Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 464


Nhìn bóng dáng nữ tử thướt tha và xa lạ đứng chắn trước mặt La Thiên, Hồng Nhi lão giả chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.
“Tiểu cô nương, ta không biết ngươi và La Thiên có mối quan hệ gì nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây trước khi bọn ta đổi ý?”
“Đúng thế, không muốn bị thương thì nhanh chóng rời đi”.
Thượng Thương trưởng lão đứng ở bên cạnh tiếp lời.
“Đây là chuyện riêng của bọn ta với La Thiên cần phải giải quyết, còn ngươi chỉ là người ngoài nên đừng có xía mũi vào”.
Đứng ở ngoài xa, Thanh Lương các chủ nhìn thấy bóng người vừa quen thuộc nhưng lại vừa lạ lẫm thì mừng ở trong thầm.
Trong mắt hắn, Lâm Tuyết Nhi lúc này nhìn trông hơi khác trước, không chỉ diện mạo trở nên đẹp hơn và vóc dáng trở nên yêu kiều hơn trước rất nhiều.

Thứ khác biện mà khiến Thanh Lương các chủ cảm thấy xa lạ nhất chính là khí chất trên người cô phát ra lại khiến hắn cảm thấy một tia áp lực cho dù bản thân hiện tại đã là cường giả Tinh Cực cảnh.
Kẻ từ ngày Đế Nguyên Quân và Lâm Tuyết Nhi tách ra cho đến giờ thì hắn cũng không ngờ được việc sẽ gặp lại cô trong thời điểm như thế này.

Mặc dù trong thâm tâm cảm thấy vui mừng vì có người ra tay tương trợ nhưng cũng có phần lo lắng.
Tuy cảnh giới của cô hiện tại đã là Tinh Cực cảnh nhưng khí tức bộc phát ra ngoài vẫn còn chưa được ổn định vì cô đột phá cảnh giới chưa lâu nên việc đối đầu cùng lúc hai người Tinh Cực cảnh tầng thứ hai là một điều cực kỳ khó khăn.
Không phải vì Thanh Lương các chủ không tin tưởng thực lực của cô mà với tình cảnh như thế này khiến hắn không thể an tâm được.
“Lâm tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút? Hai lão già đó không phải dạng tầm thường đâu? Bọn ta giao thủ với chúng được một thời gian nên biết được rất rõ, với thực lực của ngươi hiện tại không phải đối thủ của hai người đó?”
“Nơi này giao cho ta, ngươi mang La Thiên rời khỏi đây nhanh lên?”
Bất chợt, một ý nghĩ trong đầu hắn bỗng lóe lên.
“À đúng rồi, tên tiểu tử đó cũng đến thì ta yên tâm rồi?”
Đám người kia nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Thanh Lương các chủ lộ vẻ ái ngại.


Tuy hắn và La Thiên đều đang nằm ở trong lòng bàn tay của chúng nhưng đã có không ít lần nghe thấy những lời này từ phía cả hai người.
Bọn họ cảm thấy không hiểu, nữ tử lạ mặt trước mắt cùng người thiếu niên trong miệng Thanh Lương các chủ nhắc đến là ai và cả hai người có thực lực mạnh yếu như thế nào.
Mặc dù rất ngờ vực về chuyện này nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn lại cho thấy sự vui mừng giống như vừa tìm được cánh cửa ở cuối con đường.
Đứng ở ngoài xa, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn về phía Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng đáp lời.
“Ta và hắn đã tách nhau ra hơn ba năm nay rồi? Ta hiện tại không biết hắn đang ở đâu nhưng bây giờ không phải lúc để nói đến chuyện này?”
Sau đó, ánh mắt cô chuyển hướng nhìn về phía Hồng Nhi cùng Thượng Thương lão giả bằng một ánh mắt tràn đầy tự tin xen lẫn sự khinh thường và nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Thanh Lương các chủ, ngươi nhanh đưa La gia chủ rời khỏi đây trước.

