Hai người một trước một sau đi đến cổng nhà thiên văn, Tống Thì Ngộ dừng bước.
Anh không quay đầu lại nhìn Kỷ Phồn Âm, chỉ khẽ nói: "Thật xin lỗi."
Kỷ Phồn Âm quét mắt nhìn anh ta, nắm chặt nắm đấm: "Có lỗi gì?"
"Anh muốn xin lỗi chị của em, lúc trước anh đối xử với cô ấy như vậy là... không nên." Tống Thì Ngộ khó khăn nói.
―― "đối xử không nên", từ này thật quá hời hợt.
Kỷ Phồn Âm nghĩ vậy, rất bình thản trả lời anh ta: "Được thôi, em sẽ thử nói cho chị ấy nghe."
"... Em cảm thấy, cô ấy có tha thứ cho anh không?"
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ vài giây đồng hồ mới cho anh ta đáp án: "Em cảm thấy, chắc là chị ấy muốn có thể nghe được lời xin lỗi của anh đấy?"
Người đi trà lạnh, còn nghe cái gì nữa?
Giống như bị câu nói này chặn họng không biết nên nói cái gì, hoặc là bị câu nói nói đâm thủng cảm giác áy náy làm cho anh ta xấu hổ vô cùng, Tống Thì Ngộ không còn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa.
Anh ta trầm mặc suốt khoảng thời gian sau đó, đến mười giờ hơn liền đưa Kỷ Phồn Âm về chung cư của cô.
Kỷ Phồn Âm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rõ ràng là đã đến căn chung cư ở tạm của mình, mà không phải là Kỷ gia, còn có tâm tư nhắc nhở Tống Thì Ngộ: "Nhà em không nằm ở hướng này."
Tống Thì Ngộ không nói gì, lái thẳng đến cổng khu chung cư Kỷ Phồn Âm rồi dừng xe.
Kỷ Phồn Âm đang muốn cởi dây an toàn, Tống Thì Ngộ đã nhanh hơn cô đưa tay qua, ấn xuống cái nút cố định dây an toàn ra cho cô.
"Ngủ ngon." Anh ta nói.
"Trên đường trở về lái xe nhớ chú ý an toàn, anh cũng ngủ ngon."
Lúc nói lời này, Kỷ Phồn Âm mới chợt nhận ra trên cổ tay Tống Thì Ngộ có đeo một vòng tay kiểu nam nói là quen thì cũng không quen lắm, nhưng nói lạ thì lại không biết là lạ ở đâu.
Ừm... cô từng thấy qua ở đâu rồi à?
A.
Mấy tháng trước, trong lúc làm việc, ở trong phòng của Tống Thì Ngộ, cái vòng bị anh ta đập vỡ, cô cũng trùng hợp tìm thấy được ở trong tủ quần asoa của Tống Thì Ngộ rồi mang đi.
Cái vòng bị giẫm đạp biến hình vẫn có người mua, lúc bán đi cũng được gần hai trăm tệ.
Như vậy thì cái vòng trên tay Tống Thì Ngộ lúc này, chỉ có thể là do người khác tặng cho anh ta? Không... Chính anh ta tự mua?
Mặc kệ Tống Thì Ngộ cố ý để cô trông thấy, hay là vì cái gì khác, Kỷ Phồn Âm đều quyết định là sẽ giả mù.
Cô không biết nên khóc hay cười dịch chuyển ánh mắt rời khỏi chỗ đó, mở cửa xe trực tiếp xuống xe.
"Kỷ Phồn Âm." Tống Thì Ngộ ở phía sau gọi cô lại, anh ta có chút chần chờ nghiêng thân qua cửa sổ nhìn cô, giống như là không muốn đối mặt với lời cự tuyệt của cô, "Tôi có thể... Chỉ hẹn cô gặp mặt hay không? Không cần cô làm...thế thân cho ai hết, chỉ cần là chính cô."
Kỷ Phồn Âm quay đầu lại cười cười với anh ta.
Cười không nói có đôi khi chính là lời cự tuyệt rõ ràng nhất.
―― thật ngại quá, cái người mà ngài gọi là Kỷ Phồn Âm không muốn trả lời ngài.
Tống Thì Ngộ là kiểu người lúc nên thông minh thì sẽ rất là thông minh, anh đưa mắt nhìn Kỷ Phồn Âm vài giây đồng hồ liền hiểu ý cười của cô, lựa chọn ngậm miệng.
