Bạch Trú ngồi ngoan trên bàn ăn nhìn Kỷ Phồn Âm bận rộn.
Hôm nay cậu ta không muốn ăn mấy món đồ ăn đắt đỏ, chỉ muốn nếm thử mấy món đồ ăn hương vị thường ngày.
Ở Bạch gia, rất ít khi một nhà ba người có thể ngồi ở bàn ăn, ăn cơm chung với nhau.
Quả thật, ở trong trí nhớ của Bạch Trú, cậu ta đúng là không nhớ nổi một lần nào cả.
Hoặc là gia đình bọn họ cùng ở trên một bàn lớn đầy người rồi cùng nhau ăn cơm, hoặc là một mình cậu ta ăn.
Bạch gia và gia đình bình thường thực sự chênh lệch quá lớn.
Bạch Trú vô thức không để cho mình suy nghĩ đến việc bóng người bận rộn trong phòng bếp, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy đến tột cùng là ai, mà cầm cái cốc lên không suy nghĩ gì hết, hưởng thụ sự bình thản vào giờ khắc này.
Sau khi người bình thường bận rộn một ngày, không phải sẽ được hưởng thụ một không khí ấm áp như vậy sao?
Sau khi đại não phải tiếp nhận quá nhiều lượng tin tức vào buổi tối hôm nay, mặc dù Bạch Trú đã cố gắng không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhưng có một vấn đề vẫn làm cậu ta khó xử suốt vài ngày liền, vẫn còn một mực quanh quẩn trong lòng cậu ta không ngừng.
―― Khiến cậu ta thực sự rất khó nhịn muốn hỏi ngay ở trước mặt người này.
Bạch Trú nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, sau khi Kỷ Phồn Âm bê bát canh sườn củ sen lên trên bàn thì rốt cuộc cũng mở miệng.
"Cái người chơi game cùng chúng ta lúc trước thật sự là nữ sao?" Sau khi hỏi ra câu này xong, cậu ta cuối cùng cũng cảm thấy ngực được thả lỏng, toàn thân nhẹ nhàng hẳn.
Động tác đặt bát xuống bàn của Kỷ Phồn Âm hơi dừng một chút, cô cười nhẹ nhàng hỏi lại: "Em hoài nghi chị?"
Bạch Trú mím chặt bờ môi.
Mấy ngày ngay nay cậu ta đã hoài nghi rồi.
... Không, phải nói là mấy ngày trước cậu ta đã lấy được chứng cứ.
Lúc cùng Kỷ Hân Hân và cái người tên Kitty kia chơi game, Kitty hoàn toàn không mở mic, không nói lời nào.
Kỷ Hân Hân từng giải thích với Bạch Trú về chuyện này, nói là cô ta sợ người lạ, hơn nữa Kitty là người Pháp nên không biết nói tiếng Trung, cho nên mới không mở mic.
Ban đầu Bạch Trú còn tin.
Nhưng về sau, cậu ta bắt đầu chú ý tới một vài chỗ không đúng.
Ví dụ như, giọng nói Kỷ Hân Hân đáp lại có đôi khi không quá ăn khớp, lúc trả lời còn phải chờ một lúc mới nói, giống như là mạng bị chậm vậy.
Hoặc nói đúng hơn... Giống như là đột nhiên tắt Microphone đi.
Tiếp theo là biểu hiện quái dị của Kitty.
Ai cũng biết, ở trong game, người nhặt được trang bị tốt mà tặng đi, hay là người khác gặp phải nguy hiểm liền đi cứu là một biểu hiện muốn lấy lòng người kia.
Chính Bạch Trú cũng làm như vậy với Kỷ Hân Hân.
Nhưng hành động của Kitty gần như không có khác gì cậu ta, hai người thậm chí còn ăn ý đến mức gặp nhau trên đường đi cứu Kỷ Hân Hân nữa.
Chuyện này thực sự không khỏi khiến cho Bạch Trú nghĩ nhiều.
