Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 91

Nét mặt Bạch Trú có chút mê man, giống như là không biết rõ tại sao mẹ ruột của mình lại xuất hiện trong tình huống như vậy.

Kỳ thật Kỷ Phồn Âm vốn không có ý định ngả bài với Bạch Trú vào hôm nay.

Việc Bạch Chính Diệp đến, cô cũng không ngờ đến, nhưng Kỷ Phồn Âm chỉ tính là sẽ tùy tiện đuổi ông ta đi.

Nếu như Studio này chỉ là của một mình cô, nếu như Bạch Chính Diệp đồng ý ra giá cao, nói không chừng Kỷ Phồn Âm cũng sẽ đồng ý bán, kiếm cho 【 Cám dỗ trở về nhà 】mấy ngàn vạn hoặc là hơn trăm triệu thì cũng không tệ.

Nhưng phòng làm việc này không phải của một mình cô.

Chương Ngưng Hạ Thâm xuất công và xuất lực cho nơi này, bọn họ đâu có thiếu tiền?

Cho dù chỉ cân nhắc cho hai người bọn họ, Kỷ Phồn Âm cũng không thể nào tùy tiện dao động chỉ vì nhìn thấy Bạch Chính Diệp vung vẩy một vài đồng tiền trước mặt mình được.

Hơn nữa, nếu cô phải bán tháo cổ phần trong tay thì cũng chỉ có Chương Ngưng và Hạ Thâm là có quyền ưu tiên mua, với hai người kia cô chắc chắn không thể nào ra giá cao.

Vậy nên số tiền này kiếm được tuyệt không có lời.

Đương nhiên không thể nào bán.

Lúc Bạch phụ và thư ký rời đi, Kỷ Phồn Âm dự định sẽ tiếp tục qua loa một chút với Bạch Trú để cậu ta tiếp tục làm một thực tập sinh một ngày một trăm năm mươi tệ.

Nhưng Bạch phu nhân lại gọi tới đúng lúc như vậy, Bạch Chính Diệp vừa đi, điện thoại của Kỷ Phồn Âm liền vang lên, một thời cơ đến không chệch một ly, khiến cho cô không thể qua loa với Bạch Trú như dự định.

Trong điện thoại, Bạch phu nhân đã nói rõ ràng, lần này Bạch Chính Diệp đi công tác vốn là do bà ta sắp xếp cho ả tình phụ kia thổi gối đầu gió, thuận nước đẩy thuyền.

Kỷ Phồn Âm nghe thấy một nửa câu nói liền có thể hiểu được một nửa câu nói sau mà Bạch phu nhân chưa kịp nói là có ý gì.

―― điệu hổ ly sơn.

Bạch Chính Diệp đột nhiên có thời gian rảnh để đến đây, có lẽ cũng đều là do Bạch phu nhân sắp đặt trước.

Trên mặt đất đã đào một cái hố, chỉ chờ chính Bạch Chính Diệp nhảy vào là được.

Lần này Bạch Chính Diệp rời đi, đến lúc trở về, thứ nhìn thấy có lẽ chính là cảnh ả tình phụ đã bị Bạch phu nhân giáo huấn ngoan ngoãn.

Cũng không biết chờ đến khi Bạch Chính Diệp trở về, chính ông ta sẽ phải đối mặt với một kết cục đáng giận như thế nào.

Tình phụ mặc dù ngoan độc, nhưng nếu như không có Bạch Chính Diệp ở lại ủng hộ và làm chỗ dựa cho ả ta thì ả ta cũng không thể gây nên sóng gió gì.

Nói cho cùng, trên thế giới này, nếu như không có cặn bã nam vượt quá giới hạn thì lấy đâu ra nữ tiểu tam?

Bạch phu nhân xông thẳng lên cao điểm, nắm chắc thắng lợi trong tay, trực tiếp nói cho để Kỷ Phồn Âm hiểu rõ.

Kỷ Phồn Âm cũng lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của bà ta―― bên phía Bạch Trú cũng đã có thể kết thúc.

Trước kia, lúc mà Lệ Tiêu Hành đính hôn, Kỷ Phồn Âm đã muốn kết thúc mọi chuyện, nhưng Bạch phu nhân lại bảo cô đợi thêm một khoảng thời gian nữa, xem ra chính là vì muốn đào hố xử đẹp cả Bạch Chính Diệp và tình phụ.

Hiện tại mục tiêu đôi bên đều đã đạt được, việc hợp tác đương nhiên có thể kết thúc.

Trước khi tắt máy, Bạch phu nhân còn khen ngợi Kỷ Phồn Âm một câu, "đúng là nhạy bén" .

Kỷ Phồn Âm nhìn Bạch Trú trước mắt, thay Bạch phu nhân thở dài một hơi.

Nuôi con sai cách, cha mẹ vẫn phải chịu khổ.

"Mẹ tôi?" Bạch Trú cau mày, cậu ta nhìn chằm chằm Kỷ Phồn Âm, "... Cô có ý gì? Mẹ tôi liên hệ với cô? Lại là chuyện liên quan đến tiền sao?"

Kỷ Phồn Âm thật sự muốn trực tiếp nói với cậu ta một câu "Phải", nhưng lại cảm thấy, nếu nói thẳng như vậy thì Bạch Trú chắc chắn sẽ tìm Bạch phu nhân cãi lộn một trận. Bạch phu nhân cung cấp cho Studio này một khoản đầu tư lớn như vậy, nếu làm thế thì cứ như là lấy oán trả ơn vậy.

Thế là cô bèn kiên nhẫn giải thích cho Bạch Trú: "Bà ấy đã sớm biết chuyện tôi và cậu giao dịch với nhau, bà ấy chưa bao giờ phản đối. Tôi và bà ấy có qua có lại, thỉnh thoảng bà ấy sẽ hỏi tôi tình huống của cậu, chỉ vậy mà thôi."

"..." Bạch Trú trầm mặc, có vẻ là cũng hiểu được lý do vì sao mẹ ruột của mình làm ra loại chuyện như này.

"Hôm nay cậu không cần làm việc nữa, tôi cũng sẽ không thuê cậu nữa." Kỷ Phồn Âm lật văn kiện lên, "Tôi sẽ trả tiền lương ngày hôm qua cho cậu? Một ngày một trăm năm mươi."

Bạch Trú quật cường nhìn cô không nói một lời.

"Không chỉ là thực tập ở nơi này, " Kỷ Phồn Âm nhắm mắt làm ngơ với ánh mắt nóng như lửa đốt của cậu ta, cô bổ sung, "Tôi và cậu, tất cả đều đã kết thúc."

"Chỉ cần cô nói kết thúc là kết thúc? Nếu như tôi không đồng ý thì sao?" Bạch Trú trầm giọng hỏi.

Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm hỏi cậu ta: "Hôm qua cậu tới nói là muốn đến xin lỗi tôi. Vậy là cậu đã thực sự biết mình sai chưa?"

"... Tôi biết rồi."

Thấy Bạch Trú nhắm mắt lại, giống như là lại muốn đếm lại tội của mình, Kỷ Phồn Âm đưa tay ngăn cản cậu ta: "Không, nếu như cậu thật sự biết mình sai thì cậu cũng hẳn phải biết là mình không nên tiếp tục xuất hiện ở trước mặt tôi nữa ―― dù là một lần cũng không được. Không xuất hiện ở trước mặt tôi, chính là áy náy lớn nhất của cậu."

Giống như bị lời nói ngắn gọn đơn giản kia trực tiếp đâm bị thương, con ngươi Bạch Trú bỗng nhiên co rụt lại: "Nhưng tôi ―― "

"Dù cậu có biết sai rồi, nhưng cũng không ai quy định tôi nhất định phải tiếp nhận lời xin lỗi của cậu và tha thứ cho cậu.” Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng chuyển động ly cà phê, cô cười khẽ hỏi, "Chẳng lẽ vào lúc nói lời xin lỗi, cậu cảm thấy tất cả những chuyện này đều có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?"

"Tôi không!" Bạch Trú không tự giác nâng giọng lên phản bác, nói đến đây lại thấp xuống, cậu ta có chút buồn bực, "Tôi cảm thấy chỉ cần thời gian đủ lâu, cô kiểu gì cũng sẽ... hận tôi ít hơn trước kia một chút."

Giống như là vì không quen khi phải nói ra lời nói yếu thế như vậy, cậu ta lập tức khó chịu c.ắn môi dư.ới của mình một cái.

Kỷ Phồn Âm không trả lời, chỉ cười cười.

Bản thân cô đương nhiên không hận Bạch Trú.

Cô thậm chí không hận bất luận ai ở thế giới này.

