Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 101

Khóe miệng Trần Vân Thịnh nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó dè dặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu: "Vâng."

Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại di động ra xem thời gian: "Chuyện sau đó, chúng ta đợi một lát rồi hẵng nói."

Trần Vân Thịnh lập tức thốt ra một tiếng thất vọng.

Kỷ Phồn Âm phớt lờ sự phản đối của cậu: "Cơm nước xong xuôi thì xem phim à? Hay là em muốn đi ra ngoài?"

Trần Vân Thịnh mở to hai mắt: "Em còn tưởng rằng chị ăn cơm trưa xong thì sẽ có việc phải rời đi sớm."

"Đến sớm chỉ là để đề phòng lỡ như thôi."

Người trẻ tuổi lập tức tích cực nói: "Ở cùng chị làm cái gì cũng được hết ―― nhưng mà tốt nhất không nên ra ngoài, lái xe đi lái xe về sẽ lãng phí thời gian của chị."

Cậu nói xong cũng đứng dậy vui vẻ thu dọn lại cái bàn, lúc làm còn vô cùng nghiêm túc cự tuyệt ý đồ muốn giúp một tay của Kỷ Phồn Âm.

"Không được, " Cậu lạnh lùng nói, "Chị qua bên kia xem tivi đi, em sẽ xử lý những thứ này."

Xử lý.

Thực tập mấy tháng, giờ nói chuyện cũng bắt đầu có khí chất của người trong xã hội rồi.

Kỷ Phồn Âm có chút buồn cười giơ hai tay lên ra hiệu mình sẽ không nhúng tay vào con đường trở thành người nội trợ của cậu: "Chị đi dạo một vòng được không?"

"Chị cứ đi đi." Trần Vân Thịnh nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Khục, phòng ngủ thì..."

Kỷ Phồn Âm cũng không có ý định xông vào phòng ngủ của một cậu thiếu niên, chỉ hỏi cậu phòng ngủ là phòng nào xong liền gật gật đầu đi ra phòng khách.

Trần Vân Thịnh sống trong một căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, một phòng là phòng ngủ, phòng còn lại cậu dùng làm một cái studio cỡ nhỏ, sau đó là phòng khách và phòng bếp.

Nhìn qua cũng không thấy được nhiều khác biệt so với sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp.

Cũng không biết là trước đó đã khẩn cấp thu dọn qua hay là lúc nào cũng như vậy, tóm lại cả gian phòng nhìn sáng tỏ, sạch sẽ vô cùng, đến cả tay nắm tủ cũng không có lấy một hạt bụi.

Kỷ Phồn Âm đi dạo một vòng ở trong phòng khách, sau đó đi đến studio xem xét, ở bên trong cô tìm được một chồng sách dạy nấu ăn, bên cạnh còn có một cuốn sổ ghi chép nấu ăn vô cùng tỉ mỉ.

Trần bạn học thực sự nghiêm túc khi lên lớp.

Kỷ Phồn Âm không chạm vào bất cứ thứ gì, xem hết xong liền quay trở về phòng khách, ngồi xuống, đọc mấy tin nhắn mà Chương Ngưng gửi tới.

Chương Ngưng khá là chấn kinh khi biết người bị cha Lệ đưa đến cục cảnh sát là Sầm Hướng Dương: 【 Anh ta điên rồi sao, cho dù người nhà anh ta đều có quan hệ rộng trong lĩnh vực chính trị và pháp luật thì cũng không có nghĩa là anh ta có thể thoải mái hạn chế tự do thân thể của người khác mà không phải gánh chịu hậu quả? Lần này có lẽ Lệ gia và Sầm gia sẽ chiến nhau thật rồi. 】

Mặc dù ngữ khí rất kinh ngạc, nhưng biểu tượng cảm xúc ăn dưa mà cô ấy thêm vào ở câu nói cuối cùng cũng đã làm bại lộ cảm xúc chân thực của cô ấy.

