Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 357

Tại trái đất.

Mười mấy năm qua, Bạch Tử triển khai 1 các kế hoạch để đưa trái đất vào thời đại vũ trụ.

Hắn mở ra rất nhiều kỹ thuật, kiến thức bên trong 5 bức tượng đá để nhân loại đi phát hiện. Hơn mười năm qua, nhân loại trên trái đất đã nghiên cứu thành công cách khai phá năng lượng mặt trời đạt tới 90% trở lên. Mà vũ khí cách thứ càng là từng loại từng loại cực kỳ đáng sợ.

Tuy nhiên hiện tại còn chưa sánh được với những vương quốc trong vũ trụ, nhưng là về mặt khoa học kỹ thuật cũng kém không nhiều.

Mà đặc biệt nhất chính là, họ đang chế tạo 1 kế hoạch cử người đi ra thăm dò vũ trụ.

Vũ gia.

“Vân ca, làm gì đây?”.

“Há, Ân Tĩnh, ngươi đến khi nào?”.

“Vừa mới tới, ca, ngươi lại đang làm cái gì? Ta tới đều không chú ý?”. Vũ Ân Tĩnh bất mãn nói.

“Ha ha, xin lỗi, ca đang suy nghĩ vài vấn đề”. Vũ Vân cười nói.

“Ca, ngươi nghĩ cái gì? Mau nói, không nói ta liền nói cho mẹ, ngươi ức hiếp ta”. Vũ Ân Tĩnh cười hì hì nói.

Nghe thế, Vũ Vân nhất thời im lặng, hắn cô muội muội này làm sao luôn dùng chuyện này uy hiếp hắn đây? Không phải là lấy của nàng ít tiền sao? Cần thiết như thế bắt hoài không thả?.

“Không có gì, chỉ là có chút chuyện không giải quyết được, đang tìm cách”. Vũ Vân khẽ lắc đầu nói.

“Ca! Vũ gia chúng ta còn có chuyện gì không thể giải quyết? Khoan đã! Ngươi sẽ không phải muốn tham gia cuộc thám hiểm vũ trụ kia chứ? Ca ngươi là điên sao? Mẹ chắc chắn không cho ngươi đi”. Vũ Ân Tĩnh giật mình nói.

Nàng vô cùng thông minh, đầu óc rất nhanh nhạy, nháy mắt liền biết được mục đích của Vũ Vân.

“Ân Tĩnh, chẳng lẽ ngươi không muốn đi?”. Vũ Vân nhìn thật sâu Ân Tĩnh 2 mắt nói.

“Ta mới không thèm! Không có gì vui”.

“... Ân Tĩnh, ngươi mỗi lần nói dối tai đều đỏ”. Vũ Vân nhẹ giọng nói.

“Nào có”.

“Đừng giả ngu, ngươi biết mục đích của ta”. Vũ Vân trầm giọng nói.

“Ca, thật quan trọng như thế sao? Đều đã hơn mười năm, nếu hắn thật quan tâm tới chúng ta, hắn sớm đã trở về. Mẹ mỗi ngày đều tưởng niệm hắn, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được mẹ mỗi tối đều sẽ khóc sao?”. Vũ Ân Tĩnh tức giận nói.

“Ta chỉ là… muốn tìm hắn, hỏi hắn 1 câu, vì cái gì…”. Vũ Vân cúi thấp đầu nói.

“... Được rồi, ta nghĩ ta có thể giúp được, nhưng là, ca, ta muốn ngươi đáp ứng ta một điều kiện. Ta cũng muốn đi cùng”. Vũ Ân Tĩnh nói.

“Không được, quá nguy hiểm. Ngươi chẳng lẽ đành lòng bỏ lại mẹ ở lại 1 mình sao?”. Vũ Vân lớn tiếng nói.

“Sẽ không, mẹ sẽ hiểu cho ta”. Vũ Ân Tĩnh lập tức nói.

Tại cách đó không xa, Eun Jung cùng Bạch Tử đang giấu mình nhìn lấy 2 người. Toàn bộ cuộc nói chuyện của Vũ Ân Tĩnh cùng Vũ Vân đều bị 2 người họ nghe thấy.

