Nghe được câu trả lời, biểu hiện trên mặt Bạch Trú có chút phức tạp.
Kỷ Phồn Âm thử dùng kinh nghiệm chuyên nghiệp của mình để phân tích một chút, cảm giác cậu ta đang rất coi thường cô, đồng thời cũng không tin tưởng lí do thoái thác của cô.
Cô nhún nhún vai, tạm biệt Bạch Trú, quay người rời đi.
Đi vài bước, cô lại cảm thấy giày trên chân có chút không thoải mái, dứt khoát xoay người cởi ra.
Cũng may không chảy máu, chỉ là hơi đỏ.
Theo đám người chậm rãi đi ra ngoài, Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại trong túi ra mở lên.
Cô vốn muốn gọi một chiếc xe, ai mà ngờ vừa mở cái điện thoại ra đã xuất hiện mấy cuộc gọi nhỡ chưa nhận, đều là của Tống Thì Ngộ.
Ba cuộc gọi đến vào hơn tám giờ buổi tối hôm nay, còn cái cuối cùng thì chỉ vào mười phút trước đó.
Nếu là bình thường, Tống Thì Ngộ sẽ không liên tiếp gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy.
Kỷ Phồn Âm suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại.
Dù sao cũng là khách hàng số một, quan hệ thương nghiệp vẫn phải giữ gìn một chút.
Tống Thì Ngộ không nhận ngay, Kỷ Phồn Âm kiên nhẫn đợi một tiếng “bíp” rồi lại một tiếng “bíp” liên tiếp, mãi đến khi cô cảm thấy điện thoại sắp tự động tắt đi thì giọng nói khàn khàn của Tống Thì Ngộ ở trong điện thoại mới truyền ra: "Alo?"
"Tìm tôi có việc gì không?" Kỷ Phồn Âm hỏi anh ta.
Tống Thì Ngộ ở bên kia cả buổi sau không thấy nói gì, qua nửa ngày mới nói được một câu: "... Tôi bị bệnh."
Kỷ Phồn Âm ồ một tiếng: "Cần tôi gọi xe cứu thương cho anh không? Hay là nói cho Kỷ Hân Hân?"
Chắc là gặp tình trạng khó nói lắm Tống Thì Ngộ mới gọi điện thoại cho cô.
Tống Thì Ngộ nói một câu gì đó mơ hồ không rõ, Kỷ Phồn Âm cũng không nghe rõ.
Sau đó nghe thấy Tống Thì Ngộ bên kia có đệm thêm một vài âm thanh như bị đè ép, cô mới ý thức được là Tống Thì Ngộ vừa nãy có lẽ nằm ở trên giường, lúc này mới ngồi dậy.
Cuối cùng Tống Thì Ngộ nói: "Đến gặp tôi."
Kỷ Phồn Âm khó hiểu hỏi lại: "Tống Thì Ngộ, anh biết anh đang gọi điện thoại cho ai không?"
"Cô là Kỷ Phồn Âm." Giọng Tống Thì Ngộ nghe mặc dù mê man nhưng lý trí vẫn còn đó, "Tôi bảo cô ngay lập tức tới chăm sóc tôi."
Sau đó bên cạnh đột nhiên vang lên “bốp” một tiếng, giống như là có vật nặng gì đó nện xuống đất.
Điện thoại cũng bị dập máy ngay sau tiếng vang này.
Kỷ Phồn Âm: "... ?"
Cô cúi đầu nhìn cái điện thoại bị cúp máy, do dự một giây đồng hồ, liền quyết định ném cái tên Tống Thì Ngộ phát bệnh nên đầu óc không bình thường này ra sau đầu.
Kết quả Kỷ Phồn Âm vừa mới ngồi lên xe, tin nhắn chuyển khoản của Tống Thì Ngộ đã đến.
Kỷ Phồn Âm tính tiền, cảm thấy bây giờ mình cũng rảnh, cũng không phải là không thể phân cho Tống Thì Ngộ một chút xíu.
Cô nói với lái xe một tiếng, sửa địa điểm của mình về nhà Tống Thì Ngộ.
...
