Tên chỉ huy trưởng của Thiên Lam quân đoàn rất quyết đoán, cũng rất tàn nhẫn. Hắn đem toàn bộ sinh mệnh bên trong chiếc chiến hạm kia từ bỏ chỉ để giết Lâm Dũng.
Tuy nhiên không biết hắn nghĩ thế nào, nhưng hắn làm thế là một quyết định sáng suốt.
Lâm Dũng hiện tại trọng thương vô cùng nặng, chỉ riêng nhìn trên bầu trời giống như mưa huyết rơi xuống là đủ biết rồi.
Tạch.
Tạch.
Một giọt lại một giọt máu rơi vào trên mặt Vũ Minh.
Thời gian lúc này giống như dừng lại, Vũ Minh có thể cảm thấy được trên mặt giọt máu kia vẫn còn nóng hổi, tản phát ra gay mũi mùi tanh. Trong giây lát ấy, hắn kém chút bạo tẩu.
Nói cho cùng, là do hắn sai lầm dẫn tới những chuyện này. Hắn coi thường những kẻ bên ngoài chiến trường không gian, cũng coi thường quyết đoán của kẻ khác.
Một cổ lửa giận bảo phủ lấy tâm trí hắn. Nhưng hắn cố đè nén lại, hắn biết, lúc này liều mạng chỉ có con đường chết.
“Khốn kiếp”. Vũ Minh rống giận quát lên, bàn tay tụ lực, xung quanh toàn bộ huyết nhân biến thành những giọt máu bay về phía hắn, giống như một dòng suối đỏ tươi trôi nổi trên không trung, đám binh lính thấy cảnh này cũng quên đi bản thân đang làm cái gì.
Ai nấy cũng ngơ ngác nhìn lấy nó mà không hề biết, tử thần đang tới gần. Không ai chú ý tới Vũ Minh đang đem máu tươi tụ tập lại thành một khối cầu vô cùng to lớn.
“Đó là thứ gì?”.
“Hắn đang làm gì?”.
Quan sát thấy Vũ Minh hình ảnh, đám người trừng lớn con mắt nói.
Lúc này, Alena cùng Tô Ánh Tuyết ngay khi Lâm Dũng bị trọng thương, họ liền chạy tới đem hắn kéo đi.
Lâm Dũng đã trở lại hình dáng bình thường, toàn thân đầy là máu. Trên người lít nha lít nhít vết thương nhìn rất dọa người. Vũ Minh ánh mắt lo lắng nhìn lấy hắn.
“Vũ Minh, ngươi tính làm gì?”. Alena lo lắng hỏi, nàng chưa từng thấy Vũ Minh sử dụng chiêu thức này, hơn nữa nàng có thể nhìn ra, Vũ Minh cơ thể càng ngày càng suy yếu, sinh mệnh lực không ngừng suy giảm.
“Để lại cho chúng một món quà khó quên”. Vũ Minh lạnh giọng nói, ngay sau đó, không chờ họ phản ứng, hắn liền đem họ đưa vào vũ trụ nhỏ.
Vũ Minh hắn lúc này cũng đã bộc phát đến cực hạn, cơ thể suy yếu bất cứ lúc nào cũng có thể đổ. Nhưng hắn gương mặt lại nở ra nụ cười. Phía trên bàn tay hắn viên máu hình tròn đã to bằng một ngôi nhà, Vũ Minh hít sâu một hơi, chậm rãi bay lên.
Mà lúc này, đám binh lính cũng tỉnh lại, họ lập tức giơ vũ khí lên hỏa lực oanh kích hắn. Vũ Minh trên người phát ra từng tiếng vang, vũ khí của binh lính Thiên Lam quân đoàn không phá được hắn phòng ngự, nhưng cũng làm hắn đau chết đi sống lại.
Bên dưới mặt đất, binh lính đã tụ tập có trên 1 vạn người, đây là một chi hạm đội số lượng, mà Thiên Lam lần này xuất động tận 2 chi hạm đội, đủ biết họ đối với đám người Vũ Minh coi trọng.
Cắn chặt răng, Vũ Minh ánh mắt quét xuống bên dưới, ánh mắt lộ ra sát khí, khóe miệng nhếch lên.
