Kỷ Hân Hân nói "Đừng gặp Kỷ Phồn Âm", Bạch Trú cảm thấy mình đã nghe lọt rồi.
Mặc dù cậu ta vẫn không nhịn được thỉnh thoảng sẽ mở cái phần mềm nhỏ kia ra xem xét tình huống bên trong, nhưng cậu ta đúng là đã không hẹn trước.
Nhưng cũng không biết là con chó nào lại nhanh tay như vậy, một hơi bao hết cả một ngày của Kỷ Phồn Âm.
Bạch Trú tựa như người sử dụng vào ngày 1111 do do dự dự không biết có nên mua một món đồ lớn kia hay không, vào lúc 0 giờ lẻ hai tiến hành mua thì lại phát hiện món đồ đó đã bán sạch, biết vậy chẳng làm.
Là Tống Thì Ngộ, hay là người đàn ông có chút âm trầm mà trước kia cậu từng gặp ở bữa tiệc tối?
Hay là cái người ngồi trên xe lăn ở Hi Lạp?
Hay là còn ai khác... Kỷ Phồn Âm vừa "Phát triển" với cậu ta, mà còn vừa phát triển với những khách hàng khác sao?
Bạch Trú nhìn màu của bảng nhật trình trong điện thoại di động, trông thấy màu xanh nhạt đại biểu cho việc chờ đợi xét duyệt chỉ chưa đến một phút đã biến thành màu xanh hoàn thành hẹn trước.
―― Mẹ nó, chắc chắn là Kỷ Phồn Âm đang online! Nếu không cô ta nào xét duyệt được nhanh như thế!
Cô ta thiếu tiền đến vậy sao!
Bạch Trú tức giận ném cái điện thoại di động đi, thiếu chút nữa là xúc động bấm vào lịch hẹn trước ngày hôm sau, nhưng nghĩ tới Kỷ Hân Hân, ngón tay lại ngừng lại.
Đã hứa thì không thể đổi ý.
Bạch Trú tức giận ngồi lên cái bàn, kéo cái ghế ra, bộp một cái mở sách giáo khoa ra ôn tập.
Sắp thi cuối kỳ rồi, các sinh viên năm thứ 2 đều đang chuẩn bị nghênh đón một kỳ thi quan trọng, Bạch Trú đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bạn cùng phòng tò mò nhìn Bạch Trú một cái: "Không phải mày nói không ôn tập cũng có thể qua môn hay sao?"
Bạch Trú không biết làm sao, lại lập tức nhớ tới Kỷ Hân Hân từng nói, trước kia thành tích học tập của Kỷ Phồn Âm rất tốt, không biết thế nào nửa đường lại đột nhiên biến chất.
Cậu ta hiện tại thậm chí còn hoài nghi dáng vẻ khúm núm trước đó của Kỷ Phồn Âm là lừa người.
"Qua môn là đủ rồi sao?" Bạch Trú cắn răng nghiến lợi nói, "Tao muốn kiểm tra đạt max điểm!"
Bạn cùng phòng lộ ra ánh mắt không hiểu gì cả, chắp tay hành lễ: "Người anh em, cố lên nhé―― mày xác định là không nhìn thấy cái gì k.ích thích trên điện thoại sao?"
"Kí.ch thích cái rắm, " Bạch Trú hùng hùng hổ hổ mở sách giáo khoa ra bắt đầu đọc, "Tao thích học tập, được chưa?"
Người bạn cùng phòng có thể ở chung hòa thuận với Bạch Trú, đương nhiên cũng là người trời sinh tốt tính.
Bạn cùng phòng gãi gãi cái ót: "Được được được, mày nói cái gì thì là cái đó. Đúng rồi, lần trước không phải mày hỏi tao chuyện của Trần Vân Thịnh sao?"
"Ai?" Bạch Trú cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi.
"Trần Vân Thịnh, là học trưởng lớn hơn chúng ta một khóa, ngày đó mày đằng đằng sát khí tới tìm tao hỏi một đống chuyện mà giờ quên rồi hả?" Bạn cùng phòng rất kinh ngạc.
Ký ức của Bạch Trú lập tức bị kích hoạt, cậu ta vù một phát ngẩng đầu lên: "Tên họ Trần đó làm sao?"
"Tao vừa thấy bên trong nhóm có người nói, ngày mai là sinh nhật của anh ta."
Bạch Trú nặng nề đập cuốn sách giáo khoa lên trên bàn.
Hay lắm, cậu ta còn quên mất một tên Trần Vân Thịnh?
Bạn cùng phòng giường trên tò mò nói: "Tao cũng nghe nói, hình như là có một học tỷ hôm nay thổ lộ với cậu ta nhưng không thành công."
