Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 504


Vung thanh đao bổ xuống, lưỡi đao sáng chói ánh lên một vệt sáng lướt dọc từ một bên vai Hồng Vận Thành xuống đất và một đợt máu tươi cứ như thế tuôn ra rống như mưa.
“Kết thúc rồi?”
Quá phấn khích, Lý Mộ Viên cười lớn một tiếng rồi thốt ra.
Nhưng đột nhiên, cơ thể Lý Mộ Viên đột nhiên run lên một cái và một cảm giác đau nhức từ phía cánh tay truyền đến khiến hắn hốt hoảng vô cùng.
Ngay khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy bóng dáng một lão giả đứng ở một bên Hồng Vận Thành và trên tay lão giả chính là cánh tay của hắn.
Quá kinh hãi, Lý Mộ Viên ôm chặt phần cánh tay bị đứt và nhảy lùi ra xa hàng chục trượng.

Ánh mắt hắn khó tin và kinh hãi nhìn về phía lão giả rồi lên tiếng.
“Trượng lão? Tại sao ngươi lại làm vậy?”
“Chẳng phải ta đã đồng ý từ trước rồi hay sao? Chỉ cần ngươi giúp ta giết chết cha con Hồng Vận Thành thì phần cơ duyên còn lại sẽ thuộc về ngươi?”
“Haha…”.
Đáp lại, Trượng lão lấy ra một bình đan dược giải độc đưa cho Hồng Vận Thành rồi quay qua nhìn Lý Mộ Viên và phá lên cười lớn một tiếng.
“Lý Mộ Viên, ngươi tưởng ta không biết ngươi đang có âm mưu gì đó chú? Ngươi tưởng ta sẽ một lòng tin tưởng vào thứ cơ duyên mà ngươi đã hứa hẹn hay sao?”
“Tất nhiên, những thứ đã đã hứa thì ta sẽ đáp ứng ngươi?”
Từng hạt mồ hôi lạnh từ trên gương mặt chảy xuống, Lý Mộ Viên cố gắng bình ổn tâm thần rồi gượng cười, nói.
“Chỉ cần ngươi giết chết Hồng Vận Thành ngay bây giờ thì ta sẽ trao phần cơ duyên còn lại cho ngươi? Cơ hội của ngươi bây giờ chỉ có một nên phải nhanh lên?”
Cố giữ niềm tin Trượng lão sẽ đứng về phía hắn thêm một lần nữa, Lý Mộ Viên tiếp tục lên tiếng.
“Thọ nguyên của ngươi đã không còn nhiều và nếu như ngươi không thể vượt qua được cảnh giới Tinh Cực nhập Hóa Cảnh thì ngươi chỉ có thể sống được trăm năm nữa mà thôi”.

“Và trong tay ta đang nắm lấy chía khóa giúp ngươi đột phá tới Hóa Cảnh, dục hóa trùng sinh, thọ nguyên tăng thêm ngàn năm”.
“Không chỉ có thế, truyền thừa ta trao lại cho ngươi còn vượt xa hơn thế nữa? Đâu cần đến trăm năm, ta đảm bảo ngươi nếu như đi theo ta thì trong mười năm tới thì có thể nhập Hóa Cảnh”.
“Đến lúc đó ta và ngươi sẽ xưng bá một phương”.
“Trượng lão, ngươi thấy ý của ta như thế nào?”
“...”.
Trượng lão nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ Viên lộ vẻ ngập ngừng và chần chứ.
Chính vì nhìn thấy dáng vẻ lão còn lưỡng lự nên Lý Mộ Viên tiếp tục nói.
“Vừa rồi ngươi đã ra tay khiến Hồng Vận Thiên không thể sử dụng chân nguyên nên hắn hiện tại chẳng khác gì một con kiến và có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào?”
“Chẳng nhẽ ngươi vì một đoạn ân tình sớm đã trả hết mà để vụt mất cơ hội tốt như thế này sao? Trượng lão, ngươi đừng vì giây phút thương hại mà bỏ lỡ cơ hội của mình?”
“Chà… Những lời nói của ngươi quả thật dễ nghe và xiêu lòng?”
Trượng lão nhìn hắn rồi khẽ nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu vì những lời nói này của ngươi sao?”
“Lý Mộ Viên ơi là Lý Mộ Viên, ngươi tưởng bản thân thật sự thông minh sao? Ta thấy ngươi cũng chỉ có thế mà thôi?”
Lỵ Mộ Viên nhíu mày, trên gương mặt hiện rõ sự lo lắng, hỏi.
“Ý của ngươi là sao?”
“Còn ý gì ở đây nữa?”
Trưỡng lão nhìn hắn và nở một nụ cười đầy khinh thường, đáp.
“Ngươi có thể tính kế người khác thì người khác cũng có thể tính kế lại ngươi thôi? Từ lúc ban đầu, Hồng gia chủ đã nhắc nhở ta phải cẩn thận về ngươi và ta cũng biết ngươi sẽ không yếu kém như thế này?”

