Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 225


Ta nguyện ý thần phục, nếu như ta là trái lệnh của các hạ thì sẽ bị trời tru đất diệt, vĩnh viễn không nhập được vào luân hồi?!
Ngồi ở trên cao, Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn nhìn xuống năm người rồi gật đầu một cái và nói.

“Các ngươi không tệ, rất quyết đoán?”.

“Nếu đã thần phục ta thì ta chắc chắn sẽ giúp các ngươi? Ta đảm bảo, chỉ trong một tháng sẽ giúp các ngươi tiêu diệt được Nam gia và thế lực của chúng?”.

“Vâng”.

Cả năm người vui vẻ đồng thanh đáp.

Trịnh Kim Thành ánh mắt mong đợi nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Không biết cao danh quý tánh của các hạ là gì? Và các hạ sẽ làm gì để có thể giúp ta?”.

“Đến lúc nào đó rồi các ngươi cũng sẽ biết thôi, còn hiện tại thì chưa thể?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Các ngươi gọi ta một tiếng công tử là được?”.

“Ta thấy thực lực của các ngươi cùng với Nam gia tương đối là tương đồng nhưng thế lực của hai bên là quá chênh lệch.

Các ngươi muốn vượt qua được khoảng cách về thế lực thì đầu tiên phải gia tăng thực lực của bản thân?”.

“Trong thời gian ba tháng, ta sẽ khiến các ngươi đủ sức để có thể tự tay tiêu diệt được Nam gia và thế lực của chúng.

Nhưng hiện tại thì phải phong bế toàn bộ, cho dù Nam gia có tìm đến cũng không được”.

“Ta sẽ đưa có các ngươi một danh sách đan dược cần mua, ta không cần biết các ngươi dùng cách gì nhưng bắt buộc phải tìm về được hết?”.

“...”.

Cả năm người nghe thấy vậy thì sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng và ánh mắt đầy sự mong đợi.

Nhưng ngay khi họ nhìn thấy danh sách linh dược thì sắc mặt ngay lập tức cứng đờ lại.

Bởi vì họ quá chăm chăm vào mối thù với Nam gia nên họ đã đổ dồn rất nhiều tài nguyên vào cho trận chiến, dẫn đến lượng linh thạch và linh dược dự trữ còn lại là rất ít.

Trịnh Kim Thành ánh mắt ngập ngừng nhìn Đế Nguyên Quân, nói.

“Công tử, thật sự thì lượng linh thạch còn lại không quá nhiều và chỉ có thể mua được phân nữa ở trong này mà thôi?”.

“Ý ngươi nói là không thể mua hết được?”.


Đế Nguyên Quân ánh mắt gắt gỏng, đáp.

“Chắc ngươi không tinh ý đến mức mà không để ý? Ngươi thấy đám đệ tử có cảnh giới và thực lực như thế nào và các ngươi thì ra sao? Cứ dựa vào số lượng vừa đủ mà tính”.

“Vâng”.

Trịnh Kim Thành gật đầu, sau đó trao lại tờ danh sách cho bốn vị trưởng lão rồi căn dặn.

“Nhờ các vị trưởng lão lập lại danh sách những đệ tử và những người có thể tham gia vào trận chiến này.

Ta muốn tính toán lại một phen.

Sau đó đành nhờ các vị thu mua linh dược với số lượng lớn và nhanh nhất, tránh để Nam gia đứng ở sau lưng dở trò”.

“Gia chủ yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để Nam gia hớt tay trên đâu?”.

Bốn vị trưởng lão vẻ mặt tự tin đáp.

“Như thế thì nhờ các vị rồi?”.

Trịnh Kim Thành gật đầu, sau đó hắn quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Không biết công tử còn có gì cần dặn dò?”.

“Ta hiện tại có hai việc cần ngươi tự mình giải quyết”.

Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi đi xuống phía bên dưới.

“Đầu tiên là ngươi hãy hạ chiến thứ với Nam gia, trận chiến sẽ nổ ra vào ba tháng sau và diễn ra tại Trịnh gia.

Sau khi viết xong thì ngươi khoan hẵng gửi đi mà phải đợi bốn vị trưởng lão chuẩn bị hết linh dược rồi gửi đi cũng không muộn.

Như thế sẽ tránh được tai mắt của Nam gia, tránh để chúng đứng ở sau lưng dở trò”.

“Chuyện thứ hai là ngươi chọn ra một nhóm mười người có tốc độ và có thực lực mạnh nhất ngoài ngươi cùng bốn vị trưởng lão rồi dẫn họ đến gặp ta?”.

“...”.

Trịnh Kim Thành ngẩn người ra một lúc rồi lên tiếng trả lời.

“Suy nghĩ của công tử quả nhiên thấu đáo? Ta sẽ đi làm ngay”.

Một lúc lâu sau!
Trịnh Kim Thành sau khi chọn ra được mười người có tốc độ và thực lực mạnh nhất trong những đệ tử của Trịnh gia.


Đế Nguyên Quân nhìn qua mười người này một lúc rồi nhìn qua Trịnh Kim Thành, nói.

“Đây là mười người có tốc độ và thực lực nhất? Ta thấy những người này không ra một cái gì cả, thực lực thì quá yếu, chân nguyên mỏng manh, nhìn vóc dáng thì những người này không thể có tốc độ nhanh nhất được?”.

“...”.

Bị Đế Nguyên Quân buông lời khinh thường, ánh mắt của cả mười người biểu hiện rõ sự tức giận.

Họ không biết gia chủ mời được người ở đâu đến và có thực lực như thế nào.

Bằng ánh mắt họ thì thấy Đế Nguyên Quân không phải dạng người có thực lực mạnh mẽ nên cảm thấy phật lòng.

Trong đám người đó có một trung niên nhân chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quay qua nhìn Trịnh Kim Thành, nói.

“Gia chủ, người này là ngươi gọi đến? Ta thấy tên này không phải là người chuyên tâm vào tu luyện, ta thấy hắn giống như một tên lừa đảo? Người như hắn thì lấy gì khinh thường bọn ta?”.

“...”.

Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì giật mình một cái.

Người mà trong miệng hắn gọi là không mạnh lại là một người đáng sợ vô cùng, hắn tuy chưa chứng kiến được thực lực của Đế Nguyên Quân mạnh yếu như thế nào nhưng chỉ dựa vào sát ý và uy áp bộc phát lại có thể trấn áp cùng lúc cả năm người.

Càng đáng sợ hơn là hắn lại không thể nhìn thấu, một người mang lại cho hắn cảm giác sâu đến mức không thể lường được và nguy hiểm vô cùng.

“Nhanh im miệng ngươi lại bằng không chính tay ta sẽ xé rách nó? Các ngươi thì hiểu cái gì?”.

Ánh mắt hắn nhìn về phía mười người lộ ra vẻ tức giận quát một tiếng, sau đó nhìn qua Đế Nguyên Quân với dáng vẻ sợ hãi nhìn qua Đế Nguyên Quân với mong muốn là hắn không tức giận vì lời nói đó.

“Công tử, hắn chỉ là một người nông cạn không hiểu chuyện, nên mong công tử lượng thứ”.

“Thực ra tốc độ không phải là thế mạnh của họ nhưng bù lại họ có thực lực chỉ yếu hơn ta cùng bốn vị trưởng lão.

Nếu xét về khả năng chiến đấu thì ta chắc chắn mười người này rất đáng được mong đợi?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu Trịnh Kim Thành dừng lại rồi thẳng hướng đi ra bên ngoài và nói.

“Nghi ngờ về thực lực của ta thì cũng đúng thôi? Ta sẽ có các ngươi một cơ hội, trong thời gian một nén hương, chỉ cần một trong các ngươi có thể chạm vào được vạt áo của ta thì xem như những lời mà ngươi nói là chính xác.

