Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037: Lẫm Đông 3

Chương 1037: Lẫm đông 3 Chương 1037: Lẫm đông 3

Nhiều quan lớn trong kinh đến mời Long Kỳ Phi dự tiệc, thậm chí quản sự trong phủ trưởng công chúa dều đến mời hắn vào phủ thương nghị, hiểu rõ tình huống cụ thể của Tây Nam. Các cuộc thi hội phát ra lời mời cho Long Kỳ Phi, các loại danh sĩ đến cửa viếng thăm, nối liền không dứt. Trong lúc này, Long Kỳ Phi lần thứ hai đến bái phỏng Xu mật sứ Tần Hội Chi Tần đại nhân đã từng thúc đẩy hắn đi Tây, nhưng sau khi triều đình thua thì Tần Cối đã vô lực cũng vô tâm thúc đẩy chinh phạt Tây Nam lần thứ hai. Dù nhiều quan lớn, danh lưu trong kinh biểu thị cực độ trọng thị và tôn kính với Long Kỳ Phi, nhưng ít có nhân vật cực kỳ quan trọng nào tỏ vẻ muốn nỗ lực cho việc lớn xuất binh Tây Nam.

Đêm nay, đầu ngõ Thanh Y, đèn lồng đỏ to treo cao, thanh lâu sở quán trong con hẻm, hí viện quán trà vẫn chưa nguội bớt nhiệt tình, đây là một trong những ngõ xã giao náo nhiệt nhất trong thành Lâm An. Trong sảnh lớn khách điếm tên Tứ Hải Xã vẫn tụ tập nhiều danh sĩ và thư sinh vào đây. Đối diện Tứ Hải Xã là một thanh lâu, khung cửa sổ tầng trên cũng có một số người vừa nghe nhạc vừa chú ý tình huống bên dưới.

Rốt cuộc, một chiếc xe ngựa từ đầu phố quẹo vào, ngừng lại trước cửa Tứ Hải Xã, Long Kỳ Phi dáng người gầy gò, sợi tóc muối tiêu, mắt đỏ hoe nhưng vẫn đầy nhiệt tình bước xuống xe ngựa. Long Kỳ Phi mới qua bốn mươi tuổi, trong hơn một tháng chạy đi, các loại lo lắng mọc ra, nỗi lòng giày vò như trên lửa khiến tóc bạc trắng một nửa, nhưng bộ dạng như vậy khiến cho mọi người càng thêm tôn trọng hắn.

Long Kỳ Phi xuống xe ngựa, một tay chống gậy gỗ, khó khăn đứng thẳng, đôi môi đỏ mím chặt, trên mặt mang theo tức giận, mọi người xúm lại, nhưng hắn không nói một lời, một bên chắp tay một bên đi hướng khách điếm.

Xuất binh Tây Nam là quyết định phương hướng của một quốc gia, quyết định phức tạp, qua mười mấy ngày còn chưa có kết quả, Long Kỳ Phi biết rằng đó là do thanh thế còn chưa đủ to lớn, chưa đủ mạnh để thúc đẩy các đại nhân như Tần đại nhân, trưởng công chúa làm ra quyết định. Nhưng mà thư sinh, các vị có trí thức trong kinh chung quy đứng về phía Long Kỳ Phi, nên ngay buổi tối hôm đó hắn đi Minh Đường viếng thăm, từng một lần gặp mặt nói chuyện với Lý Tần Lý Đức Tân.

Báo chí của Lý Đức Tân hiện giờ đã có ảnh hưởng to lớn trong kinh, nhưng khoảng thời gian này tới nay, đối với việc Long Kỳ Phi về kinh thì chỉ ghi chút tin mang tính trần thuật hời hợt. Long Kỳ Phi ôm lòng bất mãn, lại cảm thấy do mình biểu thị không đủ tôn trọng Lý Đức Tânn, thế này mới tự mình tới cửa, hy vọng đối phương có thể ý thức được tầm quan trọng của Tây Nam, đặt nặng việc nước, thúc đẩy dư luận bảo vệ Tây Nam nhiều vào.

Nhưng Lý Đức Tân từ chối thỉnh cầu của Long Kỳ Phi.

Lúc này Long Kỳ Phi về khách điếm, mọi người hỏi thăm kết quả thương nghị của hai bên, nhưng Long Kỳ Phi cứ đi thẳng vào trong, chờ xuyên qua sảnh lớn mới giộng gậy gỗ xuống đất.

Một lúc sau, Long Kỳ Phi thốt ra một câu:

- Lý Đức Tân, hạng mua danh trục tiếng.

Lời nói phẫn uất, cũng là nói năng dõng dạc, mọi người ở trong sảnh sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói chuyện, có người hỏi tới, nhưng Long Kỳ Phi không trả lời mà đi về phòng. Sau khi vào phòng, danh kỹ Lư Quả Nhi đi theo Long Kỳ Phi lên kinh bước tới an ủi, hắn im lặng không nói tiếng nào, mắt càng đỏ hơn.

