Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 160


Note: [(thông tin thêm)].

Xưng hô mẫu thân, phụ thân đổi thành cha, mẹ nha mọi người.

- --
Người Vương gia?!
Nhìn bốn người Vương gia đang đứng trước mặt thì Đế Nguyên Quân không giấu được mà nở một nụ cười lạnh.

Nụ cười đó tưởng chừng như là một điệu cười bình thường nhưng Hứa Tiểu Kiều đứng ở bên cạnh thì đột nhiên cảm nhận toàn thân trở nên ớn lạnh.

Cô liếc mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân thì bị giật mình một cái.

Đế Nguyên Quân trong mắt Hứa Tiểu Kiều lúc này giống như một thứ ma quỷ nào đó trông cực kỳ đáng sợ với nụ cười kỳ dị đến rợn người và hai mắt hắn trừng lớn đang nhìn chằm chằm bốn người kia bằng một ánh mắt ẩn chứa một lượng lớn sát ý khiến người khác kinh hãi vạn phần.

[Bốn người Vương gia lần lượt là Vương Phách Ảnh, là con trai của đại trưởng lão.

Tiếp đến là Vương Bá Hùng, là con trai thứ hai của đại trưởng lão, Vương Triều Dương là con trai của tam trưởng lão và cuối cùng là Vương Thu Thiến, ái nữ tứ trưởng lão.

Thực lực của họ đều đạt đến cảnh giới đều là Ngưng Hải cảnh tầng bốn và là lớp đệ tử tinh anh của Vương gia].

Bốn người của Vương gia nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Đế Nguyên Quân thì cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trong mắt họ, ánh mắt và nụ cười của hắn quá đáng sợ nhưng đó chỉ là trong vô thức họ cảm nhận được.

Còn bên ngoài thì họ nhìn Đế Nguyên Quân không khác gì một tên tiểu bạch kiểm trông anh tuấn mà không có chút thực lực nào cả.

Lúc này, Vương Phách Ánh liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt chán ghét nói.

“Tên tiểu bạch kiểm, ngươi có tin là ta giết ngươi bây giờ không?”.

“Nhân lúc tâm tình của ta vẫn còn tốt, ngươi tốt nhất đừng làm điều gì khiến ta phật lòng.

Nếu không thì hậu quả mà ngươi đón nhận sẽ rất kinh khủng”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân thu liễm ánh mắt rồi ra vẻ nhún nhường nói.

“Thì ra là bốn vị nam thanh nữ tú của Vương gia.

Lần đầu gặp mặt, hân hạnh… hân hạnh”.

Nhìn biểu cảm và giọng nói Đế Nguyên Quân đột ngột thay đổi thành giọng điệu nịnh hót khiến những người xung quanh nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.

Đó là ánh mắt của sự khinh thường!
Nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến những ánh mắt của những kẻ khác mà chỉ chú ý đến bốn người đang đứng ở trước mặt.

Ánh mắt Đế Nguyên Quân nhã nhặn, hòa nhã nhìn họ giống như tỏ vẻ không tìm đến để gây chuyện.

Trái lại, cả bốn người họ không nhìn Đế Nguyên Quân mà quay qua nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi cười lớn một tiếng rồi lên tiếng châm chọc.

“Hahaha… Đúng là đứa con hoang.

Ta không ngờ ánh mắt nhìn người của ngươi đạt đến mức độ này.

Ta còn tưởng ngươi dẫn người đến để tạo sức ép về phía bọn ta nhưng không ngờ, cái tên này chính là kẻ gió chiều nào thì theo chiều đó”.

“Đúng là buồn cười”.

“Cũng đúng mà thôi”.

Vương Thu Thiền đưa tay lên che miệng cười thầm một tiếng, sau đó ánh mắt cô liếc nhìn Hứa Tiểu Kiều, nói.

“Ánh mắt của ngươi cùng mẹ ngươi quả giống như nhau?”.

“Ta nhớ lúc mẹ ngươi vừa đến Vương gia thì nhận định gia chủ là người đi đến cuối đời.