Còn đám người này giao lại cho ta xử lý?”
Nhìn Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự tự tin và trên gương mặt cô không có một chút biểu cảm nào cả thì khiến nội tâm Thanh Lương các chủ cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Ẩn ẩn trong suy nghĩ, hắn cảm thấy cô lúc này trông không khác gì một người hoàn toàn khác và có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối nào đó.
‘Đây có còn là Lâm Tuyết Nhi mà ta từng biết nữa không? Cảm giác này khiến ta cảm thấy giống như tên tiểu tử đó?’
Hồng Nhi lão giả nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng, ánh mắt lão nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi rồi quát lớn một tiếng.
“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt? Ta đã cho ngươi cơ hội rời khỏi đây rồi mà không chịu, bây giờ ngươi có quỳ xuống cầu xin là đã quá muộn?”
“Chết đi”.
Nhìn lão giả xông đến, Lâm Tuyết Nhi mặt không đổi sắc, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng nhìn lão, khóe miệng cô khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?”
Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa đặt nhẹ tay lên chuôi kiếm, cô từ từ bộc phát khí tức của bản thân ra ngoài và sẵn sàng tung chiêu bất cứ lúc nào.
“Ngông cuồng”.
Hồng Nhi lão giả tức giận trừng lớn, lão ta ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi hướng thẳng về phía lồng ngực cô mà đánh.

“Chịu chết đi?”
Ngay khi công kích sắp sửa tới gần, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi lúc này mới có chút thay đổi.

Trong mắt cô lúc này hiện lên vẻ âm trầm và bộc phát sát ý của bản thân bao trùm khắp cả một vùng rộng lớn khiến bầu không khí ở xung quanh đây bỗng trở nên lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng.
Chỉ thấy cô hơi quay người, đầu ngón tay từ từ nắm chặt chuôi kiếm rồi thân ảnh cô đột nhiên lóe lên một cái rồi hóa thành một vệt quang mang bay lướt qua người lão giả và cùng với đó là một đạo kiếm ngân vang lên khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình.
Thân ảnh đột nhiên đứng sững lại, Hồng Nhi lão giả từ từ quay đầu và để lộ ra vẻ sợ hãi ở trên gương mặt.

Trong mắt lão, đạo quang mang vừa rồi bay lướt qua khiến lão không thể phản ứng kịp và khi thanh âm kiếm ngân đó vang lên thì mới nhận thức được.
Bỗng, một cảm giác đau nhức ở trên cổ truyền đến và một cảm giác ẩm ướt đang dần tuôn trào ra ngoài.

Hồng Nhi lão giả đưa tay lên chạm nhẹ vào thì thấy máu tươi dính ở trên đầu ngón tay.
Ngay lập tức, cơ thể lão đột nhiên run lên một cái rồi từ từ ngã gục xuống và quả đầu thì nằm lăn lóc trên nền đất mấy vòng.

Cho đến lúc chết, lão ta vẫn không giấu được sự kinh hãi, sợ hãi đến tột độ.
Nhìn thấy một màn này, đám người kia không giấu được sự sợ hãi ở trên gương mặt.

Bọn họ thậm chí còn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra và thậm chí còn không thấy Lâm Tuyết Nhi ra tay từ lúc nào?
Bọn họ chỉ cảm nhận được hai cổ khí tức đang bộc phát và bỗng có một tiếng kiếm ngân vang lên rồi Hồng Nhi lão giả hóa thành một bộ thi thể ngã gục xuống đất.
Quá kinh hãi, đám người kia trố mắt nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi mà không thể nói hay có bất kỳ phản ứng nào cả?
Chỉ đơn giản là một kiếm vừa rồi của Lâm Tuyết Nhi là quá mạnh và nhanh đến mức mà không có một ai nhìn thấy!

Không chỉ có đám người kia mà ngay cả Thanh Lương các chủ cũng không giấu được sự ngỡ ngàng đến khó tin trên gương mặt.

Hắn mặc dù biết Lâm Tuyết Nhi chính là thiên kiêu nhưng lại không ngờ thực lực của cô lại mạnh đến mức như thế này.
Ban đầu, hắn biết thực lực của cô rất mạnh nhưng mạnh đến mức có thể giết một cường giả Tinh Cực cảnh tầng hai dễ dàng đến như vậy? Kể cả Hồng Nhi lão giả có bị trọng thương và chân nguyên bị hao hụt cũng không đến mức bị giết chết chỉ trong một chiêu như thế được?
Bất chợt, Thanh Lương các chủ dương mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi cười khổ một tiếng.

Trong mắt hắn thì cô lúc này đã trở thành một người có sức mạnh vượt xa cả những gì mà hắn tưởng tượng.

