Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 63

Người kia mồ hôi trên trán rơi xuống, như là 1 cục đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng làm chấn động mọi thứ xung quanh

Những người kia có chút sợ hãi lùi lại 1 bước, tên cầm đầu nhịn không được nói

“Hai người thì sao? Ta còn không tin 2 người các ngươi có thể đối phó toàn bộ chúng ta”

“Vậy sao? Thế thì thử 1 chút đi” Vũ Minh mỉm cười nói, sau đó nhìn Lâm Dũng nói

“Bảo vệ họ”

Không chờ Lâm Dũng đáp ứng, Vũ Minh liền quay người lại, đối mặt với hơn 40 người kia, hắn lấy ra trên người 1 cái chủy thủ

“Rất lâu rồi ta chưa dùng tới dao” Vũ Minh lẩm bẩm nói, sau đó đưa chủy thủ lên miệng liếm 1 cái lưỡi dao, nhín đám người phía trước như con mồi đang chờ làm thịt

Vũ Minh từng bước đi tới, đến khi cách đám người chỉ còn 5 mét liền đứng lại, sau đó nở nụ cười nói

“Bắt đầu đi”

“Lên” tên thủ lĩnh nhìn nụ cười của Vũ Minh tức giận quát lớn. Tuy rằng hắn chứng kiến thực lực của Vũ Minh mạch mẽ thế nào, nhưng hắn còn không tin Vũ Minh có thể đối phó 1 lúc nhiều người, trên võ đài chỉ có 10 người và có thời gian nghỉ ngơi

Nhất thời mười mấy tên học sinh lao lên, phía sau cũng lao theo thêm mười mấy người, toàn bộ lấy ra vũ khí, kiếm, đao, chủy thủ… toàn bộ đều là vũ khí lạnh hướng Vũ Minh đánh tới

Bên ngoài, có mười mấy người đang núp trong khu rừng nhìn về phía này

Nhìn 2 phe nảy ra xung đột, 1 người trong đó quay sang hỏi

“Chúng ta không can thiệp sao? Như này có thể tính là vi phạm quy định không?”

“Không, dù sao đám người kia cũng đã bị loại, họ có vi phạm thế nào chúng ta cũng không thể can thiệp, trừ khi bọn họ xâm phạm thân thể nữ tính hoặc muốn giết người thì mới có việc của chúng ta”

“Thế còn xâm phạm nam tính?”

Hắn vừa nói xong liền bị đồng bạn bên cạnh đánh 1 cú vào đầu

“Ngươi bị ngu sao, tất nhiên là tính”

“Vừa rồi rõ ràng còn bảo trừ khi xâm phạm nữ tính, trách ta rồi?” tên kia xoa đầu lẩm bẩm nói

“Các ngươi nói xem tên kia có phải hay không nóng đầu? Dù cho hắn đã đột phá tới Thông Mạch cảnh, nhưng cũng chỉ là đột phá được vài ngày, đám người kia hoàn toàn có thể dùng chiến thuật biển người mài chết hắn” một tên khác nói

“Ai biết được, tuổi trẻ nóng tính cũng bình thường đi”

“Mau nhìn, sắp đánh nhau”

Một người trong đó nhìn đám người lao lên thấp giọng nói

Chỉ thấy tên lao lên đầu tiên 1 kiếm đâu tới Vũ Minh, Vũ Minh dùng chủy thủ gạt thanh kiếm sau 1 bên, sau đó thoáng cái áp sát người hắn, 1 dao đâm thẳng vào eo hắn, máu tươi từ đó trào ra, tên kia gục xuống trong vũng máu

Trên không có 2 tên câm đao đang nhảy xuống chém tới, Vũ Minh không liếc mắt nhìn lấy 1 cái, chân lùi lại 1 chút, ngay lúc chúng vừa chạm đất hắn 1 nhảy lên 1 cước đá bay 2 người, 2 tên xui xẻo đó bị 1 cước đánh ngất tại chỗ

Xung quanh đám người hết đâm lại chém, quyền đấm cước đá, chỉ lá Vũ Minh giống như cá trạch, luồn lách khắp nơi, hơn 20 người chẳng đụng đến hắn 1 góc áo

Thoáng cái, Vũ Minh chẳng biết lúc nào chạy ra khỏi vòng vây 3 mét, hắn đứng đó hứng thú nhìn đám người sau đó nói

“Lên hết 1 lượt đi, đỡ mất thời gian”

Sát khí hắn tỏa ra làm đám người kia câm như hến, giống như đang bị độc xa nhìn chằm chằm, lạnh như băng ánh mắt, khủng bố sát khí cùng vẻ mặt của Vũ Minh làm không khí như bị đóng băng lại, cảm giác lạnh tóc gáy lan tỏa trong lòng đám người kia

