Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 64

Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Kỷ Phồn Âm làm chính là rút đống văn kiện trên bàn trà từ trong túi ra kiểm tra trước một lần.

Cô không phải luật sư chuyên nghiệp, chỉ có thể quét mắt qua, đọc được đại khái nội dung trong phần văn kiện này. Đúng như là đối phương đã nói, là một bản hợp đồng liên quan tới việc trao tặng nhà ở.

Liếc mắt nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng mà Kỷ Phồn Âm cũng không tính tiếp nhận số tiền kia.

Thứ này trị giá hơn một trăm triệu, cô hoàn toàn có thể dùng cách thức khác kiếm về được.

Cho dù Kỷ Phồn Âm có đang làm một công việc khá là không chính thức thì cô cũng sẽ không làm cái chuyện như là chia rẽ hôn nhân của người khác.

Cô đương nhiên sẽ không đi giúp một tình phụ và con riêng của bà ta thượng vị.

Ngược lại, cô cảm thấy dùng cơ hội này kiếm một khoản tiền cũng không tệ.

Rửa mặt xong, tắt đèn, trước khi đi ngủ, Kỷ Phồn Âm ấn mở phần mềm nhỏ kia ra kiểm tra một chút về nhật trình ngày mai của mình.

Bởi vì sau lần trước cập nhật, phần mềm nhỏ đã có thể tự động xác nhận hành trình, tự động điều chỉnh hành trình, sau đó thay đổi chênh lệch giá, cho nên khách hàng có tranh chấp thì cứ tranh chấp, Kỷ Phồn Âm không cần theo dõi quá trình, chỉ cần nhìn kết quả.

―― cho dù không ra khỏi cửa đi diễn thế thân, cô cũng có cả một Studio truyền hình điện ảnh cần cô dành thời gian vào đó.

Ngày mốt chính là ngày mà Kỷ Hân Hân về nước.

Nhưng Kỷ Phồn Âm vừa mở phần mềm nhỏ ra, hành trình ngày mốt từ mười một giờ đến chín giờ vẫn bị Tống Thì Ngộ chiếm hết.

Kỷ Phồn Âm nhìn vào ghi chép đấu giá, vẫn là giá cao trực tiếp, Bạch Trú tới chậm một bước, bấm thử mức đấu giá mười một lần, nhưng lập tức bị hệ thống cự tuyệt với lý do "Vượt quá phạm vi".

Sau đó, ngày kia chính là ngày mà Bạch Trú hẹn trước, giá gấp mười lần.

Kỷ Phồn Âm nhìn ghi chép ra giá thất bại mười một lần, cảm thấy tiềm lực kinh tế của Bạch Trú thật sự là rất lớn.

Nếu như Bạch Trú thật sự có thể ra giá mười một lần, nói không chừng Tống Thì Ngộ sẽ không chút do dự mà chỉnh mức giá lên, giống như trong một cuộc đấu giá, có nhiều người bởi vì bị k.ích thích mà sẵn sàng ra một mức giá trên trời.

Kỷ Phồn Âm nhìn phần mềm nhỏ, giống như có ngụ ý khác.

Haizz... Hay là thôi, đừng quá tham lam như vậy.

Bạch phu nhân nhìn qua có vẻ không phải là một nhân vật dễ trêu, Kỷ Phồn Âm cũng không muốn phải đối chọi với bà ta, cho nên quyết định không tiếp tục tàn phá con của bà ta nữa có lẽ là quyết định đúng đắn.

Trước mắt cứ duy trì mức giá gấp mười đi.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình làm ăn thực sự là rất có lương tâm.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm rời giường, chuyện đầu tiên Kỷ Phồn Âm làm chính là gửi văn kiện sang địa chỉ công ty mà Bạch phu nhân nói tới hôm qua.

Đương nhiên, trước khi gửi nguyên kiện đi, Kỷ Phồn Âm cũng không quên giữ lại một bản sao cho mình.

Bởi cho dù cô có quan hệ với Kỷ Hân Hân thì Bạch phu nhân cũng chưa chắc sẽ để ý đến một lễ vật mà một nhân vật nhỏ như Kỷ Phồn Âm đưa qua.

Nhưng ngày hôm qua, trong bữa tiệc tối đó cũng có Bạch Trú, chuyện này đã khiến câu chuyện đi theo hướng khác.

Kỷ Phồn Âm vì thế mới tốn thời gian đứng lại nói thêm vài câu với Bạch Trú.

Chỉ cần Bạch phu nhân nhận được văn kiện thì tất nhiên sẽ có hành động.

Gửi văn kiện cho người giao hàng xong xuôi, Kỷ Phồn Âm bắt đầu ung dung tập yoga sau đó ăn điểm tâm.

―― cô đã không cần phải dậy từ sáng sớm để bắt đầu công tác nữa rồi!

Giữa trưa, một cuộc gọi đến điện thoại di động của Kỷ Phồn Âm.

Là thư ký của Bạch phu nhân, cô ta hỏi: "Mạnh tổng muốn dùng cơm tối với ngài, lúc nào thì Kỷ tiểu thư rảnh?"

Ngữ khí nghe khá là lễ phép.

Bạch phu nhân họ Mạnh, mặc dù là nữ, nhưng thanh danh ở giới kinh doanh có thể nói như là sấm điếc ngang tai. Người bình thường có thể được chen lên nhìn mặt bà ấy một cái cũng cảm thấy mình được hưởng lấy một chút tài vận, chứ đừng đề cập đến việc được bà ấy chủ động mời gặp mặt ăn tối.

Nhưng Kỷ Phồn Âm đã sớm tiên đoán được cảnh này, cô rất là bình tĩnh, thậm chí còn đảo khách thành chủ: "Lát nữa tôi có chừng nửa giờ rảnh rỗi, sau đó thì sẽ phải đi Nhật Bản, xin hỏi bây giờ có thể lập tức gặp mặt được không?"

"Hành trình của Mạnh tổng rất vẹn toàn, nếu muốn tạm thời sửa đổi thì tương đối khó khăn." Thư ký từ chối nhã nhặn.

Kỷ Phồn Âm tỏ vẻ mình cũng rất tiếc nuối: "Vậy không khéo rồi, xế chiều hôm nay đến ngày mốt tôi đều không có thời gian rảnh."

Nghiệp vụ bận rộn mà.

Hôm nay là Lệ Tiêu Hành, ngày mai là Tống Thì Ngộ, ngày mốt là Bạch Trú.

Ngày mai bắt đầu, còn phải cân nhắc thêm cả biến số Kỷ Hân Hân không lớn không nhỏ kia nữa.

Thư ký thân kinh bách chiến trầm mặc một chút: "Xin ngài chờ khoảng hai phút, đừng cúp máy, có được không?"

Kỷ Phồn Âm đương nhiên không vội hai phút này, nhưng chỉ với thái độ này của thư ký, cũng đã có thể giúp cho cô hiểu được, lập tức đứng dậy đi lên lấy chìa khoá và túi xách.

Nếu như không thể điều hoà thì chắc chắn sẽ trực tiếp cự tuyệt.

Đã xin phép thì cũng nghĩa là đại biểu cho việc Bạch phu nhân có thể thay đổi lịch trình.

Kỷ Phồn Âm đi tới bên cạnh cửa, không nhanh không chậm đi giày vào, lúc ra cửa, giọng nói thư ký lại lần nữa vang lên từ ống nghe: "Kỷ tiểu thư, Mạnh tổng đã dời lịch hẹn ban đầu sang giờ khác rồi, địa điểm gặp mặt ở một nhà hàng lầu dưới công ty, xin hỏi ngài cần bao lâu để tới nơi?"

Kỷ Phồn Âm đã đi về phía thang máy, đánh giá thời gian: "Ba mươi phút nữa là sẽ đến."

Giọng nói thư ký bình tĩnh lại lễ phép: "Được, như vậy đi, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho ngài."

Kỷ Phồn Âm cúp điện thoại, gần như không qua mấy giây đã nhận được một tin nhắn, dựa theo địa chỉ phía trên gọi một chiếc xe.

Lúc ngồi trên xe lướt vòng bạn bè, cô còn trông thấy Bạch Trú chụp ảnh phòng bếp của cậu ta, bên trong là rau quả thịt trứng rực rỡ màu sắc, dáng vẻ như là căn phòng bếp của một người biết nấu ăn vậy.

Nhưng Kỷ Phồn Âm lại quá là rõ ràng, Bạch Trú không hề có kỹ năng xuống bếp.

Chính Kỷ Phồn Âm lúc nấu ăn cũng hoàn toàn cấm chỉ Bạch Trú tiến vào phòng bếp, để cậu ta bưng và rửa chén đĩa để có chút cảm giác tham dự vào quá trình đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Tuy nói Tống Thì Ngộ không am hiểu nấu cơm, nhưng dù thế nào cũng không đến mức như Bạch Trú.

... Còn Lệ Tiêu Hành, chân đã bị như vậy rồi, hẳn là việc nấu ăn cũng không tiện lắm.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, cũng chậm rãi đăng lên vòng bạn bè.

【 Có một chuyện cảm thấy nên nói thẳng: Nấu cơm không phải kỹ năng dành riêng cho nữ giới. Tôi cảm thấy nam giới đương đại nên học qua cách nấu ăn, chuyện này sẽ có trợ giúp đối với cuộc sống của bọn họ. 】

Mới đăng lên còn chưa đến một phút thì Chương Ngưng và Trần Vân Thịnh đã ấn like cùng lúc, giống như một người không cần đi học một người không cần làm việc, chầu chực ở trong vòng bạn bè 24/24 vậy.

Lại một lát sau, vị kỹ sư trầm mặc ít nói 996 cũng yên lặng bày tỏ cảm xúc.

Kỷ Phồn Âm: "..."

Một sinh viên ở ký túc xá, một đại tiểu thư đồng thời là nữ cường nhân mười ngón tay không dính nước xuân, một kỹ sư 996 còn phải dành thêm thời gian kiếm thu nhập, ba người này thì sẽ nấu cơm như thế nào đây?

Bạch Trú nhẫn nhịn hai mươi mấy phút, không nhịn được gửi một tin nhắn tới: 【 Có ý gì? Cô định nói tôi đúng không? 】

Kỷ Phồn Âm lễ phép trả lời: 【 Xin đừng hiểu lầm ý của người khác. 】

Bạch Trú nổi trận lôi đình: 【 Cô chờ đó! Tôi làm xong thì sẽ gửi thành phẩm đến cho cô xem! 】

Kỷ Phồn Âm cảm thấy thành phẩm này chắc chắn không thể nào có thể gọi là thành phẩm, bởi đến cả việc cho bánh vào dầu để chiên Bạch Trú có lẽ cũng không biết làm.

Chỉ khổ cho những nguyên liệu nấu ăn vô tội kia bị cậu ta làm lãng phí.

Nhưng nghĩ tới việc mình đang trên đường đi gặp mẹ của Bạch Trú, Bạch Trú lại hoàn toàn không biết gì cả gửi tin nhắn đến cho cô, Kỷ Phồn Âm đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật thú vị.

Thực ra, trong những lý do khiến Bạch Trú trưởng thành có tính cách như hiện tại thì nhân tố đến từ gia đình thực sự không thể coi thường.

Cuộc sống thiếu đi tình yêu thương sẽ vĩnh viễn không thể nào có thể được chữa trị trọn vẹn, nhưng cha mẹ Bạch gia dường như lại không hiểu rõ điểm này.

Bạch phu nhân trực tiếp bao trọn nhà hàng quy mô gia đình không quá lớn này, thư ký đứng ở ngay lối vào cách đó không xa chờ đợi, lúc nhìn thấy Kỷ Phồn Âm, cô ta có chút cúi đầu: "Kỷ tiểu thư, Mạnh tổng đang ở bên trong đợi cô."

Kỷ Phồn Âm đi vào.

Một lần nữa nhìn thấy Bạch phu nhân ưu nhã ngồi ở trên bàn ăn, cho dù là Kỷ Phồn Âm, cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, trên đời này thật sự là chẳng ai hoàn mỹ.

Quang huy gia thế, năng lực và ánh mắt hơn người, con trai ưu tú anh tuấn, bề ngoài dáng người trẻ hơn gần một nửa so với người cùng lứa tuổi... Nhưng lại không biết nên làm sao để đối đãi với con của mình.

Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch phu nhân ngẩng đầu lên, bà ta nhàn nhạt nhìn Kỷ Phồn Âm một cái, ra hiệu cô ngồi xuống cái ghế đối diện: "Ngồi đi."

Giọng nói nhẹ nhàng giống như là không muốn lãng phí một chút khí lực nào, ngữ khí nói ra lại rất quyết đoán, giống như là đang nói chuyện với thuộc hạ của mình.

Đương nhiên, tác phong một người tung hoành trong giới kinh doanh chắc chắn không thể nào mềm mại được.

Nhưng sau khi đưa đi phần văn kiện kia, lại còn được Bạch phu nhân chủ động mời thì Kỷ Phồn Âm đã có thể tự tin đứng ở vị trí ưu thế, cô cũng không ngại với khí thế của Bạch phu nhân, khí định thần nhàn ngồi xuống: "Chào bà. Tâm ý mà tôi gửi đến để xin lỗi, xem ra là bà đã nhận được."

Bạch phu nhân không hề rung động chút nào, bà nói: "Lý do vì sao con trai tôi gần đây dùng tiền nhiều hơn so với lúc trước, tôi cũng đã biết rồi. Thủ đoạn của cô và em gái của cô không ngờ có thể khiến cho cả tôi cũng không thể chắc chắn được đến tột cùng là ai..."

Bà ta dừng một chút, sau đó mới nói tiếp.

"... cao tay hơn ai."

Kỷ Phồn Âm cười nhẹ một tiếng: "Tôi chưa từng suy nghĩ về chuyện này."

Kỷ Hân Hân đã từng chất vấn Kỷ Phồn Âm, có phải là cô cảm thấy mình cao thượng hơn hay không.

Nói thật, Kỷ Phồn Âm không cảm thấy như vậy.

"Nhưng dù vậy, tôi cũng có quyền lựa chọn chuyện gì mình nên làm, chuyện gì mình không nên làm." Kỷ Phồn Âm rót cho mình một chén nước chanh từ cái ấm trong suốt trên bàn, sau đó nói tiếp, "Vị nữ sĩ tới cửa mà tôi không nhớ rõ tính danh đã đưa ra một đề xuất, đó chính là chuyện mà tôi không muốn làm."

"Căn hộ đó mặc dù không tính là quá đắt, nhưng đối với thu nhập bây giờ của cô mà nói thì cũng rất tốt rồi." Bạch phu nhân bất vi sở động, "Cô chỉ suy nghĩ theo cách thông minh hơn, muốn đến chỗ tôi lấy được nhiều lợi ích lớn hơn."

Kỷ Phồn Âm nở nụ cười: "Tôi đây không phủ nhận, nhưng dù cho ngài nhận được văn kiện tôi gửi tới, dù ngài có quyết định không gặp tôi hay không liên hệ với tôi, tôi cũng sẽ không hợp tác với vị kia."

Đại đa số người lúc còn ở trong trường học cũng đã có một kinh nghiệm như này.

Một người sau khi phát hiện giáo viên đã phê sai trên bài thi của mình, biến đáp án sai của mình thành câu trả lời chính xác, nhưng vẫn dũng cảm đi tìm giáo viên thẳng thắn mới là người đã đưa ra lựa chọn chính xác.

Bởi vì trong hầu hết các tình huống, giáo viên sẽ khen ngợi sự thành thật của bạn, đồng thời sẽ để bạn giữ lại điểm số này.

Đây cũng là một đầu cơ trục lợi nho nhỏ.

Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm uống một hớp nước, chờ đợi Bạch phu nhân trả lời.

Bạch phu nhân rũ mắt, giống như là sững sờ, giống như là suy tư, có vẻ mất một hồi lâu, nhưng đại khái cũng chỉ có mười giây đồng hồ trôi qua.

Sau đó bà ta ngẩng đầu lên, lấy thứ gì đó từ chỗ ngồi bên cạnh rồi để lên trên mặt bàn, đẩy đến trước mặt Kỷ Phồn Âm.

"Thật ra tôi cảm thấy, cô có thể nhận món quà này, " Bạch phu nhân dùng giọng nói vô cùng nhu hòa để nói, "Theo tôi được biết, bây giờ cô còn ở phòng thuê, trên danh nghĩa cũng không có bất động sản của riêng mình, không phải sao?"

Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày.

――Nhìn đi, hơn một trăm triệu đã đưa ra rồi, nhưng lại cứ như vậy được trả về nguyên vẹn.

Bạch phu nhân nhìn vào con mắt của Kỷ Phồn Âm, bà ta khẽ nhếch môi lên tạo thành một độ cong nhỏ bé: "Kỷ Phồn Âm, tôi cũng muốn trao đổi với cô một loại ích lợi mà cô có lẽ sẽ thích."

"Bà nói đi." Kỷ Phồn Âm cảm thấy câu chuyện giữa cô và Bạch Trú từ giờ có thể chuyển từ kịch trường thế thân cẩu huyết sang đến kịch trường nhà quyền thế tranh đoạt.

Có lẽ là bảo cô đi đến chỗ người tình phụ đó làm một gián điệp hai mặt. Mặc dù có hơi phiền toái nhưng cũng không phải là không thể...

Nhưng Bạch phu nhân lại nói là: "Cô và em gái của cô không giống nhau lắm. Em gái của cô sẽ nắm thật chặt Bạch Trú không thả, nhưng cô thì sẽ không làm thế. Cho nên có thể làm phiền cô dạy cho đứa bé kia cái gọi là thất bại thực sự trước một cô gái là như nào hay không?"

... Không giống lời kịch trong tưởng tượng của cô lắm.

Kỷ Phồn Âm trầm ngâm một lát mới lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Bạch phu nhân.

Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới một bộ phim cổ trang mà trước kia cô từng xem qua, bên trong bộ phim, hoàng hậu vì ép con ruột của mình trở thành Thái tử hợp cách, đã hoàn toàn vứt bỏ những sự thương hại không cần thiết, lãnh khốc vô tình cưỡng chế cậu con trai tính cách ôn hoà hiền hậu tự tay gi.ết ch.ết mèo con mà cậu ta tự tay nuôi lớn.

Việc Bạch phu nhân muốn làm khá là giống với vị hoàng hậu kia.

Bà ta không định truy đến cùng việc tại sao Bạch Trú lại sẵn sàng ném tiền trong tay ra một cách mất kiềm chế cho một người phụ nữ như vậy, mà lại muốn khiến Bạch Trú phải nhận một kết cục tàn nhẫn, đến mức có thể để lại bóng ma tâm lý.

"Về phần chuyện hiện tại mà nó làm, đó là dùng tiền cho cô..." Bạch phu nhân dừng một chút, giống như đang cố gắng tìm một từ ngữ phù hợp và không quá ngạo mạn, "Chuyện mua thời gian của cô đó, cô có thể tiếp tục, tôi sẽ không nhúng tay vào."

Bà nhìn Kỷ Phồn Âm, vẻ mặt giống như là đang tường tận xem xét cái lưỡi dao sắc bén của mình.

"Chỉ cần cô có thế khiến cho nó học được giáo huấn cả đời không bao giờ quên, tôi cho rằng số tiền này rất đáng giá."

Bình Luận (0)
Comment