Lúc đầu, Bạch Trú thử nói ra thắc mắc của mình, Kỷ Hân Hân còn có thể bác bỏ hoài nghi của cậu ta; cho đến hai ngày trước, Kỷ Hân Hân nói cô ta muốn rời game một chút để nhận điện thoại, hơn hai phút đồng hồ đó, Bạch Trú đã nghe thấy được từ trong trò chơi, giọng nói Kỷ Hân Hân và một người đàn ông khác, cả hai đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau truyền ra.
Nhưng khi mà bọn họ đối thoại thì hệ thống lại biểu hiện Microphone của Kitty đang sáng lên.
Nói một cách khác, hoặc là Kitty và Kỷ Hân Hân hiện tại sống chung một phòng, và còn có một người đàn ông khác ở cùng với các cô ấy.
Hoặc là, Kitty chính là một người đàn ông, Kỷ Hân Hân thì giấu diếm cậu ta về chuyện này.
... Nhưng Bạch Trú biết vấn đề này hiện tại sẽ không thể nhận được câu trả lời.
Bởi vì người hiện tại đứng trước mắt cậu ta sẽ không biết đáp án.
Bạch Trú đang muốn gạt phăng cái chủ đề làm cậu ta tâm phiền ý loạn này đi, nhưng đối diện, Kỷ Phồn Âm lại tức giận dùng đũa gõ một cái lên trán của cậu ta: "Nếu em có khúc mắc hay lúc nào cảm thấy không thoải mái thì phải lập tức nói cho chị, đừng tự mình buồn bực không nói."
Bạch Trú vô thức trốn về sau, nhưng cậu ta cũng không ngờ Kỷ Phồn Âm lại đột nhiên đánh thật nên không hề né tránh, lập tức trợn mắt nhìn cô: "Chị làm gì thế!"
"Nếu em không thích chị chơi game với ai, vậy thì sau này không chơi cùng người kia nữa là được." Kỷ Phồn Âm đảo ngược cái đũa vừa mới đánh Bạch Trú đưa ra trước mặt cậu ta, nói năng hùng hồn, "Chị chỉ muốn ở cùng em thôi, những người khác không quan trọng, có biết hay không?"
Bạch Trú cau mày: "Nhưng trước đó chị nói với em..."
"Người kia là nam hay là nữ, là người nước nào, dáng dấp ra sao, có tiền hay không đều không liên quan gì đến chị, chị không hề để tâm." Kỷ Phồn Âm mỉa mai, thậm chí giọng nói còn diễn đạt y như thật, "Em đừng tốn hao thời gian của mình trên những người không thể đánh đồng được với em nữa!"
Bạch Trú: "..."
Cậu ta dần dần đỏ mặt, chậm rãi cầm đũa lên, gắp món ăn ở gần nhất, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong miệng.
...
Nhìn thấy Bạch Trú đã bị cô lừa gạt, Kỷ Phồn Âm khẽ nhướng mày.
Mặc dù Bạch Trú không nói tỉ mỉ, nhưng chỉ hơi động não cô cũng có thể hiểu rõ ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ Kỷ Hân Hân ỷ vào việc mình tài cao mà gan cũng lớn, mang theo hai con cá cùng nhau chơi game, kết quả không biết thế nào lại bị lộ tẩy.
Lần này Kỷ Phồn Âm đã lừa gạt được Bạch Trú, nhưng chỉ trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể trấn an Bạch Trú thời điểm này, cuối cùng nguồn gốc vấn đề vẫn là ở chỗ Kỷ Hân Hân.
Xem ra hải vực của Kỷ Hân Hân gần đây có thể đã ngừng mở rộng rồi, tạm thời chú ý bình ổn trước.
Bởi sau khi số lượng mở rộng thì lại phải tốn thời gian vào chất lượng quản lý.
Kỷ Phồn Âm vừa ăn cơm vừa suy nghĩ: Cũng không biết chính Kỷ Hân Hân có chú ý tới việc lộ tẩy và bị Bạch Trú hoài nghi chưa nhỉ?
Nhưng mà chuyện này dù sao cũng không liên quan gì đến công việc thế thân của cô, dù có lật xe hay không lật xe thì cứ để chính Kỷ Hân Hân tự gánh chịu.