“Chúng sẽ an toàn chứ?”. Eun Jung lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, chúng sẽ không có nguy hiểm gì, ít nhất tại Hệ Ngân Hà là sẽ không có nguy hiểm. Mà Vũ Minh hắn hiện tại cũng đang ở đó. Họ sẽ nhanh chóng được gặp nhau thôi”. Bạch Tử gật đầu nói.

“Cám ơn ngươi mười mấy năm qua dạy dỗ 2 đứa nhỏ, cũng vì chúng mà trải đường. Ta thật không biết nên cám ơn ngươi thế nào”. Eun Jung quay người cùi đầu 90 độ nói.

“... Đừng khách khí, ngươi vẫn là đứng lên đi. Ta thật không quen như thế, cảm giác thật quá khác khí. Ta và hắn là huynh đệ, chút chuyện nhỏ mà thôi, đừng để trong lòng. Hơn nữa 2 đứa nhỏ này thiên phú cũng rất tốt, nói không chừng nếu gặp lại nhau, Vũ Minh hắn sẽ giật nảy mình đây. Dù sao 2 đứa nhỏ này cũng là ta đệ tử chân truyền”. Bạch Tử cười nói.

Mấy năm qua, Eun Jung đến tìm Bạch Tử không ít lần, một phần là đến thăm Vũ Ân Tĩnh cùng Vũ Vân, một phần khác là muốn hỏi thăm tin tức của Vũ Minh. Tuy nhiên nàng không biết Bạch Tử là người thế nào, nhưng Vũ Minh từng nói, có bất kỳ điều gì không biết có thể đến hỏi Bạch Tử.

Vốn dĩ ban đầu, Bạch Tử đối với nàng chỉ là qua loa lấy lệ, nhưng là bị nàng chân thành làm cảm động. Liền nói ra 1 chút tình hình của Vũ Minh, đừng quên hắn nhưng là có danh hiệu Thần Toán Tử, rất ít thứ trên đời này có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Tuy nhiên Vũ Minh nhảy ra khỏi vận mệnh trói buộc, nhưng là hắn vẫn còn trong cái vũ trụ này, như thế Bạch Tử hoàn toàn có thể nhìn thấy 1 số hình ảnh có liên quan tới Vũ Minh.

Dù cho Vũ Minh là Bạch Tử thân bằng cố hữu, nhưng là, Bạch Tử hắn có 1 số bí mật vẫn là không có nói cho Vũ Minh.

Bản thân hắn ngay cả Vận Mệnh Nữ Thần còn có thể tính ra, nói gì tới Vũ Minh.



Thiên Vân tinh cầu.

Vũ Minh tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm giác trên người có chút nặng, hơi nhíu mày 1 chút, quay qua liền thấy Rika như là con bạch tuộc ôm lấy hắn.

Vũ Minh hơi ngẩn ra, có chút muốn cười.

Hôm qua còn rụt rè, hôm nay liền như thế chủ động? Lại thật có gan lớn như thế cùng hắn nằm chung 1 giường đây.

Khẽ lắc đầu, Vũ Minh đem tay chân Rika trên người mình đẩy xuống.

“Ừm? Trời sáng rồi sao?”. Rika từ từ tỉnh dậy, theo bản năng lẩm bẩm nói.

“Không sai, mặt trời đều chiếu tới mông rồi, ngươi còn muốn ngủ tới khi nào?”. Vũ Minh hỏi.

“...”. Rika.

Rika ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Minh, thời gian lúc này như dừng lại. Sau một lát…

“AAAAAAAAA”.

Vũ Minh theo bản năng che lấy lỗ tai mình.

Cái này tiếng kêu cũng quá bất ngờ đi. Nàng đây là cái gì phản ứng? Ông trời a!

“Ngậm miệng!”. Vũ Minh lớn giọng nói.

Rika giống như cỗ máy làm theo lệnh, Vũ Minh vừa nói nàng liền im lặng.

Cái này phản ứng, tuyệt!

“Xuống dưới làm bữa sáng đi, đừng nói với ta ngươi không biết làm”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“...Ta biết, ta sẽ đi làm ngay”. Rika giống như chạy trốn ra ngoài.