Tống Thì Ngộ còn tưởng mình chỉ bị trúng gió cảm nhẹ một chút, kết quả bệnh tới như núi sập, từ sau buổi xem phim trở về, ngày hôm sau đã sốt cao.
Trợ lý Tống Thì Ngộ là người có thể chất dễ bị lây nhiễm cảm mạo, hơn nữa chỉ cần cảm mạo thì sẽ ho khan một tháng. Sau khi nghe tin Tống Thì Ngộ bị bệnh, còn thiếu chút nữa nằm rạp xuống đất lăn lộn một khóc hai nháo ba treo ngược, vất vả lắm mới thuyết phục được Tống Thì Ngộ không đi làm.
Trợ lý có mua thuốc cho Tống Thì Ngộ, nhưng Tống Thì Ngộ không muốn uống, nằm trên giường mê man đến sáng, tỉnh lại thì bụng đói kêu ọt ọt.
Anh vốn nên gọi điện thoại cho trợ lý để anh ta đưa cơm trưa tới, nhưng cái tay lại như quỷ thần xui khiến gọi cho Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân tắt file ghi âm có giọng nói của anh đi, dùng văn tự trả lời tin nhắn: 【 Thì Ngộ, thật ngại quá, em đang đi học > < có chuyện gì thế? 】
Tống Thì Ngộ hoa mắt váng đầu nằm ở trên giường chậm rãi đánh chữ trả lời cho Kỷ Hân Hân: 【 Không sao đâu. Anh bị bệnh, muốn nghe giọng nói của em. 】
Anh nghĩ, Kỷ Hân Hân là một người thiện lương, nhất định sau đó sẽ hỏi han ân cần bệnh tình của anh.
Được người mình thích hỏi thăm trong lúc bị bệnh, dù gì cũng khiến bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Quả nhiên, Kỷ Hân Hân lập tức hỏi anh bị bệnh gì, lại hỏi anh có liên lạc bảo trợ lý đi mua thuốc hay chưa, có cần đi bệnh viện hay không, ngữ khí vừa quan tâm lại có chút vội vàng, tựa như đang rất lo lắng vậy.
Ánh mắt Tống Thì Ngộ có chút mơ hồ, nên đánh chữ đương nhiên rất chậm.
Anh vừa đọc tin nhắn Kỷ Hân Hân gửi tới thì liền không tự giác bật cười, chờ cô gửi xong hết một đống tin nhắn và icon, anh mới khó khăn đánh xong câu trả lời của mình: 【 Chỉ là cảm mạo thôi, nhưng nếu như em có thể sang đây ở bên cạnh anh thì thật tốt. 】
Kỷ Hân Hân gửi một icon thở dài, tiếp theo lại là icon ôm an ủi.
Sau đó cô hỏi: 【 Có phải anh lại không chịu ăn không chịu uống thuốc hay không? Không được như vậy đâu, em bây giờ đang ở Pháp, không thể về kịp tới canh chừng anh uống thuốc được. 】
Tống Thì Ngộ né tránh vấn đề uống thuốc, anh hỏi: 【 Chừng nào thì em nghỉ? Em có trở về không? 】
Lần này Kỷ Hân Hân trả lời chậm một chút: 【 Em muốn đợi đến khi nào nghỉ đông để về ăn tết, nhưng cũng có thể sẽ về sớm lúc Giáng Sinh, lúc đó em sẽ trở lại một chuyến, em có chút việc muốn làm. 】
Tống Thì Ngộ tính toán trong lòng.
Lễ Giáng Sinh chỉ còn mấy tháng nữa.
【 Vậy là sắp có thể gặp mặt em rồi. 】 Anh đánh từng chữ từng chữ một, 【 Anh rất muốn gặp em. 】
【 Em cũng rất chờ mong được gặp mặt anh ~ 】 Kỷ Hân Hân gửi một icon sờ đầu, 【 Em sang tiết học mới rồi, lát nữa rảnh rỗi em sẽ kiểm tra xem anh có uống thuốc không đấy! 】
Tống Thì Ngộ nhẹ nhàng thở dài một hơi, trở mình ở trên giường.
Kỷ Hân Hân không phải bạn gái của anh.
