Bởi vì nửa đêm bị cuộc điện thoại của Lệ Tiêu Hành gọi tỉnh nên lúc này Kỷ Phồn Âm đã không thể ngủ được nữa.
Cô bất đắc dĩ mặc cái áo ngủ bông vải rồi đi vào trong phòng khách uống chén nước.
Lệ Tiêu Hành chuyển khoản tới rất nhanh, vì nể tình anh ta luôn luôn giao tiền sảng khoái như vậy nên Kỷ Phồn Âm cũng quyết định tha thứ cho hành vi gọi điện lúc nửa đêm của anh ta.
Trong lúc mà cơn buồn ngủ tạm thời biến mất, Kỷ Phồn Âm nằm ở trên giường chơi điện thoại, đúng lúc trông thấy Trần Vân Thịnh chia sẻ một thông báo chính thức của đại học Lâm Hồ ở trong vòng bạn bè.
Kỷ Phồn Âm vừa ngáp vừa đọc, có lẽ ngày hôm đó trường học bọn họ sẽ tổ chức buổi triển lãm gì đó, cũng giống như trận bóng rổ trước kia là sẽ mời mấy cựu sinh viên nổi danh trở về tham gia hoạt động.
Cô lướt xuống cuối cùng, cũng không quá ngoài ý muốn nhìn thấy tên của Kỷ Hân Hân.
―― Kỷ Hân Hân đương nhiên cũng có thể coi là một trong những cựu sinh viên nổi danh gần đây, vừa hay cô ta cũng mới về nước, thời gian cũng rất vừa vặn.
Không biết người đi cùng cô ta sẽ là ai?
Bạch Trú và Tống Thì Ngộ có đánh nhau hay không?
Kỷ Phồn Âm mơ mơ màng màng like bài chia sẻ này của Trần Vân Thịnh, sau đó liền gục xuống giường tiếp tục ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau cô tỉnh lại, liền nhận được lời mời của Trần Vân Thịnh.
Kỷ Phồn Âm đang nghỉ đông không muốn ra cửa, chỉ muốn biếng nhác ngồi ở trong nhà nên từ chối đối phương rất nhã nhặn, ở nhà vui sướng làm cá ướp muối qua ngày hôm sau.
Khác với Kỷ Phồn Âm, Kỷ Hân Hân từ sau khi về nước luôn rất là bận rộn.
Xét thấy cuộc gọi điện thoại lúc nửa đêm của mình cho Lệ Tiêu Hành dường như có chút tác dụng, vừa rạng sáng ngày hôm sau Kỷ Hân Hân đã mặc trên mình trang phục lộng lẫy đi gặp Lệ Tiêu Hành, tự tay làm điểm tâm cho anh ta, đi đến công ty, ở gần công ty ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi đến bệnh viện.
"Vừa tới nơi này, liền nhớ lại tới rất nhiều chuyện lúc trước." Kỷ Hân Hân đẩy xe lăn cho Lệ Tiêu Hành, vừa đi vừa cảm khái, "Nhưng mà khi đó em mới học tiểu học, có một vài đoạn không nhớ rõ lắm."
"Anh đều nhớ hết." Lệ Tiêu Hành lạnh nhạt nói, "Lúc trước ở đó có đu dây, em bảo anh ngồi lên rồi đẩy."
"Chuyện này em cũng nhớ, " Kỷ Hân Hân nối liền câu nói của anh ta, "Lúc ấy em còn đẩy khá mạnh."
"... Em nói anh rất nhẹ, căn dặn anh ăn nhiều cơm, không được kén ăn." Lệ Tiêu Hành nhìn qua vị trí của vườn hoa nhỏ, "Nhưng lúc đó chỉ riêng việc ăn cơm thôi đối với anh cũng rất khó khăn."
Kỷ Hân Hân dừng bước lại, cô nhẹ nhàng đè lên hai bên bả vai Lệ Tiêu Hành an ủi anh: "Anh đã khôi phục rất nhiều, nói không chừng về sau có thể đứng lên bằng hai chân của mình? Đừng từ bỏ hi vọng, có được hay không?"
"Anh sẽ không bỏ rơi những thứ mà anh muốn." Lệ Tiêu Hành lạnh nhạt nói, "Cả thân thể này, và cả những thứ khác."
Trái tim Kỷ Hân Hân đập thình thịch.
