- ......Cả Tống Mậu thúc nữa, không biết ông ấy thế nào rồi, sức khỏe vẫn tốt chứ?
Sắc trời đã dần tối, bên khúc sông đằng xa đang đốt lên lửa trại, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười của hài tử và giọng của nữ nhân. Dưới sự dẫn dắt của Ninh Nghị, Tống Vĩnh Bình bước chậm rãi về phía trước, nghe hắn hỏi đến tình hình phụ thân, Tống Vĩnh Bình nhìn hắn một cái.
- Thân thể của gia phụ vẫn còn cứng cáp. Sau khi từ quan, bớt đi nhiều chuyện thế tục, hai năm này ngược lại càng có vẻ phúc hậu.
- Tống Mậu thúc là từ quan sau khi ta giết Chu Triết nhỉ?
- ......Ừm.
Nói về câu chuyện đối với người ngoài mà nói là kinh tâm động phách, nhưng trong lời nói của hai người lại có vẻ hờ hững, Ninh Nghị nói.
- Năm đó chuyện xảy ra gấp gáp, bên phía Tống gia cũng không lo tới được, nghĩ đến cũng không tiện mời các ngươi cùng đi. Sau đó Chu Ung xưng đế, có đôi tỷ đệ Chu Bội này bên trên, cũng không đến mức sẽ làm khó các ngươi quá nhiều, ta mới yên tâm. Những năm qua, bọn người Đàn Nhi, Văn Phương thỉnh thoảng nói tới ngươi, trong quan hệ thông gia, học vấn của ngươi tốt nhất, sợ làm lỡ dở con đường làm quan của ngươi, nhưng mà ta nghĩ, người lúc còn trẻ là cái tuổi nên đi con đường quanh co, trước ba mươi tuổi càng nhiều từng trải, sợ là con đường sau này sẽ càng dễ đi hơn.
Hắn nói đến đây cười cười.
- Đương nhiên, người khiến ngươi và Tống Mậu thúc mất chức là ta, mấy lời này ta nói ra tính chất lại khác rồi. Nếu ngươi nói ta chiếm hời còn ra vẻ vô tội, vậy cũng không có cách nào phản bác.
Nghe Ninh Nghị nói tới chủ đề này, Tống Vĩnh Bình cũng mỉm cười, ánh mắt có vẻ yên bình.
- Kỳ thực cũng không sai, lúc còn trẻ thuận buồm xuôi gió, luôn cảm thấy bản thân chính là đại tài thiên hạ, sau này mới hiểu được giới hạn tự thân mình. Trong thời gian mất chức quan kia, trong nhà người tới tới lui lui, mới biết thế gian phức tạp hỗn loạn, năm đó tầm mắt của ta cũng thực sự quá nhỏ......
Hắn cười lắc đầu.
- Thuở bé theo trưởng bối trong nhà đọc Hoàng Lão, đọc Khổng Mạnh, đọc ngược cổ thư kinh quyển làu làu, đạo đức văn chương cũng có thể một tràng dài lưu loát, hai năm gần đây nhớ lại, cảm xúc sâu sắc nhất lại chính là hai câu mở đầu của Dịch Kinh......Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức*. Thời gian ba mươi năm, mới dần dần hiểu được một chút.
*Câu giải thích về tính chất của quẻ Càn trích từ kinh Dịch, Hán Điển Thành Ngữ giảng: Trời vận hành tự nhiên, có sức mạnh mẽ, quân tử phải nên bắt chước theo đạo trời, không ngừng cầu tiến, chẳng lười nhác trong bất cứ thời khắc nào.
Lúc mới gặp vào hơn mười năm trước, Tống Tiểu Tứ hơn hai mươi tuổi đầu mặt mũi phấn chấn, giờ đây đã ở cái tuổi ba mươi, làm quan, để râu, trải qua thăng trầm, nếu như nói mấy đoạn đối thoại trước đó hắn biết kiềm chế để giữ bình tĩnh, thì đoạn trước mắt này là xuất phát từ tận đáy lòng.
Ninh Nghị khẽ gật đầu, Tống Vĩnh Bình dừng lại một chút.
- Những chuyện này, nếu nói không có chút oán trách đối với biểu tỷ, biểu tỷ phu thì là giả, có điều cho dù oán trách, nghĩ tới cũng không có ý nghĩa gì. Ninh tiên sinh quát tháo thiên hạ, chẳng lẽ sẽ vì sự oán trách của ai đó mà không làm nữa?
Ninh Nghị bật cười “ha ha”, hắn vỗ vỗ vai Tống Vĩnh Bình, ra hiệu cùng tiến lên phía trước.
- Đạo lý thế gian có rất nhiều, nhưng ta chỉ có một cái, năm đó khi Nữ Chân nam hạ, nhìn thấy mấy chục vạn người bị giết đến thất bại thảm hại, mấy người Tần tướng cố gắng xoay chuyển tình thế, cuối cùng cửa nát nhà tan. Không giết hoàng đế, những người này chết không có giá trị, đương nhiên cũng từng nghĩ đến hậu quả sau khi giết, nhưng người trên thế giới này, không cho phép mọi thứ toàn vẹn, chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn giữa hai cái hại. Trước khi giết người cố nhiên biết được tình cảnh của các ngươi, nhưng đã cân nhắc xong rồi thì phải đi làm. Làm huyện lệnh cũng là như vậy, có một số người trong lòng ngươi đồng tình, nhưng cũng chỉ có thể đánh hắn ba mươi gậy, tại sao chứ, vì như thế đỡ hơn một chút.
- Nhưng tỷ phu những năm này, thật sự......không có hoang mang?