Kỷ Phồn Âm phất phất tay với Tống Thì Ngộ: "Bái bai."
Tống Thì Ngộ nhìn qua dường như còn có lời muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng không nói nhảm nữa, lái xe rời đi.
Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua thời gian, cô được tan ca sớm hơn bốn mươi phút, cũng không tệ.
Cô đi một chuyến đến cửa hàng giá rẻ 24 giờ bên cạnh chung cư mua vài đồ ăn nhanh, lúc chờ đợi nhân viên cửa hàng đóng gói trứng luộc nước trà, cô bèn lấy điện thoại di động ra xem vài thông báo bị mình bỏ qua.
―― Bạch Trú gửi trọn vẹn mười ba lời mời hẹn trước, trực tiếp chiếm chọn màn hình.
Thẻ ngân hàng trực tiếp nhận được hai ngàn vạn.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, trước tiên chỉ thông qua cho Bạch Trú hành trình cả ngày mai, số tiền còn lại thì trả lời cho cậu ta.
Trước kia mấy cuộc hẹn trước đều đứt quãng, cô đã cảm thấy rất là mệt rồi, nhưng nếu ngày nào cũng phải đi gặp Bạch Trú như vậy, cô nghĩ cái ngày mình cực khổ chết chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.
Quét mã trả tiền xong, Kỷ Phồn Âm vừa uống sữa bò nóng bên cạnh vừa suy tư nghĩ xem mình phải làm sao để cải tiến công việc thế thân hiện tại đây... Khục, quá trình hẹn trước.
Đầu tiên phải ngăn chặn loại hành vi đơn phương lũng đoạn như này, nếu không liên tục làm việc mười lăm giờ, lại còn liên tiếp hơn mười ngày, thậm chí hơn mười ngày. Loại chuyện này cô không làm được.
Bây giờ Kỷ Phồn Âm cũng không cần phải nể tình ai nữa.
Tiếp theo, phải từ cơ sở này mà tận khả năng sáng tạo ra thật nhiều lợi ích.
Như vậy thì chỉ có con đường trước kia cô giữ lại mà thôi.
Trên đường về nhà, Kỷ Phồn Âm tự lên một bản nháp ở trong lòng, sau khi vào cửa liền mở danh sách người liên hạ ra, chuẩn bị liên hệ lại cái người trước kia đã thiết kế cho cô cái phần mềm nhỏ này.
Lúc mở Wechat ra, cô phát hiện Trần Vân Thịnh gửi cho cô mấy tin nhắn.
Cậu ta bảo hôm nay là sinh nhật của cậu ta.
Sau đó lại lần lượt báo cáo cho mình hành trình hôm nay đi ra ngoài cùng bạn tổ chức sinh nhất, đến cả cơm tối ăn cái gì cũng chụp không sót.
Một tin nhắn cuối cùng là: 【 Chị còn đang làm việc sao? Lúc nào mới có thể tan tầm? Nếu quá mệt mỏi thì không cần trả lời em đâu, nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngủ ngon nhé. 】
Mặc dù lời trong lời ngoài, dùng từ đều rất bình thường, nhưng không biết thế nào chỉ nhìn vào câu chữ của cậu ta cô cũng có thể đọc ra được sự chờ mong không hiểu lên lời của cậu ta.
Khoảng cách ngày "Hôm nay" kết thúc chỉ còn có hai mươi mấy phút.
Kỷ Phồn Âm cầm di động nghĩ nghĩ, gửi một tin nhắn cho Trần Vân Thịnh, sau khi đánh bốn chữ "Bận bịu cả ngày", cô chần chừ một lúc, lại trực tiếp xóa bỏ, thử gọi điện thoại qua.
Cô tựa ở bên ghế sô pha vừa uống sữa bò nóng vừa mở máy tính, dùng máy tính gửi tin nhắn cho cái người kỹ sư làm việc chăm chỉ dường như ngày nào cũng tăng ca kia.
996 bạn, chỉ chưa đến mười hai giờ, nhất định còn đang tỉnh.
Quả nhiên, kỹ sư gửi một cái dấu hỏi đến cho cô rất nhiều.
Kỷ Phồn Âm đặt cái điện thoại còn chưa kết nối ở một bên, đánh chữ cho kỹ sư nói về nhu cầu cập nhật cái phần mềm nhỏ của mình.
