Lệ Tiêu Hành lợi hại thì lợi hại, nhưng Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình vẫn có thể sống sót trong tình huống tuyệt địa.
Sau khi bắt tay với Lệ Tiêu Hành chính thức bắt đầu tiến hành một sự kiện quan trọng, Lệ Tiêu Hành mới nói: "Nhưng tôi đã xử lý Sầm Hướng Dương, anh ta sẽ không liên hệ với cô nữa."
Ngữ khí giống như là thông báo phát xuống một cái điều lệ quy định của công ty vậy.
Kỷ Phồn Âm suy tư một chút, cũng rất lý trí hỏi: "Vậy tổn thất của tôi thì ai bổ sung?"
"Tôi biết cô có thu phí tiêu chuẩn, " Mí mắt Lệ Tiêu Hành không nhấc lên một cái, "Từ thấp nhất đến cao nhất, tôi trả gấp bội."
"Được thôi." Mất một người, được một người đỉnh hơn, cũng được.
"Điều kiện tiên quyết là cô có thể làm được chuyện mà cô hứa hẹn." Lệ Tiêu Hành nói.
"Không thành vấn đề." Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Vừa hay tôi còn chưa ăn cơm chiều, Lệ tiên sinh thì sao?"
Lệ Tiêu Hành nhìn cô một cái.
Ánh mắt kia không có gì khác thường, nhưng Kỷ Phồn Âm từng diễn quá nhiều nhân vật, phỏng đoán quá nhiều hoạt động nội tâm, cô và Lệ Tiêu Hành nhìn nhau hai giây liền phát hiện người này hình như là có ý nghi ngờ cô.
"Tối nay tôi có thể bắt đầu dạy học." Cô giải thích.
Lệ Tiêu Hành an tĩnh một hồi, sau đó ra lệnh nâng tấm che lên.
"Tiên sinh?" Trợ lý hỏi.
"Đặt trước cơm tối cho hai người." Lệ Tiêu Hành dặn dò.
"Hiểu rồi ạ."
"Chuyển vào tài khoản cô ta bốn mươi vạn." Lệ Tiêu Hành còn nói.
Trợ lý lập tức chấn kinh một chút, sau đó mới chỉnh lại mắt kính của mình: "Vâng, tôi đã biết."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy hôm nay lại có thể ăn chực một bữa cơm rồi.
Lấy được gấp đôi tiền lương, cô trực tiếp trả lại hai mươi vạn cho Sầm Hướng Dương, tiện thể còn nửa đùa nửa thật hỏi: "Sầm đạo diễn sẽ không đến tìm tôi gây phiền phức chứ?"
"Đó là vấn đề của chính cô." Lệ Tiêu Hành thờ ơ.
Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày: "Nếu như tôi nhớ không lầm, là vì nhờ phúc của Lệ tiên sinh mà tôi mới đắc tội với Sầm đạo diễn?"
"'Công việc' của cô vốn nguy hiểm như vậy rồi."
Kỷ Phồn Âm sờ sờ cái cằm, không ngờ lại cảm thấy cái câu nói mà anh ta vừa nói có chút đạo lý.
Nếu như Sầm Hướng Dương liên lạc lại với cô... Vậy thì cô sẽ lấy cái bồn rau hẹ số ba ra làm lá chắn.
Mấy tên đàn ông đã bị thuần hóa đều dễ bị lừa gạt.
Nếu như không phải Kỷ Hân Hân vì quá thuận buồm xuôi gió nên đã vô tình khinh địch thì sau đó cô ta cũng sẽ không bị Sầm Hướng Dương lật xe như thế.
Nhưng mà rau hẹ số bốn và ba người trước đó không giống nhau, Kỷ Phồn Âm không cần ngụy trang ở trước mặt anh ta... Nói thẳng là cô cũng lười ngụy trang, ở trên xe trực tiếp đưa bảng câu hỏi điều tra cho anh ta nhìn: "Lệ tiên sinh cũng nên nhìn cái này chứ nhỉ? Có muốn điền một chút không?"
Lệ Tiêu Hành nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Trợ lý ngồi trước quay đầu lại đưa cho Kỷ Phồn Âm một tờ danh thiếp: "Những tài liệu tương quan xin gửi đến hòm thư của tôi, Kỷ Phồn Âm tiểu thư."
Kỷ Phồn Âm cầm danh thiếp của trợ lý lên nhìn, gửi bưu kiện đi đồng thời tiện thể thêm Wechat của trợ lý: "Vậy sau này có việc, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với Phạm trợ lý."