Nhìn nàng cái kia vểnh lên bờ mông, Vũ Minh khóe miệng lộ ra ý cười.

Đem bữa sáng ăn xong, Vũ Minh liền cùng Rika tiến về phân bộ Huyết Ấn. Tuy nhiên Huyết Ấn là không cho người ngoài tiến vào, nhưng Rika là Vũ Minh nô lệ, hẳn sẽ không bị ngăn cản.

Cũng đúng như thế, Victor cũng không có đem Rika ngăn ở ngoài cửa mà để mặc cho nàng đi theo Vũ Minh.

“Ngồi đi”. Victor nói.

“Ừm, nói đi, đến cùng là muốn làm cái gì?”.

“Ta vừa mới có 1 tin tức, trong 1 tuần tới, sẽ có một đám sát thủ đến ám sát mục tiêu. Ngươi nhiệm vụ chính là tùy thời bên cạnh bảo vệ nàng. Chỉ đơn giản thế thôi. Còn về việc nàng ra lệnh cái gì, ngươi không cần để ý tới. Chỉ cần bảo vệ nàng an toàn là được”.

“Ngươi là sát thủ, có khả năng cùng kinh nghiệm mạnh nhất. Cho nên cần ngươi làm gì cũng không cần nói đi?”.

“Hiểu được. Đúng rồi, chừng nào sẽ bắt đầu?”.

“Hai ngày nữa, ngươi chuẩn bị 1 chút đi”. Victor nói.

“Được, vậy ta đi trước”.

“Không ở lại 1 chút?”.

“Không được, còn có việc”.

“Ừm, hiểu được”. Victor cười thâm ý nhìn hắn.

Vũ Minh nhất thời im lặng, trong đầu tên này có thể trong sáng 1 chút sao? Làm sao toàn nghĩ về những thứ không phù hợp thiếu nhi đây?.

Cùng Rika rời đi phân bộ, đi tới vùng ngoại ô, nơi này có một cái nhà máy bỏ hoang. Vũ Minh đẩy cửa tiến vào bên trong.

“Dạ Ảnh, chúng ta tới nơi này làm gì?”. Rika khó hiểu hỏi.

“Ừm? Phép tắc quên rồi?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.

“Chủ… chủ nhân”.

“Nhớ kỹ, không có lần sau. Nếu không hậu quả tự chịu”.

“Ta biết”.

“Thứ không nên hỏi đừng hỏi, hiểu sao?”.

“Hiểu được”.

“Tốt”.

Vũ Minh lạnh lùng nói, sau đó tiền về 1 phía bức từng, gõ gõ 2 cái. Sau đó lùi lại phía sau.

Nhất thời, bức tường từ từ hạ xuống, một tên nam tử che mặt đi ra.

“Mở cửa”.

“Vâng!”. Tên nam tử kia khẽ đáp, sau đó không biết làm cái gì, chính giữa, từ dưới lòng đất chui lên một cái thang máy. Vũ Minh kéo Rika đi tới đứng trên đó. Vài giây sau, thang máy bắt đầu đi xuống dưới lòng đất.

Rika trong lòng dấy lên hàng trăm câu hỏi.

Nơi này là nơi nào?.

Dạ Ảnh làm sao biết nơi này?.

Bên dưới có cái gì?.

Hắn muốn làm gì?.

Rất nhanh 2 người liền tới đáy.

Bên dưới so với bên trên cách biệt 1 trời 1 vực. Giống như một người ở nhà đá, một người ở biệt thự hạng sang như thế.

Bên dưới có hàng trăm cái máy móc đang vận hành, khắp nơi đều có người đi tới đi lui.

Thấy Vũ Minh đi xuống, đám người dừng lại công việc trên tay, sau đó đồng loạt nói.

“Dạ Ảnh tiên sinh, ngươi tốt!”.

“Ừm, ta tới tìm số 2”.

“Mời ngài đi theo ta”. Một tên nữ nhân viên tiến tới chỉ đường.

(đoán xem số 2 này là ai?)
Bình Luận (0)
Comment