Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 342

“Bình tĩnh chút, ta là người phát tín hiệu cầu cứu a”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.

“Ngươi đứng yên tại đó, chúng ta cần kiểm tra một chút”. Tên nhân loại kia nói.

Ngay sau đó, tên lùn mặt hồ ly cầm súng đi tới, cầm lấy một cái máy quét chiếu vào người Vũ Minh. Một lúc sau.

“Trên người không có vũ khí”. 

Nghe thế, tên kia liền để súng xuống nói.

“Xin lỗi, nhưng vì an toàn, chúng ta cần phải làm như thế”. 

“Ta biết”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Ngươi thế nào lại rơi xuống chỗ này? Hơn nữa nơi này vì cái gì lại có tinh cầu?”. Tên người lùn mặt hồ ly lên tiếng.

“Tai bay vạ gió a, ta đang điều khiển phi thuyền tiến hành bước nhảy không gian. Nhưng ai ngờ lại gặp phải Thiên Lam quân đoàn đang chiến đấu, ta bị đạn lạc đánh rơi xuống, phi thuyền đều nát. Nếu không phải ta kịp thời thoát đi, chỉ sợ bị cả hạm đội Thiên Lam bắn thành mảnh vụn rồi”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói. Đương nhiên, hắn là bịa chuyện mà thôi.

“Ngươi nói là thật? Ngươi không phải là tội phạm chứ?”. Người kia nghi ngờ nhìn lấy Vũ Minh.

“Xin nhờ, ngươi nhìn xung quanh một chút, nơi này cách đây mấy tháng đã xảy ra chiến đấu. Không thấy được xung quanh đều bị san thành bình địa sao? Ta nếu là tội phạm, ngươi cho rằng ta sẽ còn sống mà đứng đây?”. 

Nghe Vũ Minh nói thế, 2 người mới phản ứng kịp. Lúc hạ xuống họ còn lấy làm lạ, vốn cho rằng đây là có người muốn xây dựng nên dọn dẹp xung quanh, nhưng lúc này họ liền hiểu rõ.

Không có cách, nơi này cũng không phải máy móc san bằng. Nếu không đã có máy móc ở đây. Hơn nữa đây tuy nhiên là tinh cầu, nhưng lại thiếu khuyết điều kiện sống, ai sẽ tại đây sinh sống cơ chứ.

“Ra là thế, được rồi, lên đây đi. Ta đưa ngươi đến tinh cầu gần nhất”. 

“Thật tốt quá, ta kẹt tại đây mấy tháng trời, gửi tín hiệu đều không có người nhận. Nếu các ngươi không tới chỉ sợ ta rất nhanh sẽ chết tại chỗ này”. Vũ Minh ra vẻ mừng rỡ nói.

Nghe thế, hai người kia càng tin tưởng Vũ Minh lời nói.

Thế là Vũ Minh leo lên phi thuyền của hai người rời khỏi Sofia tinh cầu.



Rất nhanh Vũ Minh liền được đưa tới một tinh cầu có sự sống nằm trong Hệ Ngân Hà, nơi này gọi là Thiên Vân tinh cầu, nằm trong chòm sao Orion, nơi này so với Thiên Lam tinh cầu thì trình độ khoa học kém hơi nhiều, cả về nhân số lẫn sự phát triển đều không sánh bằng.

Dù sao Thiên Lam tinh cầu cũng là thủ đô của Thiên Lam vương quốc, vượt trội hơn những nơi khác cũng không có gì lạ.

Phi thuyền hạ xuống khu vực dành cho phi thuyền, Vũ Minh lên tiếng cám ơn 2 người kia một chút liền tự rời đi. Hai người nọ là nhà thám hiểm, chuyên môn khám phá những tinh cầu mới sau đó bán ra tin tức. Thường xuyên lang bạt trong vũ trụ.

Mà Vũ Minh rất may mắn, bởi vì tinh cầu Sofia không nằm trong khu vực thường xuyên có phi thuyền qua lại, nếu như bình thường thì sẽ rất lâu mới có người đi qua, mà Vũ Minh gửi tín hiệu không bao lâu liền có người tới. Không thể không nói là rất may mắn.