Cô biết Lệ Tiêu Hành không dễ chọc, nhưng cô vẫn dám mạo hiểm tiếp cận anh ta, dẫn dụ, duy trì quan hệ, tất cả mấy thứ đó đều rất quan trọng.
Với Hải Vương mà nói, chuyện nguy hiểm nhất đương nhiên chính là lật xe.
Một Hải Vương ưu tú nhất định phải học được kỹ năng cơ bản, chính là chân đạp n chiếc thuyền nhưng vẫn có thể đi được gió êm sóng lặng.
Kỷ Hân Hân tưởng là mình đã học rất tốt rồi, nhưng khi đối mặt với Lệ Tiêu Hành cô ta vẫn thường thường cảm thấy bất an.
―― Về phần nguyên nhân, Kỷ Hân Hân quá là rõ ràng.
Cô có thể được Lệ Tiêu Hành để ý đến và thiên vị, tất cả đều bắt nguồn từ may mắn.
Lệ Tiêu Hành đúng là từng chạm mặt qua với cô ở trong bệnh viện, thế nhưng lúc Kỷ Hân Hân bệnh tật thần chí không rõ, người ở bên cạnh giúp Lệ Tiêu Hành thiếu chút nữa toàn thân tê liệt đi qua đoạn đường gian nan nhất, giúp anh thành công khỏe lại, chính là người thường xuyên đi cùng cha mẹ tới bệnh viện trông nom cô - Kỷ Phồn Âm.
Mặc dù Kỷ Hân Hân đã nghĩ hết biện pháp để thay thế phần ân tình này trong lòng Lệ Tiêu Hành thành của mình, nhưng dù sao đó cũng không phải là sự thật, tâm tư Lệ Tiêu Hành lại thâm trầm như vậy, Kỷ Hân Hân đương nhiên là luôn lo sợ một ngày nào đó sẽ bị Lệ Tiêu Hành vạch trần.
Cô biết, mất đi quãng thời gian tuổi thơ đó thì cô sẽ không thể khống chế nổi Lệ Tiêu Hành nữa.
Dù cho Bạch Trú, Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm, liên tiếp biểu hiện khác thường, Kỷ Hân Hân cũng vẫn có thể kềm chế nỗi lo lắng của mình; nhưng khi thấy sự khác thường này diễn ra trên người Lệ Tiêu Hành, Kỷ Hân Hân lại không thể ngồi yên được nữa.
Gia tộc, địa vị của Lệ Tiêu Hành là ngàn dặm mới tìm được một, nếu như không phải hai chân của anh ta đến nay không có hi vọng khôi phục, Kỷ Hân Hân thậm chí đã vì anh ta mà từ bỏ những người đàn ông khác rồi.
Lệ Tiêu Hành với Kỷ Hân Hân mà nói là thẻ đánh bạc tuyệt hảo không thể nào đánh mất.
"Nói đến thì em còn có một người chị sinh đôi, " Kỷ Hân Hân lơ đãng nhắc đến, "Em từng nhắc với anh chưa?"
"... Cô ấy và em có quan hệ tốt lắm sao?" Lệ Tiêu Hành hỏi.
"Trước kia quan hệ của chúng em rất thân cận, nhưng mà bây giờ..." Kỷ Hân Hân nhẹ nhàng thở dài, "Chị ấy có lẽ hơi có chút hiểu lầm với em."
"Có lẽ."
"Lần sau nếu như có cơ hội, em sẽ giới thiệu chị ấy cho anh biết, bọn em là sinh đôi, bề ngoài gần như giống nhau như đúc." Kỷ Hân Hân vừa nói vừa lặng lẽ quan sát nét mặt của Lệ Tiêu Hành, muốn thăm dò xem đối phương đã gặp Kỷ Phồn Âm hay chưa.
―― Về phần giới thiệu Kỷ Phồn Âm cho Lệ Tiêu Hành, chuyện này vô cùng nguy hiểm, đương nhiên cô sẽ không làm, chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi.
"Giống như em?" Lệ Tiêu Hành lắc đầu, "Không ai có thể giống như em."
... Hẳn là chưa gặp?
Kỷ Hân Hân không xác định lắm, vẫn quan sát nét mặt Lệ Tiêu Hành.
Dù cho đã quen biết người đàn ông này vài chục năm, Kỷ Hân Hân cũng vẫn gần như không thể nhìn ra được tâm tình của anh ta dựa vào những cảm xúc trên khuôn mặt.
