Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 367

Đám lính đánh thuê tràn vào bên trong hầm để xe, Vũ Minh không chần trừ chút nào, chủy thủ trong tay nháy mắt liền động. Chỉ trong nháy mắt liền có 2 tên ngã xuống.

Những tên lính đánh thuê khác phát hiện Vũ Minh, họ lập tức lùi lại phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định, vũ khí trên tay giơ lên hướng về phía hắn nổ súng.

Vũ Minh nháy mắt liền lẩn tránh, chân nguyên hộ thể là không cách nào chống được cả đám người hỏa lực như thế. Cho nên chỉ có thể tránh mũi nhọn.

Thấy Vũ Minh trốn, đám người vội vã đuổi theo. 

Chỉ là vừa chạy tới chỗ rẽ, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.

Vừa rồi trong lúc chạy, Vũ Minh từ trong không gian trang bị lấy ra quả boom nhỏ gắn lên trên tường, đám người đuổi theo không có chú ý lập tức bị nổ cái tan tành.

“Cẩn thận, nơi này có boom”.

“Đáng chết, đuổi theo”.

Hơn trăm người, thoáng cái bị nổ chết vài người, vài người bị thương. Đám lính đánh thuê tức như điên. Trang bị vũ khí tận răng, nhân số 100 đối với 1, vậy mà mới giao thủ liền mất đi 1 phần nhân số. Cái này để họ làm sao nhịn được.

“Đừng đuổi, nơi này không lớn, mở ra vũ khí, bắn chết hắn cho ta”. Một tên lên tiếng ngăn cản.

Đám người cũng tỉnh táo lại, Vũ Minh chỉ có một người, họ nhưng là cả một đám. Hơn nữa vũ khí trong tay cũng có thể gây sát thương cho võ giả, vì cái gì phải đuổi theo chứ?.

Thế là đám người rút ra súng năng lượng bắt đầu bắn phá.

Bang bang bang.

Vô số đạn năng lượng bay ra, đem cả căn hầm để xe đều bị bắn cái bụi mù tung tóe, Vũ Minh tuy nhiên tránh được, nhưng là cũng bị tức không nhẹ. Hắn tại chỗ nhảy lên trên không trung, ngay khi đám ngường họng súng còn đang chuẩn bị hướng lên, Vũ Minh một chiêu “Thiên Ma Hoàng Quân Bộ” toàn lực bắn ra.

Oanh.

Chân nguyên lực ngoại phóng va chạm với đạn năng lượng gây ra một vụ nổ lớn, cả căn hầm ngầm để xe lung lay dữ dội.

Vũ Minh không chút hoang mang, ngay khi rơi xuống đất, hắn một chiêu “Thiên Ma Phượng Dực Chưởng” lần nữa bay ra. 

Ầm!

Trong chớp mắt, hơn 1 nửa nhân số thiệt mạng. Bởi vì Vũ Minh là toàn lực xuất chiêu, đám người kia tuy nhiên có mặc áo giáp, nhưng như cũ bị uy lực này làm cho thành vô số mảnh vụn.

“Lùi lại, cho đội trọng giáp vào”. 

“Tiêu Thần, ngươi chẳng lẽ không ra tay? Ngươi muốn chờ chúng ta chết hết rồi đoạt con mồi sao?”.

“Ngu ngốc! Ta không phải đang để cho các ngươi biểu hiện sao? Chẳng lẽ đội trọng giáp không đánh thắng được 1 tên võ giả? Như vậy các ngươi cũng quá phế vật đi chứ?”. Tiêu Thần mỉa mai nói.

“Hừ, ngươi đừng hối hận. Cho đội trọng giáp vào”. 

Xoạch xoạch xoạch.

Vũ Minh có thể nghe thấy, có vài chục người nữa tiến vào bên trong. Hắn nheo mắt lại nhìn về phía cửa ra vào liền thấy mấy chục người, trên người mặc 1 bộ áo giáp màu trắng bao toàn thân, bên hông trang bị vũ khí gì đó không rõ.

Hắn nhận ra được, đây là loại áo giáp chuyên môn đối phó võ giả. Loại này áo giáp sẽ cản lại 90 phần trăm chân nguyên lực của võ giả phóng ra, hơn nữa độ cứng vô cùng rắn chắc, Tử Linh cảnh võ giả là không thể phá hủy được.

Vũ Minh cười lạnh một tiếng, đã như thế chuẩn bị kỹ càng, hắn làm sao lại không đón tiếp nồng hậu đây. Cửu U Hỗn Độn Thể của hắn đã đột phá tầng thứ nhất, hơn nữa hắn cũng đã đem hai bàn tay xương cốt tu luyện đến tận cùng. Cứng rắn so kim chúc kim loại còn hơn, nói chi là mấy cái thứ kim loại bình thường này.

Ẩn vào trong bóng đêm, Vũ Minh tiếp cận đám người mặc trọng giáp kia. Những người khác sớm đã rút lui ra ngoài rồi, bên trong chỉ còn lại Vũ Minh cùng đám người này.

Mở ra thần thể, hiện tại đã bước vào tầng thứ nhất, hắn có thể duy trì khoảng 10 phút đồng hồ. 

Ầm.

Một quyền đánh ra trúng vào đầu một tên lính đánh thuê, trực tiếp xuyên thủng trọng giáp, cái đầu tại chỗ bị đánh nổ.

Bang bang bang.

Vừa giết xong một người, Vũ Minh ngay lập tức bị ăn vài phát đạn, đạn này chuyên đối phó võ giả như hắn. Vũ Minh chỉ cảm thấy cơ thể tê rần lên, nhưng trong nháy mắt một dòng nước ấm tràn vào những nơi bị bắn trúng, toàn bộ cảm giác kia liền biến mất.

Hắn biết đây là sinh mệnh lực tạo trong vũ trụ nhỏ tràn ra. Hắn không có điều động, nhưng hẳn là do Vũ Duệ điều khiển chúng.

Hắn cũng không có tính toán giầu diếm cái gì, bởi vì đây là lúc nguy hiểm. Át chủ bài chính là những lúc như này bộc lộ ra.

Vũ Minh nở ra nụ cười lạnh lùng, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt. 



Bên ngoài.

“Tình hình thế nào rồi? Đội trọng giáp đi vào đều đã hơn 5 phút. Làm sao một chút báo cáo cũng không có?”.

“Ta thế nào biết được, gọi vào bên trong không thấy trả lời”.

“Chúng ta có nên xông vào không?”.

“Đợi thêm chút nữa, khoảng 10 phút nữa chiến hạm liền tiến tới đây, hắn đã là ba ba trong hũ, không cần gấp”.

“Mẹ kiếp, chỉ là 1 tên võ giả, tốn nhiều công sức như thế còn không giết được. Nói ra chỉ sợ sẽ khiến người khác cười rụng răng”.

“Ha ha, muốn thử 1 chút sức mạnh của võ giả sao? Ta có thể giúp ngươi thể nghiệm 1 chút?”. Tiêu Thần cười lạnh nói.

“Tiểu Thần, đừng quân đoàn trưởng là dùng tiền mời ngươi tới, ngươi không xuất lực thì thôi, đừng có mà đe dọa ta đội viên”. 

“Hắc, bản thân vô dụng còn trách người khác? Quên đi. Đã cho các ngươi cơ hội thể hiện, nhưng các ngươi không làm được gì. Vậy ta tự mình xuất thủ”.

Nói xong, Tiêu Thần liền tiến vào bên trong.

Mà lúc này, bên trong hầm để xe, không có một người nào sống sót, bởi vì chúng đều bị Vũ Minh giết sạch rồi. Hắn hiện tại đang ngồi dựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Két két.

Bỗng nhiên 1 tiếng vang vang lên, Vũ Minh giật mình quay người lại liền thấy căn phòng bảo vệ nơi Lux ở bị mở ra. Hắn thấy được Lux từ bên trong đi ra ngoài.

“Người ra làm gì? Trở vào!”. Vũ Minh gắt giọng quát.

“Đại thúc, là ngươi sao? Quá tốt. Ngươi không bị cái gì, ngươi ở chỗ nào? Nơi này làm sao tối như vậy?”. Lux mừng rỡ nói.

“Ta nói quay vào trong phòng, chuyện còn chưa giải quyết xong đâu”. 

“Không! Ta không muốn tiếp tục trốn tránh, ta muốn cùng ngươi chiến đấu!”. Lux kiên quyết nói.

“Ngươi…”.

Bốp bốp!

Bỗng nhiên 1 tiếng vỗ tay vang lên. Vũ Minh cảnh giác đứng bật dậy nhìn qua, chỉ thấy một bóng người từ bên ngoài đi vào trong.