Lúc này, hắn đang tìm kiếm một nơi, nơi này không phải người bình thường có thể tìm được. Mà phải biết được ký hiệu biểu tượng của nó. 

Hắn tìm là một biểu tượng hình một chiếc khiêng bị một thanh kiếm đâm xuyên. Biểu tượng này đại diện cho tổ chức sát thủ hàng đầu vũ trụ - Huyết Ấn.

Mà trên thực tế, tổ chức sát thủ này là được phép tồn tại. Không vì gì khác, mà vì cần thiết. Tại chiến trường không gian cũng có tổ chức này, nhưng trong đó không phải là để ám sát nhân tộc, mà là ám sát ngoại tộc.

Còn bên ngoài chiến trường không gian là sẽ không có những luật lệ này. 

Vũ Minh hắn cũng không phải là muốn treo giải người nào, mà là muốn gia nhập vào trong đó. Một mình đối kháng một vương quốc, nhất là với thực lực hiện tại bây giờ của hắn là một điều vô cùng ngu xuẩn. Nhưng là nếu như lựa chọn con đường này, hắn hoàn toàn có thể đòi lại món nợ với Thiên Lam vương quốc, đồng thời cũng khiến chúng lâm vào vô tận sợ hãi.

Nhưng là, hắn dám chắc, thông tin của hắn sớm đã bị Thiên Lam vương quốc ghi nhớ. Hắn có một lợi thế là Thiên Lam vương quốc cho rằng hắn đã chết, cho nên hắn cũng không cần phải đề phòng, chỉ cần che giấu gương mặt là được. 

Hắn cần cải thiện một chút mình thói quen, hắn nhớ kỹ trước khi rời trái đất, EunJung có đưa cho hắn một chiếc máy nghe nhạc. Từ trong không gian trang bị lấy nó ra, bật chế độ vô hạn tuần hoàn, đeo lên tai nghe bắt đầu đi về phía trước.

Bên đường, hắn bỏ ra mấy chục đơn vị mua một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ này cũng không có gì đặc biệt ngoài việc làm bằng vải lụa mềm, đeo lên hết sức dễ chịu. Hắn lựa chọn là một chiếc mặt nạ không có hình thù, chỉ một màu trắng, lộ ra hai con mắt. 

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng phát hiện ký hiệu kia. Đó là một tòa nhà cao tầng, giống như là một cái khách sạn. Mà sự thật nó đúng là một cái khách sạn.

Vũ Minh tiến vào bên trong, đi vào đại sảnh, hướng về phía bàn tiếp tân đi tới.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì? Ăn uống hay là muốn thuê phòng?”. Nữ tiếp tân thấy Vũ Minh đi tới liền nở ra nụ cười hỏi.

“Huyết chưa rơi…”. Vũ Minh thấp giọng nói.

“Ấn chưa bỏ! Chào mừng tiên sinh đến phân bộ thứ 122 của Huyết Ấn, xin hỏi ngài cần phục vụ gì?”. Tiếp tân nở ra nụ cười nói.

“Ta muốn đăng ký tư cách thành viên”. Vũ Minh nói.

“Mời tiến tới thang máy, bấm vào số tầng 777 liền có thể”.

Nghe thế Vũ Minh gật đầu, đi về phía thang máy. Thang máy nơi này cũng không phải như trái đất như thế, mà là phân chia theo từng đường ống khác nhau mà không phải dùng chung như trái đất.

Vũ Minh đi vào bên trong, cửa đóng lại. Hắn nhìn về phía mấy con số, bấm vào số 7 ba lần. Ngay sau đó, chỉ thấy thang máy hơi rung nhẹ một chút, ngay sau đó liền đột nhiên rơi xuống dưới lòng đất.

Không sai, không phải ở trên cao, mà là dưới lòng đất. Khó trách Huyết Ấn như thế ẩn nấp, không người phát hiện. Bởi vì tiến vào cần đặc thù mật mã, mà mật mã cũng không phải cố định. Mỗi một người đi vào liền thay đổi một lần, kể cả là thành viên.

Qua vài phút, thang máy dừng lại. Cửa mở ra, nơi này so với bên ngoài vô cùng khác biệt, nơi này giống như một quán rượu như thế, nhưng những người nơi này, không có một ai là người bình thường. Đều là sát thủ, còn cấp bậc thế nào còn phải xem xét một chút.