Kỷ Phồn Âm nghĩ tới đây bèn hơi ngẩng đầu, sau đó đột nhiên phát hiện câu nói "Không thể đánh đồng với em" vừa rồi hình như có lực sát thương quá mạnh đối với Bạch Trú.
Mạnh đến mức dù đã qua mấy phút ăn cơm, Bạch Trú vẫn còn đang cúi đầu ăn hùng hục đĩa mì, đũa không hướng sang đĩa thức ăn khác, giống như muốn làm cho mình nghẹn chết ở trong mâm đồ ăn vậy.
Kỷ Phồn Âm đành phải gắp thức ăn cho người khách hàng hơi thiểu năng này: "Ăn gì khác không―― ăn canh không?"
Bạch Trú trầm mặc gật đầu đưa chén cho cô.
Lúc Kỷ Phồn Âm đứng dậy múc canh, trông thấy trên màn hình điện thoại di động Bạch Trú để lên bàn nhảy ra một cuộc gọi đến, trên đó là ảnh chân dung đặc biệt quen thuộc của Kỷ Phồn Âm trên Wechat.
―― Kỷ Hân Hân.
Lúc đầu Bạch Trú nghe thấy tiếng chuông, liếc ánh mắt qua còn có chút thờ ơ, nhưng nhìn thấy điện báo là ai xong mới bỗng nhiên để đũa xuống vươn tay ra cầm điện thoại lên.
Trên bàn lập tức vang lên mấy tiếng lách cách.
Bạch Trú căn bản không để ý tới cái bàn, lúc cậu ta cầm điện thoại lên, sắc mặt khó coi giống như cặn bã nam bị bạn gái bắt gian tại trận vậy.
Kỷ Phồn Âm thản nhiên để muỗng canh xuống, còn cố tình hỏi cậu ta: "Sao vậy? Không nhận điện thoại à?"
Bạch Trú nhíu mày nhìn điện thoại, lại nhìn Kỷ Phồn Âm, giống như đang do dự là có nên né tránh hay không, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại nói: "Chị gái? Ừm... hôm nay em có chút việc, không chơi trò chơi được, các chị cứ chơi đi."
Kỷ Phồn Âm mắt điếc tai ngơ đặt bát đựng canh đến trước mặt Bạch Trú, còn giúp cậu ta cầm một cái thìa nhỏ bỏ vào.
―― Có trời mới biết, để tìm được một bộ đồ ăn trong căn phòng bếp đã bị phong ấn, có vẻ từ lúc trang trí xong đến giờ không được ai đụng vào trong nhà Bạch Trú thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.
"Em hiện tại?" Bạch Trú vội vàng ngẩng lên đầu nhìn Kỷ Phồn Âm, sau đó rất nhanh thu ánh mắt về, "Khụ khụ... Đang dùng cơm? Một người thôi, gọi giao đồ ăn."
Kỷ Phồn Âm ngồi xuống, giơ đũa lên nhai kỹ nuốt chậm.
Tự mình làm cơm đương nhiên là rất hợp khẩu vị của mình.
Lúc Bạch Trú có tật giật mình nhìn về phía cô, Kỷ Phồn Âm còn điềm tĩnh mỉm cười với cậu ta.
Sau đó, cũng không biết Kỷ Hân Hân nói cái gì ở trong điện thoại, giọng Bạch Trú đột nhiên trầm xuống, cậu ta chậm rãi hỏi: "... Chuyện phát sinh buổi tối hôm nay chị nghe ai nói vậy? Tên họ Tống à?"
Kỷ Phồn Âm đang ăn cơm, như có điều suy nghĩ: Tống Thì Ngộ nói chuyện vừa mới xảy ra ở tiệc tối cho Kỷ Hân Hân biết?
Hừm... Với Tống Thì Ngộ mà nói thì động cơ này không có mục đích gì cả.
Cho dù Bạch gia có một hay hai đứa con riêng thì chuyện này trước mắt cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Bạch Trú trong tương lai, càng không có khả năng ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta ở trong lòng Kỷ Hân Hân.
