Ninh Kỵ là hài tử của Ninh Nghị và Tiểu Thuyền kế thừa mặt mày thanh tú của /sau khi, chí hướng tạm định ra, Ninh Nghị rối rắm một lúc, chung quy lựa chọn cố gắng hết sức khai sáng ủng hộ Ninh Kỵ. Trong Hoa Hạ quân cũng thịnh võ phong, dù là người trẻ tuổi ngẫu nhiên hay bày lôi đài so tài, Ninh Kỵ thường tham dự. Đối thủ mà nhẹ tay thì không luyện thành công phu thật sự, mà đánh thật thì sẽ đầu rơi máu chảy. Tiểu Thuyền luôn ủng hộ Ninh Nghị nhưng vì chuyện này mà đã hai lần khóc với hắn, gần như muốn lấy thân phận làm mẫu thân phản đối Ninh Kỵ tập võ. Ninh Nghị thương lượng với Hồng Đề, Tây Qua nhiều lần, rốt cuộc quyết định ném Ninh Kỵ vào đội quân y của Hoa Hạ quân giúp đỡ.
Có thể tập võ, nhưng phải học cách trị thương trước.
Đây cũng là tấm lòng vất vả của mấy vị gia trưởng. Tập võ khó tránh đối diện sống chết, trong đội quân y kiến thức sự tàn khốc không thua gì chiến trường, nhiều lúc thống khổ và bất đắc dĩ trong đó còn nhiều hơn nữa. Ninh Nghị không chỉ một lần dẫn theo con cái đi đội quân y giúp dỡ, một mặt là vì tuyên dương sự đáng quý của anh hùng.
Mặt khác cũng cho đám nhóc này trước tiên kiến thức tàn khốc của tình đời, trong lúc hỗ trợ, Văn Văn có lòng nhân ái nhất, thích giúp người, mỗi lần đi đều sợ tới mức khóc ré lên, sau khi về nhà còn mơ thấy ác mộng.
Trong thời gian nghỉ lấy sức, không có nhiều người bệnh cần đội quân y chữa trị, chờ Hoa Hạ quân và Mãng Sơn Ni tộc chính thức khai chiến, sau đó binh ra đồng bằng Thành Đô, những gì gặp trong đội quân y mới là chốn khốc liệt thật sự. Quân đội vài vạn, thậm chí mấy chục vạn lao vào nhau, quân đội tinh nhụe tới đâu cũng không tránh khỏi thương ovng, dù tiền tuyến toàn báo về tin chiến thắng thì các quân y toàn đối mặt người bị thương chảy máu đầm đĩa, đầu rơi máu chảy, tay chân cụt, thậm chí có binh sĩ cơ thể bị chém lìa, ruột lòi ra, kêu gào và giãy giụa trong sống chết, đánh sâu vào tinh thần khó tả.
Nhưng những người này là anh hùng dũng cảm anh dũng chiến đấu.
Ném con nít mười một tuổi vào trong hoàn cảnh như vậy là cách trưởng thành tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là lựa chọn tương đối ‘dịu dàng’ thay thế cho rèn luyện sống chết. Nếu có thể biết khó mà lui thì càng tốt, nếu vượt qua được, muốn thành người đứng trên tất cả thì phải ăn xong cái khổ trong khổ, vậy thì cứ để mặc cho hắn đi tiếp.
- Ta hiểu ý tưởng rèn luyện này của ngươi, nhưng ta thiệt tình không nỡ ác với tiểu hài tử như thế, bà nhà cũng không cho làm. May mà nhị thiếu gia cũng làm nên chuyện, mới mười một tuổi, chạy qua chạy lại trong đám thương binh, đối xử với người khá tốt, đám lính dưới tay ta đều thích nhị thiếu gia. Ta nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì về sau nhị thiếu gia sẽ làm tướng quân.
Ngồi trong phòng nói chuyện về Ninh Kỵ, Hàn Kính dành vài lời khen.
Ninh Nghị rót trà cho Hàn Kính, ngồi xuống, buông tiếng thở dài:
- Nếu có biện pháp khác thì ai mà muốn để cho tiểu hài tử chịu khổ như vậy, nhưng không còn cách nào. Thế đạo không thái bình, bọn họ không phải con nhà quyền quý, lúc ta ở Biện Lương, một tháng có vài lần bị ám sát, hiện giờ càng thêm phiền phức. Một đám hài tử đi, ngươi không thể nhốt nó ở nhà suốt ngày, phải cho nó gặp trường hợp lớn, cho nó có năng lực tự chăm sóc mình. Trước kia giết một hoàng đế chẳng cảm thấy gì, giờ nghĩ đến hài tử kia ngày nào đó chết yểu thì trong lòng khó chịu, không biết ăn nói thế nào với mẫu thân của chúng.
- Không đến mức nghĩ như thế.
- Là làm chuẩn bị tâm lý.
Ninh Nghị dừng một chút, theo sau cười cười:
- Lỗi tại ta buột miệng, nếu không thì Ninh Kỵ đã chẳng đòi đi làm cao thủ võ lâm gì đó. Cho dù thành đại tông sư thì có tác dụng gì, tương lai không phải thời đại lục lâm. Thật ra vốn không có thời đại lục lâm, tạm không nói tới xác suất chưa thành tông sư đã chết yểu giữa đường, cho dù thành Chu Đồng thì làm được gì? Tương lai làm nghề thể dục, hoặc không thì đi hát kịch, khùng.
Ninh Nghị buông lời cay nghiệt khiến Hàn Kính cười phá lên.