Nhưng dựa theo lời giải thích của Lệ Tiêu Hành, cho dù đã gặp, anh có lẽ cũng không thèm để ý đến Kỷ Phồn Âm... Chắc là có ý này?
Kỷ Hân Hân thoáng yên tâm trở lại, cô cười nhẹ, tiếp tục đẩy xe lăn đi lên phía trước, hỏi: "Vậy bây giờ có thể nói cho em biết hay không? Gần đây em làm chuyện gì khiến anh không vui sao? Anh phải nói rõ cho em biết thì chúng ta mới có thể giải quyết vấn đề được."
"Em nói ở trong điện thoại rằng không muốn mất đi anh." Lệ Tiêu Hành nói, "Em nói anh là người bạn quan trọng nhất của em."
"Đúng vậy. Có cái gì không đúng sao?" Nhịp tim Kỷ Hân Hân không tự giác tăng nhanh.
Câu nói tiếp theo của Lệ Tiêu Hành, chỉ sợ...
"Anh không cần là bạn, Hân Hân, nếu như em chỉ muốn anh là bạn, vậy chúng ta không nên tiếp tục liên hệ với nhau nữa."
Kỷ Hân Hân đứng lại, giật mình lo lắng, cúi đầu nhìn về phía Lệ Tiêu Hành.
"Ra quyết định đi, Hân Hân." Lệ Tiêu Hành không ngẩng đầu, "Bạn? Hay là người xa lạ?"
"Em..." Kỷ Hân Hân cắn chặt bờ môi, đại não điên cuồng vận chuyển tìm kiếm phương án giải quyết tối ưu nhất vào lúc này.
Với Lệ Tiêu Hành mà nói, đây là tối hậu thư.
Chỉ sợ nếu như bây giờ cự tuyệt anh ta ở đây thì từ nay có lẽ sẽ không thể nối lại sợi dây này nữa.
Nhưng nếu như đồng ý, sẽ dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền nghiêm trọng...
"... Em cần suy tính một chút." Kỷ Hân Hân cắn cắn đầu lưỡi của mình giúp bản thân trấn định lại, lộ ra nét mặt khó xử, "Từ bạn biến thành người yêu, với em mà nói, cần thời gian để cân nhắc và thích ứng. Anh nguyện ý chờ em không?"
Lệ Tiêu Hành chuyển động xe lăn đến trước mặt Kỷ Hân Hân.
"Anh có thể đợi, nhưng phải bao lâu?" Anh nhìn vào cặp mắt của cô và hỏi.
Kỷ Hân Hân từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt không dính khói lửa của Lệ Tiêu Hành lại xa xôi, làm cho người ta căng thẳng như thế.
Cô nhẹ nhàng khóc lên: "Em... em không biết... Lúc em còn do dự không biết có nên xuất ngoại hay không, không phải anh còn ủng hộ em theo đuổi giấc mơ của mình hay sao? Vì sao hiện tại anh lại đột nhiên thay đổi?"
Nước mắt cũng là một loại vũ khí có tính công kích rất mạnh.
Kỷ Hân Hân dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, ánh mắt liếc qua trông thấy ngón tay của Lệ Tiêu Hành đặt trên xe lăn nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó lại khắc chế đặt trở lại.
Chí ít, anh ta vẫn không nỡ.
Kỷ Hân Hân có một chút lòng tin.
"Anh không thay đổi, cũng có thể giống như trước đây dung túng cho em." Lệ Tiêu Hành có hơi ngẩng đầu, "Nhưng rốt cuộc anh phải đợi bao lâu? Hân Hân, cho anh một thời hạn."
Kỷ Hân Hân hít mũi một cái.
Lệ Tiêu Hành không thay đổi tình cảm, cũng không phải phát hiện ra sự lừa gạt của cô.
Như vậy, trước khi tìm thấy lí do hoàn mỹ nhất để thoái thác và biện pháp để giải quyết thì cũng chỉ có cách... kéo dài một chút.
Kỷ Hân Hân ngồi xuống trước Lệ Tiêu Hành, nắm chặt bàn tay của anh: "Em sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ không để cho anh chờ quá lâu...Nhưng trước đó, anh có thể đừng không để ý tới em, đừng lãnh đạm với em như vậy, có được hay không?"
...
