Két một cái, điện thoại trực tiếp bị dập máy.
Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình hôm nay lại trả thù được một kẻ khốn nạn, nội tâm tràn đầy cảm giác yên bình vui vẻ.
Kỷ Hân Hân đã xé rách cái mặt nạ, phản ứng cuồng loạn của cô ta đến tột cùng là bởi vì yêu, hay là bởi vì hận, hay là trong đố kị ác độc xen lẫn một chút thân tình vặn vẹo?
Kỷ Phồn Âm không quá quan tâm, cô cũng không có tư cách thay thế cho "Kỷ Phồn Âm" để tha thứ choh ai.
―― lúc này cô đang đứng ở dưới nhà Bạch Trú gọi xe.
Bạch Trú nói là đêm đã khuya muốn đưa cô về nhà, nhưng Kỷ Phồn Âm đã cự tuyệt.
Cuộc điện thoại Kỷ Hân Hân gọi tới cũng thật là đúng lúc, nếu trước đó mười phút thì có lẽ Kỷ Phồn Âm đã không nhận rồi.
Nhưng mà lần trước Kỷ Hân Hân còn mơ mơ hồ hồ kết luận thân phận của cô, lần này xảy ra chuyện gì khiến cô ta đột nhiên tỉnh ngộ hiểu được chân tướng như vậy?
Kỷ Phồn Âm đút hai tay vào trong túi, vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, lâm vào trầm tư.
Vừa rồi chuyện trong trò chơi chắc chắn là một trong số nguyên nhân.
Nhưng cho dù Kỷ Hân Hân biết cô và Bạch Trú gặp mặt, hoặc giả dụ Kỷ Hân Hân cũng nhìn thấy cái video kia, đoán ra cô đang cướp cá của cô ta thì cũng rất khó có thể trực tiếp đoán được chuyện cô xuyên qua.
Trong thời gian này, Kỷ Hân Hân nhất định còn thu hoạch được tin tức quan trọng khác.
Còn nữa, cuối cùng Kỷ Hân Hân còn nhắc đến một câu "không phải những việc cô làm còn cao cấp hơn tôi sao", nếu như câu nói này hàm nghĩa là muốn nói tiền lương công việc của cô...
... Thì cũng khá là hợp lý.
Nhưng mà đây vốn là chuyện được cô giữ bí mật, chỉ có vài người là biết đến nội dung công việc này, đến tột cùng là chuyện này bị ai tiết lộ ra ngoài?
Không phải chính cô, không phải Bạch Trú, những người còn lại thì là Tống Thì Ngộ, Lệ Tiêu Hành, còn có...
Sầm Hướng Dương.
Khóa chặt người hiềm nghi có khả năng tiết lộ tin tức, Kỷ Phồn Âm hơi chớp mắt.
Biết được tính cách của một người, không thể nhìn xem anh ta nói cái gì, mà phải muốn nhìn xem anh ta làm cái gì.
Sầm Hướng Dương đột nhiên ra tay nói chuyện thu lệ phí thế thân ra cho Kỷ Hân Hân biết, từ hành vi của anh ta liền có thể suy đoán ra anh ta đang muốn làm cái gì.
Điện thoại di động trong túi chấn động một cái.
Kỷ Phồn Âm hơi không tình nguyện rút tay và điện thoại ra khỏi túi áo.
Là tin nhắn Bạch Trú gửi tới hỏi cô đã lên xe chưa.
Không hiểu sao, Kỷ Phồn Âm lại ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất, không đáp lại anh ta, nắm tay nhét vào trong cái túi ấm áp dễ chịu.
Cũng không lâu lắm, một cỗ xe màu trắng dọc theo đường đi đến trước mặt Kỷ Phồn Âm, chậm rãi ngừng lại.
Kỷ Phồn Âm mở cửa xe ngồi vào, cảm nhận được chỗ ngồi ấm áp liền nhẹ nhàng thở một hơi, kết nối thông tin lại với nhau một chút.
Có cần xử lý chuyện của Kỷ Hân Hân không?
Không, hoàn toàn không cần.
Trong biển Kỷ Hân Hân có loại cá gì, Kỷ Phồn Âm biết rất rõ.
Bây giờ Kỷ Hân Hân chỉ có thể dựa vào hai người.