- Lão gia, đây là danh sách các đại nhân hôm nay đưa thiệp mời đến. Lão gia, chuyện thiên hạ vốn đã khó lại càng khó, lão gia đừng vì những người này màl mà tổn thương thân thể của mình.

Lư Quả Nhi là nữ nhân đã gặp qua nhiều việc, nàng nhỏ nhẹ khuyên giải an ủi một lúc, Long Kỳ Phi mới phất tay:

- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu . . .

Có một số việc Long Kỳ Phi không nói cho nữ nhân bên cạnh mình nghe, trong đối thoại của Lý Tần và hắn hôm nay, Lý Tần có vạch rõ ra lợi và hại, một số lời quá mức khiến Long Kỳ Phi cảm thấy tim đập nhanh. Từ lúc Long Kỳ Phi về kinh, mọi người xem hắn là lãnh tụ mọi kỳ vọng hướng về, nhưng đó là vì tình cảnh Tây Nam, nếu triều đình thật sự không thể lấy lại Tây Nam, vậy thì lãnh tụ về mặt ý kiến như hắn còn có ý nghĩa tồn tại không?

Lý Tần mua danh trục tiếng, lúc trước luôn mồm bảo không đội trời chung với Ninh Nghị, giờ thì địa vị của ma đầu kia cao hơn hắn nhiều, thế là Lý Tần đổi giọng giả mù sa mưa bảo là cứ từ từ mà làm. Ngoài ra, các quan lớn trong triều cũng chẳng ra gì, trong đó bao gồm Tần Hội Chi! Ngày xưa tên này xúi hắn đi Tây Nam, tìm đủ biện pháp đối phó Hoa Hạ quân, bây giờ đám người của hắn dốc hết sức rồi, bắt sứ giả của Hoa Hạ quân, kích động Mãng Sơn Ni tộc, chín chết một sống . . . Tần Hội Chi không thể thúc đẩy cả nước bao vây tiễu trừ, thế là vỗ mông mặc kệ, còn lại đám người Long Kỳ Phi làm sao đi nổi?

Nhục thực giả bỉ*, lời thánh nhân nói quá chính xác.

(*) Người có địa vị cao, bổng lộc dày nhưng ánh mắt thiển cận. Nhục thực là người ăn thịt, tức có quyền và địa vị, bỉ tức là thô bỉ ngu dốt.

Long Kỳ Phi nghe bên ngoài vẫn loáng thoáng vọng vào tiếng oán giận và nghị luận. Chư công trong triều đình tầm thường vô vi, chỉ có những người như hắn là dốc hết tâm huyết bôn ba vì quốc gia.

Nghĩ như vậy một lúc, Long Kỳ Phi trấn định tâm thần, bắt đầu lật xem những danh thiếp đưa tới, khi lật ra một tấm thì hắn do dự giây lát, buông xuống, không lâu sau lại cầm lên.

Lư Quả Nhi ở bên cạnh nhỏ giọng nói một câu:

- Vị này dường như là môn hạ của Triệu tướng công.

Long Kỳ Phi đè xuống cái tên kia, đầu ngón tay gõ nhẹ.

Qua một lúc, Long Kỳ Phi nói:

- Quân tử quần mà không đảng*, làm gì có môn hạ với không môn hạ.

(*) Nguyên câu: quân tử quần mà không đảng, tiểu nhân đảng mà không quần

Đại ý là quân tử hợp quần nhưng không kết bè kết cánh, tiểu nhân thì ngược lại. Quân tử xuất phát từ công tâm, tiểu nhân vì tư lợi.

Tên viết trên thiệp mời là Nghiêm Hoàn, chức quan không cao nhưng là đệ tử của Tả tướng Triệu Đỉnh, nghe nói Triệu Đỉnh không hòa thuận với Tần Cối.

Long Kỳ Phi thở dài nói:

- Lúc trước từng xem văn chương do Nghiêm đại nhân viết, trong ngực có chính khí, có lẽ có thể gặp mặt.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nức nở của gió đêm.

Gió đêm thổi qua một nghìn năm trăm dặm phía Bắc, thổi qua gió lạnh trên tường thành, thổi đống lửa cháy phừng phực trong đêm. Tường phía Bắc Đại Danh Phủ, máy ném đá liên tục oanh kích, đập một góc tường thành thủng lỗ. Bên dưới lỗ thủng đó đầy xác chết, đá vụn, bùn đất do quân đội không ngừng vận chuyển đến lúc tấn công, chất chồng thành một gò đất dọc bờ tường. Dưới sự thúc giục của người Nữ Chân, binh sĩ ngoài thành gào rống phát động công kích như sóng biển vào lỗ thủng kia.