Nhưng thật sự không ngờ, thiên kiêu Hứa gia một thời lại bị chính gia chủ một tay đuổi đi.

Sau này thì bị gia chủ giết chết?”.


“Đúng là mẹ nào con nấy, thật khiến người ta ngưỡng mộ?”.

“Thu Thiền tỷ nói không sai, lúc đó ta còn quá nhỏ nên không biết chuyện nhưng cha ta đã từng kể lại”.

Vương Triều Dương cười lạnh một tiếng nói.

“Ta không quá bất ngờ nhưng đó lại là một câu chuyện gây cười”.

“Thấy ba người cười nói vui vẻ mà ta không tham gia thì không vui cho lắm”.

Vương Bá Hùng bước lên trước một bước nói.

“Mặc dù ngươi là đứa con hoang nhưng ta công nhận ngươi có dòng máu cao quý của Vương gia ta nhưng bây giờ lại bị nhiễm bởi dòng máu của Hứa gia rẻ mạt”.

“Mẹ ngươi chính là sát tinh đã tiêu diệt Hứa gia, còn ngươi chính là kẻ đáng khinh vì mang dòng máu thấp kém đó?”.

“...”.

Bị bọn chúng buông lời khinh bỉ và sỉ nhục trước rất nhiều người mà Hứa Tiểu Kiều không để ý vì cô lần này đến đây còn có chuyện khác cần phải làm.

Nhưng điều khiến Hứa Tiểu Kiều thực sự tức giận là bọn chúng dám buông lời sỉ nhục mẹ.

Lúc này, Hứa Tiểu Kiều gần như không kiềm chế được cơn giận trong người nữa mà bước lên một bước, ánh mắt cô nhìn chúng bằng ánh mắt căm phẫn, thốt ra.

“Các ngươi…”.

Nhìn Hứa Tiểu Kiều bị cơn giận khống chế, Đế Nguyên Quân lúc này mới tiến lên đứng chặn trước mặt rồi chen lời.

“Thiên Đạo có mắt, sỉ nhục người đã khuất, chuyện này không hay đâu? Đừng để lời nói, hành động nhất thời ảnh hưởng đến con đường sau này?”.

“Trời tạo nghiệt có thể dung, nhưng người tạo nghiệt là trời tru đất diệt”.

Nhìn dáng vẻ đạo mạo cùng nụ cười nhẹ trên gương mặt Đế Nguyên Quân khiến họ phải nhíu mày.

Thấy đám đông lúc này bắt đầu chỉ tay và nói thầm ở sau lưng khiến cả bốn người cảm thấy không được thoải mái nên Vương Phách Ảnh mới hừ lạnh một tiếng, nói.

“Hừ, chuyện này không dừng ở đây đâu?”.

Sau đó hắn lạnh nhạt nhìn qua Hứa Tiểu Kiều rồi nở một nụ cười khinh thường nói.

“Để hai người này vào đi, ta muốn nhìn xem.

Ngươi có thể làm được gì?”.

Kế tiếp, cả bốn người cùng nhau đi ra khỏi thành.

Nhưng trước khi đi, Vương Thu Thiều đứng lại ở bên cạnh Hứa Tiếu Kiều rồi ghé sát lại gần nói nhỏ.

“Dựa vào chút thực lực của ngươi mà muốn đưa mẹ ngươi đi? Đúng là mơ tưởng?”.

Hứa Tiểu Kiều ánh mắt căm phẫn nhìn bước chân bốn người kia rời đi mà kiếm chế cơn giận ở trong người.

Nếu như không có chuyện cần phải làm thì cô rất muốn trực tiếp bóp chết chúng cho hả giận.

Nhìn Hứa Tiểu Kiều đang run lên vì tức giận và cô cắn chặt răng nắm chặt tay đến mức khiến huyết dịch chảy ra thì Đế Nguyên Quân lúc này mới lên tiếng.

“Tức giận là đúng nhưng ngươi bây giờ không cần phải làm thế.

Bởi vì tức giận trước người sắp chết là không đáng?”.