“Huyết! Vũ!”.
Quát lớn một tiếng, Vũ Minh huy động bàn tay xuất động chiêu thức đánh xuống bên dưới.
Trong nháy mắt đó, khi vừa xuất chiêu xong, hắn ngay lập tức trốn vào vũ trụ nhỏ. Mà bên ngoài, hòn máu kia dùng tốc độ vô cùng khủng bố lao xuống bên dưới.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, xung quanh phạm vi 100 cây số không có bất kỳ thứ gì thoát khỏi.
Một chiêu này của Vũ Minh so với phiên bản đơn giản hóa của Diệt Tinh Pháo nhỏ hơn, nhưng uy lực cũng đạt tới một nửa. Trong nháy mắt, phạm vi 1 cây số xung quanh trung tâm vụ nổ tại chỗ bị đánh thành mảnh vụn.
Mà trong phạm vi 100 cây số, sóng xung kích của một chiêu này gây ra trực tiếp quét sạch mọi thứ trên mặt đất, thậm chí còn làm một mét độ dầy trên mắt đất biến mất. Toàn bộ quân lính nằm trong phạm vi sát thương toàn bộ không một người sống sót.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được phạm vi một trăm cây số toàn bộ đều bị san thành bình địa, trực tiếp có thể ở bên trên xây dựng cơ sở hạ tầng mà không cần bất kỳ thiết bị san bằng nào.
Tĩnh.
Tại trong chiến hạm trên bầu trời, không có một người lên tiếng. Chỉ nghe được tính động cơ phát ra, yên tĩnh tới đáng sợ.
Chỉ huy trưởng ngồi trong phòng quan sát, gương mặt đờ đẫn nhìn màn hình. Bên tai không ngừng vang lên âm thanh máy móc.
“Không có dấu hiệu của sinh vật sống”.
“Không có dấu hiệu của sinh vật sống”.
“Không có dấu hiệu của sinh vật sống”.
Hắn cùng toàn bộ đám người im lặng rất lâu.
30 giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
Cho đến phút thứ hai, đám người mới lấy lại tinh thần.
“Chết… chết cả rồi?”.
“Tại… tại sao lại thế này? Người đâu? Người đâu?!”.
“Trưởng quan, báo cáo sinh trắc cho thấy… không có người sống sót”.
Không gian lại lần nữa rơi vào an tĩnh.
Tên chỉ huy trưởng ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đồng thời cũng vui mừng, lại pha một chút tức giận biểu lộ. Hắn cũng không có quen biết mấy người Vũ Minh, thậm chí tên của họ hắn cũng không biết.
Hắn là làm việc theo mệnh lệnh của cấp trên, hắn sợ hãi là vì sức mạnh mà Vũ Minh đám người nắm giữ, vui mừng là họ đã chết, hắn hoàn thành nhiệm vụ. Mà tức giận là lại phải bồi một chi hạm đội làm đại giới.
Cái giá này quá lớn.
Lớn tức mức hắn khó mà tiếp nhận. Nhưng hắn lại không có tiếng nói, không có quyền lên tiếng, hắn chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.
“Báo cáo lên trên, nhiệm vụ hoàn thành. Thu đội”.
“Rõ”.
…
Tại một nơi khác trong Hệ Ngân Hà, một người đang nằm trên một tảng đá trong vành đai tinh cầu. Hắn bất chợt ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía phương xa, trong nháy mắt tại chỗ biến mất.
Ngay sau đó liền xuất hiện trên tinh cầu Sofia.
Hắn xuất hiện ngay lúc Thiên Lam quân đoàn rời đi. Nhìn xung quanh một mảnh bằng phẳng, trong không khí tản mạn ra mùi máu tươi, nơi xa còn có những cái xác không hồn, mảnh thịt rơi dưới đất, hắn khẽ nhíu mày lại.
“Rốt cuộc là người nào?”.
…
Bên trong vũ trụ nhỏ, Vũ Minh ngay sau khi trở lại liền hôn mê bất tỉnh. Alena cùng Tô Ánh Tuyết lo lắng vây xung quanh, nhưng không có tiến tới kiểm tra thương thế, bởi vì Vũ Duệ hắn ngăn cản.