Kiếp trước hắn cũng gia nhập Huyết Ấn, cho nên biết rõ quy tắc của nó. Cũng không có lấy làm lạ. Hết sức tự nhiên đi tới quầy rượu, dùng tay gõ bàn 2 cái.

“Tiên sinh, ngài cần gì?”. 

“Đăng ký tham gia tổ chức ở nơi nào?”. Vũ Minh hỏi.

“Ồ, có người mới gia nhập sao?”.

Hắn vừa nói xong, gần đó có người liền lớn tiếng nói. Tiếng nói của hắn hấp dẫn không ít người nhìn lại. 

Vũ Minh chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý. 

“Tiểu tử, đem mặt nạ cởi ra”. Thấy Vũ Minh không nhìn mình, tên kia tức giận lớn giọng quát.

“Nói thêm một câu, ngươi sẽ chết!”. Vũ Minh lạnh giọng nói.

“Ngươi nói cái gì?”. Tên kia nghe thế, rút ra một khẩu súng chỉ vào đầu Vũ Minh cười nói.

Đám người dùng ánh mắt xem cuộc vui nhìn lấy cảnh này, dù sao Vũ Minh hắn đến là đăng ký gia nhập Huyết Ấn, cho nên hiện tại hắn còn chưa tính là người của Huyết Ấn. Mà Huyết Ấn có một quy định là, người của Huyết Ấn không cho phép ra tay đối phó thành viên tại phân bộ của Huyết Ấn.

Cho nên nói, tên kia nếu như giết Vũ Minh cũng sẽ không có người quản.

Mà, Vũ Minh làm sao lại không biết điều này. Cho nên, hắn chỉ nở ra nụ cười, đáng tiếc tên kia không thấy được Vũ Minh nụ cười đó, nếu không hắn chắc chắn sẽ sợ hãi không thôi. Bởi vì nụ cười này Lâm Dũng là quen thuộc nhất, khi Vũ Minh nở nụ cười này, có người khác chắn phải chết.

Quả nhiên!

Chỉ trong nháy mắt, Vũ Minh bàn tay trong chớp mắt lấy được cây chủy thủ bên hông tên kia, một tay giữ chặt tay cầm súng của hắn, tay còn lại đoạt lấy cây chủy thủ, một nhát đâm từ dưới cằm hắn đâm lên.

Mà hết thảy những chuyện này chỉ xảy ra trong vòng một giây.

Tên kia trợn lớn con mắt, nói không ra được một lời, cứ thế ngã xuống trong vũng máu. Quả thật chính là minh chứng tốt nhất cho câu “chết không nhắm mắt”.

Tĩnh.

Toàn bộ gian phòng lâm vào tĩnh mịch.

Ai cũng không nghĩ tới Vũ Minh thân thủ lại mạnh như thế. Phản sát tên kia trong vòng chưa đầy một giây. 

Trong này có không ít người liệt Vũ Minh vào thành phần nguy hiểm cần phải đề phòng. Dù sao, Họ tuy nhiên là người của Huyết Ấn, nhưng là chỉ có trong này họ mới có sự bảo vệ, bên ngoài là sẽ không có bất kỳ thứ gì ước thúc. Nếu có ân oán, thành viên Huyết Ấn tùy thời ở bên ngoài đều có thể giết lẫn nhau.

Trên thực tế, Vũ Minh là che giấu thân phận mà tới, cho nên hắn không có sử dụng bất kỳ một chút chân nguyên lực nào. Hắn cũng sẽ không tiếp tục dùng, trừ khi gặp phải nguy hiểm tới tính mạng.

Hắn thuần túy là sử dụng kỹ xảo cùng thân thủ của mình mà thôi.

Bốp bốp.

Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên.

Đám người quay lại nhìn, đồng thời nhường ra một con đường.

Vũ Minh nhìn lại, nếu hắn đoán không sai, người này là chủ quan của phân bộ này.

“Thân thủ không sai, rất tuyệt. Xem ra phân bộ chúng ta lại có thêm một vị tối cường tân nhân rồi”. Người kia vừa vỗ tay đi tới vừa nói
Bình Luận (0)
Comment