Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 274


Thương lão?!
Ngấm ngầm hiểu ý, Thương lão vừa bộc phát toàn bộ thực lực rồi thình lình xuất hiện trước mặt tên đường chủ khiến hắn ta bị giật mình.

Không kịp phản ứng, hắn ta bị thương lão một tay bóp chặt cổ rồi từ từ đưa lên cao.

Tên đường chủ cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng những bàn tay của Thương lão lại giống như một tòa sơn nhạc.

Quá sợ hãi, ánh mắt tên thủ lĩnh nhìn về phía Đế Nguyên Quân, thì thào lên tiếng.

“Hai ngươi định làm gì? Có biết ta là ai không?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đáp.

“Ta biết rất rõ, ngươi là một trong ba đường chủ? Nhưng như thế thì sao? Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao?”.

“Hay là ngươi muốn dùng thế của Trùng Dương Trại để ép ta? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, bọn ta đến đây một phần là tìm tiểu Xuyên và phần lớn là đến để tiêu diệt các ngươi?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ngay lập tức đứng dậy.

Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng đám người Mạnh gia đang bị giam giữ rồi nở một nụ cười lạnh.

“Không biết đám người Mạnh gia kia sao rồi?”.

Thương lão nghe thấy vậy ngoài đầu nhìn lại.

“Ngươi đang lo lắng cho đám người đó sao?”.

“Không hề, chỉ là ta muốn đám người đó tạo nên một trận chiến thật lớn mà thôi?”.

Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tên đường chủ rồi từng bước tiến lại gần.

“Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta còn suy nghĩ có nên tha chết cho ngươi hay không?”.

Cảm thấy cổ gần như bị bóp nát, tên đường chủ toàn thân sợ hãi phát run.

Khóe miệng hắn thều thào, đáp.

“Xin hãy tha cho ta?”.

“...”.


Nghe thấy câu trả lời, Đế Nguyên Quân nhanh chóng thu lại sát ý của bản thân rồi nở một nụ cười nhẹ.

“Ta thấy như thế vẫn chưa đủ?”.

Đế Nguyên Quân bắn ra một đạo chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể tên đường chủ rồi phong ấn triệt để đan điền.

“Chỉ cần ngươi làm trái ý ta thì không chỉ là đan điền mà cái mạng nhỏ của ngươi cũng không còn? Ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ?”.

Ném tên đường chủ ra xa, Đế Nguyên Quân nhìn hắn nằm la liệt trên nền đất rồi lên tiếng.

“Đợi đến khi đám người Mạnh gia thoát ra thì ngươi hãy đến báo với tên thủ lĩnh? Ta không cần biết ngươi dùng cách gì nhưng nếu như tên thủ lĩnh và tiểu Xuyên không xuất quan thì ta sẽ giết chết ngươi?”.

“Vâng… vâng”.

Tên đường chủ nằm run rẩy ở trên nền đất, ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn về phía hai người, đáp.

Quay người đi ra ngoài, Thương lão quay đầu nhìn qua, hỏi hắn.

“Tiểu tử, nếu như đám người Mạnh gia không làm theo yêu cầu thì ngươi có dự tính gì?”.

“Cái đó thì không có gì phải suy nghĩ cả?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Không phải đám người kia bị trúng độc hay sao? Ta chỉ cần đến giúp chúng giải độc rồi hạ cấm chế lên người, như thế thì đám người Mạnh gia phản kháng thì ta sẽ nhọc công hơn một chút mà thôi?”.

“Độc, đúng là độc?”.

Thương lão nghe thấy vậy thì toàn thân khẽ run lên, ánh mắt lão lộ vẻ ngập ngừng nhìn hắn, nói.

“Ngươi đúng là đáng sợ, may mắn là lão già này không phải người Mạnh gia?”.

Trên đường đi đến nơi giam giữ, cả hai người bị hai tên sơn tặc đứng canh ở bên ngoài ngăn lại.

Nhưng khi biết được đó là ý định của đường chủ nên ngoan ngoãn đứng qua một bên và cho hai người đi vào.

Khi thấy hai người đi vào, đám người Mạnh gia ngay lập tức nhíu mày.

Họ tuy đã nghe những lời nói của những người bị bắt vào sau và biết hai người này đến là có ý định ra tay cứu họ.

Nhưng tên trưởng lão biết rõ chuyện này đâu có dễ dàng như vậy?
Thấy Thương lão đứng ở bên ngoài lồng lao, Mạnh gia trưởng lão gồng mình đứng dậy.


“Nghe thấy danh tiếng của Thương trưởng lão đã lâu mà bây giờ mới có cơ hội gặp mặt?”.

“Chuyện gặp mặt thì bỏ qua đi?”.

Thương lão ngay lập tức phất tay ngăn lại, đáp.

“Thời gian của bọn ta không có nhiều nên ta chỉ mong Mạnh trưởng lão hãy đáp ứng yêu cầu của ta?”.

“...”.

Mạnh trưởng lão nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Thương lão một lúc, đáp.

“Không biết ý của Thương trưởng lão là gì?”.

“Ta sẽ giúp các ngươi giải độc nhưng các ngươi cần phải đáp ứng một yêu cầu của ta?”.

Thương lão gật đầu, ánh mắt hiện lên sự nghiêm nghị, trả lời.

“Sau khi ta cứu các ngươi ra ngoài thì gây chiến với Trùng Dương Trại?”.

“Chuyện này thì ta đã nghe đệ tử báo lại rồi?”.