“Đừng động hắn, hắn bị thương rất nghiêm trọng”.
“Tới mức nào?”. Tô Ánh Tuyết vội hỏi.
“Không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng chừng nào tỉnh lại rất khó nói. Hắn vừa rồi kém chút mất lý trí, nếu không phải phút cuối khống chế được, chỉ sợ hắn liền biến thành một cỗ máy giết người không có ý thức”. Vũ Duệ trầm giọng nói, hắn biết Vũ Minh bí pháp kia cỡ nào đáng sợ, cho nên hắn liếc mắt liền nhìn ra Vũ Minh trạng thái.
Nói trắng ra chính là bị tổn thương tinh thần, đây không phải sinh mệnh lực có thể giải quyết vấn đề.
Ngược lại là Lâm Dũng, hắn bị trọng thương nhưng không ảnh hưởng gì nhiều, có sinh mệnh lực duy trì, có lẽ vài ngày sau liền khỏi hắn. Chỉ là Vũ Minh hắn không biết chừng nào mới có thể tỉnh lại. Tổn thương tinh thần không dễ gì chữa trị.
Hắn cũng không lo lắng Vũ Minh có thể hồi phục hay không, mà là lo lắng có người phát hiện bọn họ hay không. Dù sao Vũ Minh linh hồn cũng đạt tới cấp bậc Đế cảnh dù cho bị phong ấn chỉ còn Tử Linh cảnh đỉnh phong. Nhưng Đế cảnh vẫn là Đế cảnh, bị phong ấn thì vẫn là Đế cảnh.
Hắn có thể tự bản thân khôi phục, chẳng qua thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Hắn cũng không dám quan sát bên ngoài thế nào, bởi vì khi đó sẽ để lại dấu vết, từ lúc vào vũ trụ đến giờ hắn chưa từng quan sát bên ngoài tình hình, đây cũng là điều mà hắn cùng Vũ Minh lo lắng.
“Ngươi có ý gì? Hắn chừng nào mới tỉnh lại?”. Alena tức giận quát lên.
“Ta nói, không biết chừng nào hắn mới có thể tỉnh lại, nhưng không nói hắn không thể tỉnh lại. Thời gian dài hay ngắn mà thôi, còn nữa, đây là thế giới của ta, ngươi còn dám một lần nữa quát lớn, ta đảm bảo sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời, không tin ngươi có thể thử một chút”. Vũ Duệ lạnh giọng nói.
Hắn mới lười quan tâm Alena có phải hay không là nữ nhân của Vũ Minh, hắn là không dám giết nàng, nhưng giáo huấn nàng một trận hắn dám.
Hắn sẽ không cho bất kỳ người nào mặt mũi, bao gồm Vũ Minh.
“Thật xin lỗi, nàng là quá lo lắng, hắn rốt cuộc bị cái gì, ngươi có thể nói rõ một chút không?”. Tô Ánh Tuyết vội nói.
“Hắn là bị tổn thương tinh thần. Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, hắn sẽ tự khôi phục, nhưng ta không biết là chừng nào. Cho nên trong thời gian này, các ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại ra nông nỗi này?”. Vũ Duệ liếc nhìn Tô Ánh Tuyết một cái rồi hỏi.
Alena đem mọi chuyện kể lại.
“Ha ha, thật đúng là sốc nổi, hắn vẫn là cái tính cách này, thật cho rằng hắn còn là trước kia hắn sao?”. Vũ Duệ cười lạnh một tiếng.
“Trước kia? Ngươi muốn nói cái gì?”. Alena giống như bắt được thứ gì đó.
“Không nên hỏi đừng hỏi, các ngươi hiện tại không cần biết, cũng không có giúp được cái gì. Dưỡng thương cho tốt đi”. Vũ Duệ nói xong quay người muốn rời đi thì đột nhiên Alena quát lên.
“Ngươi đứng lại đó cho ta”.
“Đừng quên, cha ngươi còn trong tay ta, muốn ông ta hảo hảo thì tốt nhất đừng chọc ta”. Vũ Duệ cười lạnh nói.
Nghe thế Alena biến sắc mặt, nhưng cũng không dám tiếp tục tác quái. Yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh Vũ Minh.