Mẹ Kỷ có lẽ đã quên mình còn cầm điện thoại, nhìn thấy chuyện này bèn nhét điện thoại vào trong túi, vội vàng chạy lên khuyên can.
Kỷ Phồn Âm nghe một lát liền biết được đại khái tình huống đang xảy ra.
―― cha Kỷ mẹ Kỷ biết tầng lầu và số phòng của cô, cho nên vừa đi lên đã xông thẳng đến cửa phòng của cô gõ ầm ĩ, một cô gái ra mở cửa, cha Kỷ không nhìn mặt liền đưa tay ra tát một bạt tai.
Cô gái kia không phải là người yếu đuối, bị đánh xong, phản ứng đầu tiên không phải khóc, mà là trở tay nắm chặt cánh tay cha Kỷ xoay tròn rồi trả lại một bạt tai, đánh cho cha Kỷ trước giờ luôn kiêu ngạo hồ đồ cả người.
Sau đó, cha Kỷ còn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông to lớn cầm cái nồi, mặc tạp dề chạy ra, thấy trên mặt bạn gái là một cái dấu bàn tay, không nói hai lời bèn trả lại cho cha Kỷ hai quyền, bảo bạn gái nhanh báo cảnh bắt tên điên này.
Cha Kỷ leo lên lầu quá nhanh, bỗng nhiên bị ăn no đòn, lúc mẹ Kỷ chạy đến, ông ta đã không còn dám giận mắng phản kháng nữa mà đã bắt đầu cầu xin tha thứ.
Mẹ Kỷ há miệng run rẩy đi lên khuyên can, ấp ức nói ra chân tướng, nhưng người đàn ông to lớn kia không để ý đến bà ta: "Bà đi xa một chút, đừng tới đây! Ai biết các người có phải một nhóm tới cướp bóc hay là gạt người hay không!"
Mẹ Kỷ sợ vô cùng, lấy cái ví trong tay mình ra cho bọn họ nhìn: "Tôi, tôi có tầm mười mấy vạn, sao lại tới cướp bóc để làm gì!"
Cô gái trừng mắt nhìn bà ta một cái, rất khinh thường nói: "A, một ngàn vạn là có thể mua được cái túi Hermes rồi."
Kỷ Phồn Âm ở nhà nghe trong sự vui vẻ, dựa vào giọng nói nghe được phối hợp với hình ảnh ở trong đầu, vô cùng thưởng thức tác phong hung hãn của người đàn ông to lớn cùng bạn gái anh ta.
"Tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới các người nói chuyện với cảnh sát đi." Cô gái nói thẳng, "Cho dù các người nói thật, nhưng đi tìm con gái của mình mà vừa mở cửa đã trực tiếp tát như thế, đây chính là bạo lực gia đình? Các người cảm thấy thân là cha mẹ thì có quyền đánh con cái như vậy hay sao?"
Kỷ Phồn Âm gật đầu tán thành lời cô gái vừa nói: "Đúng đúng."
Sau đó có vẻ là cha Kỷ vẫn không an phận tiếp tục giằng co nên lại tiếp tục ăn đấm, Kỷ Phồn Âm lại mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng đấm đá cùng tiếng cha Kỷ gào lên đau đớn.
Tiếp đó chính là hàng xóm bên cạnh vì tò mò nên đi ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Cha Kỷ mẹ Kỷ lần này có thể nói là vô cùng mất mặt.
Kỷ Phồn Âm nghe được một nửa, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa rời khỏi nhóm dân cư ở chung cư trước kia, lập tức dùng cái ngón út còn chưa dính dầu ấn mở Wechat tìm được cái nhóm kia, bên trong quả nhiên đã có người nghe được tiếng ồn ào.
Cảnh sát tới rất nhanh, tách người đàn ông to lớn kia và cha Kỷ ra.
Cha Kỷ mẹ Kỷ đúng là cũng có chút quan hệ với cục cảnh sát, nhưng phân khu cảnh sát nhiều như vậy, mấy người tới vừa vặn lại không biết hai người bọn họ.
Cha Kỷ muốn dùng quan hệ để trốn: "Tôi biết Giang cục của mấy người..."
Cô gái báo cảnh sát đã trực tiếp giơ điện thoại lên nói: "Được, ông nói đi, tôi cũng muốn nghe một chút xem ông định lấy lãnh đạo nào ra để chống lưng, đến lúc đó tôi sẽ cho ông và người đó cùng nhau lên trên mạng, nhất định có người quen biết ông và vị Giang cục kia?"
Cha Kỷ không dám nói.
Cảnh sát cũng dùng thái độ giải quyết việc chung hỏi thăm về chuyện gì xảy ra.
