Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 378


Bị nữ tử trầ n truồng ôm chặt, Đế Nguyên Quân cảm nhận được hơi ấm từ trên người cô ta và cùng với đó là một cổ khí tức tà mị xâm nhập vào trong cơ thể.

Nhưng hắn từ đầu cho đến cuối vẫn giữ vững tâm thái của bản thân và không có chút dao động nào cả.
Bị nữ tử sờ mó khắp người, Đế Nguyên Quân cũng chẳng quan tâm đến.

Chỉ thấy ánh mắt hắn tràn đầy sự khinh bỉ nhìn xuống rồi lên tiếng.
“Chỉ là một loại huyễn thuật nhỏ bé mà thôi? Ngươi có thể dùng thứ này để mê hoặc người khác thì được nhưng đối với ta thì chẳng khác gì gió thổi mây trôi?”
“Ta ban đầu còn tưởng ngươi có chiêu trò gì bá đạo lắm nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi? Đúng là khiến ta cảm thấy thất vọng?”
Lời nói vừa dứt, nữ tử đột nhiên buông tay khỏi người Đế Nguyên Quân rồi đi lùi ra sau mấy bước.

Ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân lộ chút khó tin và có chút tiếc nuối.
“Huyễn thuật mê hoặc có cấp bậc này mà ngươi không bị ảnh hưởng? Đúng là vượt quá sức tưởng tượng của ta?”
“Ngươi đã qua ải của ta thành công”.
Tiếp đó, nữ tử quay người, cô chỉ tay về phía hai lối đi tối ở cuối căn phòng rồi nói tiếp.
“Ở đây có hai lối đi, một là cửa sinh, hai là cửa tử? Không biết ngươi sẽ chọn đi bên nào?”
Đưa mắt nhìn về phía hai lối đi, Đế Nguyên Quân biết rõ bản thân không thể thả tinh thần lực ra ngoài để thăm dò nên đành thở dài một hơi.

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nữ tử rồi lên tiếng.

“Cửa sinh thì sao mà cửa tử thì như thế nào? Nếu ta đi vào cửa sinh thì cũng chỉ có một con đường, còn đi vào cửa tử thì cũng là một con đường.

Dù là sinh hay tử thì có gì khác biệt mà phải chọn? Gặp sinh thì qua sinh còn gặp tử thì vượt qua tử, tính mệnh do ta quản nên đi con đường nào cũng giống nhau?”
“Chọn cửa sinh thì đi thẳng một đường còn cửa tử thì con đường gồ ghề và chông gai hơn mà thôi?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân quyết định đi vào một lối đi và đi vào trong màn đêm u tối.

Còn nữ tử kia thì nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân với một ánh mắt mến mộ một hồi lâu thì lên tiếng.
“Ta thật sự không hiểu, tại sao người này không được cổ điện chọn lựa?”
“Phong thái tự tin, dáng dấp của một bậc cường giả đỉnh cấp? Ta tự hỏi, người này trong tương lai có thể đạt đến cảnh giới nào? Có thể vượt qua được người đó hay không? Ta thật sự rất tò mò?”
Bất chợt, thân ảnh nữ tử đột nhiên lóe lên một cái rồi từ từ tan biến.

Nhưng cho đến lúc biến mất thì nữ tử vẫn không quên nở một nụ cười và tiếp tục nói.
“Suốt mấy trăm vạn năm, những người được chọn đều có thiên phú kinh người nhưng không thể sánh bằng được người này? Từ cổ chí kim vẫn thế mà trong tương lai vô ngần cũng vậy?”
“Nếu như ta không phải hư ảnh ở nơi này? Không chịu sự quản chế của cổ điện và trở thành một con người thì ta có thể sánh bước đi bên cạnh hắn? Nhìn thấy tương lai của hắn?”
“Đáng tiếc, tất cả cũng chỉ là mộng tưởng của ta mà thôi?”.
Cố gắng bước lê cơ thể đang tan biến dần, nữ tử đưa tay lên giống như muốn kêu gọi Đế Nguyên Quân quay trở lại.
“Ta thật sự không nỡ? Ta chưa kịp hỏi tên của hắn trước khi nhập luân hồi? Nếu như có một ngày gặp lại, ta sẽ không quên bóng dáng của ngươi?”.
“Ta biết ngươi không thể nghe được nhưng ta chỉ mong ngươi biết được, có một người cho đến lúc đi qua cả luân hồi vẫn chờ đợi ngươi? Tên ta là Tiêu Dao, tục xưng Tiêu…”.

Chưa kịp nói dứt lời, cơ thể nữ tử đã tan biến triệt để và chỉ để lại một đoạn thanh âm nghe thê lương và não nề vô cùng.
Tiến vào lối đi mặc kệ phía trước là gì, Đế Nguyên Quân ngay khi vừa đặt chân vào lối đi đó và bị màn đêm ở xung quanh bủa vây cơ thể.