Trên tường thành, hỏa pháo bị đẩy tới bắn ra ngoài thành, đạn pháo xuyên qua đoàn người mang theo máu thịt tung tóe, cung tên, dầu hỏa, cây alưn, phương pháp phòng ngự nào có thể dùng được thì đều hung mãnh tụ tập ở trong và ngoài lỗ thủng. Trên trận địa ngoài thành, máy ném đá liên tục hoạt động, ném hòn đá to lớn lên tường cao.

Vương Sơn Nguyệt đầu chít khăn trắng, dùng giọng khàn khàn gào thét trong bóng đêm:

- Đưa hết hỏa pháo lại đây . . . Chư vị! Thành còn thì người còn, thành mất thì ta mất!

Trên người Vương Sơn Nguyệt loang lổ vết máu, người xung quanh cũng rống to theo, sau đó đè hướng lỗ thủng trên tường cao.

Đại Danh Phủ là tòa thành kiên cố được xây dựng để cảnh vệ, độ dài của tường ngoài cỡ mấy trượng, hỏa pháo còn chưa chín muồi không thể tạo thành ảnh hưởng với vách tường như vậy. Máy ném đá có chút tác dụng, hỏa pháo từ trên thành bắn ra ngoài có thể tạo thành ưu thế phòng ngự to lớn. Dù như vậy, hơn một tháng tới nay, kẻ địch mấy lần lên thành vẫn phải dùng nhiều sinh mệnh lấp đầy, đã vài lần Vương Sơn Nguyệt dẫn đội xung phong liều chết tới trước.

Đêm nay vẫn là chém giết kịch liệt như vậy, có một khoảnh khắc, thứ lạnh như băng từ trên trời rơi xuống, đó là hạt băng nhỏ báo hiệu tuyết lớn sắp đến, chốc lát sau rơi rào rào bao phủ toàn bộ thiên địa, vô số ánh lửa trên và dưới thành dập tắt. Lại qua một lúc, chém giết trong bóng tối rốt cuộc ngừng lại, đám người trên tường thành tiếp tục sống, họ vừa thanh lý gò đất vừa gia cố tường thành bị khuyết.

Hậu phương doanh địa bên công thành, Hoàn Nhan Xương ở dưới dù lớn nhìn mọi thứ trong bóng đêm, ánh mắt cũng lạnh băng. Hắn không thúc giục tinh binh dưới trướng đi cướp lấy lỗ thủng hiếm có này, sau khi rút binh, hắn sai công tượng đi chỉnh sửa vũ khí ném đá.

Khi rời đi, Hoàn Nhan Xương ra một lệnh:

- Đừng nhàn rỗi, tiếp tục ném xác chết vào cho ta!

Đi về phía Nam mấy chục dặm, cờ quạt kéo dài tượng trưng cho một đại quân quy mô lớn mấy chục vạn, trong quá khứ, bọn họ lục tục vượt qua Hoàng Hà. Ngột Truật dẫn dắt tiên phong qua sông rồi vòng ra Bắc. Nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, đã không thấy khói thuốc súng từ Đại Danh Phủ, nhưng Ngột Truật tin tưởng không lâu sau mọi thứ trong tòa thành kia sẽ biến mất dưới đợt công kích luân phiên của mấy chục vạn lính Hán do Hoàn Nhan Xương dẫn dắt.

Phía trước đại quân là đất đai gần đây mới bị lưu dân trải qua, trông như phế tích, trừ xác chết và ôn dịch ra, trên mảnh đất này hiện giờ có một đội ngũ lưu dân bị mơ hồ gọi là Ngạ Quỷ.

Dù là quân đội Nữ Chân từng đóng ở phía Nam Hoàng Hà hay bộ đội Ngụy Tề thì lúc này chỉ có thể nương tựa thành kiên cố đóng giữ một phương, thành trì quy mô nhỏ phần lớn đã bị lưu dân gõ mở cửa, người ở trong thành mất đi tất cả, chỉ có thể lựa chọn lấy cướp đoạt và lưu lạc để sống tiếp. Nhiều rễ cỏ và vỏ cây tại chỗ bị ăn sạch, người ăn đất mà chết toàn thân da bọc xương, mỗi phần bụng là phình to, thối rữa trong đất hoang.

Những người này mất đi quê hưong, mất tất cả, hiện giờ chỉ có thể nương tựa cướp đoạt để sống sót, số lượng đã nhiều cỡ mấy trăm vạn trên mảnh đất phía nam Hoàng Hà, không có bất cứ bút pháp nào có thể chuẩn xác hình dung điều bọn họ trải qua.

May mà mùa đông đã đến, ăn mày không thể sống qua mùa đông, tuyết lớn rơi xuống, mấy trăm vạn lưu dân đều sẽ lần lượt chết đi.

Bình Luận (0)
Comment