Lúc đánh tới câu thứ hai, Trần Vân Thịnh cuối cùng cũng nhận, giọng nói buồn buồn, giống như là đang nằm ở trong chăn nói chuyện: "Ai vậy?"
Kỷ Phồn Âm ừ một tiếng, mỉm cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Trần Vân Thịnh nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, một giây đồng hồ sau mới thoát khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh: "Chị!"
Kỷ Phồn Âm cực nhanh gửi yêu cầu của mình ở trên máy vi tính đi, đưa hai tay ra, ngồi ở bên cạnh cái bàn con bắt đầu cởi vòng tai của mình ra, đồng thời nhìn vào màn hình điện thoại di động, chỉ nhìn thấy một phần đen sì, cô bật cười: "Đây là video trò chuyện."
Trần Vân Thịnh a lên một tiếng, đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng hỗn loạn nho nhỏ, sau đó bộp một tiếng, cái đèn nhỏ màu vàng nhạt được thắp sáng.
người trẻ tuổi mái tóc rối bời vì ngủ xuất hiện trong hình, lúc khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta xuất hiện trên điện thoại di động, hình ảnh còn nhiễu nhiễu một chút.
Chờ hình ảnh cố định được, cậu ta mới lộ ra nụ cười xán lạn vào ống kính: "Em còn tưởng rằng sẽ không đợi được chị."
Kỷ Phồn Âm nhìn cậu ta một cái: "Đắp kín chăn vào, đừng để cảm mạo."
Trần Vân Thịnh ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, vù một phát kéo chăn mền từ phía sau lưng che kín mình lại: "Lại tăng ca đến tận bây giờ sao?"
"Ừm, vừa mới về nhà, cũng may là chưa qua 0 giờ." Kỷ Phồn Âm nói, đặt cái món đồ chơi nhỏ lấp lóe trong tay lên trên bàn, cầm điện thoại di động đứng dậy nói, "Nhưng mà cũng không kịp chuẩn bị cho em quà sinh nhật rồi, hay là tặng em tiền lì xì nhé?"
Trần Vân Thịnh lắc đầu, cậu ta vui vẻ nói: "Lễ vật tốt nhất năm nay em đã nhận được rồi!"
Kỷ Phồn Âm nhìn đống tóc rối bù trên đầu cậu ta, nghiêng nghiêng vẹo vẹo không theo quy luật nào cả, có sợi không phục còn hạ xuống, giống như là có ý nghĩ riêng của mình vậy, làm cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô đi vào bàn trang điểm trong phòng để đó không dùng, cho Trần Vân Thịnh nhìn một loạt hộp trang sức trên bàn: "Có nhiều không?"
"Không nhiều, còn có thể mua thêm nữa!" Trần Vân Thịnh lập tức nghiêm túc đáp lại.
Kỷ Phồn Âm lại cười.
Cho dù cùng là một câu nói khôi hài vui vẻ thì nói ra từ bên trong miệng người trẻ tuổi và miệng của một lão làng tình trường luôn không giống nhau lắm.
Cô cầm điện thoại, đặt ống kính lại gần một hộp trang sức trong đó, hỏi: Em cảm thấy trong này sẽ là cái gì?"
Trần Vân Thịnh cẩn thận: "Nhỏ như thế... chắc là vòng tay rồi?"
"Không phải."
"Dây chuyền?"
Kỷ Phồn Âm lay động cổ tay để màn hình gật đầu: "Ừm, khá gần đáp án rồi đó."
Người trẻ tuổi lại suy tư vài giây đồng hồ, giống như là đang cố gắng tìm kiếm tri thức về đồ trang sức nhỏ không nhiều của mình: "Dây chuyền xương quai xanh?"
Kỷ Phồn Âm cảm thấy thật là thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên, cô không đùa người trẻ tuổi nữa, mở nắp hộp lên cho cậu ta nhìn.
Bên trong là một khối huy chương màu vàng nhạt, phía trên còn khắc biểu tượng bóng rổ.
Nói thật, thiết kế nhìn lâu đúng là có chút xấu, nhưng mà cái thắng là ở tâm ý, cho nên Kỷ Phồn Âm vẫn giữ gìn rất cẩn thận.
Bên kia điện thoại đột nhiên bốp một tiếng, giống như là thứ gì đó đổ xuống.
hình ảnh truyền đến quay cuồng hai lần, cuối cùng dừng lại ở chính diện khuôn mặt Trần Vân Thịnh đang bị cậu ta dùng tay che lại.