Bị hơn 20 người vây công, hắn không những không chút bị thương, còn phản sát đánh gục 3 người, phần này thực lực làm tên thủ lĩnh khó tin, hắn tức giận quát lớn

“Giết, giết hắn”

Đám người còn lại tuy hoảng sợ nhưng tức giận trong lòng khiến họ có dũng khí hơn. Vì cái gì hắn có thể có thực lực mạnh, vì cái gì bọn ta bị người cắt mất ngón chân? Hắn phải chịu sự đau khổ như họ

“Tử vong bắt đầu” Vũ Minh cười cười lẩm bẩm nói

Nói xong, đôi mắt hắn bắn ra sát khí đáng sợ như che kín bầu trời, sát khí khủng bố kiến đám người đang núp rình xem lạnh người

“Sao hắn lại có sát khí đáng sợ như thế? Sát khí giống như thực chất phủ kín bầu trời như thế… ta có phải hay không nằm mơ?” 1 người trong đó nhịn không được nói

“Câm miệng, chuẩn bị bất kỳ tình huống nào, chỉ cần có nguy hiểm lập tức ra cản hắn lại” 1 tên khác quát bảo, tuy hắn nội tâm cũng rung động không kém, nhưng hắn cẩn tỉnh táo lúc này

Đám người kia còn không hiểu chuyện gì, thì lúc này Vũ Minh động, hắn như u linh như thế, thân ảnh hiện ra lại biến mất, cứ mỗi lần như thế lại 1 người gục xuống, dần dần hoảng sợ trong lòng họ trỗi dậy mãnh liệt đè ép sự tức giận khi trước xuống

Họ rốt cuộc hiểu mình gặp phải kẻ địch như nào, thật có thể chiến thắng hắn hay sao? Chỉ tiếc, bây giờ muốn chạy đã muộn

Vũ Minh giống như đang gặt hái sinh mạng. Nói là sinh mạng thì cũng không đúng, bởi vì không có ai chết, đa phần là bị 1 kiếm đâm xuyên bả vai, vùng eo, bắp đùi... Những nơi mà khiến hoạt động của họ không có khả năng đi lại hoặc mất đi năng lực chiến đấu

Nhìn thấy toàn bộ đâm người đã gục gã, Vũ Minh trên người lại chẳng 1 chút thương tổn, nếu không phải mùi máu còn trong không khí, thanh chùy thủ trên tay Vũ Minh còn nhuốm đầy máu, hắn thật cho rằng đó chỉ là ảo ảnh

Tên thủ lĩnh nhìn Vũ Minh đứng trước mặt mình, hắn không hiểu tại sao run rẩy. Hắn nhìn Vũ Minh lúc này đầy hoảng sợ

Vũ Minh đứng trước người hắn, khẽ cười 1 cái xong nói

“Ta từng nói, ngươi sẽ hối hận vì dám dùng người bên cạnh ta uy hiếp ta”

Nói xong hắn liền chậm rãi đi tới, sát khí bao trùm lấy tên kia, khủng bố sát khí càng lúc càng thịnh khiến cho tên thủ lĩnh không dám nổi lên bất kỳ tâm tư phản kháng nào, ngay cả chạy cũng không dám

Vũ Minh từng bước đi tới, mỗi 1 bước như tiếng trống đánh vào nội tâm tên thũ lĩnh, ngay khi Vũ Minh bước đến trước mặt tên thủ lĩnh, nội tâm hắn gần như sụp đổ

Vũ Minh đột nhiên lâm vào tự hỏi

“Nên giết hắn hay không? Là 1 dao giết chết hay từng dao cạo chết? Có nên hay không móc ra trái tim của hắn khi hắn còn sống? Treo cổ thì sao nhỉ? Có tàn nhẫn quá không? Móc mắt hắn ra để hắn làm người mù thì sao đây? Nên chọn cái nào nhỉ?”

Tuy rằng Vũ Minh lẩm bẩm nói nhưng 1 chữ cũng không thoát, đều lọt vào tai hắn, hắn hiện tại hối hận, sau đó khóc rống lên quỳ xuống van xin

“Vũ Minh, cầu ngươi đừng giết ta, ta...ta chỉ là quá uất ức khi bị người khác cắt mất ngón chân. Đừng giết ta”

Vũ Minh hứng thú nhìn hắn, sao đó nở ra nụ cười, 1 quyền đột nhiên đánh tới ngay bụng tên thủ lĩnh làm hắn đau đớn gập người xuống ôm bụng

Vũ Minh sau đó nhẹ giọng nói

“Cám ơn vì lời nhắc nhở”

