoài. Cho nên nàng mấy năm qua cũng không có mang thai.

Mà lần này khác biệt…

Sáng hôm sau, nhìn Eun Jung nằm bên cạnh ngủ say sưa, Vũ Minh cúi xuống nhẹ hôn vào trán nàng, sau đó đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

Lâm Dũng sớm đã đến, hôm qua Vũ Minh có gọi hắn đến. Nhưng nhìn thời gian, Vũ Minh mặt đen lại.

“Mới 7 giờ, ngươi không cần ngủ sao?”.

“Ha ha, đến cọ bữa ăn sáng, không được sao?”. Lâm Dũng cười ha hả nói.

“Quên đi, chờ Alena cùng Tô Ánh Tuyết đi xuống rồi chúng ta ra ngoài nói chuyện”.

“Không cần chờ, chúng ta dậy rồi”. Alena âm thanh từ trên truyền xuống.

Vũ Minh liếc nhìn họ 1 cái, khẽ gật đầu nói.

“Đã như vậy, kia đi thôi”.

Ngay sau đó, Vũ Minh thần thức bao phủ lấy mấy người họ, trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Mà nơi họ xuất hiện, chính là bên trong vũ trụ nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment