Rừng núi chập trùng. Chém giết và công phòng kịch liệt vẫn đang tiếp diễn, cùng với tín hiệu của Hoa Hạ quân phát ra, giữa đường núi phía dưới của Tiểu Hôi Lĩnh, hơn hai trăm chiến sĩ của Hoa Hạ quân đã bắt đầu kết trận chuẩn bị phát động tấn công. Mũ giáp, đao thép, nỏ mạnh, áo giáp......trong mấy năm tĩnh dưỡng ở tây nam, Hoa Hạ quân dốc lòng cải tiến quân bị và nguyên vật liệu, quân giới của nhóm quân đội nhỏ đã vô cùng hoàn mỹ. Có điều, phía trước của chiến trường này, phát giác được ý đồ phản công của Hoa Hạ quân, chiến sĩ của bộ lạc Hằng Khánh không hề lộ ra chút thần sắc sợ hãi nào, ngược lại đồng thanh hò hét, cùng với tiếng kèn chiến đấu vang lên, một lượng lớn dũng sĩ Hằng Khánh vung vẩy đao thương, thân nhuộm đầy máu cuồn cuộn lao đến, âm thanh gào thét tụ thành sóng biển ghê người.
Sinh tồn trong núi lớn bao la này, sự kiêu dũng của Ni tộc không cần nghi ngờ, so với sự kết trận của hơn hai trăm chiến sĩ Hoa Hạ quân, mấy ngàn dũng sĩ Hằng Khánh hội tụ, tiếng gào thét thô lỗ, sức mạnh bày ra càng khiến huyết mạch người ta sôi nổi, sóng lòng chập trùng. Trong Tiểu Lương Sơn địa thế hiểm trở phức tạp, trước đó Hắc Kỳ quân và những hộ vệ tù vương còn lại mượn địa lợi cố thủ một dải Tiểu Hôi Lĩnh, khiến cho bộ lạc Hằng Giác không thể tấn công toàn diện, đến thời khắc này, rốt cục đã có cơ hội đối đầu chính diện.
Trong khói lửa ngập tràn, sự công kích của mấy ngàn người, sắp sửa nhấn chìm cả Tiểu Hôi Lĩnh.
Tù vương Thực Mãnh đã nâng đao lớn lên. Lý Hiển Nông sóng lòng trào dâng.
- Ta cũng muốn xem thử Hắc Kỳ quân trong truyền thuyết lợi hại đến cỡ nào!
Từ khi Nữ Chân đến phía nam, sự suy nhược của binh sĩ Vũ triều trong lòng văn sĩ đã thành sự thực, tướng soái hủ bại, binh sĩ tham sống sợ chết, nên không thể kháng cự với Nữ Chân. Nhưng mà so sánh với trời băng đất tuyết của phương bắc, man nhân mặt nam dũng mãnh, đối đầu với cường binh thiên hạ, vẫn có thể chiến đấu một trận. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Hiển Nông có tự tin đối với lần bày cục này, lúc này không nén được bật ra câu nói kia. Nam nhi dùng thiên hạ như ván cờ, tung hoành đánh cờ, nên phải như vậy. Tù vương Thực Mãnh “ha” lên một tiếng. Cảm giác này im bặt sau một khắc.
Pằng một tiếng từ xa xa truyền tới, có thứ gì đó bắn lên mặt Lý Hiển Nông, thân xác to lớn ngã xuống đất sau khúc nhạc dạo đầu “ha”.
Bầu trời u ám, gió đang thổi lờ đờ, tiếng la hét vẫn đang tiếp tục. Dũng sĩ của bộ lạc Hằng Khánh đã bao trùm tới, dưới sự tấn công tốc độ cao, vung ra công kích ác liệt. Hơn hai trăm chiến sĩ Hắc Kỳ quân trong chớp mắt bị nhấn chìm trong phong tuyến, có trường đao chém lên áo giáp, có khiên sắt đụng ầm vào gậy lớn, vung đao hung mãnh chém giết man nhân không có thiết bị phòng hộ xuống đất, chiến sĩ Hắc Kỳ quân chia tám chín người, hơn mười người thành một nhóm, hội tụ thành đoàn, đón đánh sự tấn công mãnh liệt gấp mười lần mình này.
- Oa a a a a a ——
Có dũng sĩ man nhân dựa vào dã tính rèn luyện từ trong chém giết quanh năm, chém ra vòng công kích đầu tiên, lăn lộn vào đám người, đao thép múa vòng, chiến đấu dũng cảm giữa những tiếng gầm không sợ hãi!
Bìa cánh rừng chếch về phía sau một chút, Lý Hiển Nông nói xong, mới vừa buông ống kính của ống nhòm xuống một chút, gió đang thổi tới, hắn đứng tại đó, không hề nhúc nhích. Người xung quanh cũng đều không nhúc nhích, trong những người này, có đại hiệp Giang Nam theo Lý Hiển Nông tới, có hộ vệ bên cạnh của tù vương Thực Mãnh, một khắc này, đều đang có chút sửng sốt, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Ngay tại khoảnh khắc vừa nãy tù vương Thực Mãnh phát ra tiếng cười, trong rừng của một bên núi, có một phát đạn vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng bắn tới, rơi xuống cổ Thực Mãnh.
Hán tử cường tráng này bị bắn nát yết hầu ngay lập tức, huyết dịch bắn ra ngoài, trường đao của hắn cùng đổ rầm xuống. Đám người căn bản vẫn chưa phản ứng kịp, hùng tâm của Lý Hiển Nông vẫn đang quanh quẩn trong ảo mộng lấy thiên hạ như bàn cờ, hắn chính thức hạ xuống quân cờ khai cuộc, cân nhắc tiếp tục chiến đấu ngươi tới ta lui. Đối phương đã chiếu tướng rồi.
Trên tiền tuyến ở mé dưới, chiến đấu oanh liệt đang bắt đầu, hơn hai trăm Hoa Hạ quân đã đột nhập vào thế tiến công như thủy triều đó, trong trung tâm tàn sát, Hắc Kỳ chọc thủng sóng gió, sừng sững không ngã. Các dũng sĩ của tộc Ni cũng có chiến ý anh dũng bất khuất như vậy, vẫn chưa có ai chú ý đến biến cố đằng sau này.
Lý Hiển Nông phản ứng lại từ trong ý thức trở nên cực kỳ chậm rãi, hắn liếc nhìn thi thể tù vương ngã xuống bên cạnh kia, há hốc miệng. Tiếng hò hét chém giết đều đang lan tràn trong không khí, hắn nói một câu.
- Che hắn lại......
Người xung quanh vẫn chưa thể nghe rõ, cho nên hắn lại nói.
- Che hắn lại, đừng để người khác nhìn thấy.
Những hiệp khách Giang Nam đi theo Lý Hiển Nông tới lúc này mới biết hắn đang nói gì, đang muốn lên trước, hộ vệ đằng sau Thực Mãnh đã xông tới, đao binh rút ra khỏi vỏ, chắn những hiệp sĩ này lại.
Sắc mặt của Lý Hiển Nông chuyển từ vàng sang trắng, trong đầu kêu lên ong ong, mắt thấy sự giằng co này xuất hiện, hắn quay người bỏ đi, các hiệp sĩ bên cạnh cũng đi theo. Một đoàn người bước nhanh xuyên qua rừng cây, bên trên rừng cây vang lên tiếng mũi tên rít gào kêu “vút ——“, âm thanh hỗn loạn bên ngoài rừng cây tăng lên một cách rõ rệt, bên kia rừng cây một làn sóng chém giết cũng bắt đầu trở nên kịch liệt. Đám người Lý Hiển Nông vẫn chưa thể đi ra ngoài, đã nhìn thấy bên kia có một tiểu đội người đang chém giết tới.
Liên kết đồng minh trên Tiểu Hôi Lĩnh lần này, bộ lạc Hằng Khánh đột nhiên gây khó dễ, rất nhiều hộ vệ của tù vương đều bị chia cắt bên ngoài phạm vi chiến trường, khó có thể đột phá cứu viện. Xuất hiện trước mắt, lại là một nhánh đội ngũ Hắc Kỳ hai ba mươi người, đẫn dầu là người cụt một tay cầm đơn đao, chính là đại ác nhân “Tham Thiên Đao” Đỗ Sát trong Hắc Kỳ quân. Nếu là bình thường, có lẽ Lý Hiển Nông sẽ phản ứng lại, nhánh đội ngũ này đột nhiên phát động tiến công từ mặt bên tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ có thể cố gắng bước nhanh chạy trốn.
Hiệp sĩ bên cạnh xông giết qua đó, nỗ lực ngăn chặn nhánh tiểu đội tác chiến đặc chủng này, trước mặt ập tới chính là nỏ mạnh rít gào đan xen. Lý Hiển Nông bôn tẩu vốn dĩ vẫn còn cố duy trì hình tượng, lúc này nghiến răng chạy như điên, cũng không biết bị người hay rễ cây quấn chân, đột nhiên nhào ra, ngã bay xuống đất, hắn bò dậy mấy lần, vẫn không thể đứng dậy, sau lưng bị người ta một chân đạp xuống, bụng đập vào tảng đá, đau đến cả gương mặt đều trở nên méo mó.
- Trói lại!
Tiếng chém giết từ đằng xa truyền đến từng đợt, chém giết chỗ gần lại đã đi đến hồi kết. Lý Hiển Nông bị người ta bắt chéo hai tay sau lưng, lấy dây thừng trói lại, trong tầm mắt lay động, hiệp sĩ hoặc là đã ngã xuống, hoặc tháo chạy tứ tán, “Tham Thiên Đao” Đỗ Sát giết tới không hề chú ý quá nhiều đến tình hình bên này, dẫn theo phần lớn thành viên xông qua hướng mà Lý Hiển Nông tới.
Lý Hiển Nông tay chân bị trói, không thể nhúc nhích, trong lòng đã dần lạnh lẽo, qua một hồi hắn mới hơi ý thức được đội người này là đi làm cái gì. Phản công của Hắc Kỳ quân và một phát hỏa thương bay tới đó, cả sự xuất hiện của một đội người này liên hệ mật thiết với nhau. Nếu như Thực Mãnh không từng mất mạng dưới một phát hỏa thương kia, đội người này hiển nhiên cũng sẽ tấn công vào hậu trận của Thực Mãnh. Trong lòng hắn vụt qua một ý niệm, không biết là tư vị phức tạp thế nào, nhìn xem xung quanh, canh giữ ở đây chỉ có ba thành viên Hắc Kỳ, chém giết đằng xa vẫn đang tiến hành, trong lòng hắn dấy lên một tia hy vọng: Nói không chừng bộ lạc Hằng Khánh vẫn có thể chính diện đánh bại Hắc Kỳ quân kia, qua thêm một khoảng thời gian nữa, mấy người Lang Ca, Liên Nương tới, bản thân vẫn có cơ hội được cứu.
Nhưng hy vọng như thế, chung quy vẫn chìm xuống.
Tiếng chém giết, hô hào, trống trận đằng xa dần trở nên trật tự, tượng trưng cho chiến cục bắt đầu nghiêng về một phía. Điều này không kỳ lạ, Ni tộc tây nam cố nhiên dũng mãnh, nhưng cả hệ thống đều lấy tù vương làm đầu, Thực Mãnh vừa chết, hoặc là có tân tộc trưởng kế vị xin hàng, hoặc là cả tộc sụp đổ. Trước mắt, hết thảy những điều này hiển nhiên đang xảy ra.
Sự tình duy trì không lâu, tiếng hò hét dần lắng, sau đó càng nhiều chính là tiếng chém giết và tiếng bước chân. Có người đang lớn tiếng hét duy trì trật tự, qua một hồi nữa, Lý Hiển Nông nhìn thấy có một số người đi về phía bên này —— hắn vốn dĩ suy đoán có thể nhìn thấy đám người Ninh Nghị, nhưng không có. Người đến đây chỉ là một tiểu đội Hắc Kỳ tới truyền tin chiến thắng, sau đó lại có người mang mấy thứ như cọc tre, gậy gỗ tới, trói đám người Lý Hiển Nông như lợn lên trên, rồi khiêng đến quảng trường lớn của bộ lạc Hằng Khánh.
Lý Hiển Nông cực kỳ nhục nhã, lúc sắp bị trói lên trên gậy gỗ, vẫn ra sức giãy giụa vài cái, hét lớn.
- Sĩ có thể giết nhưng không thể nhục!
- Để Ninh Nghị đến gặp ta!
Binh sĩ đó trên người có máu, tiện tay cầm một thanh gỗ gõ bốp lên đầu Lý Hiển Nông, Lý Hiển Nông bèn không dám nói thêm nữa, sau đó bị người ta nhét giẻ vào miệng, khiêng đến giữa quảng trường lớn, dựng lên.
Càng có thêm nhiều thành viên của bộ lạc Hằng Khánh đã quỳ ở chỗ này, có một số kẻ khóc lóc chỉ vào Lý Hiển Nông mắng nhiếc, nhưng dưới sự canh giữ của binh sĩ xung quanh, bọn họ cũng không dám làm bừa. Nội bộ Ni tộc lúc này vẫn là chế độ nô lệ, kẻ bại không có bất cứ nhân quyền nào. Bộ lạc Hằng Khánh lần này khư khư cố chấp tính kế mười sáu bộ, lúc tù vương các bộ có thể chỉ huy lại được bộ chúng dưới trướng, suýt chút nữa tàn sát hết sạch cả bộ lạc Hằng Khánh, chẳng qua Hoa Hạ quân ngăn cản, như vậy mới dừng được trận đại đồ sát gần như đã bắt đầu này.
Càng có nhiều thành viên bộ lạc Hằng Khánh bị moi ra, quỳ xuống chi chít ở phía trước.
Lý Hiển Nông bị xếp ở phía trước trong lòng đã chết lặng. Một lúc sau, có người đến tuyên bố, bộ lạc Hằng Khánh đã có tù vương mới, đối với việc lần này quyết định chỉ giết một số kẻ ác đầu đảng, không lạm sát người vô tội. Đám người khóc lóc quỳ lạy, có mấy tên thân tín dưới trướng Thực Mãnh bị lôi ra, trực tiếp chém đầu ở phía trước.
Sau khi sự việc lắng xuống một chút dưới mệnh lệnh của tân tù vương, đám người Ninh Nghị từ tầm nhìn bên kia đi tới, tù vương mười lăm bộ cũng đi theo. Lý Hiển Nông bị trói trên cột gỗ trừng mắt nhìn Ninh Nghị, chờ hắn đến chế giễu mình, nhưng mà tất cả những chuyện này đều không xảy ra. Sau khi lộ mặt, tân tù vương của bộ lạc Hằng Khánh đi qua quỳ lạy thỉnh tội, Ninh Nghị nói mấy câu, sau đó tân tù vương tới tuyên bố, để đám người vô tội tạm thời trở về nhà, kiểm kê vật tư, cứu giúp những phòng ốc bị đốt cháy hoặc bị ảnh hưởng. Đám người của bộ lạc Hằng Khánh cảm ơn không ngớt, đối với bọn họ, làm loạn thất bại có khả năng đồng nghĩa với việc cả tộc làm nô lệ, sự xử lý của Hoa Hạ quân lúc này, thật sự có cảm giác khiến người ta có lại được một cái mạng.
Giờ đã là buổi chiều, sắc trời âm u chưa tan. Ninh Nghị và tù vương mười sáu bộ tiến vào trong sảnh bên ở bên cạnh, bắt đầu tiếp tục cuộc họp của bọn họ, đối với thứ mà Hoa Hạ quân sẽ có được lần này, trong lòng Lý Hiển Nông có thể tưởng tượng ra. Cuộc họp đó diễn ra chưa lâu, tiếng báo động bên ngoài cuối cùng đã truyền tới.
Đội ngũ của Lang Ca và Liên Nương đã đến.
Chờ đợi bọn họ, sẽ là một cú đánh đau trực diện. Mà cùng lúc đó, đội quân vệ thú mấy ngàn của Hòa Đăng, vẫn đang theo đến từ phía sau!
....................
Mãng Sơn bộ đến đúng như dự kiến, không làm kinh động đến đám người Ninh Nghị đang họp trong sảnh đường. Cùng với chuyện bộ lạc Hằng Khánh lắng xuống, các đội ngũ Ni tộc có thể tập kết lại của một dải Tiểu Hôi Lĩnh lúc này có tận mấy ngàn, cuộc phục kích sớm khiến cho đám người Lang Ca bị một đòn trực diện ngay khi đến.
Đây là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất trong một đời của Lý Hiển Nông, giống như vũng bùn vô tận, người chậm rãi chìm xuống, còn căn bản không thể nào vùng vẫy. Người của Mãng Sơn bộ tới rồi lại bắt đầu tháo chạy, Ninh Nghị thậm chí còn chẳng ra ngoài liếc nhìn, hắn bị trói ở đây, xung quanh có người chỉ trỏ, đối với hắn mà nói, đây cũng là nỗi nhục khó tả trong đời. Hận không thể chết quách cho xong.
Thời gian dần dần trôi đi, sắc trời dần tối, lửa trại được thắp lên, một nhánh đội quân Hắc Kỳ nữa đã đến Tiểu Hôi Lĩnh. Từ trong những lời vụn vặt mà hắn không để tâm nghe, Lý Hiển Nông biết tổn thất lần này của Mãng Sơn bộ không hề nghiêm trọng, nhưng mà có làm sao —— Hắc Kỳ quân căn bản không thèm để ý.
Ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy sảnh đường tụ hội kia. Sau liên kết đồng minh lần này, Mãng Sơn bộ sẽ không còn chỗ đứng trong Đại Tiểu Lương Sơn, thứ chờ đợi bọn họ, chỉ có tai họa diệt tộc theo đó mà tới. Hắc Kỳ quân không phải không có loại năng lực này, nhưng điều mà Ninh Nghị hy vọng là nhiều bộ lạc Ni tộc sẽ thông qua hình thức này để chứng minh sự giúp đỡ lẫn nhau của họ, từ đó về sau, Hắc Kỳ quân sẽ thực sự mở ra cục diện ở Đại Tiểu Lương Sơn.
Vậy mà bản thân bôn ba bận rộn, dâng cơ hội này đến tay hắn. Lý Hiển Nông nghĩ tới những điều này, vô cùng châm biếm, nhưng nhiều hơn nữa, vẫn là nỗi sợ hãi tiếp theo sắp sửa phải đối mặt, bản thân không biết sẽ bị giết một cách tàn nhẫn đến thế nào.
Lửa trại bùng cháy rất lâu, cũng không biết lúc nào, cuộc họp trong sảnh đường đã tan, đám người Ninh Nghị lục tục ra ngoài, đôi bên còn tươi cười trao đổi, trò chuyện. Lý Hiển Nông nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy nụ cười của họ, nhưng qua một khoảng thời gian, có người đi tới, người trung niên một thân áo bào xám đó chính là Ninh Lập Hằng, tướng mạo hắn không có vẻ già, nhưng có một uy thế đương nhiên, Ninh Nghị nhìn hắn mấy lần, nói.
- Thả hắn ra.
Đỗ Sát bên cạnh rút đao ra, xoẹt chém đứt dây thừng, Lý Hiển Nông ngã xuống đất, cực kỳ đau đớn, trong quá trình hắn chậm rãi lăn lộn, Đỗ Sát đã cắt đứt dây thừng trên chân tay hắn, có người đỡ Lý Hiển Nông tứ chi tê dại đứng dậy. Ninh Nghị nhìn hắn, hắn cũng cố gắng nhìn Ninh Nghị.
- Có biết con khỉ không?
Ninh Nghị cất tiếng nói chuyện, bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, Lý Hiển Nông hơi sửng sốt, sau nghĩ tới đối phương có phải đang chế giễu mình là con khỉ không, nhưng sau đó hắn cảm thấy chuyện không phải như vậy.
- Trong nghiên cứu gần đây của Hoa Hạ quân, có một mục bàn luận kỳ quái, người là từ khỉ biến thành.
Ngữ điệu của Ninh Nghị bình thản.
- Rất nhiều rất nhiều năm trước, khỉ đi ra khỏi rừng cây, phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch, hổ, báo, sài lang, khỉ không có răng nanh như hổ, không có móng vuốt của mãnh thú, móng tay của chúng không còn sắc nhọn như một số loài động vật, chúng chỉ có thể bị những động vật này ăn thịt, dần dần có một ngày, bọn chúng cầm gậy lên, tìm được cách bảo vệ bản thân.
- Không có hang động bọn chúng liền dựng nhà, ăn nhiều thịt sống dễ mắc bệnh, bọn chúng học cách dùng lửa, khỉ cầm lấy gậy vẫn không đánh lại được hổ, bọn chúng học cách hợp tác. Sau đó những con khỉ này biến thành người.
Lý Hiển Nông nghiễm nhiên là đang nghe chuyện vớ vẩn. Ninh Nghị cười cười.
- Thiên địa vạn vật đều trở nên mạnh mẽ trong quá trình chiến thắng vấn đề, ta là vấn đề của ngươi, người Nữ Chân là vấn đề của ngươi, đánh không lại ta, chứng minh ngươi không đủ mạnh. Không đủ mạnh, chứng minh con đường ngươi tìm được không đúng, nhất định phải tìm đường con đường đúng đắn.
Ninh Nghị nói.
- Nếu như không đúng thì sẽ chết.
Trong lòng Lý Hiển Nông xoay chuyển vô số lời muốn phản bác, nhưng miệng lưỡi khô khốc, hắn cũng không biết là sợ hãi hay cạn vốn từ, không thể phát ra được âm thanh. Ninh Nghị chỉ dừng lại.
- Sau khi ngươi trở về, dạy học bồi dưỡng người cũng được, tiếp tục bôn ba hô hào cũng thế, tóm lại, phải tìm được biện pháp trở nên mạnh mẽ. Chúng ta không chỉ phải có trí tuệ tìm được điểm yếu của kẻ địch, cũng cần có dũng khí đối mặt và cải thiện điều xấu của mình, bởi vì người Nữ Chân sẽ không tha cho ngươi, bọn họ sẽ không tha cho bất cứ ai.
- ......Trở về......thả ta......
Lý Hiển Nông ngây ngốc hồi lâu, binh sĩ Hoa Hạ quân bên cạnh thả hắn ra, hắn thậm chí còn hơi lùi về sau hai bước. Ninh Nghị mím mím môi, không nói thêm nữa, quay người rời khỏi đây.
Có lính truyền lệnh từ xa tới, báo cáo một số tin tức với Ninh Nghị. Lý Hiển Nông sững sờ nhìn xung quanh, Đỗ Sát bên cạnh đã phất tay ra bốn phía, Lý Hiển Nông loạng choạng đi mấy bước, thấy xung quanh không có ai ngăn hắn, lại lảo đảo bước đi, dần dần đi tới bên cạnh quảng trường, một thành viên Hoa Hạ quân nghiêng người, xem ra không định ngăn hắn. Cũng vào lúc này, Ninh Nghị ở bên phía kia quảng trường nhìn sang đây, hắn nhấc một cánh tay lên, có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
- Đợi một chút.
Lý Hiển Nông lại sững sờ, một khoảnh khắc này hắn thậm chí muốn cất bước chạy trốn, binh sĩ Hoa Hạ quân bên cạnh nhìn vào mắt hắn một cái, khung cảnh trong nhất thời vô cùng khó xử.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, binh sĩ trẻ tuổi kia một quyền đánh tới.
Lý Hiển Nông đau đớn ngã xuống đất, nhưng không ngất đi, lúc ánh mắt nhìn sang bên phía Ninh Nghị, cánh tay khốn nạn đó cũng giơ lên một cách bối rối trong không trung giây lát, sau đó mới nói.
- Không phải bây giờ......mấy ngày nữa đưa ngươi ra ngoài.
Lý Hiển Nông không biết đã xảy ra chuyện gì, Ninh Nghị đã bắt đầu đi sang một bên, trong góc nghiêng trên gương mặt đó, Lý Hiển Nông lờ mờ cảm thấy hắn có vẻ hơi giận dữ. Ván cờ với Ni tộc trong Đại Tiểu Lương Sơn, toàn cảnh đều trong sự tính toán của hắn, Lý Hiển Nông không biết hắn đang giận dữ cái gì, hoặc là, lúc này có thể khiến hắn cảm thấy giận dữ, là một chuyện lớn đến mức nào.
- ......Huy động Tập Sơn, chuẩn bị đánh trận......phái người đi nói với hắn, người phải còn sống. Ba ngày sau......ta đích thân nói chuyện với hắn.
Gió thu trong đêm mơ hồ cuốn âm thanh tới, mùi của khói lửa vẫn chưa tan hết, ngày thứ hai, thảo phạt của bộ lạc Ni tộc trong Đại Tiểu Lương Sơn đối với một nhánh Mãng Sơn bèn lần lượt bắt đầu.
Tây nam, trận hỗn loạn này mới vỏn vẹn chỉ là một khúc dạo đầu nhẹ nhàng, còn về đại loạn của cả thiên hạ, đã mở ra một góc của bức màn......