“Sở dĩ Hồng gia chủ lúc trước chưa ra tay giết ngươi cũng vì có nguyên do, về nguyên do cụ thể thì chắc ngươi là người hiểu rõ nhất? Ta nói có đúng không Lý gia chủ?”
“Biết con át chủ bài của ngươi đáng sợ nên ta đành phải tương kế tựu kế.

Ta ban đầu còn nghĩ tiếp cận ngươi sẽ khó nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến như vậy?”
“Còn nữa, cái thứ mà ngươi gọi là truyền thừa trao cho ta đó? Ngươi nghĩ ta là một đứa trẻ không biết cốt yếu của bộ công pháp này là gì sao?”
Lý Mộ Viên nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên khó coi và sát ý trong mắt giống như cơn thủy triều đổ ra ngoài.

Thanh âm hắn âm trầm và mang theo vẻ sát cơ vô cùng.
“Ngươi… Thì ra là các ngươi…”.
Nhưng lời nói chưa kịp dứt thì đột nhiên, ở sau lưng hắn truyền đến một đợt gió lạnh thổi qua và một cổ khí lực mạnh mẽ từ trên đánh ập xuống cùng với một thanh âm lớn.
“Thì ra là cái gì? Lý Mộ Viên, nạp mạng đi?”
Cúi đầu chờ đợi, Lý Mộ Viên bất giác phá lên cười lớn một tiếng trông điên cuồng vô cùng.
Chỉ thấy tay trái đưa lên cao rồi nắm chặt lấy cổ tay của Hồng Vận Thiên rồi kéo mạnh xuống một cái khiến hắn đập mạnh xuống đất.

Sau đó, Lý Mộ Viên vung cước đá mạnh khiến Hồng Vận Thiên bị đánh văng ra xa hàng chục trượng và trên khóe miệng thì phun ra một ngụm máu tươi.
“Chúc mừng các ngươi đã thành công khi chọc giận ta?”
Thanh âm Lý Mộ Viên vừa âm trầm vừa lạnh lẽo và cùng với sát ý lăng lệ trong mắt hắn phát ra khiến ai ai cũng phải giật mình.
Tiếp đó, Lý Mộ Viên lấy ra một khỏa đan dược màu đen rồi nuốt xuống.


Ngay tức khắc, khí tức trên người hắn ta đột ngột tăng lên một cách chóng mặt và mạnh hơn trước đâu chỉ gấp hai gấp ba lần.
Dần dần, hắn ta từ Tinh Cực cảnh tầng bốn đỉnh phong đột phá tới Tinh Cực cảnh tầng năm và chưa dừng lại ở đó.

Khí tức trên người Lý Mộ Viên tiếp tục tăng lên cho đến khi đạt tới tầng thứ năm đỉnh phong mới có dấu hiệu dừng lại.
Điều càng khiến đám người kinh hãi hơn là phần cánh tay bị đứt đột nhiên động mạnh một cái rồi mọc ra phần cánh tay vừa mới đứt đó.
Chứng kiến một cảnh này mà ai ai cũng phải há hốc mồm và không thể tin được điều vừa nhìn thấy!
Trong đầu họ lúc này tự hỏi, thứ đan dược màu đen mà Lý Mộ Viên vừa nuốt xuống đó là gì mà vừa giúp hắn ta đột phá một tiểu cảnh giới và thậm chí còn giúp hắn mọc lại phần cánh tay vừa mới bị đứt đó!
Không suy nghĩ nhiều, Hồng Vận Thành sau khi giải hết động và chân nguyên đã có thể vận chuyển suôn sẽ như ban đầu thì bộ phát ra khí tức của mình.

Tuy vẫn chưa đạt tới tầng thứ năm đỉnh phong nhưng khí tức trên người lại không thua kém Lý Mộ Viên là bao.
Chỉ tay về phía Lý Mộ Viên, Hồng Vận Thành lên tiếng.
“Ta phải tiêu diệt hắn trước khi hắn kịp ổn định cảnh giới, ta tin viên đan dược đó chỉ khiến cảnh giới tăng lên một thời gian ngắn chứ không thể duy trì được lâu”.
“Cùng nhau hợp lực giết hắn?”
Lời nói vừa dứt thì Hồng Vận Thành và Trượng lão đồng loạt bộc phát toàn lực rồi xông lên.

Chỉ thấy hai người tung ra hai đạo chưởng ấn hợp lại thành một rồi trùng kích thẳng về phía Lý Mộ Viên.
Khác với dáng vẻ gấp gáp của hai người, Lý Mộ Viên chỉ liếc mắt nhìn chưởng ấn đang đánh tới thì khẽ nói.
“Hai ngươi hợp lực chỉ phát động được chừng này lực lượng thôi sao? Quá yếu…”.
Bộc phát toàn lực, Lý Mộ Viên ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đánh ra một quyền.
Oanh!

Quyền chưởng kịch liệt va chạm và bộc phát ra từng đợt kình khí quét ra xung quanh.
Giao phong được một lúc, chưởng ấn do hai người hợp lực càng ngày càng trở nên lép vế trước lực lượng của Lý Mộ Viên sau khi đột phá.
Nhận thấy không thể đối chiến trực tiếp, hai người dứt khoát thu tay rồi giẫm mạnh chân nhảy lên cao để tránh.

Sau đó, cả hai người đạp không xông thẳng về phía Lý Mộ Viên rồi tiếp tục đánh ra từng quyền từng chưởng.
Nhìn từng đạo công kích đánh tới, Lý Mộ Viên khinh thường nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Chỉ một chút thực lực này mà muốn đối phó ta?”
Lý Mộ Viên không thèm tránh né mà hắn trực tiếp dùng chân nguyên bao bọc toàn bộ cơ thể rồi đánh ra từng quyền phá tan toàn bộ công kích.
Ngay sau khi hắn vừa đánh tan công kích cuối cùng thì hai mắt hắn khẽ liếc nhìn ra sau.

Chỉ thấy Lý Mộ Viên giẫm mạnh chân một cái khiến mặt đất dưới chân rung lên một cách kịch liệt và một cột bụi đất bốc lên đánh bay Hồng Vận Thành ra xa.
“Ngươi nghĩ một chiêu có thể dùng được hai lần sao?”
Cùng lúc này, ở phía bên kia trận chiến!
Dám người Lâm Tuyết Nhi bị hàng trăm người vây công liên tục nhưng dưới sức mạnh áp đảo cùng sự phối hợp ăn ý nên họ đã dễ dàng tiêu diệt.
Nhìn những bộ thi thể năm la liệt khắp nơi, đám người lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Nhưng khi nghe thấy thanh âm giao chiến kịch liệt ở ngoài xa thì quay đầu.
Trước mắt họ, Lý Mộ Viên đang bị ba người vây công nhưng dáng vẻ của hắn lại nhà nhã còn ba người kia lại có phần bí tắc và không thể làm gì được.
Không suy nghĩ nhiều, đám người nhìn nhau rồi gật đầu.

Sau đó bộc phát toàn bộ lực lượng còn lại rồi đạp không lao thẳng về phía bên kia trận chiến..

Bình Luận (0)
Comment