Còn nếu như vượt quá thời gian nhưng không động vào được thì các ngươi sẽ phải chịu hình phạt thích đáng?”.

“...”.


Mười người nghe thấy vậy thì ngoái đầu nhìn nhau với dáng vẻ khó hiểu.

Họ không biết Đế Nguyên Quân lấy đâu ra sự tự tin để nói những lời đó, họ không tin thực lực và tốc độ của Đế Nguyên Quân có thể áp đảo được họ.

Cả mười người đồng thời gật đầu rồi lên tiếng.

“Được, bọn ta đồng ý?”.

Đứng ở bên ngoài trường diễn võ, Đế Nguyên Quân đứng đối diện với mười người nhưng lại không lo lắng một chút nào cả mà phong thái trên người hắn lại toát ra sự tự tin khiến những người khác cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

“Các ngươi lúc nào cũng có thể bắt đầu?”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt tự tự tin lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ thong dong của Đế Nguyên Quân, ánh mắt của mười người lộ ra vẻ ghét bỏ, nói.

“Hừ, ngươi còn làm ra vẻ? Để ta xem đến lúc ngươi bị đánh còn tự tin được nữa hay không?”.

“Không cần nương tay với hắn, toàn lực xông lên?”.

Lời nói vừa dứt, cả mười người đồng thời phát động toàn lực xông lên.

Khí tức Ngưng Hải cảnh trên người họ đồng thời bùng phát khiến bầu không khí xung quanh diễn võ trường trở nên nặng nề và ngày càng nóng bỏng.

Đứng quan sát ở phía bên dưới, Trịnh Kim Thành nhìn mười người đang lao về phía Đế Nguyên Quân thì thở dài một hơi.

Hắn rất muốn biết thực lực thật sự của Đế Nguyên Quân mạnh yếu như thế nào nhưng với hoàn cảnh này thì hắn không được mong đợi cho lắm.

Hắn không tưởng tượng được là sau khi thời gian kết thúc mà mười người vẫn không có ai chạm được vào người Đế Nguyên Quân thì hình phạt mà hắn đặt ra sẽ kinh khủng như thế nào? Nghĩ đến đây mà Trịnh Kim Thành đột nhiên rùng mình một cái.

Quay trở lại với trận chiến ở trên kia, Đế Nguyên Quân đứng giữa công kích của cả mười người nhưng hắn lại không có chút lo lắng nào.

Thậm chí hai tay Đế Nguyên Quân vẫn chưa hề rời khỏi vị trí ban đầu, duy chỉ có phần thân dưới liên tục di chuyển để tránh né mà thôi.

Thời gian dần dần trôi qua nhưng cả mười người vẫn chưa có ai có thể chạm vào được vạt áo của hắn.

Trái với những gì mà họ dự tính ban đầu, họ còn nghĩ bản thân sẽ chỉ tốn thêm chút thời gian và sức lực để có thể hạ gục Đế Nguyên Quân nhưng họ lại không ngờ được là tốc độ của hắn lại nhanh đến mức như vậy.

Có một vài thời điểm họ còn tưởng là sẽ có thể chạm vào được nhưng khi đầu ngón tay cách vạt áo hắn còn một chút nữa thì Đế Nguyên Quân đã lách người tránh qua một bên.

Giống như hắn có thể nhìn thấu được ý địch của bọn họ.

Càng về cuối thì không chỉ tốc độ và thực lực của mười người đang không ngừng giảm xuống vì hao hụt một lượng chân nguyên rất lớn để đuổi theo Đế Nguyên Quân.

Bên cạnh đó họ càng ngày càng trở nên lúc túng và hành động càng ngày càng hỗn loạn.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt của mười người lúc này, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhạt.