Một người, là người không có hảo ý nhất, đang đợi cô giúp đỡ, cũng từ đó kiếm lời từ việc này, chính là Sầm Hướng Dương; một người khác, chính là Lệ Tiêu Hành đã nằm gọn trong lòng bàn tay Kỷ Phồn Âm.
Như vậy, Kỷ Hân Hân sẽ dựa theo lẽ thường chọn một người có vẻ an toàn, trên thực tế cũng có thực lực hơn là Lệ Tiêu Hành; hay là một Sầm Hướng Dương kiếm tẩu thiên phong đây?
Kỷ Phồn Âm giật giật khăn quàng cổ xuống, dùng tay chống cằm, lại cười một cái.
―― kỳ thật cũng không quan trọng.
Bởi vì bất luận Kỷ Hân Hân chọn người nào thì Lệ Tiêu Hành cũng vẫn là vương bài thực sự.
Kỷ Hân Hân đi tìm Sầm Hướng Dương, Kỷ Phồn Âm sẽ dùng Lệ Tiêu Hành để xử lý cô ta.
Kỷ Hân Hân đi tìm Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm vẫn sẽ dùng Lệ Tiêu Hành để chống lại cô ta.
Lúc về đến nhà đã qua 0 giờ, Kỷ Phồn Âm dứt khoát đi đến cửa hàng giá rẻ mua mì Oden.
Nhân viên cửa hàng làm ca đêm nhìn cô một cái: "996* sao?" (*: một chế độ làm việc ở Trung Quốc, nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần)
Kỷ Phồn Âm: "Một ngày mười lăm tiếng."
Nhân viên cửa hàng ném ra ánh mắt đồng tình.
"Nhưng mà sắp được thăng cấp rồi." Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, "Một ngày nhiều nhất cũng chỉ cần làm khoảng mười giờ thôi."
Ánh mắt nhân viên cửa hàng càng trở nên đồng tình.
Kỷ Phồn Âm cười gật gật đầu với nhân viên cửa hàng, cầm sữa bò nóng và mì Oden ra khỏi cửa tiệm.
Từ chỗ này đến chung cu chỉ cần một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng Kỷ Phồn Âm lại đi rát lâu.
Đi lâu đến mức mì Oden trong tay cô cũng đã lạnh đi.
Ăn xong sợi mì Oden cuối cùng, Kỷ Phồn Âm bình tĩnh ném cái chén vào trong thùng rác, nhìn về phía chiếc xe dừng ở dưới lầu.
Đèn xe mở sáng trứng, hiển nhiên là bên trong đang có người.
Tìm cô sao?
Kỷ Phồn Âm nhướng mày đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia môt lúc, sau đó lại từ từ lấy hộp sữa bò còn nóng hầm hập trong túi ra uống một ngụm.
Băng thiên tuyết địa, sữa bò nóng, thật là thoải mái.
Sau đó, cô không nhìn chiếc xe kia mà trực tiếp đi về phía nhà trọ của mình.
Trong xe, lập tức có hai người xông ra, một người hai người đó phẫn nộ quát lên: "Mày đứng lại đó cho tao!"
Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn thoáng qua, trầm tư hai giây.
Lần này cô nhận ra khá là nhanh.
―― là cha mẹ Kỷ gia.
Cô xem thường Kỷ Hân Hân rồi, cô ta vẫn còn con bài nát này có thể đánh trước, có thể vương bài Lệ Tiêu Hành còn không thể phát huy được tác dụng.
Nhưng mà gặp phải chuyện này cũng không cần phải đánh bài, đánh mặt là được rồi.
"Chuyện gì?" Kỷ Phồn Âm cầm sữa bò nóng thờ ơ hỏi, "Ai nói cho các người biết tôi ở chỗ này?"
Quản lý gác cổng chung cư như là không có tác dụng, người ngoài có thể đi vào cũng không kỳ lạ.
Nhưng sao địa chỉ cụ thể của cô lại có thể lộ ra được?
Hơn nữa, cũng đã gần rạng sáng rồi, nếu như không phải có mục đích khác thì sao hai người bọn họ còn một mực chờ ở chỗ này?
"Địa chỉ chuyển phát nhanh của con là ở nơi này." Mẹ Kỷ nhíu mày nhỏ giọng nói, "Ba mẹ gần đây mới biết được, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, liền đến thăm con."
Kỷ Phồn Âm một tay đút túi, tay kia giơ sữa bò lên cho bọn họ nhìn: "Tứ chi đầy đủ, tâm lý khỏe mạnh ―― nhìn xong rồi sao?"
Hai vợ chồng này có tiếng hồ đồ.
Hoặc nói đúng hơn... Bọn họ chính là người bình thường.
Sẽ ham những món lợi nhỏ, sẽ bị người khác lừa gạt, sẽ bị lời nói dối che đậy, sẽ phạm vào những việc sai lầm mà người bình thường hay phạm phải.
Thời gian Kỷ Phồn Âm xem qua hồi ức không nhiều, nhưng cũng biết trong một trăm lời nói dối của Kỷ Hân Hân, bọn họ cũng phải tin được cỡ bảy tám chục cái.
Lúc Kỷ Hân Hân vừa mới "Lành bệnh", đương nhiên là cô ta sẽ biết việc được cha mẹ ủng hộ và chiếm một vị trí nhất định trong lòng họ là quan trọng đến cỡ nào.
Cô ta nói với "Kỷ Phồn Âm" là chị em với nhau thì mọi chuyện đều nên chia sẻ, dù là thành tựu cũng vậy; sau đó khi mà "Kỷ Phồn Âm" "Chia sẻ", cô ta sẽ đem thành quả đó khoe khoang ra ngoài trước một bước, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng cô ta mới đúng là thiên tài.
Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển cũng đều bắt đầu từ chỗ nhỏ bé nhất.
Con đường này của Kỷ Hân Hân không phải ngay từ đầu đã thuận thuận lợi lợi, cũng phải trăm phương ngàn kế tính toán nhiều năm mới thấy được hiệu quả như vậy.
Cha Kỷ mấy năm nay buôn bán không thuận, Kỷ Hân Hân mạnh vì gạo, bạo vì tiền thành lập hải vực giúp việc buôn bán của cha Kỷ rất nhiều, việc này trong lúc vô hình cũng tăng lên địa vị của cô ta.
Thời gian lâu dài, ai còn nhớ được "Kỷ Phồn Âm" khi còn bé từng là một thiên tài cơ chứ?
Cho dù có chút ấn tượng, cũng sẽ vô tri vô giác thay đổi một cách đáng kể, dần dần biến thành mấy lời đánh giá kiểu như "Đứa bé kia khi còn bé mặc dù không thích nói chuyện, nhưng mà hình như cũng khá là thông minh. Giờ lớn rồi thì kém đi hẳn...".
"Kỷ Phồn Âm" thua ở chỗ nội tâm của cô thực sự quá mức tinh tế, khả năng này là bệnh chung của rất nhiều thiên tài.
Trong lịch sử tài năng xuất chúng, các diễn viên, ca sĩ, các nghệ thuật gia mắc bệnh trầm cảm lựa chọn tự sát, chẳng lẽ còn ít hay sao?
"Âm Âm, con về nhà cùng ba mẹ đi?" Mẹ Kỷ nói, nhìn chồng bên cạnh một cái rồi mới nói tiếp, "Con nhìn đi, chỗ mà còn ở nhỏ như vậy, con ở quen được sao? Trong nhà dễ chịu hơn bao nhiêu, còn có người hầu, con thấy có đúng hay không?"
"Không cần." Kỷ Phồn Âm ngờ vực hỏi, "Lúc tôi đi hình như cũng không có ai để ý, hiện tại đột nhiên gọi tôi trở về, là bởi vì cần có việc muốn nhờ tôi sao?"
"Con không còn nhỏ tuổi nữa rồi, nên kết hôn thôi." Cha Kỷ mặt đen lên, hoàn mỹ đóng vai một người cha nghiêm khắc, "Người yêu thích hợp đã sớm tìm cho con rồi, con bớt qua lại với mấy đứa bạn không đứng đắn kia đi, sớm hồi tâm chuyển ý về nhà kết hôn sinh con, chăm sóc gia đình!"
Kỷ Phồn Âm ngạc nhiên nói: "Vì sao không bảo Kỷ Hân Hân đi? Tôi thấy khá là hứng thú với việc cô ta kết hôn đây."
"Con mà em gái của con làm sao so sánh được với nhau!" Cha Kỷ rống giận, "Từ nhỏ đến lớn con lúc nào cũng ức hiếp em gái con, cướp đồ của nó đi, hại nó sinh bệnh, nhưng đó giờ nó cũng chỉ cầu xin bọn ta không nói cho con biết, nhưng con xưa nay không biết hối cải, có cảm thấy xứng với nỗi khổ tâm của em gái con sao!"
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh nghe xong, bèn uống một ngụm sữa bò.
Thì ra là thế.
Trong trí nhớ của "Kỷ Phồn Âm" thật sự không có những thứ này, chắc hẳn cũng là bởi vì Kỷ Hân Hân thêu dệt vô cớ lừa gạt cha Kỷ mẹ Kỷ giữ bí mật rồi?
Như vậy, tất cả oan ức vẫn có thể thần không biết quỷ không hay đè hết lên người "Kỷ Phồn Âm".
Có đôi khi, nếu không biết sử dụng ngôn từ và quan sát người khác thì sẽ rất dễ bị loại tiểu nhân này sử dụng thủ đoạn mà ức hiếp.
Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng thở dài: "Tôi sẽ không dựa theo yêu cầu của các người mà kết hôn đâu."
"Âm Âm, con cũng nên trưởng thành, không thể học hỏi em gái của con một ít sao?" Mẹ Kỷ tiến lên đóng vai người mẹ tốt bụng, bà nhíu lông mày lại nói, "Mấy tháng này cũng thế, ba của con vẫn muốn tới tìm con, là mẹ của con luôn giúp con cầu tình nói là con sẽ không học cái xấu, nên ba mẹ mới kéo dài suốt mà không đến."
"Chắc là bà muốn nói, 'Vẫn luôn' đó là vì muốn chọn cho tôi một người đàn ông tốt nhất để kết hôn chứ gì?" Kỷ Phồn Âm giúp bà ta bổ sung toàn văn.
"Con vốn là như vậy, " mẹ Kỷ thở dài, có vẻ như đã bị tổn thương rồi, "Từ lúc Hân Hân sinh bệnh con đã bắt đầu thay đổi, lúc nó hôn mê nằm viện, con cũng khôngở bên cạnh chăm sóc nó, lúc nó xuất viện thân thể suy yếu như vậy, con còn cướp đi công lao của nó, tỏ ra mình thông minh để ức hiếp nó..."
Kỷ Phồn Âm nghe mẹ Kỷ nói liên miên lải nhải, từ đó rút ra một thông tin đặc biệt quan trọng.
―― Lúc Kỷ Hân Hân nằm viện đã hôn mê?
Vậy đến tột cùng cô ta làm thế nào để đi tìm Lệ Tiêu Hành, chăm sóc anh ta rồi thành lập lòng tin?
Kỷ Phồn Âm uống sữa bò cố gắng lật lại những ký ức đã bị phủ bụi khi còn bé của "Kỷ Phồn Âm", nhớ lại những hồi ức đến cả "Kỷ Phồn Âm" cũng không muốn đọc đến.
Sau đó cô liền phát hiện một câu chuyện đặc biệt cẩu huyết.
Tên Lệ Tiêu Hành ngu ngốc này đã nhận sai ân nhân rồi.
Anh ta và Kỷ Hân Hân thật sự là một đôi hợp nhau, một kẻ dám gan to bằng trời lừa dối, một kẻ thì đần độn cái gì cũng dám tin.
"... Cho nên tất cả những gì mà cha mẹ nói có lẽ còn đều không để hiểu được, nhưng con phải nhớ là chúng ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con!"
―― mẹ Kỷ nói một câu nghe có vẻ khá là hi sinh, Kỷ Phồn Âm không nghe lọt tai một chữ nào.
Vẫn là câu nói kia, mặc kệ người ta nói cái gì, phải nhìn người ta làm cái gì mới biết được.
"Gần đây tôi có lãnh lương, có cần tôi gửi một chút cho các người không?" Kỷ Phồn Âm thoải mái phất phất tay với đôi vợ chồng, "Dù sao tuy lúc trước mặc dù các người chỉ coi trọng mỗi Kỷ Hân Hân mà coi nhẹ một người con gái khác của mình, nhưng ít ra thì ở phương diện tiền sinh hoạt cũng chưa hề bạc đãi 'Tôi' ."
"Kỷ Phồn Âm" có tiền sinh hoạt cơ bản, cũng có một chiếc xe không đáng giá lắm.
Không thể so sánh với việc cha mẹ sủng Kỷ Hân Hân, nhưng cũng gọi là đẩy đủ tài chính.
Chỉ cần tiền đã đến tay, Kỷ Phồn Âm có tiền tiêu xài thì cũng không quá đau lòng.
【 Cám dỗ trở về nhà 】 đã thay cô ghi lại rồi, dù có tiêu xài cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ về nhà.
"Hôm nay mày không quay về cũng phải trở về!" Cha Kỷ tức giận mắng lên, còn vén cả tay áo, "Tao không tin tao còn không trị được loại con gái bất hiếu như mày!"
Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm lui lại hai bước, lấy di động ra đặt màn hình đến trước mặt bọn họ, phía trên biểu hiện số điện thoại báo cảnh sát.
Cha Kỷ càng tức giận: "Mày cho rằng cảnh sát sẽ quản lý chuyện gia sự sao?"
"Cha mẹ vô lương bức hôn con gái, ép buộc con gái công tác bên ngoài về nhà gả cho một người đàn ông không rõ là ai... Loại chuyện này mà truyền lên trên internet, dư luận sẽ chửi bới rất khủng khiếp." Kỷ Phồn Âm không hề bị ông ta dọa, "Hơn nữa, chuyện như vậy mà làm loạn lên trên đồn công an thì chẳng lẽ không ảnh hưởng đến thanh danh gia đình sao? Không phải các người còn trông cậy vào Bạch gia hoặc là Lệ gia mà Kỷ Hân Hân mang đến sao? Nếu mà có tin tức, kiểu gì bọn họ chẳng suy nghĩ nhiều một chút."
Cha Kỷ sắc mặt tối sầm: "Mày uy hiếp tao?"
Kỷ Phồn Âm nhìn ông ta cười cười: "Là ông uy hiếp tôi."
Cô chỉ chỉ một góc trên trần nhà.
Nơi đó chứa một cái camera.
Cha Kỷ nhìn thoáng qua, lộ ra nét mặt không cam lòng, nặng nề hừ một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Mẹ Kỷ vội quay đầu đuổi theo chồng của bà ta, lúc sắp đến cổng còn ai oán quay đầu lại nhìn Kỷ Phồn Âm một cái.
Kỷ Phồn Âm nhún vai, ấn vào cửa thang máy.
Ừm, đã đến lúc nên dọn nhà thôi.
Lần này có thể thay một căn phòng lớn hơn, đắt hơn, tính bảo mật tốt một chút, bảo vệ ít nhất cũng phải có trình độ cỡ như Bạch Trú.
Nhưng mà, việc cha Kỷ mẹ Kỷ tới cửa tới làm loạn chẳng những không giúp bọn họ đạt được bất luận thu hoạch gì, ngược lại còn cung cấp cho Kỷ Phồn Âm một giai đoạn vô cùng hữu ích.
―― Lệ Tiêu Hành nhận lầm người?
Không phải là chính anh ta mù sao, kệ xừ anh ta chứ.
Cho dù muốn nói cho Lệ Tiêu Hành biết chân tướng thì thời gian cũng không phải hiện tại.
Lá vương bài này cũng còn chưa thể đánh ra được, vẫn còn có thể phát huy được tác dụng.
A, nhưng mà có thể nói cho Kỷ Hân Hân biết một tiếng, cô ta chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi khẩn trương.
Kỷ Phồn Âm vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại lại vang lên.
Đêm khuya, là khách hàng gọi đến, còn là cái người vừa được cô nghĩ đến nữa.
Lệ Tiêu Hành có giác quan thứ sau sao?
Kỷ Phồn Âm đi ra thang máy nhận điện thoại: "Lệ tiên sinh, hiện tại đã sắp sang ngày hôm sau..." Cô nhìn đồng hồ, "Còn mười ba phút nữa."
"Tôi biết, " Lệ Tiêu Hành trầm giọng nói, "Một giờ."