“Đi vào thôi”.

Buổi tối hôm đó!
Đế Nguyên Quân đáng nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm nhận được mười luồng khí tức Ngưng Hải cảnh đang tiến lại gần thì trừng lớn một cái.

Từ trong ánh mắt bùng phát lên một cỗ khí tức tinh thần lực khủng bố bao trùm toàn bộ tửu điếm rồi khẽ quát một tiếng.

“Lăn”.

Nhìn cử chỉ Đế Nguyên Quân trông rất bình thường nhưng mười tên theo dõi ở bên ngoài thì cảm nhận được toàn bộ khu vực giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm lấy họ và tiếng quát làm kinh động cả khu vực xung quanh khiến họ sợ đến phát run lên.


“Tinh thần lực hóa nhãn lực? Kinh động âm ba?”.

“Đáng chết, ở trong tửu điếm còn có cường giả mà Vương gia không biết?”.

“Xem như đứa con hoang kia may mắn, chúng ta đi”.

“Quay về báo lại chuyện này cho gia chủ.

Đi…”.

“...”.

Một lúc sau!
Tại sảnh lớn Vương gia!
“Các vị, ngày mai sẽ có một vị khách quý là trưởng lão nội môn đến từ Thanh Sương môn.

Theo như ta được biết thì vị trưởng lão này sẽ đến Vương gia ta với mục đích là tuyển chọn đệ tử”.

Vương Bạch Ngạn ngồi ở trên chiếc ghế cao nhất Vương gia nói.

“Ta rất mong là trong đám thiêu kiêu gia tộc sẽ có một người lọt vào mắt xanh của người đó?”.

Ngồi ở phía bên dưới, có một vị trưởng lão phá lên cười lớn một tiếng, nói.

“Hahaha… Gia chủ, chuyện này ngươi cần gì phải lo nghĩ? Trong đám thiên kiêu gia tộc thì chỉ có ái nữ của ngươi là có khả năng nhất”.

“Mười lăm tuổi đã tu luyện đến Ngưng Hải cảnh tầng thứ tư.

Tuy được gia tộc bồi dưỡng hết sức nhưng nếu như không có thiên phú thì sao gặt hại được thành quả như bây giờ?”.

“Nay lại có vận may đến với Vương gia ta là một điều rất đáng mừng.

Ái nữ của ngươi có thể bái một vị trưởng lão Thanh Sương môn thì tương lai sẽ còn rộng mở.

Ta còn ngấp nghé nhìn thấy tương lai của Vương gia sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều”.

“Từ trưởng lão?”.

Ngồi ở phía đối diện, một vị trưởng lão khác lên tiếng.

“Ngươi có cần phải nói quá lên như vậy hay không? Chuyện người đó đến đây cũng chính là phúc phận của Vương gia ta chứ không phải là của một ai hết”.

“Tuy ái nữ của gia chủ có thiên phú nổi bật nhất nhưng ta không đồng ý với việc đề cử một người.

Đây chính là phúc phạn của Vương gia nên tất cả đệ tử đều sẽ có cơ hội nắm bắt được cơ duyên to lớn này”.

“Tam trưởng lão nói không sai”.

Ngồi ở dưới vị trí gia chủ, một vị lão giả khác lên tiếng.

“Đây là cơ duyên của Vương gia ta nên không có ai được phép tước đoạt nó một mình.

Chuyện này chính là chuyện quan trọng của Vương gia nên ta không cho phép có bất cứ sai sót nào cả”.

“Cho dù là gia chủ cũng không được?”.

“...”.

Vương Bạch Ngạn đưa mắt nhìn về phía lão giả lộ ra vẻ mặt đầy ngưng trọng nói.

“Nếu thái thượng trưởng lão đã nói như vậy thì ta cũng không có ý kiến gì khác? Nhân tiện ta cũng có chuyện muốn nói, ái nữ nhà ta tuy có thiên phú nhưng thực lực của những người khác cũng không quá tệ”.

“Nên ta muốn đây là một cuộc cạnh tranh công bằng, ta không cho phép ai nhúng tay vào.