Lệ Tiêu Hành có vẻ là một người hoàn toàn không để ý gì tới những việc vặt này, nói không chừng đến việc đi tìm tất để đi có khi cũng phải hỏi trợ lý xem mình đặt ở chỗ nào.
Phạm trợ lý kiểm tra và nhận bưu kiện rất nhanh, sau đó không biết lấy ra từ chỗ nào một cái Laptop, hơi khó khăn lách mình đưa cho Lệ Tiêu Hành.
Lệ Tiêu Hành giao đống văn kiện vừa mới xem hết cho anh ta, đặt laptop lên trên đùi, dùng ngón tay gõ nhẹ vào chuột cảm ứng: "Đây chính là bảng câu hỏi của cô?"
"Mặc dù đơn sơ, nhưng hữu dụng là được." Kỷ Phồn Âm đắc ý ngồi lướt Weibo, đột nhiên nhớ ra mình nên gửi tin nhắn cho Chương Ngưng nói là mình chỉ đang sợ bóng sợ gió cho cô ấy khỏi lo lắng, thì liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong xe.
Không phải điện thoại di động của cô, như vậy chỉ có thể là của mấy người Lệ Tiêu Hành.
Kỷ Phồn Âm còn tưởng rằng là công việc của Lệ Tiêu Hành, kết quả trợ lý vừa nhận điện thoại xong liền che microphone, xoay đầu lại khẽ nói với Lệ Tiêu Hành: "Là Chương gia đại tiểu thư."
"A, " Kỷ Phồn Âm giơ cái tay lên, giống như là một học trò trong lớp học đang bị giáo viên gọi điểm danh, "Chắc là tìm tôi đó."
Trợ lý: "... Tiên sinh?"
Lệ Tiêu Hành nhìn màn hình máy vi tính: "Đưa cho cô ta."
Trợ lý đổi phương hướng đưa di động cho Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm nhận lấy, đặt ở bên tai liền giải thích: "Là tôi, Kỷ Phồn Âm."
"Cô không sao chứ?" Chương Ngưng nhẹ nhàng thở ra, "Tại sao cô và anh ta lại qua lại với nhau thế? Tôi phải tốn chút thời gian mới tìm được phương thức liên lạc của anh ta."
"Tình huống phức tạp, nhưng mà bây giờ không thành vấn đề nữa rồi, làm phiền cô quá, lần sau gặp mặt tôi mời ăn cơm nhé?" Kỷ Phồn Âm cười hỏi.
"Được rồi, tôi cũng muốn gặp cô." Chương Ngưng cũng không khách khí, "Vừa hay có chút việc muốn thảo luận với cô.... Lệ Tiêu Hành còn ở đó không? Tôi muốn chào hỏi anh ta vài câu."
Kỷ Phồn Âm nhíu nhíu mày, bèn đưa di động cho Lệ Tiêu Hành.
Lệ Tiêu Hành không nhận lấy ngay, anh ta vẫn còn làm gì ở trên cái laptop ước chừng mười giây đồng hồ, vừa bấm vào nút gửi đi vừa tiện tay cầm điện thoại di động lên: "Chương Ngưng."
Một lát sau, anh ta nói: "Vậy hả."
Sau đó anh ta lại nghe một lát, chưa trả lời mà trực tiếp dập máy, suốt cuộc gọi chỉ nói hai câu nói như thế.
Lệ Tiêu Hành đưa di động cho Phạm trợ lý: "Cô còn đề phòng kỹ như vậy à."
"Lo trước khỏi hoạ, công việc của tôi dù sao cũng là ngành nghề có độ nguy hiểm cao mà." Kỷ Phồn Âm dùng câu nói mà anh ta vừa nói đáp lại anh ta, mở điện thoại ra kiểm tra bảng câu hỏi của Lệ Tiêu Hành.
Bảng câu hỏi của cô là do chính cô tự biên, đại đa số là câu hỏi cho điểm, còn có một số câu hỏi bổ khuyết và câu hỏi chủ quan.
Mặc dù câu hỏi chủ quan khá ít, nhưng đều là những câu hỏi quan trọng nhất, bởi vì những câu này chứa ấn tượng chủ quan của khách hàng với Kỷ Hân Hân.
Đối với dạng khách hàng đặc thù như Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm trực tiếp lướt xuống đống câu hỏi chủ quan phía dưới cùng để xem.