Chính vì vậy, nếu Bạch Trú muốn được "Tha thứ" thì sẽ không bao giờ có được từ cô.

"Lúc trước nếu chính cậu đã đồng ý giao dịch thì hiện tại không nên hối hận." Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại ra, thao tác trên màn hình, "Vốn dĩ tôi với cậu cũng chỉ là người xa lạ, tôi nói không sai chứ?"

Cô mở phần mềm nhỏ đã một quãng thời gian không động đến, xóa đi quyền hạn của Bạch Trú: "Hẹn gặp lại, Bạch Trú."

Bạch Trú giống như là ý thức được cái gì, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, phát hiện mình không thể mở được cái phần mềm nhỏ thần bí kia được nữa.

Cậu ta cầm thật chặt điện thoại, lòng bàn tay và đốt ngón tay bị góc cạnh điện thoại cấn lên làm đau nhưng vẫn không buông ra.

Trong chớp nhoáng này, đau đớn trên thân thể mới đúng là lỗ hổng để cảm xúc ph.át ti.ết, khiến cậu ta có thể không mất lý trí ở trước mặt Kỷ Phồn Âm.

Buồn cười chính là, Bạch Trú đã thật sự biết mình sai.

Cũng chính bởi vì cậu ta biết mình sai, nên mới không tìm Kỷ Phồn Âm để phản bác hoặc nói bất kỳ lý do gì.

―― nếu như là cậu ta của lúc trước, chắc chắn có thể không nói đạo lý, há to mồm cãi nhau với Kỷ Phồn Âm.

Nhưng cậu ta của lúc trước, cũng sẽ không khổ sở tuyệt vọng vì bị Kỷ Phồn Âm tuyệt giao như vậy.

Không có một thì sẽ không có hai.

"... Nếu như về sau tôi biết sai, tôi sửa lại, cô có đồng ý..." Cậu ta cắn cắn đầu lưỡi của mình, "Cô có đồng ý tiếp nhận tôi trở thành bạn của cô không?"

Mười ngón tay Kỷ Phồn Âm giao lấy nhau, có hơi nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"Bạch Trú, cậu không muốn làm bạn của tôi." Cô trực tiếp vạch trần ý đồ của Bạch Trú, "Nhưng cậu cũng không thuộc phạm vi những người đàn ông mà tôi sẽ lựa chọn kết giao."

"..."

"Nếu như cậu muốn hỏi là về sau tôi có thể tha thứ cho cậu hay không, tôi sẽ nói là không." Kỷ Phồn Âm nói tiếp, "Cậu phải biết là thế giới này chưa chắc sẽ luôn di chuyển dựa theo suy nghĩ của cậu."

Bạch Trú á khẩu không trả lời được.

―― cậu vĩnh viễn không thể gò ép một người khác tha thứ cho cậu.

"Cậu có thể đi." Kỷ Phồn Âm nói xong lại hỏi một câu, "Tiền lương thực tập gửi cậu thế nào đây?"

Bạch Trú trầm mặc một chút.

Cậu ta quét mắt trên bàn Kỷ Phồn Âm một vòng, cuối cùng rút bừa một cái bút máy bình thường từ bên trong ống đựng bút của Kỷ Phồn Âm ra.

"Cái này là đủ rồi." Cậu ta khàn giọng nói xong, mang theo cái mũ bảo hiểm bị đập nát rời đi.

Lúc đó vừa vặn có một đám người đứng ở cửa chấm công, một người trong đó chính là Trần Vân Thịnh.

Bạch Trú dừng bước, liếc nhìn Trần Vân Thịnh: "Nói chuyện?"

Một đám người cũng đều ngừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ: "Các cậu có chuyện để nói với nhau từ lúc nào vậy?"

Trần Vân Thịnh lập tức nhìn về phía văn phòng Kỷ Phồn Âm, thấy cánh cửa kia đang mở, mới thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Trú, gật đầu một cái: "Đi."

Ở thang máy, một đám đồng nghiệp ngẫu nhiên gặp bọn họ lập tức quay lại nhìn bóng lưng của bọn họ, thuận miệng hàn huyên hai câu.

"Hai người bọn họ thật là cao."

"Lại còn đẹp trai nữa, có thể đi xuất đạo rồi."

"Không biết vì sao, lại khiến cho tôi nhớ tới cảnh phim đơn đấu trong bộ phim thần tượng nổi tiếng trước kia..."