Cho dù là thái thượng trưởng lão cũng không được?”.

Lời nói của Vương Bạch Ngạn vừa dứt thì ngay lập tức, tất cả ánh mắt của những người khác đều hướng về phía hắn thì lộ ra vẻ tức giận.

Mặc dù họ không thể hiện ra ngoài nhưng từ ánh mắt của họ đều có thể cảm nhận được.

Bầu không khí ở trong đại sảnh đang dần trở nên nặng nề thì nhị trưởng lão thở ra một hơi rồi lên tiếng.

“Gia chủ, hồi nãy ta nghe tin đứa con hoang của ngươi đã đi vào thành.

Chuyện này ngươi tính giải quyết như thế nào?”.

Ngay lập tức, những người khác cũng đồng loạt lên tiếng.

“Đúng vậy, ngày mai là ngày quan trọng của Vương gia ta nên không được phép có sai sót nào cả”.

“Đứa con hoang đó sao không đề ngày khác hẳn đến mà lại là ngày này chứ? Ta thấy chuyện này không phải là chuyện trùng hợp? Rất có thể đây chính là âm mưu của đứa con hoang”.

“...”.

Sau khi nghe những người khác bàn tán, nói chuyện ra vào.

Vương Bạch Ngạn lúc này chỉ nở một nụ cười lạnh, đáp.

“Các vị yên tâm, chuyện này ta đã có sắp xếp”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì bọn họ sẽ quay về báo tin nhanh thôi”.

“Hahaha”.

Nhị trưởng lão cười lớn một tiếng nói.

“Quả không hổ là gia chủ? Lần này vẫn giải quyết nhanh, gọn, lẹ”.

Ngay khi Vương Bạch Ngạn cùng các vị trưởng lão đang nghị sự thì đột nhiên.

Họ nghe thấy từng tiếng bước chân chạy dồn dập từ bên ngoài đang tiến lại gần và một thanh âm lớn vang lên.

“Báo…”.

“Vào đi”.

Thấy sát thủ phái đi đã quay trở về, Vương Bạch Ngạn vui vẻ nở một nụ cười nói.

“Nói đi? Có phải đã giải quyết xong rồi đúng không?”.

Đáp lại, một tên sát thủ không dám ngẩng mặt nhìn lên nói với giọng điệu nặng nề.

“Bẩm gia chủ? Ám sát đã thất bại?”.

“Cái gì?”.

Vương Bạch Ngạn mạnh tay đánh xuống thành ghế rồi bật mình đứng dậy.

Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ tức giận nhìn chằm chằm tên sát thủ, quát lớn.

“Ám sát thất bại? Con gái mà con tiện nữ kia sinh ra mà có thực lực ngăn cản mười người các ngươi?”.

“Ngươi đang đùa ta sao?”.

“...”.

Tên sát thủ vẻ mặt lo lắng, giọng nói run rẩy trả lời.

“Không phải? Chuyện là khi thuộc hạ áp sát tửu điếm thì bị một cường giả thần bí phát hiện và đuổi đi.

Thuộc hạ không ngờ là vị cường giả đó ở trong tửu điếm mà mục tiêu gia chủ ra lệnh”.

“...”.

Vương Bạch Ngạn vẻ mặt có chút lo lắng nói.

“Chuyện này không thể nào là trùng hợp?”.

“Các ngươi đã giao phong cùng vị cường giả thần bị đó? Rốt cuộc hắn là ai?”.

“Bẩm gia chủ?”.

Tên sát thủ toàn thân run rẩy trả lời.

“Thuộc hạ chưa từng giao phong nhưng thuộc hạ cảm nhận rất rõ.


Vị cường giả kia dùng tinh thần lực và âm động…”.

“Tinh thần lực? Ấm công?”.

Thái thượng trưởng lão vẻ nhàn nhã nhắm mắt thì đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt lão nhìn về phía tên ám sát lộ ra vẻ ngưng trọng thốt ra.

“Nếu là loại công kích bình thường thì không có gì phải lo lắng.