Cho dù là bạn gái thật thì cũng không thể nào bay qua gần nửa Địa Cầu đến thăm anh chỉ bởi vì anh bị cảm mạo được.
Nhưng có người có thể gọi đến.
Tống Thì Ngộ vuốt nhẹ cái điện thoại bị nhiệt độ cơ thể làm nóng lên, nhưng lý trí vẫn ngăn cản anh không nên gọi cho Kỷ Phồn Âm vào lúc này, mà phải gọi cho trợ lý để anh ta chuẩn bị đồ ăn mang tới.
Trợ lý là một thẳng nam sẽ không xuống bếp, lại bởi vì phải tạm thời tiếp nhận công việc của Tống Thì Ngộ một ngày nên bây giờ bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ bớt chút thời gian gọi cho Tống Thì Ngộ một bát cháo giao đến mà thôi.
Tống Thì Ngộ qua loa ăn vài miếng, lại nuốt hai viên thuốc, nằm ụp về phía giường mơ hồ ngủ thiếp đi.
Anh ngủ ở trong mơ cũng không an ổn, trong mơ như có lực lượng nào đó ở sau lưng hút anh vào để anh không thể tiến lên, nhưng anh lại bị ánh sáng phía trước hấp dẫn, dùng cả tay chân bò về phía trước, dốc hết toàn lực đối kháng với lực lượng cổ quái kia.
―― khi tỉnh lại đương nhiên là không cảm thấy khỏe khoắn hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy toàn thân như mất hết sức, giống như mới được vớt lên từ trong nước vậy.
Tống Thì Ngộ còn có chút lý trí, anh dùng mu bàn tay thử sờ lên trán của mình, vô cùng phỏng tay, thực sự là rất nóng.
Anh phí sức xoay người, nhìn thoáng qua cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, phát hiện lúc này đã là tám giờ tối, cả một ngày cứ như vậy mơ màng đi qua.
Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn không có xu hướng hạ xuống.
Tống Thì Ngộ lại nhìn điện thoại, trong đó cũng không có tin nhắn Kỷ Hân Hân gửi tới, cô ấy hình như đã quên giám sát anh uống thuốc hay không rồi.
Tống Thì Ngộ nằm một hồi, đến cả việc chuyển động ngón tay cũng cảm thấy phí sức, nằm một hồi xong, anh lại mở danh bạ ra, bấm vào một dãy số gần như là cấm kỵ ở trong đó.
Điện thoại đối phương đang ở trạng thái tắt máy, gọi cả ba lần cũng là như thế.
Tống Thì Ngộ nằm ở trên giường, cười lạnh một tiếng.
Ngày hôm qua gặp mặt, nói không chừng Kỷ Phồn Âm đã câu được Sầm Hướng Dương rồi, lúc này lại cùng người đàn ông thứ ba của cô ta đi hẹn hò với nhau.
Mà cũng có thể là Bạch Trú.
Với cả ngày trước, cô ta rõ ràng lúc nào cũng bắt điện thoại rất nhanh.
... Bây giờ chắc chắn là đang giả bộ không thèm để ý đến anh!
Tống Thì Ngộ tức giận ném điện thoại di động đi, khiến nó đập ầm ầm ở trên tường rồi lại rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Riêng cái động tác này đã gần như tiêu hao hết hơn phân nửa sức lực của anh.
Tống Thì Ngộ kéo chăn mền lên ý đồ tiếp tục ngủ, nhưng đại khái là bởi vì ngủ quá lâu, đến lúc này dù làm như thế nào cũng không ngủ được nữa.
Giữa trưa, chỉ ăn mấy ngụm cháo vốn dĩ không hề khiến anh bớt đói, buổi tối đã đến, dạ dày của anh cũng bắt đầu lớn tiếng kháng nghị.
Tống Thì Ngộ lật qua lật lại rất lâu, giống như là đang tự hờn dỗi mình, cũng giống như là đang giằng co, hơn một giờ sau, anh mới bỗng nhiên vén chăn mền lên, xoay người rời khỏi giường đi tìm cái điện thoại đã bị đập vỡ màn hình.