Cha Kỷ hừ một tiếng, kiên cường không nói lời nào, mẹ Kỷ lắp bắp muốn nói lý do, nhưng khí thế của bà ta đã bị cô bé đối diện kia ép xuống, không còn cảm giác tồn tại.
Cô gái vượt lên trước nói rõ tình huống phía bên mình cho cảnh sát, còn giơ cái mặt bị in một dấu bàn tay ra: "Tôi vừa mở cửa, ông ta không nói một tiếng nào đã đánh tôi trước, tôi đã tự chụp ảnh lại rồi, trong hành lang cũng có camera, đây đều là chứng cứ!"
Mẹ Kỷ: "Cái đó là vì không cẩn thận nhận lầm người, không phải cố ý đánh cô... !"
"Đánh cũng là đánh, sao còn dám nói như vậy?"
Trong nhóm dân cư đã có người bắt đầu gửi ảnh chụp, hiển nhiên là người sống ở gần đó.
Kỷ Phồn Âm ấn mở ảnh lên nhìn, bị bộ dáng chật vật của cha Kỷ mẹ Kỷ bên trọng chọc cười.
Sau khi cười xong, cô liền nghe thấy tiếng cảnh sát ở bên kia hòa giải, trong lúc đó cô mở wechat gửi mấy tấm ảnh chụp hiện trường cho Kỷ Hân Hân.
―― rất là thuận lợi gửi qua, Kỷ Hân Hân còn chưa cho cô vào danh sách đen.
Bây giờ vẫn chưa tới giờ ngủ của Kỷ Hân Hân, chắc là cô ta có thể trông thấy?
Nhưng mà Kỷ Hân Hân chưa trả lời.
Không biết qua bao lâu, cha Kỷ mẹ Kỷ đều không nói, mẹ Kỷ dường như đã phát hiện điện thoại di động của mình chưa tắt, bà ta yên lặng cúp điện thoại.
Kỷ Phồn Âm cũng đã xem đủ phần diễn, cô chậm rãi đọc phần nói chuyện trong nhóm để theo dõi diễn biến phía sau.
Người đàn ông to lớn kia đã xuất hiện ở trong nhóm, anh ta nói lời xin lỗi đến mọi người vì âm thanh huyên náo quá lớn, còn nói đã đi đến cục cảnh sát khai báo, chụp một bức ảnh chụp ở trong sở cảnh sát.
Kỷ Phồn Âm nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của cha Kỷ mẹ Kỷ sóng vai ngồi cùng nhau trong tấm ảnh bị cảnh sát tra hỏi, cảm thấy còn vui hơn trước đó, bèn gửi tiếp cho Kỷ Hân Hân.
Nhưng mà cô chỉ có ý nói cho một mình Kỷ Hân Hân, không ngờ ngày hôm sau chuyện này lại nổi tiếng ầm ĩ ở trên mạng.
―― cô gái bị cha Kỷ đánh vì giận đã trực tiếp gửi ảnh chụp và tất tần tật mọi chuyện đã xảy ra lên trên mạng, vốn chỉ muốn bày tỏ bức xúc rằng không ngờ trên đời lại có một người cha cường hoành bá đạo cặn bã như thế, nhưng ảnh chụp chật vật của cha Kỷ mẹ Kỷ vẫn bị tuồn ra.
Đến ngày thứ ba thì mọi chuyện đã truyền đến lỗ tai của chuyên gia buôn chuyện Chương Ngưng.
Chương Ngưng lập tức dành ra một chút thời gian rảnh trong lúc bận rộn hỏi Kỷ Phồn Âm: "Bọn họ quả nhiên đã đi tìm cậu? Chuyện gì xảy ra thế?"
"Họ đến địa chỉ trước kia của tớ, bọn họ không biết tớ đã dọn nhà." Kỷ Phồn Âm nói lại mọi chuyện cho Chương Ngưng nghe.
"Ảnh chụp kia cũng đã lan truyền trong giới, ngay cả cha của tớ cũng nghe nói đến." Chương Ngưng hết sức vui mừng, "Lúc này hai người bọn họ chắc chắn vô cùng mất mặt ―― cậu cũng biết cha mẹ cậu sĩ diện đến cỡ nào rồi đấy."
Kỷ Phồn Âm dương dương lông mày: "Truyền rộng đến vậy cơ à?" Người mà từ trước đến nay luôn giả làm người giàu có, giao lưu với giới thượng lưu như cha Kỷ chắc là sắp ói ra máu rồi.
"Chẳng những như vậy, còn có một công hiệu khác." Chương Ngưng thần bí chớp chớp mắt, "Người mà có thể sẽ cho ông ta mượn một khoản tiền, bởi vì chuyện này, vốn còn đang do dự đã lập tức thu tay về rồi."
"Vậy ông ta sắp đóng cửa công ty rồi à?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
"Hẳn là vậy." Chương Ngưng nghĩ nghĩ, còn nói, "Nhưng mà nhà của cậu hình như cũng khá lớn? Bán đi có khi còn có chút tiền quay vòng."
Kỷ Phồn Âm nhớ lại hình ảnh cha Kỷ mẹ Kỷ coi cái nhà kia như là bảo bối, nhíu mày không cho ý kiến.
Một thứ quan trọng như vậy, cho dù có phải bán đi thì cũng phải là đến khi cùng đường bí lối.
...
Bên kia, cha Kỷ mẹ Kỷ chán nản ở bên trong cục cảnh sát khai báo, sau đó đi một chuyến đến bệnh viện xem xét thương thế.
Chữa thương hai ngày, cha Kỷ mới biết được khoản tiền mình định mượn để quay vòng đã bị từ chối.
Nguyên nhân là do tấm ảnh chụp ông ta bị đưa vào cục cảnh sát vì tội đánh người.
Cũng may mà công ty của ông ta không bị đưa ra thị trường, nếu không mấy bức ảnh này phát tán ra, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh.
Cha Kỷ giận đến mức thiếu chút nữa phụt máu, cũng may là nhịn được, lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Hân Hân bảo cô ta đòi tiền Lệ Tiêu Hành.
Liên tiếp gọi tới cuộc gọi thứ ba, Kỷ Hân Hân mới nhận.
Giọng nói của cô ta vô cùng mỏi mệt: "Cha, có chuyện gì vậy?"
Cha Kỷ không chú ý được điểm dị thường trong giọng nói của cô ta, nhíu chặt lông mày nói tình hình tài chính căng thẳng của mình: "Cha biết hiện tại thân thể Lệ tiên sinh không khỏe, nhưng chỉ cần anh ta gật đầu, chuyện còn lại sẽ có phụ tá của anh ta xử lý, con chỉ cần nói với anh ta một tiếng, tiền căn bản không phải vấn đề."
"Cha, Tiêu Hành bị bệnh rất nghiêm trọng, bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện đó." Kỷ Hân Hân nhẹ giọng khuyên ông ta, "Đợi thêm một quãng thời gian nữa, đợi tình huống của anh ấy tốt hơn một chút, con sẽ nghĩ biện pháp nói với anh ấy."
"Nếu như chờ được thì cha còn phải tìm con làm gì? Lần trước gọi điện thoại cho con, không phải con cũng nói thế rồi sao?" Cha Kỷ tức giận nói, "Cha còn khen với chị của con, nói con mới đúng là đứa con gái hữu dụng trong nhà, nói qua nói lại cả buổi con vẫn giống như nó, đã bắt đầu học cách từ chối gia đình rồi đúng không!"
"..." Kỷ Hân Hân trầm mặc một hồi, vẫn ôn nhu nói, "Cha, hiện tại thật sự không được, phần lớn thời gian Tiêu Hành đều dùng thuốc an thần để ngủ, anh ấy không nghe được con nói chuyện."
Cha Kỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Sớm biết cái tên thọt kia đã định trước là không qua khỏi thì đã không để con gả cho nó rồi! Nếu con gả cho Tiểu Tống thì tốt biết bao nhiêu! Tiểu Tống trước kia giúp nhà chúng ta chưa từng nói một câu, muốn bao nhiêu tiền sẽ cho bấy nhiêu!"
"..."
Điện thoại đang mở loa ngoài, mẹ Kỷ nhỏ giọng đề nghị: "Hân Hân, không phải con cũng quen biết rất nhiều người khác sao? Có người nào có thể giúp đỡ hay không? Mẹ nhớ có một cậu bé rất trẻ trung họ Bạch, không phải con nói cậu bé đó cũng có lai lịch rất lớn sao? Cậu ấy thế nào?"
"Bạch Trú về Yến đô rồi." Kỷ Hân Hân lạnh nhạt nói, "Thực sự không được thì bán tạm căn nhà để quay vòng đi, chờ đến khi có tiền, có thể mua căn nhà lớn hơn mà."
"Con nói cái gì? ! Con bảo cha bán nhà?" Cha Kỷ nổi trận lôi đình, "Con biết việc này truyền đi thì người khác sẽ ý kiến gì về cha hay không!"
"Vậy nếu như công ty cha đóng cửa, người khác sẽ nhìn cha thế nào?" Kỷ Hân Hân hỏi lại.
Đúng là không có gì phản bác.
Cha Kỷ không biết nói gì, ông ta giận đến mức vỗ cái bàn, phát ra tiếng ầm vang: "Tao nuôi hai đứa con gái, nhưng vào thời khắc mấu chốt cả hai đều không có tác dụng gì! Tao tận tụy nhiều năm như vậy, mà bọn mày cũng không giúp được một tay!"