Chưa kịp nhận biết chuyện gì xảy ra, Đế Nguyên Quân giống như bị thứ gì đó kéo phăng đi và thình lình xuất hiện trên một con đường cực kỳ hung hiểm với xung quanh là vực sâu vạn trượng và chỉ có một sợi dây dài nối từ đầu này đến đầu bên kia mà thôi.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân trong lòng cảm khái.
“Có lẽ ta đã đi vào cửa tử trong lời của nữ tử kia nói rồi? Với khả năng của ta hiện tại thì chỉ cần rơi xuống phía bên dưới thì chắc chắn chỉ có một con đường chết?”
Đưa mắt nhìn đầu bên kia, Đế Nguyên Quân hít một hơi thật sâu rồi chắp tay ra sau lưng và cất bước đi qua đó.
“Nếu như đây là một cửa ải thì chắc chắn sẽ có cách giải, chỉ cần ta phát hiện thì đây là cửa tử thì ta cũng sẽ vượt qua cả thôi”.
Ngay khi vừa bước được mấy bước thì đột nhiên, hai mắt Đế Nguyên Quân nhìn ra xa thình lình mở lớn.

Trong mắt hắn, từng đạo gió xiết thổi đến và mang theo từng đạo quang mang ẩn chứa một cổ uy lực cực kỳ sắc bén.

Những vệt quang mang liên tiếp lao đến với một tốc độ nhanh đến mức mà Đế Nguyên Quân cảm tưởng bản thân chỉ cần sơ sẩy một chút thì hậu quả khôn lường vô cùng.
Hai chân trụ vững ở trên sợi dây, Đế Nguyên Quân tuy đã đoán được công kích của quang mang nhưng hắn không có điểm tựa nên việc tránh né càng ngày càng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Nhanh chóng lách người qua một bên rồi ngã người ra sau, hắn vừa đi vừa tránh né một cách tài tình.
Càng tiến ra xa hơn, Đế Nguyên Quân càng có cảm giác sợi dây đang dần rung lắc dữ dội hơn trước và từng đợt gió xiết cùng quang mang ngày một lớn hơn.

Càng đi, hắn càng có cảm giác nơi này hung hiểm vô cùng.
Khó khăn lắm mới đi được nữa đường, bước chân Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại và hướng ánh mắt nhìn ra xa thì trông thấy có một thứ gì đó đang lao tới với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Nó nhanh đến mức mà tâm trí hắn chỉ có thể nhận thấy nhưng ánh mắt lại không thể theo kịp.
Ngay khi quang mang sắp sửa đánh trúng, Đế Nguyên Quân chỉ kịp nghiêng đầu qua một bên nhưng vẫn không thể nào tránh được hoàn toàn.

Ở trên gò mắt hắn hiện lên một miệng vết thương, tuy chỉ là ngoài da nhưng hắn cũng không thể khinh thường những thứ này được.
Ở trên cao an toàn nhưng không thể phi hành, dở phía bên dưới là vực sâu vạn trượng và hai bên đều là những mối nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Đế Nguyên Quân hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước, bát kể bản thân có gặp nguy hiểm như thế nào.
Khác với đạo kiếm quang vừa rồi, Đế Nguyên Quân lần này đã có sự chuẩn bị kỹ càng.

Hắn hít vào một hơi thật sâu và hai mắt thì từ từ nhắm chặt lại, hắn thỏa mình giống như hòa nhập vào bầu không khí xung quanh.

Mặc dù hai mắt đã nhắm chặt lại nhưng Đế Nguyên Quân có thể nhìn thấy những đạo kiếm quang đánh tới ở trong tiềm thức.
Hắn mặc kệ dưới chân là một sợi dây và vực sâu vạn trượng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đế Nguyên Quân lúc này giống như một chiếc lá đang trôi nổi ở trên một dòng nước nhấp nhô lên xuống.
Tiếp tục tiến về phía trước, hắn không hề hay biết bản thân đã đi được bao lâu và khi hắn mở mắt thì thấy bản thân đã đứng ở đầu bên kia.


Ngoái đầu nhìn lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ nói.
“Cửa tử cũng không đáng sợ giống như ta tưởng?”
Tiếp tục tiến về phía trước, khung cảnh xung quanh một lần nữa biến đổi.

Khác với ban nãy, khu vực xung quanh dần trở nên nóng bỏng và những tiếng nổ lớn ở dưới đáy vực.

Nơi này nhìn qua thì không khác gì địa ngục thu nhỏ với xung quanh là nham thạch đỏ hồng nóng bỏng cùng với một cây cầu dài có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Ngay khi vừa đặt chân lên, Đế Nguyên Quân đột nhiên có một dự cảm không lành.

Khi hắn vừa liếc mắt nhìn ra xa thì hái đạo kiếm mang song song quét tới với một tốc độ nhanh vô cùng.

Đế Nguyên Quân chỉ kịp nhảy người lách qua cả hai đạo kiếm mang nhưng dư ba của nó vẫn để lại những vết thương nhỏ ở trên cơ thể hắn.
Nhìn y phục bị thiêu đốt một phần lớn và trên da thịt hiện lên một vết bỏng nặng, sắc mặt Đế Nguyên Quân lúc này mới trở nên ngưng trọng.

Hắn đưa mắt nhìn ra xa thì thấy bên kia có một bệ đá đỏ rực và trên đó dường như chó những dòng chữ nào đó.

Nhưng vì khoảng cách quá xa và không có tinh thần lực phụ trợ nên hắn gần như không thể đọc được.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân vẻ mặt lo lắng thốt ra.
“Nơi này đúng là một nơi không thể tưởng tượng được?.


Bình Luận (0)
Comment