Chỉ có một vị đam mê xe máy là đau thấu tim gan: "Cái mũ bảo hiểm của Bạch Trú sao lại thành ra như thế kia! Cái mũ bảo hiểm đó phải mấy chục vạn đó! ! Rốt cuộc là ai phung phí của trời như thế!"

Kỷ Phồn Âm từ trong văn phòng ra cũng trông thấy hai người trẻ tuổi một trước một sau đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, quyết định không quan tâm.

―― Bạch Trú đã hiểu chuyện hơn so với lúc trước, sẽ không đến mức ra tay đánh nhau ở chỗ này đâu.

Vừa vặn, Chương Ngưng gửi tin nhắn tới hỏi vụ của Bạch Chính Diệp như thế nào rồi, Kỷ Phồn Âm liền gọi điện thoại cho Chương Ngưng nói về chuyện ngày hôm nay.

"Bạch tiên sinh đúng là có tới, nhưng lại đụng phải Bạch Trú ở cửa ra vào, tớ và ông ta không nói chuyện với nhau, bởi vì ông ta đi nói chuyện riêng với con của mình rồi." Kỷ Phồn Âm tựa ở bên cạnh bàn làm việc, nói, "Tớ và thư ký của ông ta hàn huyên một hồi, anh ta đúng là muốn mua Studio này cho Bạch Trú luyện tập kinh doanh."

Chương Ngưng xì khẽ một tiếng: "Vậy ít nhất cũng phải chờ tớ gật đầu mới được chứ ―― sau đó thì sao? Cậu gọi điện thoại đến, nghĩa là ông ta cũng đã đi rồi đúng không? Ông ta nói gì với cậu?"

"Không nói gì cả." Kỷ Phồn Âm thờ ơ nói, "Nhìn có vẻ như mới bị con trai mình dạy dỗ."

Chương Ngưng giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Nói như vậy, chuyện Mạnh phu nhân đầu tư cho chúng ta..."

"Thư ký có biết đến, còn ông ta có lẽ không chú ý."

Chương Ngưng vui vẻ: "Xem ra sau này sẽ có trò hay để xem rồi. Sau đó thì sao? Bọn họ cứ như vậy rời đi à?"

"Tớ khai trừ Bạch Trú rồi." Kỷ Phồn Âm nói.

"Phụt ―― cậu khai trừ cậu ta rồi? Lý do gì?"

Kỷ Phồn Âm hỏi lại cô ấy: "Tớ khai trừ một thực tập sinh vừa mới tới một ngày thì cần gì lý do?"

"A ~" Tiếng kêu này của Chương Ngưng nghe có ý tứ sâu xa, "Cậu cũng biết là thanh niên cái tuổi này đều rất cố chấp, cậu xác định khai trừ xong là có thể xong việc?"

Kỷ Phồn Âm giương mắt nhìn ra phía ngoài.

Trần Vân Thịnh đã đẩy cửa trở về, Bạch Trú không ở bên cạnh cậu.

Trần Vân Thịnh thăm dò, phất phất tay về phía Kỷ Phồn Âm đang nhìn về phía cậu.

Kỷ Phồn Âm nhấc chén cà phê trong tay lên đáp lại.

Trên mặt Trần Vân Thịnh lộ ra nụ cười, đi về phía bộ phận của mình.

Lúc này Kỷ Phồn Âm mới bình tĩnh trả lời Chương Ngưng: "Tớ xác định Bạch Trú sẽ không quay trở về nữa."

Bạch Trú chỉ có hai con đường.

Cậu ta thừa nhận mình đã biết sai, sau đó thoải mái thoát khỏi cuộc sống của Kỷ Phồn Âm; hoặc là cậu ta sẽ tiếp tục quấn lấy cô, vậy đã nói rõ cậu ta căn bản không biết mình sai ở đâu.

"Khá là đáng tiếc." Chương Ngưng thở dài, "Không những ném đi hai nguồn đầu tư từ Bạch gia, mà còn mất đi người có vẻ ngoài đẹp như Bạch Trú nữa."

Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm, trong ngành này còn thiếu người đẹp hay sao?

Nhưng trong lòng cô kỳ thật cũng hơi cảm thấy đáng tiếc.

Dĩ nhiên không phải vì Bạch Trú có đẹp hay không.

Mà là vì mình đã mất đi cây rau hẹ ăn một được ba rồi.

Bình Luận (0)
Comment