"... Cho nên kết quả chính là, cô ta vẫn không cho anh bất luận một lời hứa hẹn nào, hơn nữa anh cũng hứa với cô ta, đồng ý về sau sẽ không còn lạnh nhạt với cô ta như vậy nữa." Kỷ Phồn Âm nằm trên ghế sô pha, tổng kết câu chuyện cho Lệ Tiêu Hành, "Ý là vậy hả?"
Lệ Tiêu Hành trầm mặc không đáp lại.
Kỷ Phồn Âm đột nhiên muốn tặng cho Lệ Tiêu Hành một câu.
Không thay đổi được rồi, anh tự xử lý đi.
Nhưng cô vẫn phải chừa lại cho khách hàng của mình chút mặt mũi.
Thế là Kỷ Phồn Âm chỉ thở dài, lấy quả mận trong đĩa trái cây ra vừa ăn vừa nói: "Cũng không quan trọng, trước hết để cho cô ta cảm thấy lần mâu thuẫn này đã được giải quyết là được, cô ta sẽ để lại nhược điểm cho anh. Còn sau đó, thay đổi biện pháp khác để cô ta cảm thấy bất an, mất đi khống chế là được rồi."
"Làm thế nào?" Lệ Tiêu Hành lời ít ý nhiều hỏi lại.
"Tôi nhớ gia thế nguồn gốc của anh rất lợi hại, trong nhà hẳn là có mấy người vừa ý, anh có đối tượng kết hôn không?" Kỷ Phồn Âm lười biếng nghiêng đầu, "Không bằng thử tiếp xúc một hai người xem thế nào?"
"... K.ích thích cô ấy sao?"
"Đúng, nhưng vẫn phải có kỹ xảo." Kỷ Phồn Âm nói, "Cho nên không nhất thời vội vã, hiện tại cứ tạm thời để cho cô ta cảm thấy thủ đoạn của cô ta có hiệu lực đi."
"Hết thảy như thường?"
"Đúng, tựa như thái độ lúc trước mà anh dành cho cô ta là được, đó chắc là phương thức mà anh quen thuộc nhất." Kỷ Phồn Âm cười nói, "Dù sao hiện tại một khi nghĩ đến anh, cô ta đều sẽ 'Suy tính một chút', có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cô ta sẽ rất khó quên được."
Với cả loại chuyện công lược này, luôn phải có co có giãn.
"Tôi sẽ cố gắng." Lệ Tiêu Hành chốt hạ một câu như vậy.
Kỷ Phồn Âm cúp điện thoại, suy tư một chút về hàm nghĩa của bốn chữ “tôi sẽ cố gắng” này.
Đại khái là...có thể được Kỷ Hân Hân lấy lòng như vậy, có lẽ chính Lệ Tiêu Hành cũng khá là hào hứng?
Ngoại trừ việc có thể kiếm được tiền lương từ việc dạy học cho Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm bây giờ còn cảm thấy mình như đang đánh cờ.
Dùng cái "Bàn cờ" là Lệ Tiêu Hành, đánh cờ với Kỷ Hân Hân.
Nếu như Kỷ Hân Hân thật sự lựa chọn trở thành người yêu với Lệ Tiêu Hành, vậy con đường kiếm cá của cô cũng sẽ tan nát, Kỷ Phồn Âm còn có thể thu hoạch một đợt tài chính cuối cùng.
Kỷ Phồn Âm cũng có một chút hiếu kì không biết sau đó Kỷ Hân Hân sẽ dự định ứng đối với nguy cơ này như thế nào.
Sau đó, vào buổi chiều ngày thứ ba Kỷ Hân Hân về nước, cũng chính là ngày nghỉ đông thứ ba của Kỷ Phồn Âm, cô nhận được điện thoại Kỷ Hân Hân gọi tới.
Kỷ Hân Hân cười nhẹ nhàng nói ở trong điện thoại: "Chị, vừa rồi xảy ra một chuyện thật là trùng hợp. Em về trường học tham gia hoạt động, đụng phải một em trai nhận nhầm em thành chị, cậu ấy nhìn có vẻ là rất quen chị, nói với em rất nhiều chuyện của chị, đó là bạn mới gần đây của chị sao?"
Kỷ Phồn Âm trở mình ở trên cái ghế sô pha, buông điều khiển từ xa xuống, lại thở dài.
Ha, lại là mấy cái thủ đoạn ấy.