Kỷ Phồn Âm lại mở Weibo ra xem.

Trong thời đại internet này gần như không có bí mật nào là còn tồn tại, Chương Ngưng là người có thực lực ăn dưa nên tin tức mới đến nhanh như vậy, nhưng mấy tin tức trên báo cải còn truyền nhanh hơn, tin tức về việc Sầm Hướng Dương bị nghi ngờ là bị bắt đã nhanh chóng leo lên top tìm kiếm thịnh hành.

Nhưng mà thân là nhân vật công chúng, người bị đẩy lên hotsearch cũng chỉ có một mình anh ta, Lệ gia và Kỷ Hân Hân tạm thời còn chưa xuất hiện sau vụ việc này.

Tạm thời thôi.

Cuối cùng, Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua thanh tiến độ rồi đặt điện thoại xuống.

Đúng lúc, Trần Vân Thịnh bưng đĩa hoa quả ra, có chút câu nệ ngồi xuống bên cạnh Kỷ Phồn Âm, giữa hai người có một khoảng trống đủ để người khác có thể ngồi vào.

Kỷ Phồn Âm dùng ánh mắt còn lại lướt qua, phát hiện mình quả thực chưa từng sóng vai ngồi cùng Trần Vân Thịnh một chỗ như vậy bao giờ.

Cô lấy quả anh đào nhỏ trong đĩa lên ăn, rồi thuận miệng hỏi: "Nhìn cái gì?"

"Mấy bộ phim mới chắc chắn là chị đã xem hết rồi nhỉ, " Trần Vân Thịnh nghĩ nghĩ, "Vậy thì xem phim cũ nhé?"

Cậu kể liên tiếp tên của một vài bộ phim, từ mười mấy năm trước đến vài thập niên trước đều có, có nổi danh cũng có phim ít nổi danh.

Nhưng người cuồng xem phim như Kỷ Phồn Âm đáp lại rằng cô đã xem hết rồi.

Trần Vân Thịnh nháy mắt mấy cái: "Vậy em muốn xem bộ phim mà chị thích, chị đề cử một bộ đi."

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, tìm kiếm trên TV một bộ phim không mấy nổi tiếng tên là « Cá lớn ».

Bộ phim kể về cuộc đời của một ông lão.

Ông lão là một ông già chuyên môn khoác lác, dành cả cuộc đời của mình chỉ để khoe khoang với người khác về tuổi trẻ bao la hùng vĩ của ông, con trai của ông khịt mũi coi thường ảo tưởng của ông, sau khi kết hôn liền vội vàng rời khỏi nhà, rời xa ông.

Mãi đến khi người cha sắp qua đời, đứa con trai mới trở về với ông.

Khi đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh ta cuối cùng cũng có thể hiểu được những câu chuyện mà cha anh kể không phải tất cả đều là nói khoác, chỉ là ông ấy đã thêm thắt một vài chi tiết quái đản và hài hước bên trong những câu chuyện chân thực của mình mà thôi.

Thế là người con trai đã kể cho người cha sắp chết của mình một câu chuyện còn kỳ lạ và kỳ quái hơn, trong đó đã bao gồm cả những người thân và bạn bè mà người cha đã từng gặp trong đời, tất cả mọi người tập hợp một chỗ để tiễn đưa ông lão.

Là một bộ phim có phần mở đầu hơi nhàm chán.

Lúc chọn phim, trong đầu Kỷ Phồn Âm có rất nhiều lựa chọn, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn bộ phim này.

Lý do có rất nhiều, nhưng không quan trọng, bởi vì Trần Vân Thịnh chỉ xem một lát đã ngáp rồi ngủ thiếp đi.

Kỷ Phồn Âm còn nhìn thấy từ trong màn hình lớn TV cảnh Trần Vân Thịnh dần dần ngả đầu sang bên cạnh, lúc nghiêng đầu lại xem xét mới phát hiện hai mắt của cậu đều đã nhắm lại rồi.

