Kỷ Hân Hân còn nhớ là cô từng nói với Bạch Trú là cô có học được một chút món ăn của nước Pháp, vì để đền bù lần này chỉ có thể ở cùng cậu ta nửa buổi lễ Giáng Sinh, cô ta còn đặc biết đến tận nhà Bạch Trú rồi xuống bếp.
Kỷ Hân Hân mua đồ ăn đến chỗ ở của Bạch Trú, bao lớn bao nhỏ, đang đứng ở dưới lầu chờ Bạch Trú xuống chuyển giúp thì quản gia đại sảnh lầu một đã nhanh chân đi ra.
"Để tôi giúp cô nhé." Quản gia cười nhận lấy hơn phân nửa đống túi bảo vệ môi trường đựng thức ăn, "Cô cẩn thận dưới chân, để tôi nhấn nút thang máy.
Trong tay Kỷ Hân Hân còn lại ba cái túi, cô gật gật đầu với quản gia, ôn nhu nói cảm ơn.
Quản gia nhìn cứ như là rất quen thuộc với cô: "Cô lại mang nhiều đồ như vậy đến à, thật sự là vất vả.”
Động tác của Kỷ Hân Hân dừng lại.
—— lại?
Cô nghĩ nghĩ, cười nói khách sáo: "Cũng không có cách, tôi luôn lo lắng cậu ấy ăn không ngon, dinh dưỡng không cân đối.
"Bạch tiên sinh cao lớn như vậy, cũng không thể thiếu được công lao của cô." Quản gia nửa đùa nửa thật nói, cùng Kỷ Hân Hân sóng vai đi tới cửa thang máy, ấn phím đi lên giúp cô.
Căn hộ cực lớn, giá trị mấy ngàn vạn xa hoa này của Bạch Trú cũng không phải là lần đầu tiên Kỷ Hân Hân tới.
Nhưng số lần cô tới cũng không đến mức có thể khiến cho quản gia có thể cười cười nói nói với cô như vậy.
Vậy người thường tới đây không phải cô, đáp án kia cũng rất rõ ràng.
Người thường tới đây là Kỷ Phồn Âm.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Bạch Trú đứng ở bên trong sửng sốt một chút, dùng chân chặn lấy cửa thang máy: "Chị, để em cầm đồ vào cho, chị cứ đi vào đi.”
Cậu ta dễ dàng nhận lấy cái túi trong tay Kỷ Hân Hân, gật đầu với quản gia giúp khuân đồ một cái.
Thang máy rất nhanh khép lại, sau đó bắt đầu lên cao.
Kỷ Hân Hân rủ mắt xuống đứng ở trong thang máy, trong đầu đều đang tự hỏi phải làm như thế nào để chất vấn Bạch Trú, làm sao để biết được trong mấy tháng cô xuất ngoại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bắt đầu bằng một câu hỏi thăm dò: "Quản gia bên dứoi thật là dễ gần, thái độ cứ như quen thuộc lắm vậy. Bà ấy còn biết tên của chị, trực tiếp gọi chị là Kỷ tiểu thư, có phải là em nói cho bà ấy biết hay không?"
Bạch Trú vốn đang dùng điệu bộ tùy ý đứng ở nơi đó đột nhiên đứng thẳng sống lưng, cậu ta vô ý thức hỏi: "Cái gì?"
Nhưng thang máy an tĩnh như vậy, lại không có những người khác quấy nhiễu, sao Bạch Trú có thể không nghe rõ lời cô nói cơ chứ?
Đây rõ ràng chính là biểu hiện lấy cớ, vô thức kéo dài thời gian.
Kỷ Hân Hân hít nhẹ một hơi: "Trú Trú, chị biết em có chuyện giấu diếm chị."
"Em không." Bạch Trú phản xạ có điều kiện phủ nhận, "Chuyện chị nói là chuyện gì?"
Kỷ Hân Hân thất vọng nhìn cậu ta: "Trong lòng em biết rõ chị đang nói cái gì, không phải sao?"
Bạch Trú trở nên trầm mặc.