Thậm chí có một ý nghĩ vừa hiện lên ở trong đầu hắn.
‘Cảm giác áp bức đến đáng sợ này? Chỉ sợ thực lực của Lâm Tuyết Nhi hiện tại còn mạnh hơn cả tên tiểu tử đó?’
Cảm nhận thấy bầu không khí ở xung quanh dần thay đổi, Lâm Tuyết Nhi liếc mắt nhìn Thanh Lương các chủ và nói.
“Thanh Lương các chủ? Ngươi còn đứng đó đến bao giờ? Nhanh đưa La gia chủ rời khỏi đây trước, ngươi ở lại đây chỉ trở thành gánh nặng và khiến ta bị phân tâm?”
“Ta sẽ gặp lại hai người ở trong Động Không Đáy?”
Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi lao thẳng về phía Thượng Thương lão giả trong lúc lão ta vẫn còn đang thất thần và không thể tin được.
Nhìn thấy hai người đang giao phong kịch liệt, Thanh Lương các chủ cúi đầu và sắc mặt dần trở nên trầm xuống.

Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy không được thoải mái nhưng Lâm Tuyết Nhi nói không sai.
Bản thân hắn và La Thiên hiện tại chỉ là gánh nặng và khiến cô bị phân tâm mà thôi!
Tuy không cam lòng nhưng hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải gật đầu.
“Ta biết rồi? Nơi này giao lại cho ngươi?”
Thanh Lương các chủ đột phá vòng vây lao thẳng về phía La Thiên rồi đi thẳng về phía lối vào Động Không Đáy.
Đợi Thanh Lương các chủ đưa La Thiên rời đi thì đám người kia mới có phản ứng, một vị lão giả khác chỉ tay về phía hai người rồi quát lớn.
“Không được để hai tên đó thoát, nhanh đuổi theo?”
Lâm Tuyết Nhi cảm nhận được những cổ khí tức ở ngoài xa đang dao dột thì vung mạnh chân đá bay Thượng Thương lão giả ra xa rồi quay người.


Chỉ thấy lưỡi kiếm trong tay cô đột nhiên ánh lên một cái rồi b ắn ra một đạo quang mang sáng chói lao thẳng về phía đám người và cùng với đó là một thanh âm âm trầm, lạnh lẽo.
“Muốn đi?”
Cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, Phương Minh lão giả cắn răng bộc phát toàn bộ chân nguyên ra ngoài hóa thành một màn chắn chân nguyên bảo vệ ở trước người và đồng thời quát lớn.
“Nữ nhân khốn kiếp?”
“Cùng ta hợp lực chống đỡ?”
Dưới sự hợp lực của hai mươi cường giả Thiên Địa cảnh cao tầng, màn chắn chân nguyên bỗng ánh lên một cái rồi thình lình hóa lớn và bao bọc lấy đám người vào bên trong.
Đứng ở ngoài xa nhìn lại thì màn chắn chân nguyên này trông cực cáp và mạnh mẽ vô cùng!
Oanh!
Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và cùng với đó là một cổ dư ba cuồng bạo quét ra xung quanh giống như một cơn phong bạo.
Đứng ở trong màn chắn bảo vệ, Phương Minh lão giả cũng đám người kia cắn răng bộc phát chân nguyên ra ngoài để cố gắng chống đỡ.

Mặc dù đã ngăn lại được nhưng kiếm chiêu của Lâm Tuyết Nhi vẫn chưa có dấu hiệu tan biến mà thay vào đó là một cảm giác nặng nề đang dần đè nén.
Bị đẩy lùi ra sau, Phương Minh lão giả cắn răng quát lớn một tiếng.
“Tán cho ta?”
Bộc phát khí tức ra ngoài, Phương Minh lão giả đánh ra một chưởng và thành công phá tan kiếm chiêu.

Màn chắn chân nguyên dần tán đi, đám người mặc dù đã chống đỡ được nhưng cái cảm giác kinh khủng đó vẫn còn tồn tại.
Ngay cả Phương Minh lão giả cũng không kiềm chế được mà run lên.
Ngay khi đám người kịp phản ứng, tiếp tục đuổi theo thì thân ảnh của Lâm Tuyết Nhi đã xuất hiện và đứng chắn ngay trước lối vào Động Không Đáy thì giật mình đứng lại.
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Liếc mắt nhìn chằm chằm đám người, Lâm Tuyết Nhi hạ thấp giọng, nói.
“Đối thủ của các ngươi là ta?”.


Bình Luận (0)
Comment