Mạnh trưởng lão gật đầu.

“Đa tạ hai vị đã ra tay cứu người của ta?”.

“Mạnh trưởng lão chớ có đồng ý sớm?”.

Thương lão lên tiếng cắt ngang.

“Ta thây là người ở trong thành nên có một phần tin tưởng nhưng đối với tên tiểu tử này lại khác? Hắn không hề tin tưởng ta hay tin tưởng các ngươi?”.

“Và hắn chính là người giúp các ngươi giải độc nên các vị hãy nghe lời nói của hắn rồi quyết định cũng không muộn?”.

“...”.

Sắc mặt đám người Mạnh gia ngay lập tức trùng xuống và trở nên ngày càng khó coi.

Đế Nguyên Quân đứng ở bên cạnh lên tiếng.


“Ta đảm bảo sẽ giúp các ngươi giải độc nhưng ta mong Mạnh trưởng lão đáp ứng một yêu cầu của ta?”.

“Thương lão nói đúng, ta không tin tưởng các ngươi nên việc cứu ra ngoài mà không có sự đảm bảo thì ta không thể làm được.

Vậy nên, ta sẽ hạ một cấm chú lên người của Mạnh trưởng lão?”.

“Nếu như ta nói không thì sao?”.

Mạnh trưởng lão ánh mắt gắt gỏng nhìn hắn, đáp.

“Rất đơn giản?”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Nếu như ta không cứu thì các ngươi chắc chắn sẽ bị giết chết?”.

“...”.

Mạnh trưởng lão thở dài một hơi, đáp.

“Thôi được rồi, cứ làm theo như lời ngươi nói?”.

Một lúc lâu sau, hai tên canh ở bên ngoài thấy hai người lâu rồi vẫn chưa trở ra thì sinh ra nghi ngờ.

Ngay khi chúng định đi vào kiểm tra thì thấy cả hai người cười đùa đi ra thì thu lại toàn bộ ý định.

Quay trở lại lều tên đường chủ, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Khoảng một canh giờ nữa thì đám người Mạnh gia sẽ trốn thoát, đến lúc đó thì phiền ngươi đi truyền tin một tiếng?”.

Một canh giờ sau!
Đúng như những gì Đế Nguyên Quân sắp đặt từ trước, đám người Mạnh gia sau khi thoát ra thì ngay lập tức gây chiến.

Bọn họ ngay khi vừa xông ra thì ngay lập tức ra tay và động tĩnh họ gây ra là rất lớn.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ sơn trại dần bùng nổ một trận chiến lớn và tên đường chủ ngoan ngoãn nghe theo lời Đế Nguyên Quân rồi nhanh chóng xông về phía nơi bế quan của tên thủ lĩnh bẩm báo.

Ngay khi tên thủ lĩnh và tiểu Xuyên vừa xuất quan và đi ra khỏi hang động thì trước mắt họ nhìn thấy bóng dáng của hai người đang đứng đợi ở bên ngoài.

Ngay lập tức, tên thủ lĩnh nhìn hai người thì khẽ nhíu mày rồi sau đó tức giận nhìn qua tên đường chủ, quát.

“Chuyện này là như thế nào?”.

Tên đường chủ run rẩy trả lời.

“Thủ lĩnh, hai người này đến là có chuyện muốn nói với ngươi? Nếu không có chuyện gì khác thì ta xin phép ra đánh lại đám người Mạnh gia?”.


Tên thủ lĩnh phất tay rồi đưa mắt nhìn hai người, lên tiếng.

“Thời gian gấp rút nên hãy nói nhanh đi? Hai vị tìm ta có việc gì?”.

Đế Nguyên Quân không hề để tâm đến những lời của tên thủ lĩnh mà quay qua nhìn tiểu Xuyên, hỏi.

“Ngươi hiện tại còn nhớ đến bà Lý?”.

“...”.

Tiểu Xuyên nghe thấy vậy thì khẽ nhăn mặt, ánh mắt hắn cảm thấy có chút khó hiểu nhìn Đế Nguyên Quân, đáp.

“Ngươi có quan hệ gì với bà của ta?”.

“Ta không có quan hệ gì hết? Chỉ là ta đang báo đáp ân tình mà thôi?”.

Đế Nguyên Quân khinh thường nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Nhanh chóng trả lời ta?”.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”.

Tên thủ lĩnh ánh mắt ngờ vực nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.

“Tình hình sơn trại ta rối ren là do hai người các ngươi tạo ra?”.

“Có thể xem là như vậy?”.

Thương lão gật đầu, đáp.

“Nếu không làm ra chuyện như thế này thì ta có thể gặp nhau trực tiếp như thế này sao?”.

“Các ngươi…”.

Tên thủ lĩnh tức giận, hắn bộc phát ra khí tức của bản thân và chuẩn bị đánh về phía hai người.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xông lên thì đột nhiên, Thương lão thình lình xuất hiện trước mặt hắn và đưa mắt nhìn xuống giống như chủ tể đang nhìn xuống thế gian.

Điều này khiến tên thủ lĩnh đột nhiên giật mình một cái, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Thương lão rồi lùi lại mấy bước.

“Ở đây không đến phiên ngươi nói chuyện?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường xem lẫn tức giận nhìn tên thủ lĩnh, sau đó đưa mắt nhìn qua tiểu Xuyên, hỏi.

“Trả lời ta? Ngươi còn nhớ bà Lý?”.

- --.

Bình Luận (0)
Comment