Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 75

Ai mà không thích chơi game chứ?

Người nào không có tiền thì chơi những trò chơi nhỏ, chơi game điện thoại; người nào có nhiều tiền thì chơi game 3D, máy thực tế ảo; thậm chí mạt chược cũng có thể được coi như một loại trò chơi, đó cũng là một trò hoạt động giải trí mà nhân loại phát minh ra, nam nữ già trẻ đều có thể chơi được.

Người bình thường trong lúc làm việc chỉ dám liếc trộm Weibo một chút, còn Kỷ Phồn Âm trong lúc làm việc lại có thể công khai chơi game.

Nhất là khi Bạch Trú cẩn thận đưa ra một nguyện vọng là "chị có thể đừng chơi kém như vậy có được hay không", Kỷ Phồn Âm vì thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, ở trong phòng trò chơi ngược cậu ta đến mức mình đầy thương tích.

"Chị giỏi lắm, chị là nhất, em đây sợ lắm rồi, như vậy đã được chưa!" So cái gì cũng thua cái đó, Bạch Trú hùng hùng hổ hổ nhìn thời gian, "Một giờ rồi, đi ăn cơm."

Thật ra Kỷ Phồn Âm cũng có thể đoán được đại khái hôm nay Bạch Trú muốn làm cái gì.

Cậu ta muốn nhặt những ký ức ít đến thương cảm giữa hai người trước kia ra để soát lại một lần, giống như muốn bôi lên một sắc thái mới tinh cho những hồi ức kia.

Nếu như Kỷ Phồn Âm vẫn là "Kỷ Phồn Âm", nói không chừng cô còn có chút xúc động.

Đáng tiếc là, "Kỷ Phồn Âm" đã không còn ở đây.

Hơn nữa, nếu như Kỷ Phồn Âm không tới thì Bạch Trú cũng sẽ không thay đổi tình cảm như vậy.

Không thay đổi tình cảm thì cái vòng lặp này sẽ không có hồi kết.

Bữa trưa, hai người đi đến một nhà hàng, cũng nhằm mục đích kéo dài ký ức trong đầu "Kỷ Phồn Âm", nơi mà hai người đi chính là chỗ mà ngày đó đám người bọn họ đã đến sau khi chơi trò chơi xong.

Trong trí nhớ của "Kỷ Phồn Âm" , cô không hề động đũa, bởi vì ở giữa cái bàn lớn đó là một cái bệ pha lê xoay tròn, cô không tìm được thời cơ để đưa tay ra quay bàn, bởi vậy chỉ có thể ăn những món ăn trùng hợp xuất hiện ở trước mặt cô.

Bạch Trú cố gắng khơi gợi lại ký ức bằng cách mua một cái bàn lớn, nhưng chỉ có hai người dùng.

Kỷ Phồn Âm: "..."

Lúc trả tiền, Bạch Trú đứng ở quầy thu ngân mở túi tiền ra.

Người trẻ tuổi bây giờ có mấy người đi ra ngoài còn mang theo túi tiền chứ? Ai mà không có một cái điện thoại đi khắp thiên hạ, cần thiết thì chuyển khoản là được.

Bạch Trú xưa nay cũng không dùng đến túi tiền.

Hành vi kỳ quái này khiến cho Kỷ Phồn Âm phải nhìn cậu ta nhiều hơn một cái.

Sau đó cô phát hiện trong ví tiền Bạch Trú kẹp một bức ảnh chụp kích thước rất nhỏ.

... ảnh thẻ?

... cậu ta là nam sinh tiểu học à?

Dù cho Bạch Trú có hao tổn tâm cơ như thế nào để gợi lại hồi ức thì hồi ức giữa cậu ta và "Kỷ Phồn Âm" vẫn quá là ít.

Ít đến mức chỉ cần thời gian một ngày đã tái hiện lại xong hết.

Bữa tối diễn ra trong nhà hàng tiễn biệt Kỷ Hân Hân.

Kỳ thật đó mới là lần đầu tiên mà Kỷ Phồn Âm và Bạch Trú gặp mặt nhau.

Cô còn lấy lý do là Kỷ Hân Hân vô cùng ghét mùi khói ra để trêu đùa chàng trai trẻ tuổi lần đầu tiên gặp mặt này một trận.

Mà hình như hiện tại lý do này cũng chưa bị vạch trần.

Hành trình một ngày cuối cùng cũng kết thúc ở một quán cà phê.

Lúc Bạch Trú đưa ly cà phê mà nhân viên cửa hàng vừa làm xong cho Kỷ Phồn Âm thì chuông lớn quảng trường bên cạnh vừa vặn báo giờ, ung dung gõ chín lần.

Bạch Trú hỏi một câu nghe giống như thỉnh cầu: "... Có thể đi thêm một chỗ nữa hay không?"

"Tan việc rồi." Kỷ Phồn Âm vô tình cự tuyệt cậu ta, "Muốn trả thêm tiền làm thêm giờ không?"

Bạch Trú trầm mặc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Kỷ Phồn Âm có chút kinh ngạc.

Có một vài người tôn sùng tiền bạc, có một vài người thì lại ghét người phú quý, nhưng Bạch Trú không giống ai cả, cậu ta rất ghét tiền.

—— cho nên lúc tiêu tiền, tâm thái thường thường của cậu ta sẽ giống như là muốn đốt tiền cho hả giận.

Đi ra đi, lũ tiền đáng chết này. jpg

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạch Trú chần chờ trong chuyện trả tiền như vậy, vậy nói rõ nơi cậu ta muốn đi chắc chắn không phải chỉ đơn giản là "đi thêm một chỗ nữa".

"... Sắp đến sinh nhật tôi rồi." Bạch Trú đột nhiên nói.

"Tôi biết." Sinh nhật rau hẹ số một, sao mà có thể không nhớ được.

"Sinh nhật hai mươi mốt tuổi." Bạch Trú nhấn mạnh một lần.

"Tôi biết." Kỷ Phồn Âm cũng lặp lại.

Lúc ở Hi Lạp, cô đã hứa với Bạch Trú là vào ngày này sẽ cho lời tỏ tình của cậu ta một câu trả lời chắc chắn.

Bạch Trú hừ lạnh một tiếng: "Cô tốt nhất đừng quên."

Cậu ta dò xét nhìn Kỷ Phồn Âm một cái, không kiên nhẫn thúc giục: "Lên xe, nhanh lên."

"Tôi không về nhà." Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Tôi còn có việc, đi trước."

Bạch Trú vô thức ngăn cô lại: "Cô định đi đâu? Gặp mặt ai?"

Kỷ Phồn Âm gõ gõ mặt đồng hồ của mình, nhắc nhở Bạch Trú: "Thời gian cá nhân."

Cô bỏ Bạch Trú lại ở trong quán cà phê rồi liền rời đi.

—— thực ra cũng đúng là có việc thật, bởi vì Kỷ Phồn Âm phải mau chóng đi xem ngày đầu chiếu phim.

Ban đầu cô còn lo lắng là sẽ không kịp.

Nhưng bây giờ cách đoạn mở màn bộ phim còn tận hai mươi phút, cô còn có thể gọi một cuộc điện thoại báo cáo công việc.

À quên... hai cuộc.

Cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho tình phụ của cha Bạch, đại khái là báo cáo phí tổn và thời gian gặp mặt gần đây với Bạch Trú, cùng những thứ linh tinh khác.

Tình phụ phản hồi bằng giọng tương đối hài lòng: "Trong thời gian ăn tết, Bạch Trú căn bản không về nhà, một mình ở lại Hồ thành, cha cậu ta tức điên lên, nói với tôi rất nhiều thứ."

Trong giọng nói của bà ta mang theo một chút vui vẻ ưu việt.

Giống như là đang khoe khoang mình mới là tất cả của người đàn ông kia vậy.

Kỷ Phồn Âm nhướng mày: "Đó chính là biểu hiện đại biểu cho việc bà rất hài lòng với công việc của tôi?"

"Tôi cũng đã sớm nói, cô là một đứa trẻ thông minh, người thông minh chỉ cần đi đúng con đường thì sẽ làm rất tốt..." Tình phụ dừng một chút, lại hỏi, "Căn hộ mà tôi đưa cho cô, dường như đã bị cô chuyển tay bán mất?"

—— giám thị thật là chu toàn, người trong gia đình này chẳng lẽ đều có liên hệ với thám tử tư à?

"Quá lớn, tôi ở không quen." Kỷ Phồn Âm thẳng thắn nói.

"Cô còn nhỏ, không biết được sự thật này. Nhà ở phải càng lớn càng tốt." Tình phụ phì cười, "Nhưng mà đồ đã đưa cho cô rồi, cô muốn xử lý như thế nào cũng được. Năm nay Bạch Trú lên năm thứ ba đại học, cha cậu ta chắc chắn sẽ bảo cậu ta về nhà thực tập, chuẩn bị tiếp nhận công việc, chuyện giữ cậu ta ở lại Hồ thành liền giao cho cô, chăm gặp mặt cậu ta nhiều hơn nhé."

Kỷ Phồn Âm đồng ý, chờ đối phương thu dây xong lại cầm điện thoại lên, bấm vào một dãy số khác gọi cho Bạch phu nhân.

"Hồi ăn tết tôi cũng không trở về." Bạch phu nhân lạnh nhạt nói, "Nó ở cùng cô lúc đó à?"

"Cậu ta chỉ nói với tôi là chúc mừng năm mới."

Một lát sau, Bạch phu nhân mới nói: "Thật sao? Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa nhận được lời chúc mừng qua điện thoại nào của nó."

"Vậy bà có chúc mừng qua điện thoại cho cậu ấy bao giờ chưa?" Kỷ Phồn Âm hỏi.

"Không cần thiết." Bạch phu nhân lơ đễnh nói, "Tình hình gần đây tôi đã nắm rõ, thù lao sẽ chuyển đến cho cô vào ngày mai. Nghe nói em gái của cô mấy tháng này đau ở trong nước, cô nhớ chú ý một chút."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy Kỷ Hân Hân lúc này sẽ không rảnh để đi quản chuyện của Bạch Trú đâu.

Nhưng mà cái này không cần phải nói rõ với Bạch phu nhân làm gì.

Bạch phu nhân chủ động cúp điện thoại.

Hai cuộc điện thoại qua đi, thời gian cũng sắp đến, Kỷ Phồn Âm trực tiếp đi đến rạp chiếu phim mua vé.

Sau khi lấy được cái vé xem phim, Kỷ Phồn Âm nhìn thấy hai chiếc máy dán ảnh vô cùng quen thuộc, chính là nơi phát ra tấm hình trong ví tiền của Bạch Trú.

Cô không khỏi cúi đầu nhìn xuống tầng lầu bên dưới, từ nơi này còn có thể trông thấy non nửa biển hiệu của quán cà phê vừa nãy.

... Chỗ cuối cùng mà Bạch Trú nói là muốn tới, không phải là nơi này đấy chứ?

Kỷ Phồn Âm từng gặp rất nhiều người tự tìm đường chết, nhưng chưa từng thấy ai vừa muốn tự sát còn muốn giết người tru tâm như Bạch Trú.

Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm như thế?

Ngày thường không làm việc trái với lương tâm thì ngày sau sẽ không phải hối hận với việc làm và lời nói của mình, đạo lý đơn giản như vậy, nhưng trên đời có rất nhiều người lại không hiểu.

Kỷ Phồn Âm không quan tâm nữa, đi đến trước quầy ăn nhẹ: "Một phần ăn một mình, cảm ơn."

...

Trợ lý mới của Kỷ Phồn Âm làm việc rất ổn, sắp xếp hành trình của cô rất là ngay ngắn rõ ràng.

Dù là loại lịch trình khó mà cân đối và xung đột đến cỡ nào thì chỉ cần vài công phu và một cái điện thoại ở trong tay anh ta là có thể sắp đặt rất thỏa đáng.

Kỷ Phồn Âm còn có chút hoài nghi, có phải trước kia Thẩm Thích không phải là 996 mà là anh thư ký đặc trợ hay đi theo bên cạnh Lệ Tiêu Hành hay không.

Nghe nói đoàn đội phụ trợ phía sau Lệ Tiêu Hành còn chia ra làm mấy tổ, khoảng bốn mươi người.

Riêng cái đoàn đội này đã sở hữu số tiền lương nhiều hơn rất nhiều một công ty quy mô lớn.

"Mặt khác, ngài còn có một phong thư mời đến dự một lễ đính hôn." Thẩm Thích nói, "Đến từ Lệ Tiêu Hành tiên sinh và Kỷ Hân Hân tiểu thư, ngày đính hôn của bọn họ là ngày mười hai tháng ba."

"Lễ trồng cây." Kỷ Phồn Âm vô thức nói.

"Là ngày kỷ niệm Lệ Tiêu Hành tiên sinh và Kỷ Hân Hân tiểu thư gặp lại nhau." Thẩm Thích nghiêm túc uốn nắn cô.

Kỷ Phồn Âm: "..." Cô suy nghĩ thử một chút ý tứ trong lời nói của Thẩm Thích, "Làm sao anh biết?"

Đây là chuyện có lẽ chỉ có Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành mới biết thôi chứ?

Thẩm Thích nâng kính mắt lên: "Kỷ Hân Hân tiểu thư đã tuyên bố như thế."

"Ồ..." Kỷ Phồn Âm lại mất đi hứng thú.

Hiện tại Kỷ Hân Hân chăm chỉ khoe khoang như vậy, có lẽ là sau cuộc khủng hoảng suýt nữa thì mất hết tất cả kia, cô ta muốn thông qua hình thức ân ái để buộc mình và Lệ Tiêu Hành thêm chặt chẽ, vững chắc hơn một chút.

Nhưng cô ta càng nắm chặt, lấy được càng nhiều thì lại vùi lấp càng sâu, càng sẽ phải sợ hãi cái ngày mà chân tướng trở nên ngày càng rõ ràng đó đến.

Kỷ Phồn Âm cũng không có ý định thả cho Kỷ Hân Hân thống khoái nhanh như vậy.

Chí ít, cũng phải chờ đến khi hải vực của cô ta khô cạn, tôm cá đào vong, sau đó rút đi cây cỏ cứu mạng của cô ta, xem cô ta ứng đối làm sao với cái cục diện thân bại danh liệt, mất đi tất cả.

—— đây là kết cục mà Kỷ Phồn Âm an bài cho Kỷ Hân Hân.

"Cho nên, ngài muốn đến lễ đính hôn đó không?” Thẩm Thích hỏi.

"Không đi." Kỷ Phồn Âm không chút nghĩ ngợi nói, "Ngày đó tôi có chuyện khác..."

Cô dừng lại một chút.

Ngày mà Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân đính hôn là ngày mười hai tháng ba;

Mà ngày mười hai tháng ba đó đồng thời cũng là sinh nhật của Bạch Trú;

Ở buổi lễ đính hôn đó, ngoại trừ cha mẹ Kỷ gia, chắc chắn còn sẽ có rất nhiều con tôm cá cua lúc trước của Kỷ Hân Hân xuất hiện.

—— vậy buổi lễ này mặt ngoài là đính hôn, nhưng trên thực tế lại là một buổi kiểm tra nhân số.

"Tôi đi." Kỷ Phồn Âm không chút do dự đổi giọng, "Lễ đính hôn ngày đó là ưu tiên bậc nhất trong lịch trình của tôi, chuyện khác đều nhường hết cho nó."

Thẩm Thích nâng kính mắt lên, không chút do dự đáp lại: "Được rồi, đã ghi chép độ ưu tiên."

...

Bạch Trú ở nhà load đi load lại phần mềm nhỏ, chỉ chờ khi nào có lịch tháng ba là sẽ nhanh chóng đặt trước ngày sinh nhật của mình, tránh cho một ngày quan trọng như vậy lại bị một tên chết tiệt nào đó cướp đi mất.

Cậu ta còn nghĩ kỹ, một hơi đặt trước tận vài ngày, lần trước không phải đã đi Hi Lạp rồi sao? Lần này chuyển sang nơi khác, mang Kỷ Phồn Âm đi chơi.

Tóm lại, ký ức không đủ thì phải góp thêm thật nhiều cái mới để bù đắp.

Kỷ Phồn Âm đã nói là ngày đó sẽ cho cậu ta câu trả lời chắc chắn.

Mặc dù Kỷ Phồn Âm lúc nào cũng lừa gạt cậu ta, nhưng lời mà cô ấy chính miệng đáp ứng thì chắc là sẽ không đổi ý.

Lần trước, cô ấy có vẻ không ghét nhiệt độ không khí độ ẩm ở Santorini, lần này đi nơi nào đây nhỉ?

Luân Đôn lúc này có mưa không ta?

Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, hay là thay đổi một chút đi. Đi đảo Bali hay là Boracay đây? Liệu nơi đó có quá nóng hay không?

Bạch Trú gần như muốn mài nát cái điện thoại luôn rồi.

Cậu ta chuẩn bị chọn ba ngày cuối tuần mang Kỷ Phồn Âm đi chơi, thứ sáu đi thứ hai về.

Thứ bảy là mười hai tháng ba, đúng lúc là sinh nhật của cậu ta.

Thế là khi phần mềm nhỏ vừa mới cập nhật ra ngày mười một tháng ba dự định, Bạch Trú đã lập tức ra quyết định.

Qua hai mươi bốn giờ, phần mềm nhỏ chậm rãi xuất hiện ngày mười hai tháng ba, Bạch Trú mở ra nhìn, phát hiện ngày hôm đó từ xế chiều ba giờ đều là trạng thái màu xám không thể đặt trước.

Bạch Trú cắn răng nghiến lợi mua khoảng thời gian từ mười một giờ đến ba giờ.

Bình Luận (0)
Comment