Kỷ Hân Hân hít sâu một hơi, cô ta hô to lên một tiếng: "Đủ rồi!"
Không biết nên nói là thét lên hay là gào lên, lập tức khiến tay cha Kỷ ngừng lại.
"Công ty có bao nhiêu lần thiếu chút nữa đóng cửa, đều là tôi tìm người đến giúp hai người?" Giọng nói Kỷ Hân Hân phẫn nộ đến mức run lên nhè nhẹ, "Lần này là tôi gặp phải phiền toái, hai người chẳng những không giúp tôi, còn luôn bức bách tôi, trong đầu hai người, người quan trọng nhất vĩnh viễn là chính bản thân hai người! Tôi lấy lòng hai người nhiều năm như vậy, nhưng xưa nay hai người không bao giờ đặt tôi ở vị trí thứ nhất trong lòng hai người!"
Cha Kỷ á khẩu không trả lời được, phẫn nộ đến mức thái dương nhảy ra gân xanh.
"Còn lần này, có thể đổi lại là hai người tới làm hậu thuẫn cho tôi được hay không? Có thể để cho tôi không phải lo lắng xử lý chuyện của chính tôi hay không?" Kỷ Hân Hân khàn cả giọng, "Tôi chỉ đính hôn với anh ấy, nói không chừng còn không được cưới, tôi hiện tại sứt đầu mẻ trán như nào hai người có biết không? Không, hai người chỉ để ý đến cái công ty nhỏ của mình có phá sản hay không thôi, hai người căn bản không quan tâm con gái của hai người hiện tại phải sống như nào, đối mặt với khó khăn gì! Hai người chính là loại cha mẹ rác rưởi, tôi nên sớm nhìn thấy rõ bản mặt của hai người!"
Cô ta nói xong, không đợi cha Kỷ mẹ Kỷ đáp lại liền đập điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu ở trong toilet bệnh viện, khắc chế sự cuồng nộ và đố kị giống như một con quái thú đang chạy nhảy bốn phía trong lồng ng.ực.
Ảnh chụp mà Kỷ Phồn Âm gửi tới, Kỷ Hân Hân đương nhiên đều thấy được.
Bọn họ đi tìm Kỷ Phồn Âm cầu cứu? Bọn họ đã quên trước kia từng đối đãi với Kỷ Phồn Âm thế nào rồi sao?
Người có thể cứu bọn họ, người bọn họ nên yêu, rõ ràng chỉ có mình...
"... Quấy rầy rồi." Giọng nói Phạm trợ lý vang lên ở phía sau Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân ngẩng đầu một cái, từ trong gương trông thấy Phạm trợ lý đứng bên ngoài toilet.
"Tiên sinh đã tỉnh, ngài ấy bảo cô đi vào." Phạm trợ lý nói.
Một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho sắc mặt Kỷ Hân Hân trắng nhợt.
"Tôi không diễn được cô ấy." Cô ta thì thào nói.
"Đúng, " Phạm trợ lý vô tình biểu thị ra sự tán thành trong câu nói này, "Nhưng ngài ấy cũng không cần cô diễn cô ấy, chỉ cần dựa theo chỉ lệnh của tiên sinh mà làm là được rồi."
"..." Mười ngón tay Kỷ Hân Hân nắm chặt vào bồn rửa tay đá cẩm thạch, cô ta đột nhiên hỏi, "Cái anh ấy cần chính là bác sĩ tâm lý, anh không hiểu sao?"
Phạm trợ lý an tĩnh nhìn cô ta hai giây, nói: "Đúng. Nhưng không ai có thể ép buộc tiên sinh tiếp nhận trị liệu. Nếu như cô có thể nghĩ được biện pháp khuyên ngài ấy đi tiếp thu trị liệu, hoặc là tìm được người có thể thuyết phục ngài ấy, tôi cũng hai tay tán thành."
Kỷ Hân Hân cúi đầu che khuất vẻ mặt của mình, cô ta cười lạnh trong lòng: "Anh muốn tôi đi tìm Kỷ Phồn Âm, cúi đầu trước Kỷ Phồn Âm?"
"Không, tôi chỉ tới nói cho cô biết, tiên sinh bảo cô đi vào." Phạm trợ lý nói.
Kỷ Hân Hân cắn chặt bờ môi, trong đầu lặng lẽ hiện lên một suy nghĩ điên cuồng.
Nếu như cô nói chuyện "Kỷ Phồn Âm" thực sự đã chết cho Lệ Tiêu Hành nghe, có phải sẽ có thể hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của người đàn ông này hay không?