Tống Thì Ngộ cũng không xây dựng hình tượng là đi đâm thọc phía sau người khác như thế, nên bảo anh ta nói chuyện này nghe khá là vô lí.
Đặc biệt là khi anh ta không được lợi ích gì cả.
Hẳn là người khác rồi.
Độ nhạy thông tin của Hải Vương cũng rất quan trọng.
Lúc Kỷ Phồn Âm ở bên này dùng lý trí suy luận logic thì cuộc đối thoại của Bạch Trú bên kia đã chuyển sang chủ đề khác.
"Trò chơi?" Ngón tay Bạch Trú không an phận nhảy tới nhảy lui ở trên bàn, "... Tài khoản của em bị khóa rồi, có lẽ mấy ngày sau cũng không chơi được, chờ khi nào mở khóa sẽ nói cho chị."
Kỷ Phồn Âm rảnh rỗi giúp Bạch Trú đếm số lần nói dối.
Nói dối ba lần rồi, đúng là càng ngày càng thuần thục.
"Ừm, hẹn gặp lại chị gái." Bạch Trú hình như đã kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng cậu ta không lập tức để điện thoại di động xuống, mà lại chần chờ do dự gọi lại Kỷ Hân Hân, "Chị gái, em muốn hỏi chị..."
Mấy giây sau, cậu ta mới nói: "... Không có gì, một mình chị ở nước ngoài, nhớ chú ý thân thể."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy chuyện này khá là thú vị.
Tình huống một loại đồ vật nào đó mình nhìn không thấy nói không rõ, dễ dàng cong cong quấn quấn đột nhiên biến chất thực sự là vô cùng thú vị.
Nhưng trong lúc cô quyết định đổi sang công việc thế thân này, khách hàng tạm thời đừng biến chất là tốt nhất.
Thế là lúc Bạch Trú cúp điện thoại muốn nói chuyện, Kỷ Phồn Âm bèn vượt lên mở miệng trước: "Uống canh cẩn thận kẻo bỏng."
Bạch Trú bĩu môi, cứ như muốn thể hiện cho cô thấy, bèn bưng bát lên uống một hớp lớn, dù nóng cũng kiên trì nuốt xuống.
Kỷ Phồn Âm: "..." Người trẻ tuổi, đúng là.
Ở nhà Bạch Trú trọn vẹn hết hai giờ, Kỷ Phồn Âm sửa sang phòng bếp xong đang chuẩn bị đi, Bạch Trú đột nhiên gọi cô lại.
"Đêm qua, Tống Thì Ngộ tìm cô à?" Cậu ta khoanh tay, tựa vào chỗ cạnh cửa hỏi.
Kỷ Phồn Âm đang đi giày, nghe vậy quay đầu nhìn cậu ta một cái.
Lúc này bởi vì thời gian phục vụ đã kết thúc nên thái độ Kỷ Phồn Âm đối với cậu ta cũng lập tức trở nên tùy ý: "Ừm, làm sao vậy."
"Không lấy tiền?"
"Miễn phí?" Kỷ Phồn Âm bật cười phủ nhận, "Làm sao có thể."
Cô đi xong giày đứng dậy, bởi vì gót giày không thấp, Bạch Trú theo tự nhiên vươn tay muốn đỡ cô, nhưng Kỷ Phồn Âm vô thức né ra.
Hai người đồng thời sững sờ.
Ngay sau đó Bạch Trú khó chịu tặc lưỡi thu tay về, Kỷ Phồn Âm cũng không giải thích, như không có việc gì nói lời tạm biệt, rồi đi ra từ chỗ cửa.
"Này," Bạch Trú lại gọi cô lại, "Cô không hiếu kỳ vì sao tôi lại hỏi cô như vậy sao?"
"Tôi không có thói quen tò mò sinh hoạt cá nhân của khách hàng." Kỷ Phồn Âm đứng ở cửa, ngoái nhìn lại, rồi giơ tay lên chào tạm biệt, "Cho nên chuyện hôm nay, cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ bát quái với bất luận người nào."
―― Cho nên, khách vip của tôi ơi, cậu tuyệt đối đừng dễ thay đổi tình cảm như vậy.