“Không hổ là Dạ Ảnh danh tiếng vang xa. Chỉ trong thời gian ngắn như thế liền giết gọn đám lính đánh thuê mặc trọng giáp. Quả không làm ta thất vọng, hi vọng ngươi sẽ là một đối thủ xứng tầm”. Tiểu Thần cười nói.

“Nha đầu, trở lại trong phòng”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Không! Ta muốn chiến đấu”. Lux nghiêm túc nói, sau đó bàn tay bắt đầu xuất hiện quả cầu ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ không gian trong căn hầm để xe này. 

Vũ Minh nghiêm túc nhìn Lux một cái, sau đó kéo nàng lại phía sau đứng nhẹ giọng nói.

“Ngoan, đứng tại đây đi. Ta giải quyết xong hắn chúng ta liền rời đi nơi này”. 

Nói xong Vũ Minh liền quay người lại nhìn về phía Tiêu Thần, mà Tiêu Thần lúc này còn đang ngẩn người tại đó.

“Đó… là thứ gì?”. Tiêu Thần chỉ về phía bàn tay Lux nói.

“Xem ra ngươi biết cũng không nhiều nhỉ? Cuối cùng cũng chỉ là con tốt thí cho người khác mà thôi”.

“Hừ, để ta xem thử xem ngươi thực lực có cứng rắn như miệng ngươi hay không”. Tiêu Thần nghe thế liền tức giận gầm lên nói, sau đó liền lao về phía Vũ Minh.

Mà Vũ Minh cũng không hề lùi bước, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới. 

Hai quyền đối nhau.

Ầm!

Vũ Minh bị đánh lùi lại hơn 10 bước, mà Tiêu Thần chỉ lùi lại có ba bước.

“Không gì hơn cái này”. Tiêu Thần cười lạnh nói.

Cũng dễ hiểu, bởi vì Tiêu Thần hắn là võ giả Tử Linh cảnh tầng 8, mà Vũ Minh mới chỉ là tầng một mà thôi. Yếu hơn là điều tất nhiên.

“Vậy sao? Phá Diệt Quyền!”. Vũ Minh cười lạnh một tiếng, nắm đấm lần nữa đánh ra.

“Ha ha, tới hay lắm. Tiếp ta một chiêu Bi Ma Chưởng”. Tiêu Thần hét lớn một tiếng, bàn tay hóa chưởng đánh tới. 

Hai người cũng không có sử dụng chân nguyên ngoại phóng, mà là chiêu chiêu đánh vào thịt. Nắm đấm cùng chưởng pháp trong nháy mắt tiếp xúc tạo ra một cơn sóng năng lượng bắn ra bốn phía.

Ầm ầm ầm.

Xung quanh hai người nhất thời nổ tung.

“Đây là quyền pháp gì?”. Tiêu Thần ngưng trọng nói.

“Có thể đánh ngươi thành chó chết quyền pháp”. Vũ Minh hét lớn nói, sau đó bàn tay trong nháy mắt hóa chưởng, một chiêu Thiên Ma Phượng Dực Chưởng bắn ra, đánh vào lồng ngực của Tiêu Thần.

Ầm!

Tiêu Thần trong nháy mắt bị đánh bay ra vài mét. 

Khục khục.

“Hèn hạ”. Tiêu Thần lạnh giọng nói.

“Sinh tử chiến đấu mà còn dám phân tâm? Ngươi tu luyện đến đây là ngừng đi”. 

“Hừ, con kiến hôi”.

Tiêu Thần tức giận quát 1 tiếng, sau đó tại chỗ nâng lên hai bàn tay, bàn tay hắn bắt đầu xoay chuyển, Vũ Minh có thể cảm nhận được chân nguyên lực từ bốn phía bắt đầu tụ tập lại. 

Hắn không định chờ Tiêu Thần tụ chiêu xong mới đánh, cho nên hắn lập tức lao tới. Mà Tiêu Thần chờ chính là lúc này, hắn nở ra nụ cười giống như đã đạt được mục đích như thế.

Vũ Minh nội tâm trong nháy mắt cảm thấy không ổn, chỉ là đã không kịp. Tiêu Thần đột nhiện đặt 2 bàn tay xuống đất, sau đó một luồng năng lượng cực kỳ khổng lồ hiện ra.

“Chết đi! Nộ Ma Chưởng”. Tiêu Thần lạnh giọng quát, hai bàn tay giờ lên đánh về phía Vũ Minh.
Bình Luận (0)
Comment