"Đừng kích động." Kỷ Phồn Âm nâng hộp trang sức lên, "Chỉ muốn cho em nhìn là chị vẫn còn giữ, không ném."
Trần Vân Thịnh vừa bụm mặt vừa đưa tay dời di động đi, không để mặt mình vào ống kính nữa, cậu ta hạ giọng kháng nghị: "... Phản đối bạo kích đêm khuya!"
Kỷ Phồn Âm vừa cười vừa lặp lại: "―― sinh nhật vui vẻ."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy đùa thanh niên thật là vui.
Là một sự vui vẻ không hề giống như khi trêu chọc Tống Thì Ngộ.
Bởi vì hai sự vui vẻ đó khác nhau ở chỗ, một bên là vui vẻ đơn thuần, một bên là vui vẻ ác ý.
Nhưng đều rất thú vị.
0 giờ qua đi, sinh nhật bạn học tiểu Trần kết thúc, Kỷ Phồn Âm chúc cậu ta ngủ ngon rồ cúp máy, cô lại trở lại trước máy vi tính, phát hiện kỹ sư đã trả lời, còn bị cô bỏ bơ mười mấy phút rồi.
Anh nói: 【 Cô muốn thêm một hình thức đấu giá trên trên khung cơ sở hiện tại, tôi đoán không sai chứ? 】
Kỷ Phồn Âm đánh một chữ: 【 Đúng. 】
Kỹ sư không nói hai lời: 【 Hiểu rồi. Tôi sẽ tạo một sơ đồ cho cô xem, giá như nào thì tôi sẽ báo xong. 】
Kỷ Phồn Âm tài đại khí thô tăng thêm cho anh ta một phần phí khẩn cấp.
Nhưng nếu so sánh phí khẩn cấp lúc này với những lợi ích sau này có thể thu được thì hoàn toàn không đáng kể.
Kỹ sư vì kiếm thêm thu nhập mà hiệu suất cũng rất là cao, cái sơ quá trình mà anh ta nói chỉ sau hai mươi phút đã được gửi đến máy vi tính Kỷ Phồn Âm.
Phần mềm nhỏ cũ màu xanh, chức năng tương đối đơn sơ, tựa như lúc lên trên mạng mua sắm vé xem phim vậy, giá vé cố định, một khi đã khóa chỗ trả tiền thì vé này sẽ là của bạn.
Nhưng sau cái hành vi xúc động tiêu phí ngày hôm nay của Bạch Trú... à không ngày hôm qua, Kỷ Phồn Âm cảm thấy phải hạn chế một chút.
Khi một người sử dụng chọn xong thời gian, có thể lựa chọn từ 1 đến 10 bội số đơn giá, sau đó sẽ tiến hành hẹn trước như bình thường.
Sau khi hẹn trước thành công, nếu như người sử dụng khác muốn thời gian giống như người trước, đôi bên sinh ra xung đột, lúc này người sử dụng sau có thể lựa chọn giá tiền cao hơn để lấy được quyền ưu tiên.
Đương nhiên, nếu như người sử dụng trước không thể tiếp nhận thì có thể tăng giá lên, gấp mười không giới hạn.
Tiếp theo, khoảng thời gian hẹn trước mỗi ngày từ mười lăm tiếng rút ngắn thành mười giờ, chỉ từ giữa trưa mười một giờ đến tối chín giờ là kết thúc.
Như vậy thì trên cơ bản cũng giúp cô tránh khỏi việc công tác quá cực khổ.
Kỷ Phồn Âm cũng từ từ chuyển trọng tâm công việc của mình đi, một phần công việc khác cũng cần thời gian.
Trước khi công việc bán thời gian hiện tại chuyển chính thức thì trước tiên cứ làm như vậy đi.
Mặc dù giá cả tăng lên tất yếu sẽ dẫn đến lượng mua sắm hạ xuống, nhưng mà tổng thể thì vẫn có thể duy trì tính ổn định.
Kỷ Phồn Âm nhìn phần mềm nhỏ, suy tư một chút.
Ừm... Nói đến thì cho đến trước mắt, khoản thu nhập lớn nhất hiện tại vẫn là từ chuyến du lịch đến Hi Lạp với Bạch Trú mà ra.
Sau lần đó, Bạch gia cũng không cử người đến gây sự với cô.
―― cho nên, nói không chừng các khách hàng thật sự có thể dùng tiền của mình gia nhập vào hình thức cạnh tranh?