Thang máy đi đến tầng cao nhất, Kỷ Hân Hân xoay người bỏ hai cái túi xuống: "Chị biết em nhất định có lý do của mình, bây giờ, chị muốn đợi chính em thẳng thắn với chị. Chị cho em thời gian chuẩn bị.
Bạch Trú có chút hốt hoảng đuổi theo cô: "Không phải, chuyện không phải như chị nghĩ đâu!"
"Vậy là như nào? Em nói cho chị biết đi." Kỷ Hân Hân quay đầu lại nhìn cậu ta, "Chị xưa nay không phản đối việc em kết giao bạn bè nhưng nếu như em kết giao bạn mới, mà người bạn kia thậm chí còn là chị ruột của chị thì tại sao em phải gạt chị chứ?"
Bạch Trú cau mày, bực bội cắn cắn môi: "Em và Kỷ Phồn Âm không phải bạn, em chỉ …thấy cô ta đáng thương mà thôi."
Kỷ Hân Hân cười lạnh trong lòng: "Em thấy người ta đáng thương, mà còn đưa người ta đến nhà cùng nhau ăn cơm sao?”
"Em không có mang cô ta tới nhà cùng nhau ăn cơm!" Bạch Trú phản ứng rất mạnh, "Em chỉ thấy cô ta đáng thương! Hơn nữa, không gặp được chị, được nhìn mặt cô ta khiến cho em cảm thấy như được ở cùng với chị.” Kỷ Hân Hân nhìn chằm chằm Bạch Trú: "Lý do chỉ có như vậy?"
"Chắc chắn." Bạch Trú lẩm bẩm nói, "Nếu không trên người Kỷ Phồn Âm có cái gì có thể so sánh được với chị chứ?"
Kỷ Hân Hân nhìn Bạch Trú thêm một hồi lâu, thu hết tất cả chi tiết nhỏ trên mặt đối phương vào đáy mắt.
“Đó là bởi vì chị để em cảm thấy cô đơn, em cũng đã sớm nói, em đã bảo chị đừng đi nước ngoài, ở lại trong nước cùng em là được rồi." Bạch Trú rất bất mãn phàn nàn, "Nhưng chị nhất định muốn đi nước Pháp, cha mẹ em lại hạn chế em đi gặp chị, cho dù Kỷ Phồn Âm là đồ bắt chước thì chí ít cô ta cũng có dáng dấp rất giống chị."
Kỷ Hân Hân nói với ngữ khí nhu hòa, trách cứ Bạch Trú: "Không thể nói chị ấy như vậy, như vậy chị ấy sẽ rất khổ sở đó.”
Làm sao có thể, Kỷ Phồn Âm kia tuyệt đối sẽ không cảm thấy khổ sở.
Thậm chí việc cô ta đồng ý tiêu hao thời gian cho Bạch Trú, cũng chắc chắn là bởi vì tìm được một niềm vui thú nào đó.
Nhưng dù cho chỉ là "Niềm vui thú" , chỉ là một điểm xuất phát dễ hiểu như vậy, nhưng nếu như là Kỷ Phồn Âm kia, nói không chừng Bạch Trú sẽ thay đổi chuyển thành thích cô ta.
"Trú Trú, em hứa với chị, về sau đừng vì không gặp được chị mà lấy cớ đi gặp chị ấy có được hay không?" Kỷ Hân Hân hỏi Bạch Trú đang nhíu mày, không lập tức trả lời.
"Như vậy không chỉ là không tôn trọng với chị ấy, mà với chị mà nói cũng là không tôn trọng." Kỷ Hân Hân đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Bạch Trú, "Lúc em nghĩ tới chị thì cứ gọi điện thoại cho chị, hay là gửi tin nhắn, đừng coi người khác là vật thay thế của chị, có được hay không?"
Bạch Trú du di ánh mắt, có chút do dự nhìn cô một cái.
“Em đã không còn thích chị, mà thích chị ấy rồi à?" Kỷ Hân Hân hỏi.
"Em đương nhiên là thích chị." Bạch Trú lập tức nói, "Kỷ Phồn Âm làm sao có thể so được với chị?"
"Vậy thì nghe lời chị nhé, có được không?"