Cô lặng lẽ đưa tay lấy bát trái cây ở trên đùi Trần Vân Thịnh ra, nếu không sẽ không cẩn thận làm đổ đánh thức cậu dậy.

Trần Vân Thịnh tựa ở trên ghế sô pha ngủ rất say, như thể buổi tối hôm trước cậu không được ngủ vậy.

... Nói không chừng đúng là không ngủ được thật.

Kỷ Phồn Âm nhướng mày, giảm âm lượng xuống, một mình tựa ở bên ghế sô pha xem bộ phim đến khi kết thúc.

Đây là một bộ phim có phần mở đầu để làm nền cho phần cuối cao trào phía sau, cho nên càng đến gần kết thì câu chuyện lại càng kịch tính, khi câu chuyện mà nhân vật nam chính trong phim kể cho cha mình đi đến hồi kết, Kỷ Phồn Âm liền đặt cái tay cầm trái cây xuống.

Sau đó như để hô ứng cho kết cục bộ phim, điện thoại của Kỷ Phồn Âm rung lên.

Cảm xúc của cô lập tức bị cắt ngang, không thể không đưa tay với lấy chiếc điện thoại di động đặt trên ghế sô pha, vì để không đánh thức Trần Vân Thịnh ngủ bù dậy, cô đành đứng dậy đi vào trong Studio để nghe.

Cuộc gọi đến từ Lệ Minh Nguyệt.

Trước khi nhận cuộc gọi, Kỷ Phồn Âm đã biết chuyện gì xảy ra ở bên đó rồi, nhưng cô vẫn muốn nghe đương sự kể lại chi tiết hơn.

Lệ Minh Nguyệt nói chuyện vẫn luôn ngắn gọn như vậy: "Kỷ Hân Hân muốn tự mình giữ lại đứa con rồi nuôi nó lớn lên, cho nên mới nhờ Sầm Hướng Dương dựa vào quan hệ với bệnh viện giúp cô ta đào tẩu, lúc mang về thì phần bụng nhận một đòn nghiêm trọng, sau khi chữa trị thì đứa con cũng không giữ lại được."

Kỷ Phồn Âm không ngạc nhiên lắm.

"Anh trai tôi không định sẽ kết hôn với Kỷ Hân Hân, " Bên phía Lệ Minh Nguyệt truyền đến tiếng bật lửa, "Bởi vì sức khỏe của anh ấy, nên những công việc anh ấy làm trước kia tôi sẽ thay anh ấy tiếp quản."

"Ừm."

"Cô quả nhiên không hề bất ngờ, " Lệ Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi, "Đây đều là những gì cô đã đoán trước được sao?"

Kỷ Phồn Âm bật cười: "Còn gì nữa không?"

Lệ Minh Nguyệt cũng không có ý định nói thêm gì về vấn đề này, giống như chỉ thuận mồm hỏi, cũng không quan tâm có lấy được đáp án hay không: "Có, anh tôi muốn nói chuyện với cô, anh ấy nói đây là lần cuối cùng."

Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm, đây đúng là cơ hội cuối cùng, nhưng dù là cơ hội cuối cùng cô cũng sẽ không cho Lệ Tiêu Hành: "Không được, người anh ta muốn nói chuyện đã không còn ở đây nữa rồi."

Lệ Minh Nguyệt khẽ thở dài một hơi.

Cô ấy không tiếp tục khuyên Kỷ Phồn Âm nữa, trực tiếp nói lời chào tạm biệt với cô.

Kỷ Phồn Âm để điện thoại di động xuống, chuyển sang ứng dụng để kiểm tra thanh tiến trình.

Vẫn thiếu 200 triệu.

Qua hai giây, thanh tiến độ đột nhiên nhảy qua hai ô vuông.

Hẳn là Lệ Minh Nguyệt đã chuyển lời cự tuyệt của cô cho Lệ Tiêu Hành nghe.