―― Rất hiển nhiên, Lệ Tiêu Hành đã bị Kỷ Hân Hân ảnh hưởng rất sâu, anh hoàn toàn nhìn theo góc độ của Kỷ Hân Hân, thậm chí còn dùng góc độ cao hơn cả Kỷ Hân Hân để đi xem xét hết thảy vấn đề.
Nhưng mà phần câu hỏi chủ quan của Lệ Tiêu Hành rất đơn giản, thực sự đơn giản quá mức.
Hỏi: Hình tượng của Kỷ Hân Hân ở trong lòng anh? Lựa chọn sử dụng hai ba điểm ấn tượng sâu nhất để tiến hành làm một tóm tắt.
Lệ Tiêu Hành trả lời chỉ có một chữ: Tham lam.
Kỷ Phồn Âm: "..." Chuyện này còn cần anh nói hả? Trước kia tôi không biết chắc?
Cô khẽ hừ một tiếng trong lòng, lướt bảng câu hỏi thêm một lượt nữa, cẩn thận nhìn lại từ đầu.
Đang xem thì đã đến phòng ăn, Kỷ Phồn Âm vừa cầm điện thoại vừa đi theo xe lăn Lệ Tiêu Hành đi vào, còn không cẩn thận vấp vào bánh xe lăn một cái.
Ngồi xuống xong, Lệ Tiêu Hành trực tiếp gọi đồ ăn.
Kỷ Phồn Âm xem hết bảng câu hỏi, trầm ngâm một lát, trực tiếp hỏi Lệ Tiêu Hành: "Tôi quy nạp một chút nhé. Anh biết cô ta là một người xấu, cũng biết rõ cô ta không yêu anh, nhưng anh vẫn yêu cô ta, ý là như vậy sao?"
"Tôi trả cho cô tiền, là hi vọng cô giải quyết được vấn đề này." Lệ Tiêu Hành nói.
"Ồ, vậy đáp án chính là ‘đúng’." Kỷ Phồn Âm nhíu mày, "Nói một chút cho tôi nghe xem hai người bắt đầu như thế nào?"
Lệ Tiêu Hành có hơi cúi đầu, nhìn về phía hai chân của mình: "Cô ấy đã cứu tôi."
Kỷ Phồn Âm cũng chống cằm nhìn chân anh ta: "Xin lỗi, tôi không điều tra bối cảnh của anh. Chuyện gì xảy ra?"
"Tai nạn xe cộ." Lệ Tiêu Hành nhắc tới sự cố đã từng xảy ra của mình, trên mặt không có biểu cảm gì, "Bác sĩ nói tôi bị liệt toàn thân, cả cuộc đời chỉ có thể nằm ở trên giường, có cô ấy cổ vũ và làm bạn, mới có tôi của hiện tại."
Anh nói quá là giản lược, không quá tỉ mỉ, nhưng Kỷ Phồn Âm có lẽ cũng đã hiểu được tư tưởng trung tâm của câu chuyện.
―― Tóm lại, đây là câu chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho người ta khó quên.
Hình như Kỷ Hân Hân có một khoảng thời gian nằm viện... Chẳng lẽ, hai người bọn họ ở phòng bệnh cạnh nhau, còn có thể khích lệ nhau làm bạn hay sao?
Kỷ Phồn Âm nghi ngờ một chút rồi liền đem ném quá khứ của Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành ra sau đầu.
Cô ở ngay trước mặt Lệ Tiêu Hành lấy điện thoại di động ra, đặt một cái đồng hồ đếm ngược hai giờ, sau đó mới tiến vào trạng thái làm việc: "Tôi nói ngắn gọn, cách làm bây giờ của anh hoàn toàn không thể thực hiện được."
Lệ Tiêu Hành: "..."
Kỷ Phồn Âm cầm bảng câu hỏi không chút lưu tình phê bình anh ta: "Tần suất gặp mặt của anh và cô ta duy trì vào một năm là tám đến mười hai lần đúng không? Một tháng còn chưa đến một lần? Anh còn là một tên nói một chữ thì tuyệt không nói thêm hai chữ, định trông cậy vào cái gì để cô ta quan tâm đến anh?"
Lệ Tiêu Hành: "... Kỷ Phồn Âm, chú ý lời nói của cô đi."