Kỷ Hân Hân lộ ra nụ cười, khích lệ xoa xoa khuôn mặt Bạch Trú: "Đứa trẻ ngoan, chúng ta đi vào đi, đứng ở bên ngoài nữa, lạnh lắm. Em lại ăn mặc ít như vậy.” Sau khi giải quyết chuyện ở chỗ Bạch Trú, buổi tối gặp mặt Lệ Tiêu Hành, Kỷ Hân Hân lại càng trở nên thấp thỏm.
Cô luôn cảm thấy chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng mà rất nhiều chuyện đã thoát ly khỏi sự khống chế của mình, Bạch Trú chắc chắn đã tiếp xúc với Kỷ Phồn Âm, mặc dù cậu ta nhất quyết không chịu nói rõ mọi chuyện là như thế nào.
Vậy Lệ Tiêu Hành có như vậy hay không?
Còn cả Tống Thì Ngộ nữa? Thậm chí là những lốp xe dự phòng khác của cô? Đều sẽ bị Kỷ Phồn Âm cướp đi sao?
Tất cả những thứ bây giờ cô có cũng là từ Kỷ Phồn Âm mà ra.
Ở một bên khác, Kỷ Phồn Âm đang chuẩn bị đi ra ngoài. Tuy giờ đang là ngày nghỉ Giáng Sinh của cô, mà cô phải tăng ca ngoài định mức, nhưng đó cũng là vì nể tình số tiền kếch xù mà cô mới đồng ý thôi.
À, thuận tiện còn phải đi bán tranh nữa.
Kỷ Phồn Âm lấy từ trong tủ quần áo ra một cái bọc lớn, vừa vặn có thể cho bức tranh kia vào trong bọc.
Bởi vì trước đó cô cũng không đặc biệt thích bức tranh này cho lắm, cho nên từ lúc nhận được cô vốn dĩ không mở ra, giấy da trâu đóng gói lúc ban đầu vẫn còn êm đẹp ở nơi đó không hề bị động vào.
Tiếp theo là phun cay phòng vệ, còi báo động, và để đề phòng lỡ như, trong điện thoại di động, cô còn cài đặt số báo cảnh sát là số điện thoại khẩn cấp.
Chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, Kỷ Phồn Âm mới gọi xe đi đến nhà Tống Thì Ngộ.
Cô thậm chí còn hữu thiện chuẩn bị cho Tống Thì Ngộ một cây thông Noel nhỏ làm món quà Giáng sinh.
Lúc cửa mở ra, Kỷ Phồn Âm nâng cây thông Noel đến trước mặt Tống Thì Ngộ: "Giáng Sinh vui vẻ!
“Em cũng thế." Tống Thì Ngộ dừng một chút mới trả lời, anh ta tiếp nhận món quà cười cười, "Đi vào ngồi đi, dép lê để cạnh cửa.
"Hôm nay anh cơm tối ở trong nhà nhà anh hay sao?" Kỷ Phồn Âm đi dép lê ở cạnh cửa, để cái túi ở trên tủ giày, vừa cởi áo khoác vừa rất quen thuộc đi theo sau lưng Tống Thì Ngộ đi vào trong, "Có cần em giúp đỡ không?" Cô đã có thể trông thấy bên trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ sẵn sàng.
Chỉ là cảnh tượng đó, nói như thế nào đây nhỉ.
Vừa nhìn đã cảm thấy chủ nhân phòng bếp có lẽ không biết làm cơm.
"Cùng làm đi, anh mua rất nhiều, một người không làm nổi." Tống Thì Ngộ chỉ chỉ vào ao nước, "Giúp anh xử lý những cái kia đi?"
Kỷ Phồn Âm đến gần nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ cười cười: "Anh rõ ràng ngại ăn mấy con hải sản phiền phức này mà, nhưng lại đi mua về.
Cô nói xong, trực tiếp xắn tay áo lên: "Nếu đã ăn cơm ở trong nhà thì cũng không cần quá để ý vẻ ngoài, em bóc hết xác mấy con này nhé. Như vậy anh ăn cũng sẽ thuận tiện hơn, có được hay không?'
Tống Thì Ngộ đứng ở một bên khác, đến cả đầu cũng không quay lại: "Được."