Hắn không mảy may để ý đến những suy nghĩ của bọn họ và hắn cũng chẳng thèm chống trả lại.

Bởi vì công kích của mười người ở trong mắt hắn quá dễ đoán và tốc độ cũng chẳng ở đâu vào đâu cả.


Đế Nguyên Quân chỉ cần lách người nhẹ qua một bên là có thể tránh né được hết toàn bộ công kích của họ một cách dễ dàng.

Thời gian một nén nhang trôi qua nhưng cả mười người không một ai có thể chạm được vạt áo của hắn.

Trái với dáng vẻ thong dong không có chút mệt mỏi nào của Đế Nguyên Quân thì cả đám người lúc này cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng và dáng vẻ mệt mỏi ngồi xõng xoài ở trên nền đất.

Họ đã phải vận dụng hết toàn bộ sức lực để có thể chạm được vào người hắn nhưng kết quả lại không được như họ mong đợi.

“Không hổ là công tử?”.

Trịnh Kim Thành nhảy lên diễn võ trường rồi đi về phía Đế Nguyên Quân, nói.

“Ta nhiều lúc còn không nhìn thấy phản ứng của công tử, đúng là vượt qua sự mong đợi và tưởng tượng của ta?”.

Sau đó, ánh mắt Trịnh Kim Thành nhìn về phía đám người lộ ra vẻ tức giận, nói.

“Bây giờ thì các ngươi đã thỏa mãn hay chưa? Công tử từ đầu đến cuối đều không tung ra thực lực chân chính của mình mà chỉ lách người để tránh né, còn nếu như công tử thực sự ra tay thì các ngươi còn sống được đến giờ hay sao?”.

“Còn không nhanh đứng dậy tạ lỗi với công tử?”.

“...”.

Mười người nghe thấy vậy thì cảm thấy trong lòng không hề thoải mái một chút nào cả.

Tuy họ cảm thấy không phục nhưng những lời mà Trịnh Kim Thành vừa nói là hoàn toàn chính xác, họ từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm đánh về phía Đế Nguyên Quân nhưng hắn từ đầu đến cuối chỉ né tránh.

Thậm chí họ còn không nhận thấy chân nguyên trên người hắn bị hỗn loạn.

Cả mười người đứng dậy, họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi cúi đầu lên tiếng.

“Là bọn ta đã khinh thường công tử, mong công tử lượng thứ?”.

Đáp lại với dáng vẻ không vui của mười người, Đế Nguyên Quân bước lên một bước rồi lên tiếng.

“Đúng là thực lực của các ngươi không quá tệ và tốc độ cũng không phải là quá chậm.

Nhưng các ngươi quá chú tâm đến ta mà quên mất một điều cốt lõi là sự phối hợp? Nếu các ngươi phối hợp với nhau thì ta sao né tránh dễ dàng như vậy được?”.

“Đó là thiếu sót thứ nhất của các người, còn cái thứ hai là hành động của các ngươi có quá nhiều lỗ hổng và sử dụng chân nguyên quá tùy tiện nên dẫn đến việc hao hụt là rất lớn”.

“Và cuối cùng là các ngươi còn thiếu kinh nghiệm”.

“Ta cũng đã chỉ ra những sự thiếu sót và thời gian cũng đã kết thúc nhưng không có một ai chạm vào được vạt áo của ta? Các ngươi đã chuẩn bị để chịu đựng hình phạt của ta hay chưa?”.

- --
Ps: cầu like, cầu vote, cầu cmt.

Mọi người ới, không biết hiện tại đang có bao nhiêu người đọc đến hiện tại, mọi người hãy like và cmt để mình biết số lượng mà cố gắng ra nhiều chương mn ơi.

Với cho mình hỏi thêm về dàn nhân vật chính với nhân vật phụ trong truyện còn thiếu sót nào không ạ? Nhận xét để mình bổ sung và sửa về sau mn ơi...!Héo mì.

Bình Luận (0)
Comment