Ninh Nghị cầm chén trà mà cụng ly với Hàn Kính như cụng rượu:
- Tiểu hài tử, Hàn đại ca đừng gọi nó là nhị thiếu gia gì đó, con cháu trác táng là dấu hiệu chết sớm, đáng quý nhất là dẻo dai, ban đầu cho nó đi theo đội quân y, mỗi buổi tối đều mơ ác mộng, ăn cơm không nổi. Chưa tới một tháng, nó không than khổ, vượt qua được, lại bắt đầu luyện võ. Tiểu hài tử có thể có tính dẻo như vậy thì ta không ngăn được. Nhưng ban đầu ta có ám thị với nó là tương lai là thời đại của súng kíp, muốn không bị thương thì hãy đi theo Vũ Văn Phi Độ thỉnh giáo cách bắn tên và bắn súng nhiều vào, nó giỏi rồi, lăn lộn trong đội quân y lâu, mè nheo đòi Tiểu Hắc dạy cho Thập Tam Thái Bảo khổ luyện Kim Chung Tráo gì đó, vốn nên là hài tử tuấn tú nhất của nhà chúng ta, giờ sắp bị làm hỏng, ta không biết nên ăn nói thế nào với Tiểu Thuyền nữa.
Hàn Kính cười nói:
- Thập Tam Thái Bảo kiêm tu nội ngoại công, khụ, cũng không tệ lắm.
- Gì mà kiêm tu nội ngoại, ngươi xem bộ dạng của Tiểu Hắc đi, sầu chết đi được.
Hắn thuận miệng thở dài, nhưng nụ cười chất chứa cảm giác vui mừng vì tiểu hài tử có thể kiên trì tiếp. Qua một lúc, hai người nói chuyện từ đội quân y chuyển sang tiền tuyến, sau khi đánh hạ Thành Đô, Hoa Hạ quân nghỉ ngơi chờ lệnh, mọi thứ vẫn giữ trạng thái chiến tranh, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không lên kế hoạch tấn công Tử Châu.
- Phong tỏa biên giới, củng cố phòng tuyến, trước tiên làm tốt hộ tịch, thống kê vật tư ở khu vực chiếm lĩnh, đội luật pháp đã đi qua thanh lý vụ án tồn đọng, trước tiên ở mặt ngoài đánh đám ác bá dẫn tới dân oán, kéo dài một khoảng thời gian, qua quá trình này rồi mọi người thích ứng với nhau, sau đó thả cho nhân khẩu và thương mậu lưu thông, chắc sẽ ít người rời đi. Trên hịch văn chúng ta nói là đánh tới Tử Châu, nên tạm thời không đánh Tử Châu, giữ tính chủ động trong động tác quân sự, suy xét việc phải có cớ mới xuất binh, chỉ cần Tử Châu còn ở thì chúng ta chưa thể xuất binh, như vậy sẽ tiện ứng đối với bên kia ra chiêu. Dùng uy hiếp xúc tiến hòa đàm, nếu thật sự có thể buộc ra một cuộc đàm phán thì càng đáng giá hơn Tử Châu.
Hàn Kính nói:
- Tuy ta không hiểu đám quan của Vũ triều, nhưng tính khả thi của việc đàm phán chắc không lớn?
Ninh Nghị cười gật đầu, nói:
- Đúng là không lớn, nhưng chỉ cần Tử Châu còn ở trong tay bọn họ thì sẽ sản sinh nhiều ích lợi tương quan, những người này sẽ đi khuyên triều đình không cần buông bỏ Tây Nam, sẽ đi chỉ trích người đánh mất Tây Nam, sẽ làm đám quan lớn trên triều đình sứt đầu mẻ trán. Tử Châu mà đổi chủ, sự tình đã định ra thì tiếng nói của những người này sẽ không có giá trị gì nữa. Cho nên cứ tạm gác lại, thế cục đã loạn như vậy, sang năm bắt lấy nó cũng không chậm.
Ninh Nghị vừa nói vừa cùng Hàn Kính nhìn bản đồ Vũ triều to lớn treo trên một bên vách tường. Nhiều tin tức hóa thành lá cờ và các mũi tên rậm rạp hiện ra trên bản đồ. Chiến hỏa Tây Nam chỉ có một góc, phức tạp thật sự vẫn là động tác và đối kháng ở phía bắc Trường Giang, phía bắc Hoàng Hà. Gần Đại Danh Phủ, lá cờ vàng đại biểu người Kim rậm rạp ghim thành một rừng cây nhỏ, đây là tình hình cuộc chiến mà Hàn Kính ở tiền tuyến vẫn luôn bận tâm.
Tông Phụ, Tông Bật từ tháng chín bắt đầu tấn công Đại Danh Phủ, đã hơn một tháng mà đại chiến chưa có kết quả, hiện giờ chủ lực của quân đội Nữ Chân đã bắt đầu xuôi nam vượt Hoàng Hà. Hoàn Nhan Xương phụ trách hậu cần dẫn hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân, bao gồm hơn hai mươi vạn Hán quân vơ vét trong khu vực vốn Lý Tế Chi cai quản tiếp tục vây khốn Đại Danh, xem ra đã chuẩn bị vây thành lâu dài.
Một số tin mới nhất phản ứng ở tuyến Tây Trung Nguyên đối ứng với Đông Lộ, sau khi dấy binh ở Vương Cự Vân, Tấn Vương Điền Thực ngự giá thân chinh, mang đại quân với thế ngọc đá đều nát xông hướng đại quân Tông Hàn vượt Nhạn Môn Quan kéo đến, đây là một cuộc phản kháng bùng nổ đột ngột của vùng đất Trung Nguyên, cứng rắn nhất cũng khiến người rung động nhất. Hàn Kính ôm lòng thắc mắc với việc này, mở miệng hỏi thăm Ninh Nghị, hắn gật đầu xác nhận đúng là có chuyện đó.