"Nói đến, người học trưởng này hình như vẫn luôn độc thân, không có bạn gái đúng không?"
"Một người nào đó trong phòng ngủ chúng ta không phải cũng không có sao?"
"A nha! Huynh đài nói rất đúng! Nhìn kỹ thì hình tượng hai vị đều khá giống nhau!"
Bị lấy ra so sánh với Trần Vân Thịnh làm cho nộ khí của Bạch Trú vụt vụt tăng lên: "Ngậm miệng!"
Hai bạn cùng phòng đối mặt nhún nhún vai: "Nhưng mà tao biết Trần Vân Thịnh có người thích rồi, trước kia đội bóng rổ lấy được giải quán quân. Cậu ta còn tặng huy chương quán quân cho người kia."
Bạch Trú không tự giác nghiêng nghiêng đầu, trong lòng tự nhiên sinh ra một dự cảm.
Người được tặng huy chương không phải là...
Bạn cùng phòng số bốn vừa trở về phòng nghe đoạn cuối, tràn đầy phấn khởi gia nhập cuộc đối thoại: "Chỉ nghe nói là một đại mỹ nữ, nhưng mà trận chung kết ngày đó không cử hành ở trong trường chúng ta, tao cũng không tới đó nhìn được."
"Tao biết là ai, " Bạn cùng phòng giường trên dương dương đắc ý nói, "Ngày đó trong diễn đàn trường học có một hot topic, bọn mày ăn dưa trễ thế."
"Tao còn có những người anh em chăm ăn dưa ở đây mà, chính là mày đó! Mau nói đi, là ai?"
"Cái này không thể không nói là đụng hình tượng được, tiểu Bạch của chúng ta thích Kỷ Hân Hân học tỷ đúng không? Mà người Trần Vân Thịnh thích chính là chị em sinh đôi với Kỷ Hân Hân, tao xem ảnh chụp rồi, vẻ ngoài giống y như nhau."
"Mẹ nó, thật sao? Tao nói cho mày nghe, lần trước bọn tao đi đến nhà hàng ăn lẩu ―― "
Dự cảm bất thường nhanh chóng được chứng thực, Bạch Trú nghe hết lời đám bạn cùng phòng tán gẫu xong, vội vàng mở diễn đàn ra tìm tòi hot topic kia.
Lập tức tìm được hai chữ “huy chương”, sau đó liền tìm được một hot topic tên là « Tôi ít kiến thức, muốn hỏi mọi người một chút, người đạt được danh hiệu quán quân trận chung kết bóng rổ trường học lại đi trao cái huy chương quý giá cho một người khác thì có nghĩa là gì? ».
Bạch Trú đi vào, không hề kiên nhẫn ngồi đọc chữ, mãi đến khi trông thấy ảnh chụp mới dừng lại.
Ngón cái của cậu ta vẫn đặt trên màn hình điện thoại, không cần phóng đại cũng có thể nhận ra được người trong tấm ảnh đứng ở bên cạnh lan can là ai.
Bất luận là trong trạng thái kinh doanh, hay là ngoài thời gian kinh doanh, Kỷ Phồn Âm cũng chưa từng cười với cậu ta như thế.
Bạch Trú đưa mắt nhìn Kỷ Phồn Âm hồi lâu, ánh mắt lướt qua khối huy chương chướng mắt kia, lại nhìn mặt Trần Vân Thịnh, có chút nheo mắt lại: "Tên Trần Vân Thịnh này hình như tao thấy rồi."
Bên cạnh, bạn cùng phòng kỳ quái nhìn cậu ta một cái: "Đúng vậy, ngày đó không phải tao đã nói với mày rồi sao. Mày còn nhớ rõ ngày đó chúng ta đi ăn lẩu cũng gặp phải anh ta không, còn cả Kỷ học tỷ nữa, còn mời chúng ta ăn kem ly đó."
Bạch Trú: "... ... ..."
Cậu ta nắm chặt điện thoại nhắm mắt lại, trong lòng im lặng mắng mình một câu ngu xuẩn.
"Nói đến lẩu, lại hơi muốn ăn lẩu rồi, ngày mai lại đi ăn đi! Thuận tiện tao còn có bản sách tham khảo chưa mua, đi vào tiệm sách tìm tí."
"A vừa hay, tao đi mua bộ bút vẽ ―― tiểu Bạch, dẫn tao đi với, phòng vẽ tranh kia mày là khách vip mà, giúp tao lấy mã giảm giá đi."
Bạch Trú phiền muốn chết, cậu ta dứt khoát đứng lên: "Tao đi ra ngoài hút điếu thuốc."
"Này, trong ký túc xá không cho hút thuốc đâu ―― "
...