Nhưng, nhìn các ngươi còn có chuyện gì giấu ta phải không?”.

“Thái thượng trưởng lão, thuộc hạ thật không dám giấu diếm”.

Tên sát thủ hai chân quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt tro tàn trả lời.

“Nhưng vị cường giả này có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành nhãn lực và với cả đó cũng không phải là âm công? Mà đó chỉ là một tiếng quát bình thường.

Nhưng nó quả thật đáng sợ, thuộc hạ cảm giác như vừa bị rơi vào một nơi cực kỳ đáng sợ, giống như xung quanh là vùng đất chết”.

“Vùng đất chết?”.

Thái thượng trưởng lão vẻ mặt lo lắng thốt ra.

“Đây là sát ý ngưng tụ thành vực? Người có thể làm được như thế này thì chỉ có Tinh Cực cảnh cường giả trở lên mới có thể làm được?”.

“Tại sao trong thành có một vị cường giả như thế mà ta không biết?”.

“Chuyện này có liên quan đến đứa con hoang kia sao?”.

“Không thể nào?”.

Vương Bạch Ngạn vẻ mặt khó tin lên tiếng cắt ngang lời.

“Đứa con hoang đó là thá gì mà được vị cường giả đó chống lưng? Tuyệt đối không thể”.

“...”.

Cùng lúc này!
Đám người Lâm Tuyết Nhi cùng Lã Nhật Doanh cũng từ bên ngoài quay trở về tửu điếm.

Ngồi ở trong phòng, Đế Nguyên Quân nhìn qua những thứ mà Lâm Tuyết Nhi cùng Lạc Tuyết Dung mua về mà không khỏi nhíu mày.

Hai người kìa thấy biểu cảm của Đế Nguyên Quân có chút không tốt nên lên tiếng.

“Những thứ ngươi muốn ta mua nhưng chỉ thu về được như thế này thôi.

Còn ba loại trân quý kia thì ta cùng Lâm Tuyết Nhi đã tìm hết ở trong thành nhưng vẫn không thấy”.

Lạc Tuyết Dung vẻ mặt ưu sầu lên tiếng.

“Thật xin lỗi”.

“Không có gì phải xin lỗi cả?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thở dài một hơi nói.

“Ta cũng không trông mong ba thứ đó có ở trong thành nhưng với chừng này cũng khá đủ rồi”.

Tiếp đến, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Lã Nhật Doanh, hỏi.

“Hai người tìm hiểu đến đâu rồi?”.

Sau đó, Lã Nhật Doanh và Chu Tiểu Thiến bắt đầu kể lại những thứ mà họ đã tìm hiểu được.

Và cũng trong buổi tối hôm đó, Đế Nguyên Quân dốc hết sức lực để bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết.

Mãi cho đến trưa ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân mới có thể thở dài ra được một hơi và nuốt xuống một viên đan dược để bình ổn lại.

Tốn thời gian một đêm mệt mỏi, Đế Nguyên Quân gần như dốc hết những gì hắn có thể làm hiện tại để tạo ra được ba tấm linh phù, bốn mai trận nhãn và cuối cùng chính là một viên đan dược màu đen trồng hết sức kỳ lạ.

Nhìn những thứ vừa chuẩn bị xong đang lơ lửng ở trước mắt rồi sau đó nhìn về phía Vương gia, Đế Nguyên Quân không giấu diếm được mà nở một nụ cười nhạt.

Mối thù giết mẹ, mối thù bị bao năm sỉ nhục!
Đứa trẻ bị Vương gia ruồng bỏ nay lại cường ngạnh quay trở về!
Thật không biết trận chiến này Vương gia có thể làm được gì? Cảm giác bị chính người con ruồng bỏ nay trở thành một người như hiện tại, thiên kiêu mà Vương gia bồi dưỡng đều bị người mà họ cho là đứa con hoang dẫm ở dưới chân?!
Thật đáng mong chờ!
- ---
Ps: Đói like, đói cmt, đói vote quá mn oi....

Bình Luận (0)
Comment