Kỷ Phồn Âm vô cùng thành thạo, nhanh gọn rửa sạch đám hải sản rồi cho vào nước nấu chín, sau đó nhanh gọn lấy đống thịt từ bên trong vỏ ra.
Đừng nói là Tống Thì Ngộ ngại phiền phức, đến cả Kỷ Phồn Âm bình thường không quá ngại phiền phức cũng cảm thấy bóc vỏ mấy con này thật sự là rất đáng ghét. Cô ngâm nga vài câu hát, cho đống thịt vào một chỗ, thuận tay lấy hộp nước tương, vừa làm vừa nói chuyện với Tống Thì Ngộ: "Đã đến lễ Giáng Sinh mà anh ở nhà cũng không trang trí một chút sao, chẳng có không khí Giáng sinh chút nào.
"Không phải có em rồi sao?" Tống Thì Ngộ thuận miệng đáp.
Qua một giây đồng hồ, anh ta giống như mới kịp phản ứng mình vừa nãy đã nói cái gì, nhanh chóng bổ sung nửa câu sau: "Không phải em mang cho anh cây thông Noel tới rồi sao?"
Kỷ Phồn Âm bật cười: "Chỉ có một gốc noel nhỏ như vậy thì có không khí ngày lễ gì chứ.”
Tống Thì Ngộ cười cười không nói gì.
Sự trầm mặc dị thường của anh ta vẫn luôn tiếp tục đến khi bữa tối kết thúc.
Kỷ Phồn Âm thật sự chuyên tâm nấu cơm, việc Tống Thì Ngộ không biết làm cơm cô cũng đã nhìn ra.
Ai bảo Tống Thì Ngộ liên tục làm sai, tay chân vụng về, đường và muối còn phải nếm thử mới có thể phân biệt được.
Trông cậy vào Tống Thì Ngộ, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa.
Vì không muốn làm lãng phí nguyên liệu nấu ăn, Kỷ Phồn Âm cơ bản làm chủ phòng bếp.
Đồng thời cô còn phải duy trì không khí ấm cúng ở trong phòng bếp, thật sự là có chút mệt.
Mãi đến khi cơm nước no nê, hai giờ gần kết thúc, Kỷ Phồn Âm mới đặc biệt quan tâm, ôn nhu hỏi Tống Thì Ngộ: "Anh có tâm sự phải không? Nói cho em nghe một chút đi?"
Tống Thì Ngộ nhìn đồng hồ.
"Đợi lát nữa rồi nói." Anh nói.
Kỷ Phồn Âm đã hiểu.
Anh ta chính là loại người vì muốn nhận được vé ủng hộ mà mới mua thần tượng album đây mà.
Nhưng mà công ty đĩa nhạc chỉ cần cầm được tiền là sẽ vui vẻ thôi, không phải sao?
Thế là cô và Tống Thì Ngộ ngầm hiểu lẫn nhau ăn xong bữa tối, thu dọn cái bàn, chờ đến khi đồng hồ đếm ngược vang lên, Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm cầm bọc của mình đứng lên.
"Chuyện anh muốn nói là chuyện này?" Kỷ Phồn Âm lấy bức tranh trong bọc ra đặt lên trên bàn.
"Đây là một chuyện trong số đó." Tống Thì Ngộ nhìn thoáng qua bức tranh kia, phát hiện điều khác lạ, "Cô chưa từng mở nó ra?"
"Như vậy đối với anh mà nói không phải tốt hơn sao?" Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng cầm một góc lồng kính khung ảnh rồi quay nửa vòng, "Dù sao anh cũng muốn tặng lại cho Kỷ Hân Hân, không phải sao? Không cần nói nhảm nhiều lời, báo giá đi."
Mắt Tống Thì Ngộ không chớp: "Gấp đôi."
"Gấp năm." Kỷ Phồn Âm tùy ý tăng giá.
Mặc dù cũng mua bán không vốn, nhưng nhiều một chút thì vẫn tốt hơn.
Tống Thì Ngộ dừng lại một chút, "Điều kiện tiên quyết là, cô nghe xong mấy lời kế tiếp tôi sẽ nói.”
"Nói đi." Kỷ Phồn Âm hào phóng quyết định nghe một chút xem anh ta có chuyện gì mà quan trọng như vậy.
"Tôi cảm thấy…” Tống Thì Ngộ cân nhắc lí do, hai tay của anh ta đặt lên trên bàn, mười ngón tay đan xen vào nhau, "Tôi có thể thử kết giao với cô. Cô nói cô không thích tôi, nhưng thói quen và sở thích của tôi, cô lại là người quan sát rõ hơn ai hết. Về điểm này, đến cả Hân Hân cũng kém cô.”
Kỷ Phồn Âm buồn cười giương lông mày lên.
"Tôi biết Hân Hân sẽ không tiếp nhận tôi, cho nên cô có thể suy tính một chút, tôi sẽ làm bạn trai cô thật tốt, cũng sẽ thử thích cô." Tống Thì Ngộ v.uốt ve hổ khẩu của mình, "Đương nhiên, cô và Bạch Trú...còn cả mấy tên 'Khách hàng' còn lại của cô nữa nhất định phải đình chỉ hết, nếu cô cần tiền, về sau tôi có thể cho cô.
Anh ta nói đến đây, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào con mắt Kỷ Phồn Âm: “Cho nên, cô nguyện ý làm bạn gái của tôi không?"
Kỷ Phồn Âm đợi hai giây mới xác nhận được anh ta đã nói xong.
Xong xuôi, cô mới mỉm cười dựng một cái ngón giữa ưu nhã lên trước mặt Tống Thì Ngộ: "Anh xứng sao?"
“Kỷ Phồn Âm, tôi nghiêm túc." Tống Thì Ngộ nhíu mày lại.
"Tôi nói Kỷ Phồn Âm thích anh đã chết cũng là nghiêm túc." Kỷ Phồn Âm buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt. “Lúc mà anh gửi cái câu "Không phải hẹn hò' kia thì tôi đã suy nghĩ: Tống Thì Ngộ, không phải anh cảm thấy lúc này còn có thể quay lại được nữa à? Kết quả không ngờ anh lại nghĩ như vậy thật?"
Tin nhắn kia thấy thế nào cũng có điểm giống như một lời giải thích càng che càng lộ, Kỷ Phồn Âm mới nhìn mà đã cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một lát, trong lòng lại nghĩ "Không thể nào không thể nào", ai mà ngờ Tống Thì Ngộ lại thật sự nghĩ như vậy.
Thật là buồn cười mà cũng thật đáng buồn.
"Thế nào, Kỷ Hân Hân về nước gặp mặt với anh mấy lần, khiến anh cảm thấy thất vọng rồi à? Cô ta không còn hoàn mỹ như trong tưởng tượng của anh? Sau đó anh ngay lập tức cảm thấy: Quả nhiên vẫn là Kỷ Phồn Âm đóng vai tốt hơn?”
Sắc mặt Tống Thì Ngộ càng khó coi.
"Anh không tin tôi đã không còn cảm giác gì với anh nữa hả?" Kỷ Phồn Âm chống cằm nhìn Tống Thì Ngộ, có chút thương hại hỏi, "Tống Thì Ngộ, anh suy nghĩ kỹ một chút đi, đến tột cùng vì lời tôi nói với anh còn không đủ tuyệt tình, hay là chính anh không muốn thừa nhận anh đã mất đi mị lực rồi? Con chó luôn luôn đuổi theo đằng sau anh, sao lại không đuổi nữa cũng không vẫy đuôi nữa, sao lại đột nhiên không tiếp tục bám lấy anh nữa?”
Tống Thì Ngộ cũng không phải không nghe hiểu tiếng người, anh ta chỉ không tin, cũng không thể thừa nhận chuyện này mà thôi.
"Kết giao với anh? Anh cho rằng đàn ông tốt trên đời này đều chết hết rồi sao?" Kỷ Phồn Âm cười nhẹ, đẩy lồng kính khung ảnh đến trước mặt Tống Thì Ngộ, "Lời anh nói tôi đều đã nghe xong, tranh để ở chỗ này, nhớ trả gấp năm lần tiền nhé.”
Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tạm biệt Tống Thì Ngộ.
"Hẹn gặp lại, Tống Thì Ngộ."