- Lúc nào cũng có, hơn nữa rất nhiều......có điều, để so sánh thì vẫn là con đường này tốt hơn một chút.
Ninh Nghị nói.
- Ta biết cách nghĩ của ngươi khi tới đây, tìm một sơ hở có lẽ có thể thuyết phục ta, rút binh hoặc chịu thua, để lại thể diện cho Vũ triều. Không sao cả, kỳ thực thế cục thiên hạ cực kỳ rõ ràng, ngươi là người thông minh, xem nhiều một chút sẽ hiểu, ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi. Nhưng mà, đưa ngươi đi gặp hài tử trước.
Trong lúc nói chuyện, đã tới gần lửa trại bên kia, Ninh Nghị dẫn theo Tống Vĩnh Bình qua đó, giới thiệu với đám người Ninh Hi về vị cữu cữu bà con xa này, chỉ một lát sau, Đàn Nhi cũng tới gặp mặt Tống Vĩnh Bình, hai bên nhắc tới Tống Mậu, nhắc tới Tô Dũ đã qua đời, cũng là cảnh tượng người thân trùng phùng cực kỳ bình thường.
Trong thời gian Tô Đàn Nhi và Tống Vĩnh Bình nói chuyện, Ninh Nghị dẫn theo một đám hài tử đến cạnh đống lửa nướng cá, Ninh Kỵ và hài tử trong nhà Đỗ Sát, Phương Thư Thường ăn tối xong lại nghỉ ngơi một lúc, bày ra lôi đài nhỏ thay phiên tỷ thí. Đều là hậu nhân của danh gia, cảnh tượng tỷ võ khá sôi nổi, mấy bé gái nhỏ Văn Văn, Ninh Kha hoặc cổ vũ cho huynh trưởng cạnh lôi đài, hoặc chạy tới bên này quấn lấy Ninh Nghị. Một lúc sau, Ninh Nghị nướng khét cá cực kỳ mất mặt đi đến cạnh lôi đài viết một câu đối khen thưởng cho người chiến thắng, vế trên là “Quyền đánh trứng gà Quảng Châu”, vế dưới là “Cước đá bánh dứa”, viết xong nhờ Tống Vĩnh Bình đến đánh giá sửa lỗi, sau đó lại để Tống Vĩnh Bình cũng viết một bộ chữ làm quà tặng thêm.
Một trận cãi nhau ầm ĩ bên bờ sông nhỏ khiến trong lòng Tống Vĩnh Bình ít nhiều cũng có chút cảm khái, nhưng dù sao hắn là tới làm thuyết khách —— câu chuyện mưu sĩ nào đó nói một phen bèn thuyết phục được chư hầu thay đổi tâm ý trong tiểu thuyết truyền kỳ, trong những tháng năm này kỳ thực cũng không coi là khuếch đại. Thế đạo của phong kiến, độ phổ cập của trí thức không cao, cho dù là chư hầu một phương cũng chưa hẳn có tầm mắt rộng lớn, thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, các nhà tung hoành một phen cười ha hả một cách khoa trương, ném ra một quan điểm nào đó, chư hầu cúi đầu bái lạy cũng không kỳ lạ. Lý Hiển Nông có thể thuyết phục Man Vương trong núi Lương Sơn, có lẽ cũng là đi con đường như vậy. Nhưng ở chỗ của tỷ phu này, bất luận là bắn tiếng đe dọa hay ngôn từ khẳng khái coi thường cái chết, đều không thể nào xoay chuyển quyết định của đối phương, nếu như không có một phen phân tích tỉ mỉ kỹ càng nhất, những thứ còn lại đều chỉ có thể là chuyện phiếm và đùa giỡn.
Sau khi chạm mặt với Ninh Nghị, trong lòng hắn đã hiểu rõ thêm về điểm này. Nhớ lại thái độ của Thành Chu Hải lúc xuất phát —— đối với chuyện này, sợ rằng đối phương cũng cực kỳ thấu hiểu. Nghĩ như vậy một lúc lâu, đợi khi Ninh Nghị đi tới một bên nghỉ ngơi, Tống Vĩnh Bình cũng theo qua, quyết định lôi kéo vấn đề về trước đã.
- Tỷ phu, chuyện của tây nam không có cách nào có thể giải quyết ổn thỏa sao?
- Đối với Vũ triều mà nói, hẳn là rất khó.
Ninh Nghị cầm một nhánh cây, ngồi trên một tảng đá bên bãi sông nghỉ ngơi, thuận miệng trả lời một câu.
- Nữ Chân sắp sửa tới rồi, thiên hạ tiêu vong, có lợi ích gì?
- Vũ triều là thiên hạ, Nữ Chân là thiên hạ, Hoa Hạ quân cũng là thiên hạ, thiên hạ của ai tiêu vong?
Hắn nhìn Tống Vĩnh Bình một cái, nhánh cây gõ gõ vào tảng đá bên cạnh.
- Ngồi.
- Độ ẩm cao, không hợp dưỡng sinh.
Tống Vĩnh Bình nói, bèn cũng ngồi xuống.
- Ngươi có mấy hài tử rồi?
- Ba đứa, hai gái một trai.
- Với tư cách là cữu cữu rất có học vấn, cảm thấy mấy đứa Ninh Hi thế nào?
- Được. Hi Nhi dạy rất tốt.
Tống Vĩnh Bình nói.
- Võ nghệ của Ninh Kỵ dường như cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
- Sau khi sinh ra đều trông nom hết sức gắt gao, tiếp theo sẽ đi Thành Đô, dạo một vòng xem thử, nhưng rất khó để chen chúc trong đám đông, tham gia đủ loại náo nhiệt như những đứa trