Cho dù học trò vô cùng thông minh và tín nhiệm bạn thì người làm thầy giáo vẫn có chút mệt.
Huống chi tri thức dạy bảo còn là chủ nghĩa duy tâm, không có quy luật và pháp tắc mà theo, nên công việc dạy học ít nhiều sẽ hơi tốn thời gian.
Kỷ Phồn Âm giảng giải xong cho Lệ Tiêu Hành yếu điểm và lý do, liền giúp anh ta diễn thử.
À đúng, bởi vì phục vụ thế thân không phải là dạy học, cho nên còn phải thêm tiền.
Sau bữa tối ăn hết gần ba giờ thì đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
Vốn là giờ tan tầm, lúc Kỷ Phồn Âm cảm thấy đồng hồ đếm ngược trên điện thoại di động của mình sẽ vang lên thì đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại di động vang lên trước.
Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình liền lựa chọn từ chối không nhận.
Sau đó mới đúng là chuông báo tan tầm.
Kỷ Phồn Âm cùng đóng cả hai lại, cười cười với Lệ Tiêu Hành: "Xin lỗi anh, có khách hàng khác. Ngày mai tôi còn có việc, đã đến giờ trở về khách sạn rồi."
"Ngày mai?" Lệ Tiêu Hành vốn đang suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tôi ra giá cao nhất, cô ở lại thêm một ngày đi."
"Vị kia cũng ra giá cao nhất." Kỷ Phồn Âm không suy nghĩ hay do dự, lập tức cự tuyệt Lệ Tiêu Hành.
Làm ăn cũng phải coi trọng chữ tín, đúng không.
Đã là quy củ do chính Kỷ Phồn Âm định ra thì cô phải nghiêm khắc tuân thủ.
"Tôi cảm thấy còn chưa đủ chu đáo." Lệ Tiêu Hành lắc đầu, "Còn có nhiều chỗ vẫn còn chưa đầy đủ."
"Anh đã làm rất tốt rồi. Tin tưởng tôi, Kỷ Hân Hân sẽ cảm động vì anh." Kỷ Phồn Âm đứng dậy nói.
Lệ Tiêu Hành vẫn chau mày, có vẻ là không thể tiếp nhận được lời trấn an hời hợt này.
Thế là Kỷ Phồn Âm lại nói: "Đã học nhiều khóa học như vậy mà anh vẫn chưa tin vào năng lực của tôi sao?"
Lệ Tiêu Hành trầm mặc một chút, lần này có vẻ như là cuối cùng cũng đã tiếp nhận lời giải thích của cô, hơi gật đầu một cái: "Có vấn đề gì thì tôi sẽ liên lạc lại với cô."
Lệ Tiêu Hành một ngày trăm công ngàn việc, sau bữa ăn tối đương nhiên còn có công vụ phải xử lý, dù có tan việc cũng không giống Kỷ Phồn Âm. Cô đến căn phòng khách sạn năm sao mà Phạm trợ lý đã sớm đặt trước, chung phòng với Lệ Tiêu Hành, cũng đi xe của Lệ Tiêu Hành, nhưng ở đại sảnh lại tách ra với Lệ Tiêu Hành mỗi người đi một ngả.
Kỷ Phồn Âm mang vali tới chính là để ở trọn một đêm này.
Buổi tối vội vàng tiến đến sân bay, đi máy bay về nước rồi lại chạy về nhà rửa mặt, lúc nằm ngủ không biết đã mấy giờ, cũng không biết trên đường đã hao phí bao nhiêu thời gian, cô chỉ biết nhắm mắt liền đi ngủ, bắt đầu từ ngày mai sẽ dậy thật sớm, ăn bữa sáng ở khách sạn năm sao rồi lại đi đến sân bay.
Ngày mai sẽ phải đại chiến một trận với tên Tống Thì Ngộ ngu ngốc ý đồ chân đạp ba con thuyền nên trước tiên cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị chiến đấu.
Trong căn phòng mà Phạm trợ lý đặt cái gì cần có đều có, Kỷ Phồn Âm bước vào bên trong phòng, đang định gọi điện thoại lại hỏi Tống Thì Ngộ vừa mới gọi đến vì chuyện gì thì cuộc điện thoại xuyên quốc gia của Chương Ngưng đã vang lên trước, còn có giọng nói vô cùng lo lắng của cô ấy vọt vào.
"Bảo bối, cậu thành thật nói đi, có phải cậu bán mình cho Bạch gia làm con dâu của bọn họ hay không?" Chương Ngưng trầm giọng hỏi, "Có phải Mạnh tổng muốn dùng tiền để đưa cậu từ phòng làm việc của chúng ta đi hay không?"
“Hôm nay tớ gặp bà ấy, sao có thể bán mình được." Kỷ Phồn Âm buồn cười vứt bỏ giày cao gót trên chân thay bằng dép lê, lười biếng hỏi lại, "Bà ta đưa chi phiếu cho cậu ép cậu làm gì hay sao?"
Chương Ngưng cảm xúc kích động nói liên tục một đống thứ.
Kỷ Phồn Âm ở bên cạnh vừa đánh răng vừa nghe, khái quát một chút đoạn diễn thuyết siêu nhiêu nội dung của Chương Ngưng: Bạch phu nhân đúng là đã đưa chi phiếu.
Có lẽ cũng dùng một phương thức tỏ vẻ thành ý giống như vị tình phụ tài đại khí thô kia "Cô kiếm bao nhiêu, tôi sẽ bù cho cô thêm gấp đôi".
Nhưng mà Kỷ Phồn Âm cảm thấy cô thực sự có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch phu nhân giao cho.
Không phải Bạch phu nhân muốn con của bà ta không phải tiếp tục ngã vào trong tay bất kỳ một cô gái nào sao?
Kỳ thật rất đơn giản, cũng không cần ai đi lừa gạt tình cảm của Bạch Trú cả.
Chỉ cần tâm lý của Bạch Trú trở thành tâm lý của một người trưởng thành, thành thục lý trí, có được cái nhìn kiện toàn về tình yêu thì dù cho có đối mặt với tình yêu chân chính hay là tình yêu âm mưu thì cậu ta cũng sẽ không cắm đầu ngã xuống đến mức đầu rơi máu chảy.
―― chỉ cần cho cậu ta biết mình phải tôn trọng người ta trước thì mới mong được người ta tôn trọng, cho cậu ta biết cậu ta đã làm sai ở chỗ nào, vấn đề này chẳng phải sẽ được giải quyết hay sao.
Một đứa trẻ ngoan chỉ cần dạy nó cách dừng lại là được rồi, không cần thiết phải dạy nó thành một kẻ "Tôi không có hứng thú với đàn bà" giống như là Lệ Tiêu Hành.
Mà làm được những thứ này, chỉ cần cho thêm mấy miếng vá nho nhỏ lên trên kế hoạch ban đầu của Kỷ Phồn Âm mà thôi.
Kỷ Phồn Âm tỏ vẻ chuyện này thật là dễ dàng, mà tiền cũng kiếm được, nên cô thấy rất yên tâm và thoải mái.
Việc Bạch phu nhân đề ra trao đổi ích lợi kỳ thật có hai phần.
Phần thứ nhất là tập trung vào việc điều chỉnh cảm xúc dành cho tình yêu của Bạch Trú, phần thứ hai chính là phần mà lúc ấy Kỷ Phồn Âm khá là mong đợi, tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt tài sản nhà quyền thế, đồng thời là gián điệp hai mặt.
Bạch phu nhân tài đại khí thô, chẳng những cho Kỷ Phồn Âm trực tiếp nhận căn hộ của người tình phụ kia, còn hào phóng tỏ vẻ "Cô ta ra bao nhiêu, tôi cũng ra bấy nhiêu" .
Lập tức biến việc kiếm tiền của cô từ chỗ Bạch Trú nghiễm nhiên tăng lên gấp ba lần.
Lúc ấy Kỷ Phồn Âm vốn muốn khước từ một chút, định nói là "Như vậy không tốt đâu", nhưng Bạch phu nhân lại dùng khí thế "Đây đều là tiền " để đánh tan câu chối từ giả tạo kia của cô.
Với Bạch phu nhân mà nói, những thứ này có lẽ thật sự đều chỉ là tiền mà thôi.
Chờ Chương Ngưng nói xong, Kỷ Phồn Âm đã nằm rạp trên ghế sa lon xem tạp chí, cô bình tĩnh trấn an Chương Ngưng: "Cậu yên tâm, tớ không bán mình, chỉ trò chuyện vui vẻ với bà ấy vài câu mà thôi, bà ấy đột nhiên nhìn ra được chúng ta có tiềm năng rồi đầu tư cho chúng ta, đây là chuyện tốt."
"... Kỷ Phồn Âm, cậu biết cậu đang nói cái gì không?" Chương Ngưng tỉnh táo hỏi lại, "Trước tiên không đề cập tới việc cậu có thể gặp mặt bà ấy đến tận lần thứ hai, còn có thể trò chuyện vui vẻ với bà ấy, tớ chỉ muốn hỏi rốt cuộc vì sao hôm nay cậu lại gặp mặt bà ấy nữa?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, thần bí nói: "Cơ duyên xảo hợp."
Vị tình phụ kia của Bạch phụ chỉ sợ còn chưa ý thức được việc mình đã bị phản bội đâu.
Trong tay bỗng nhiên cầm được một đống nhược điểm của rất nhiều người khác nhau, Kỷ Phồn Âm bình thản lật tạp chí, mỉm cười đắc ý.
"Tớ biết cậu thông minh, nhưng cũng đừng để việc này ảnh hưởng đến chính mình." Chương Ngưng ở trong điện thoại, cuối cùng không yên tâm dặn dò một câu, "Chúng ta còn nhiều thời gian, tiền có thể chậm rãi kiếm, cũng không thiếu tiền."
Kỷ Phồn Âm đáp lại cô ấy rồi cúp máy, trước hết mở 【 Cám dỗ trở về nhà 】ra xem.
Quả nhiên, sau khi nhận được khoản đầu tư, thanh tiến độ của cô đã nhảy thêm hẳn một đoạn.
Có lẽ bởi vì Studio là ba người đầu tư chung, Kỷ Phồn Âm chỉ phân hơn một trăm triệu nên cũng không biết tính toán rõ ràng ra là bao nhiêu.
Nhưng nếu cộng vào căn hộ trước kia của tình phụ thì vừa tròn ba trăm triệu.
Thanh tiến độ trước kia là tám trăm triệu, vèo một cái nhảy qua mức 1 tỷ hai.
Bây giờ còn là lúc mà bộ phim của cô chưa được chiếu lên.
Kỷ Phồn Âm tính thử một cái, năm nay Studio đầu tư sáu bộ phim, ba trong số đó là sản phẩm đầu tư chính, sang năm hẳn mới đúng là một năm bội thu.
Năm nay vẫn chỉ là bước cơ bản của công việc, không cần phải gấp gáp.
Xem hết APP, Kỷ Phồn Âm rửa mặt lên giường, thiếu chút nữa quên trả lời điện thoại chuyện của Tống Thì Ngộ.
Đã đổi áo ngủ, nằm bẹp trên giường, cô nhìn điện thoại di động của mình, bắt đầu cảm thấy hơi lười.
Tống Thì Ngộ không tiếp tục gọi điện thoại tới, chắc chắn không phải chuyện gì gấp gáp.
Được, không quan tâm anh ta nữa.
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh tắt đèn nhắm mắt, chuẩn bị đến sáng mai đi ăn bữa sáng miễn phí tại một nhà hàng sang trọng.
...
Tống Thì Ngộ và cha mẹ cùng có mặt trong một bữa tiệc, là bữa tiệc kết hôn của con trai một người bạn của cha mẹ anh.
Bất luận là sự nghiệp hay là khuôn mặt thì "con nhà người ta" trong miệng người khác luôn là Tống Thì Ngộ.
Nhưng ở trường hợp này thì anh lại rơi xuống thế hạ phong.
―― Bởi vì Tống Thì Ngộ chưa lập gia đình.
Chẳng những chưa lập gia đình, mà còn không có bạn gái.
Tiệc cưới cũng là tiệc xã giao, qua ba lần rượu, mỗi bàn liền bắt đầu đi lại, Tống Thì Ngộ cũng không tránh được việc phải xã giao hai câu với trưởng bối, uống mấy ngụm rượu.
Mà tửu lượng của Tống Thì Ngộ kỳ thật cũng không tốt lắm.
Cha anh ta không uống, mẹ anh ta cũng chỉ có thể uống rượu vang, Tống Thì Ngộ dù có ma luyện thế nào thì tối đa cũng chỉ có thể đạt được đến trình độ tửu lượng hơn người bình thường một chút.
Mà rượu trong tiệc cưới này lại còn dùng rượu Ngũ Dịch.
Trưởng bối mới mời được ba đợt, Tống Thì Ngộ đã cảm thấy hoa mắt váng đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mẹ Tống đứng ở bên cạnh còn tràn đầy phấn khởi hỏi anh: "Sao đỏ mặt thế? Có phải cảm thấy cô bé vừa rồi không tệ hay không?"
Tống Thì Ngộ khoát khoát tay, giả bộ như không nghe rõ, lắc lắc đầu của mình, giả bộ như là đã quá say, không chống đỡ nổi nữa rồi.
Mẹ Tống lập tức tìm được cơ hội, kêu mấy người bạn cùng lứa tuổi cùng thế hệ với Tống Thì Ngộ tới, bảo bọn họ đỡ Tống Thì Ngộ sang bên phía người tuổi trẻ nói chuyện chơi đùa một chút.
Tống Thì Ngộ cảm thấy hai bên đều là Địa Ngục, nhưng anh vẫn lựa chọn sang cái chỗ sẽ không bị bức hôn kia.
Trong đám bạn, anh là người rất có uy vọng, bọn họ sẽ không làm gì được anh.
Mấy anh em họ đỡ Tống Thì Ngộ từ bàn trưởng bối đi ra, sau khi đi được khoảng mấy bàn, có người còn len lén hỏi: "Mọi người cảm thấy Tống Thì Ngộ thật sự say sao? Tôi nghĩ..."
Tống Thì Ngộ nắm tay lại rút khỏi bờ vai người kia, ôn tồn lễ độ cười một tiếng.
Chúng anh em hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cười hắc hắc, dưới tác dụng của cồn, cả một đám gan to bằng trời đẩy mạnh Tống Thì Ngộ một cái đến chỗ một cái bàn đầy những người trẻ tuổi.
Mấy người trẻ tuổi này rảnh đến mức không có chuyện gì làm nhưng lại bị cha mẹ không cho phép rời tiệc sớm đang chơi với nhau trò đại mạo hiểm.
Tống Thì Ngộ tay chân không biết để đâu, gần như bị mấy người bọn họ hợp lực ấn vào một cái ghế trống.
Sau đó có người hô to: "Tôi đem Tống Thì Ngộ tới rồi! Chơi lại một vòng mới đi vào!"
Tống Thì Ngộ: "..."
Người bên cạnh anh lập tức vội vàng giải thích quy tắc trò chơi: "Trong cái gạt tàn này có bốn mươi viên xúc xắc, anh nói một số bất kỳ, rung một cái, sau đó lựa viên xúc xắn có số mà anh vừa nói ra, sau đó thuận theo chiều kim đồng hồ truyền cho người kế tiếp. Nếu như không có một viên xúc xắc nào có số mà anh vừa nói thì anh sẽ phải tiếp nhận trừng phạt, nói thật hay là đại mạo hiểm."
Người này mồm mép tung bay nói xong, liền chuẩn bị một cái gạt tàn trực tiếp đưa cho người ngồi bên tay trái Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ lập tức chặn lại cái gạt tàn.
―― cả bàn này ngồi vây quanh có mười sáu người, càng về phía sau càng dễ bị phạt, rõ ràng là muốn cho anh cái cuối cùng, như vậy việc anh bị phạt cũng quá rõ ràng.
Tống Thì Ngộ kéo lỏng cà vạt, ôn hòa cười một tiếng: "Lần đầu tiên anh chơi, bắt đầu từ anh đi, nếu như tính sai quy tắc, các em còn có thể kịp thời nói cho anh biết."
Anh thuận miệng chọn ra một số: "Ba."
Sau đó lung lay cái gạt tàn thuốc hình dạng quái lạ không biết tìm được từ nơi nào.
Bốn mươi viên xúc xắc có khoảng tám viên có số "ba" chính diện hướng lên.
Tống Thì Ngộ lấy tám viên xúc xắc này ra rồi bỏ lên trên bàn, cái gạt tàn thuốc chuyển tay đưa cho người kế tiếp: "Chơi như vậy đúng không?"
Tất cả mọi người có chút không cam lòng, gật đầu nói đúng, tiếp tục tiến hành trò chơi.
Nhưng có khi mọi chuyện lại luôn trùng hợp như vậy.
Trên bàn, mười lăm người chơi khác đều hữu kinh vô hiểm vượt qua được thử thách xúc xắc, đến cả người vừa mới giảng giải quy tắc cho Tống Thì Ngộ cũng không ngoại lệ.
Người này thở dài một hơi, hô to "Âu thần phụ thể!", cuối cùng lấy viên số "Sáu" duy nhất đi.
Tiếp theo, đôi mắt anh ta chứa đầy sự tha thiết đưa cái gạt tàn thuốc chỉ còn lại sáu viên xúc xắc tới trước mặt Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ nhìn thoáng qua.
Tỉ lệ là một phần sáu.
"Một." Anh nói, cổ tay xinh đẹp bắt đầu lung lay cái gạt tàn thuốc.
Lập tức có người rướn cổ lên lớn tiếng tuyên bố đáp án: "―― là hai!"
Cả bàn lập tức sôi trào.
"Nói thật hay là đại mạo hiểm!"
"Tất nhiên đại mạo hiểm rồi! Lỡ như anh ấy không nói thật thì phải làm sao bây giờ!"
Có người trực tiếp đập một chồng thẻ trừng phạt tới trước mặt Tống Thì Ngộ: "Chọn một tờ đi!"
"Chọn một tờ! Chọn một tờ!" Mọi người ồn ào.
Tống Thì Ngộ cũng không có ý định quỵt nợ không nhận thua ở trước mặt bao người như thế, chỉ là men say dường như lại xông lên đầu anh mạnh hơn so với vừa rồi, anh ôm đầu, tùy ý rút ra một tờ từ trong đống thẻ bài, híp mắt nhìn nội dung phía trên.
"―― a a, là gọi điện thoại cho người mình thích để thổ lộ! ... Ài , chờ một chút, cái này không thú vị chút nào, mọi người đều biết là ai mà."
"Vậy cũng phải gọi, đây là quy tắc trò chơi!"
"Gọi gọi gọi, nhất định phải gọi, không gọi không phải người."
Tống Thì Ngộ bị mọi người buộc phải đưa di động ra, anh ấn mở danh bạ, kéo đến chỗ chữ "J", ngón tay không chút chần chờ chọn một cái tên.
Điện thoại lập tức vang lên tiếng tút tút.
Bên cạnh có người hô to: "Ấn sai ấn sai! Tên của Kỷ Hân Hân ở bên dưới mà!"
Tống Thì Ngộ bỗng nhiên giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái hơi say rượu, đang muốn cúp máy thì đã nhìn thấy đầu dây bên kia điện thoại từ chối không tiếp.
"Vậy nhất định phải gọi lại, vừa rồi anh bấm sai, không tính không tính ―― vừa nãy anh đã sai tên đúng không?"
Tống Thì Ngộ rủ mắt xuống không trả lời, anh không nói lời nào hồi lâu, sau đó mới nhấn xuống tên Kỷ Hân Hân.