Ngày hôm sau, Bạch Trú bị ba bạn cùng phòng chết sống kéo ra ngoài mua đồ.
Lúc mấy người bọn họ trầm mê trong phòng vẽ thì trong đầu Bạch Trú toàn là hình ảnh của Kỷ Phồn Âm, Kỷ Hân Hân, Trần Vân Thịnh, bèn đi ra ngoài hút khói giải buồn.
Thời gian mới gần đến chín giờ, cậu ta vừa hút thuốc vừa ngáp một cái vì ngủ không đủ.
Thuốc hút đến một nửa, Bạch Trú nhận được điện thoại của Kỷ Hân Hân.
Cậu ta tính toán thời gian một chút, lúc này cũng đúng lúc là lúc mà Kỷ Hân Hân đáp máy bay.
... Lần này điện thoại bình an cô gửi cho cậu ta rất nhanh, không giống trước kia, lúc dự tính hạ xuống phải một giờ về sau mới khoan thai nhắn đến.
Ý nghĩ này một khi xuất hiện thì trực tiếp cắm rễ, không còn cách nào biến mất.
Cậu ta nhếch nhếch miệng xong mới nhận điện thoại: "Chị, tới rồi sao?"
"Ừm, vừa mới đáp xuống phi cơ, đang trên đường đi xách hành lý." Kỷ Hân Hân nhẹ nhàng nói, "Còn tưởng rằng gọi điện thoại cho em sẽ không được nhận chứ, không ngờ em dậy sớm như thế, hôm nay có việc gì cần đi ra ngoài sao?"
Câu nói cuối cùng nghe thuận miệng, nhưng tựa như là một câu thăm dò.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Trú, thúc đẩy một chút phản cảm.
"Di ra ngoài cùng bạn cùng phòng mua đồ ăn lẩu." Cậu ta nói.
"Vậy cứ chơi đi nhé, ăn nhiều một chút." Kỷ Hân Hân cười nói, "Chỗ chị có một tin tức tốt, nhưng mà phải chờ bên này chị xác định xong mới nói cho em biết được, trước tiên cho em tò mò một chút."
Bạch Trú tắt thuốc lá, vô thức tiếp một câu: "Tin tức tốt là, chị chuẩn bị trước mấy tháng để làm bạn gái của em sao?"
Lời ra khỏi miệng, nhanh chóng, hai đầu điện thoại đều rơi vào trong trầm mặc.
Bạch Trú phản ứng có nhanh cũng không kịp nuối lời đã nói ra miệng về trong bụng.
―― Mẹ nó, cậu ta quên mất, người nói với cậu ta "Hai mươi mốt tuổi sinh nhật sẽ cho cậu ta câu trả lời chắc chắn" không phải là Kỷ Hân Hân thật sự!
... Mẹ nó!
"Trú Trú, em nói cái gì? Chị không hiểu..." Kỷ Hân Hân ở bên kia điện thoại ngờ vực đặt câu hỏi.
Bạch Trú bực bội vuốt tóc của mình, đi hai bước đến bên cạnh thùng rác, đang muốn tùy tiện tìm cái cớ không ngủ đủ hoặc là nằm mơ để qua mắt Kỷ Hân Hân, nhưng vừa nhấc mắt lên liền thấy bóng người Kỷ Phồn Âm đứng bên đường.
―― Kỷ Phồn Âm mặc quần áo phong cách giống Kỷ Hân Hân, đang cau mày che bụng của mình.
Là người thường xuyên đau bụng, phản ứng đầu tiên của Bạch Trú chính là Kỷ Phồn Âm đau bụng.
Cậu ta vô thức lấy điện thoại bên tai ra nhìn thời gian phía trên đó.
Còn kém mấy phút nữa là đến chín giờ, là thời gian tiêu chuẩn Kỷ Phồn Âm bắt đầu làm việc.
Bạch Trú đứng ở đó theo dõi Kỷ Phồn Âm.
"Trú Trú?" Kỷ Hân Hân gọi cậu ta.
Bạch Trú không nghe thấy, qua mấy giây sau mới phản ứng được: "A... . Không có gì, hôm qua em thức suốt đêm ôn tập không ngủ nên nói nhầm đó, chị không cần để ý, coi như không nghe thấy đi."
Một chiếc xe dừng ở ven đường nhấn còi.
Bạch Trú trơ mắt nhìn Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu phất tay chào hỏi, sau đó đi về phía ven đường.
Cậu ta dám đảm bảo người ngồi trên ghế lái, chính là người đàn ông hôm nay đã hẹn trước Kỷ Phồn Âm cả ngày.
Nhịp chân Bạch Trú không tự giác tiến về phía chiếc xe kia, sau khi đến gần mới phản ứng được mà dừng bước lại.