Qua khoảng nửa phút nữa, thanh tiến độ cuối cùng cũng chậm rãi xê dịch đến vị trí 100%.

Sau đó thanh tiến độ màu xanh lá cây hoàn tất bổ sung năng lượng đột nhiên biến mất trên màn hình, tiếp đó chính là một hình ảnh động là pháo hoa nổ tung.

Sau đó, trên màn hình xuất hiện một chuỗi số lượng.

【01: 00: 00 】

Khi nó trong nhảy đến còn【00: 59: 59 】, Kỷ Phồn Âm mới hiểu đó là đồng hồ đếm ngược.

Dù trong lòng đã đoán trước được việc này, Kỷ Phồn Âm vẫn khe khẽ thở dài.

Cô nhấn vào dấu chấm hỏi ở góc trên bên phải của dãy số, nơi đó nhảy ra một khung giải thích: 【 đây là thời gian đếm ngược cho đến khi ngài trở lại thân thể của mình, không thể ngắt được, xin nhanh chóng di chuyển đến một nơi an toàn, không có người ở, để chờ đợi về nhà. 】

Không thể ngắt được.

Kỷ Phồn Âm vuốt nhẹ tay thu hồi nó lại, quay người về phòng khách đến trước ghế sô pha nhìn Trần Vân Thịnh một lúc, rồi mới cúi người gọi cậu thức dậy.

Cậu thanh niên mơ hồ tỉnh lại, xoa xoa con mắt: "Xin lỗi, em ngủ quên mất... Đêm qua, nghĩ đến việc chị sẽ tới, em quá hưng phấn nên không ngủ được."

Kỷ Phồn Âm xoa xoa đỉnh đầu của cậu, ngón tay luồn qua mái tóc đen óng ả của cậu: "Chị có việc phải đi."

"A, chị có công việc sao?" Trần Vân Thịnh có chút thất vọng, "Chị lúc nào cũng bận bịu, em biết mà."

"Thành quả nấu nướng đã được chị nghiệm thu rồi nhé, " Kỷ Phồn Âm cười nhìn cậu, hỏi, "Ở trước mặt chị em thường biểu hiện khá là nhu thuận, có phải là vì em đoán được chị sẽ không cự tuyệt được tình huống này hay không?"

Cô hỏi quá thẳng thừng, người bị đặt câu hỏi động tác cứng đờ, từ phần cổ bắt đầu đỏ lên: "... Em cũng không rõ..."

"Chị chưa hề nói là không thích em làm như vậy." Kỷ Phồn Âm đứng thẳng người lên, cho hai tay vào trong túi, "Chị đúng là có mềm lòng hơn với em một chút."

"... Chị đối với mọi người đều rất mềm lòng." Trần Vân Thịnh lầu bầu nói.

Kỷ Phồn Âm bật cười: "Chị phải đi, nếu không đi thì sẽ không kịp mất."

Trần Vân Thịnh lúc này mới phát hiện cô đã đeo cái túi xách ở sau lưng, cũng đứng dậy: "Chị vội vã đến vậy sao? Chị có lái xe tới đây không?"

"Mở cửa đi." Kỷ Phồn Âm đi tới bên cạnh cửa thay xong cái giày, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vân Thịnh.

Người trẻ tuổi đứng ở trước cửa nhìn cô đi giày, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cần đưa tay là có thể đụng được.

Phát giác được tầm mắt của cô, cậu ngờ vực nhìn ngược lại, đôi mắt đen màu nâu sáng long lanh.

Kỷ Phồn Âm tiến lên một bước, ôm lấy cậu: "Có chút tiếc nuối, nhưng mà không có cách nào khác, chuyện chị phải làm bây giờ quan trọng hơn."

"Vậy lần sau còn có thể gặp lại không?" Trần Vân Thịnh nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Phồn Âm buông tay ra, lui lại một bước nhìn cậu.

"Ừm, nếu có cơ hội." Cô cười nói.