Vũ Minh tóm lấy chân hắn đè xuống, tay cầm chủy thủ cắt phăng đi chiếc giày bên ngoài, để lộ ra bàn chân 5 ngón với 1 ngón bị cắt

Tên thủ lĩnh dường như cảm thấy không ổn, nhưng chưa kịp lên tiếng liền bị Vũ Minh 1 dao cắt mầ ngón chân út

“AAAAAAAA”

Tên thủ lĩnh hét thảm, điên cuồng ôm lấy bàn chân gào to, nội tâm hắn bây giờ hoàn toàn sụp đồ

“Ngay cả 1 chút tâm lý chịu đựng cũng không có mà còn đòi trả thù xã hội sao? Ngươi so với đồng bạn kém xa. Họ ít ra vì tức giận nên họ cố gắng trả thù, còn ngươi thì do nội tâm không thể chấp nhận sự thật nên suy sụp, đâm ra muốn trả thù tất cả những người khác. Có 1 người như ngươi làm thủ lĩnh, họ thật rất xui xẻo”

Mấy người Lâm Dũng cũng giật mình trước chiến đấu lực của Vũ Minh, nhưng họ lại rất nhanh trở lại bình thường. Ở chung lâu như vậy, điều phi thường mà họ chứng kiến rất nhiều. Một đánh 40 cũng không phải quá khoa trương lắm

Mấy người quản sát bên ngoài nhìn thấy kết quả này khẽ thở dài 1 cái, 1 kể trong đó nói

“Nội tâm hắn quá yếu ớt”

“Không phải hắn quá yếu ớt, mà là tên thanh niên kia nhìn rõ nội tâm yếu ớt nhất của hắn”

“Đúng thế, tên kia bị cắt 1 ngón chân, trong lòng rất hận những kẻ khác, cho nên hắn gom góp số người bị như hắn lại 1 chỗ muốn trả thù người khác. Nhưng lại gặp phải cái đội ngũ biến thái có 2 tên Thông Mạch cảnh này. Hắn bị chính mưu kế của mình hại, nội tâm của hắn đã bên bờ sụp đồ, trên kia lại cắt thêm 1 ngón chân của hắn nữa, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Không thể không nói hắn quá xui xẻo”

“Các ngươi nhìn vẻ mặt của hắn, vẻ mặt tự tin ban đầu chẳng còn sót lại tí gì, thấy vào đó là điên cuồng, sụp đổ”

“Được rồi, mặc kệ ra sao, đến lúc chúng ta đi ra rồi”

Nói xong, mười mấy người bọn họ liền đi ra. Nhìn thấy mấy người này bước ra, Vũ Minh cũng không bất ngờ gì, hắn đã sớm phát hiện họ rồi

Ngược lại là đám người Lâm Dũng, họ cảm nhận thấy sự cường đại của mấy người kia nên đều đi tới bên cạnh Vũ Minh, nhìn chằm chằm đề phòng họ

Thấy thế 1 trong số đó khẽ cười nói

“Đừng khẩn trương, chúng ta là nhân viên của học viện, đi ra chỉ để giải quyết đám người này mà thôi”

Mấy người Lâm Dũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn Vũ Minh hỏi ý. Dù sao vừa hôm qua giết 1 người, hôm nay giết thêm 1 người cũng chẳng phải chuyện lớn gì

Tên kia hiểu ý nhìn sang Vũ Minh hỏi

“Ý ngươi thế nào?”

“Tùy các ngươi, dù sao kẻ cầm đầu gần như biến thành ngu ngốc rồi, còn về mấy người khác ta không quan tâm”

“Được, vậy cám ơn rồi” tên kia cười 1 cái sau đó nhìn đám người này nói

“Tuy rằng nội quy có nói dù bị loại cũng phải ở lại trong này hết 4 ngày, nhưng với thương thế của các ngươi bây giờ, ở lại chỉ đơn thuần là chịu chết. Ta cho các ngươi 2 lựa chọn, 1 là ở lại tiếp tục, tất nhiên bọn ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi. Hai là từ bỏ cuộc thi, các ngươi chọn cái nào?”

“À, nhân tiện ta muốn lên cho các ngươi 1 khoá, tuy rằng các ngươi bị tên kia lợi dụng, bị Vũ Minh đánh bại, bị kẻ khác khiến mình bị loại, nhưng thua cuộc không có nghĩa là sẽ thua cả đời”

“Các ngươi nên dựa vào nó làm động lực tăng cao thực lực sau đó tìm kẻ khiến các ngươi bị loại báo thù, mà không phải đổ lỗi lên những người khác. Bây giờ cho ta nghe quyết định của các ngươi đi”
Bình Luận (0)
Comment