Hiện tại lập tức theo sau, hẳn là có thể đuổi được.
Bạch Trú có chút lo lắng, nói tạm biệt với Kỷ Hân Hân: "Bạn cùng phòng của em ra rồi, chị đi đường cẩn thận, em cúp máy trước."
Nói xong, cậu ta gần như không cho Kỷ Hân Hân cơ hội nói chuyện thì đã cúp điện thoại, chạy thật nhanh về phía xe máy của mình.
Hai chân chắc chắn không đuổi kịp xe ô tô, nhưng mà ở đại lộ thành thị thì xe máy nhất định có thể.
Bạch Trú nhảy lên xe máy, đội mũ bảo hiểm, trong đầu tràn đầy những câu chửi th.ô t.ục.
Cậu ta chửi bới vì không biết vì sao mình lại nôn nóng như thế ―― Kỷ Phồn Âm làm gì thì liên quan gì đến cậu ta?
Chửi bớt vì cái câu vừa rồi lỡ nói sai với Kỷ Hân Hân ―― biết rõ Kỷ Phồn Âm là lừa gạt, lừa đảo mà còn tưởng là thật?
Chửi bới vì Kỷ Phồn Âm thiếu tiền đến mức một ngày có thể làm việc mười lăm tiếng ―― chẳng lẽ cô ta vay nặng lãi, mười mấy tỷ không trả được hay sao?
Chửi bới vì người đàn ông trên ghế lái chiếc xe kia ―― trực tiếp hẹn trước đến tối hai mươi bốn giờ, sợ tâm tư bẩn thỉu của anh ta còn không đủ rõ ràng hay sao!
Thậm chí đến cả đèn đỏ không có mắt ở ngã tư đường cũng muốn chửi cho hả giận ―― lão tử bị mày lãng phí thời gian phải bỏ lỡ chiếc xe nát kia rồi đó!
Một đường đi nhanh như tia chớp vất vả lắm mới đuổi được đến bãi đậu xe của chiếc xe kia, Bạch Trú ở phía xa nhìn cửa ghế lái mở ra.
―― sau đó con chó Tống Thì Ngộ từ bên trong đi ra.
...
Tìm hai tầng lầu mới tìm được Kỷ Phồn Âm và Tống Thì Ngộ đến tột cùng đang ở đâu, Bạch Trú hít sâu một hơi bình phục cơn tức giận của mình: "Cô nói hẹn hò? Vậy lúc đi cùng ―― "
Cậu ta bỗng nhiên đè thấp giọng nói cúi đầu chất vấn Kỷ Phồn Âm: "Vậy lúc đi cùng tôi thì như nào?"
Tống Thì Ngộ không vui đè lại bờ vai của cậu ta: "Nơi này nhiều người như vậy, cậu không nhìn thấy sao?"
Bạch Trú hất tay anh ta ra, trợn mắt nhìn: "Tống Thì Ngộ, anh không nhìn ra cô ấy hiện tại đang đau bụng sao?"
Tống Thì Ngộ nhíu mày nhìn về phía Kỷ Phồn Âm: "Không thoải mái sao?"
Đối phương ngờ vực chớp chớp mắt, vô tội lắc đầu: "Đau bụng? Không hề."
―― Tiền, hay là Tống Thì Ngộ, đáng giá để cô ấy hi sinh thân thể của mình sao!
Bạch Trú muốn quát lên, nhưng lời muốn nói lại kẹt ở yết hầu.
Cậu đột nhiên đã hiểu vì sao mình lại nôn nóng như thế, tức giận như vậy, bị thương đến thế.
Kỷ Phồn Âm đối với anh ta quá tốt rồi.
Dù là dối trả, cũng tốt đến mức không thể nào bắt bẻ.
Nói cho cùng, Bạch Trú biết mình thích Kỷ Hân Hân, cũng là bởi vì Kỷ Hân Hân đối với cậu ta kiên nhẫn ôn nhu và quan tâm.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Bạch Trú chậm rãi vươn thẳng cái eo, cười trào phúng: "Được, hai người tiếp tục hẹn hò đi."
Kỷ Phồn Âm không thèm nhìn Bạch Trú thêm cái nào nữa.
Mà Bạch Trú ngồi xuống ở vị trí cũ của bọn họ, mặt lạnh mở phần mềm nhỏ xanh mơn mởn trong điện thoại di động ra, chọn hết mười lăm tiếng ngày mai, gửi bản hẹn trước.
Sau đó, lại chọn mười lăm tiếng ngày mốt, gửi bản hẹn trước.
Lặp đi lặp lại trọn vẹn mười ba lần.
―― Mẹ nó, cái phần mềm nhỏ rách rưới này chỉ cho phép hẹn trước hai tuần.