Trần Vân Thịnh nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nhíu mày lại: "Tâm tình của chị không tốt sao? Em đưa chị đến bãi đỗ xe nhé."

Vừa nói, cậu vừa lấy giày của mình trong tủ giày ra, xỏ vào.

Cuối cùng, cậu cũng đưa Kỷ Phồn Âm lên xe, cửa xe cũng là do cậu đóng lại.

Trần Vân Thịnh đứng ở cạnh cửa chần chờ một chút rồi mới nói lời tạm biệt với cô: "Chị, hẹn gặp lại."

Kỷ Phồn Âm cười đáp lại cậu: "Gặp lại."

Lái xe về nhà mất bốn mươi phút.

Kỷ Phồn Âm đi vào trong nhà, đóng cửa, ngồi lên trên ghế sa lon, tắt cuộc gọi đến từ Kỷ Hân Hân, nhìn thời gian đếm ngược.

Còn tận sáu phút, thời gian rất sung túc.

Mục tiêu đã đạt được sau gần một năm làm việc bận rộn đã nằm gọn ở trong tay, trước đó rõ ràng là không hề cảm thấy căng thẳng, lúc này Kỷ Phồn Âm mới phát hiện tim mình đang đập rộn lên.

Có lẽ chính là ứng với câu mà mọi người thường nói: “cận hương tình khiếp”.

Khi đồng hồ đếm ngược dần tiến gần về con số không, Kỷ Phồn Âm mới chậm rãi hít sâu một cái.

―― có thể trở về, hay là không thể trở về?

Khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược hiển thị số 0, Kỷ Phồn Âm mới nhận ra mình bị một cỗ lực lượng nào đó nhẹ nhàng kéo về giật phía sau một cái, sau đó hai mắt tối sầm lại.

Ở trong bóng tối vô biên, lại xuất hiện một cánh cửa.

Cánh cửa dường như đã ở nơi đó chờ cô mở nó ra..

Trực giác nói cho Kỷ Phồn Âm biết rằng sau khi mở cánh cửa đó ra, cô sẽ trở lại thế giới của mình.

Cho nên cái app rách này không hề gạt cô.

Trước khi cất bước, Kỷ Phồn Âm vô thức quay đầu nhìn lại.

Đứng ở nơi đó có một người giống cô y như đúc... Không, phải nói là giống "Kỷ Phồn Âm" y như đúc.

Nhưng cùng một khuôn mặt cũng có thể có hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau..

Đứng ở nơi đó chính là một cô gái trẻ trông vô cùng hướng nội, tóc cắt ngang trán hơi rũ xuống che khuất đi đôi con mắt ngơ ngác.

Kỷ Phồn Âm lập tức biết được người đó là ai.

"... Cám ơn cô." Cô gái trẻ tuổi hít sâu một hơi rồi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Phồn Âm, nhỏ giọng nói cám ơn.

Kỷ Phồn Âm muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng chỉ có thể cười một tiếng, quay đầu đi về phía cánh cửa màu trắng kia.

Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, linh hồn nhẹ nhàng giống như bị chìm vào một thể xác nặng nề.

Đầu tiên Kỷ Phồn Âm cử động được ngón chân của mình, sau đó là ngón tay, tiếp theo là th.ân dư.ới, cuối cùng mới là ngũ quan.

Cô mở hai mắt ra, phát hiện trước mắt mình là một trần nhà trắng xoá, xộc vào trong lỗ mũi chính là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Khẽ quay đầu sang một bên, là vị trợ lý đang sững sờ nhìn cô chằm chằm.

"Chị Âm!" Trợ lý phản ứng chậm mất một nhịp, nhảy lên cao ba thước, "Chị đã tỉnh! ! !"

Màng nhĩ của Kỷ Phồn Âm bị tiếng hét to gần như chọc thủng, nhưng cô vẫn không nhịn được bật cười.

"――Đúng vậy, tôi đã trở về rồi."

Bình Luận (0)
Comment