Mặc dù màn hình điện thoại có hơi nứt, nhưng chức năng gọi điện thoại vẫn rất bình thường, theo thao tác của Tống Thì Ngộ, ba chữ "Kỷ Phồn Âm" lại xuất hiện ở trên màn hình.
Điện thoại của Kỷ Phồn Âm vẫn còn tắt máy.
Đã gần mười giờ rồi.
Tống Thì Ngộ nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, ác ý phỏng đoán. Kỷ Phồn Âm miệng thì nói "Bán nghệ không bán thân" nhưng đến giờ này còn chưa xong, nếu quá thiếu tiền như vậy thì cô ta đang làm gì.
Cô ta cũng cung cấp phục vụ buổi tối mà, không phải sao?
Tống Thì Ngộ đặt điện thoại lên trên mép giường, ngây ngẩn một hồi, đầu óc lúc này giống như một cục bột nhão, không động đậy được, lại tựa như trong chớp mắt suy nghĩ đến rất nhiều rất nhiều thứ.
Mãi đến khi điện thoại di động của anh ta chấn động lên, tên Kỷ Phồn Âm xuất hiện ở trên màn hình.
Tống Thì Ngộ nhìn vào màn hình, ngẩn người, ngón tay dừng lại ở nút trả lời, rất lâu không ấn xuống.
Anh không xác định được rốt cuộc mình có muốn nghe giọng nói của Kỷ Phồn Âm hay không.
Hoặc là…bốn cuộc điện thoại vừa rồi vốn không nên gọi đi.
Nhưng cuối cùng Tống Thì Ngộ vẫn nhận.
"Tìm tôi có việc gì không?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
Cô ta không dùng giọng của Kỷ Hân Hân.
Nhưng Tống Thì Ngộ lại phát hiện ra trong một giây đó, anh lại cảm thấy khá là an tâm.
―― Chí ít, Kỷ Phồn Âm vĩnh viễn sẽ ở một chỗ chờ anh.
Thế là anh nói: "Đến gặp tôi."
――Đồng thời vì để đảm bảo, anh lập tức chuyển khoản cho Kỷ Phồn Âm.
Nếu Kỷ Phồn Âm muốn dùng tiền để che dấu tâm ý của cô ta, bảo hộ tự tôn của cô ta thì cứ như vậy đi.
Tống Thì Ngộ v.uốt ve điện thoại.
Số tiền này đáng giá.
Kỷ Phồn Âm biết địa chỉ chỗ ở của anh ta, nhưng Tống Thì Ngộ vẫn định là sẽ gửi một tin Wechat qua nhắc nhở cô.
Lúc mở Wechat ra, Tống Thì Ngộ nhớ lại ―― lúc trước anh đã xóa Wechat của Kỷ Phồn Âm đi rồi.
Nhưng vào tối hôm qua, khi Kỷ Phồn Âm muốn trao đổi phương thức liên lạc với Sầm Hướng Dương, Tống Thì Ngộ đã tới gần và nhìn được ID nick Wechat của cô.
Anh dụi dụi con mắt, kết bạn lại với Kỷ Phồn Âm, sau đó gửi định vị chung cư của mình và mã số cho cô.
Làm xong tất cả những thứ này, chẳng biết tại sao Tống Thì Ngộ lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh để di động qua đầu giường, thở thật dài một hơi.
Anh nằm trên giường cuộn thành một cục, cảm giác an toàn lại càng tăng lên.
Không biết qua bao lâu, Tống Thì Ngộ nghe thấy được tiếng bước chân.
Đèn trong phòng bị ai đó bật lên, bóng người mảnh khảnh chầm chậm tới gần anh.
"... Kỷ Phồn Âm?" Tống Thì Ngộ mơ hồ hỏi một câu.
Đối phương xoay người sờ lên trán của anh, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tống Thì Ngộ lại một lần nữa chắc chắn được suy nghĩ của mình.
Dù Kỷ Phồn Âm có dùng đủ loại lí do thoái thác và che giấu hành vi thì yêu thương quả nhiên cuối cùng vẫn không giấu được.
Nhưng khác biệt với lúc trước chính là, lần này sau khi cảm nhận được là "Kỷ Phồn Âm thích mình", Tống Thì Ngộ lại có chút mừng thầm.