"Nghiêm chỉnh mà nói, trong hai giờ này, anh là đệ tử của tôi." Kỷ Phồn Âm liếc mắt nhìn Lệ Tiêu Hành một cái, "Hơn nữa còn có một câu hỏi, nếu như cô ta không liên hệ với anh thì trước khi cô ta chủ động liên hệ lại, anh có thể chờ đợi được bao lâu, đáp án của anh là sáu đến mười hai tháng? Lệ tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, thời gian này đủ để một người phụ nữ có thai rồi sinh xong con rồi."
Lệ Tiêu Hành còn định nói gì "..." thì nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đi vào dọn thức ăn lên, phá vỡ tình cảnh xấu hổ đến cực điểm này.
Kỷ Phồn Âm nhìn bảng câu hỏi lắc đầu liên tục, giống như là nhìn thấy một cậu học trò thi được ba mươi điểm nhưng vọng tưởng muốn đậu Thanh Hoa vậy.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Kỷ Phồn Âm cầm đũa lên không khách khí gắp thức ăn cho mình: "Nhưng mà có một chuyện tôi có thể chắc chắn với anh, địa vị của anh ở trong lòng Kỷ Hân Hân khá là cao ―― tôi chỉ cần trợ giúp anh tăng địa vị này lên tới đỉnh cao nhất."
"Cô cho rằng người quan trọng nhất trong lòng cô ấy hiện tại là ai?" Lệ Tiêu Hành hỏi.
Kỷ Phồn Âm có chút kinh ngạc, lại có chút buồn cười nhìn anh ta: "Chuyện này còn cần phải hỏi sao?"
"Bạch Trú không đủ tư cách." Lệ Tiêu Hành phủ định Bạch Trú.
Kỷ Phồn Âm thở dài: "Chính cô ta đó. Người quan trọng nhất trong lòng Kỷ Hân Hân đương nhiên là chính cô ta, anh, Bạch Trú, đều chỉ là vật giúp cô ta 'Mạnh lên' thôi... ừm, vật gì nhỉ... bàn đạp, huy hiệu, đồ sưu tập."
Lệ Tiêu Hành giống như không còn cảm thấy ngon miệng nữa, lập tức buông đũa xuống.
Kỷ Phồn Âm rất thuận tay dời đĩa sashimi cá ngừ trước mặt anh ta về trước mặt mình hưởng dụng: "Nhưng mà cũng may, anh ít nhất cũng là bản số lượng có hạn, điểm xuất phát không tệ, từ giờ trở đi chỉ cần cố gắng là được."
"Cô hiểu cô ấy rất rõ, cô nghiên cứu cô ấy à?"
"Tôi không có hứng thú với cô ta, " Kỷ Phồn Âm nhướng mày, "Nhưng mà lại hiểu khá rõ thủ đoạn của cô ta."
Cũng không biết có phải là vì Hải Vương trên thế gian này đều sử dụng thủ đoạn không khác nhau là mấy hay không? Kỷ Phồn Âm nhìn Kỷ Hân Hân mà cảm giác như đang nhìn sư muội đồng môn của mình.
A, nhưng cô và Kỷ Hân Hân không giống nhau, lúc làm Hải Vương cô cũng rất có đạo đức nghề nghiệp.
Bữa cơm tối này, chủ và khách đều không tính là quá vui vẻ, nhưng Kỷ Phồn Âm ăn rất no bụng, cũng dạy được rất nhiều thứ.
Nhưng mà để dạy được một học trò như Lệ Tiêu Hành làm theo ý mình thì phải truyền bá quan niệm cơ sở từ đầu, còn phải bố trí công việc.
"Hôm nay sau khi trở về gọi điện thoại cho cô ta, dựa theo những gì tôi dạy cho anh mà làm." Kỷ Phồn Âm căn dặn anh ta, "Ba câu nói, rất đơn giản, tôi tin Lệ tiên sinh nhớ được."
Lệ Tiêu Hành không nói gì, cũng không nói là không làm, anh ta ngồi ở trên xe lăn chỉnh sửa vạt áo của mình, sau khi hoàn thành mới ngẩng đầu hỏi: "Vì sao khi làm việc cùng tôi cô lại cư xử khác với những người khác như vậy? Tôi nghe nói cô rất hay bắt chước Hân Hân."
Kỷ Phồn Âm kinh ngạc: "Nhưng anh chỉ cần dạy học lấy tiền, Lệ tiên sinh. Thế thân là một phần khác, nếu cần phục vụ thế thân thì lần sau nhớ thêm vào sớm, tôi sẽ chuẩn bị trước."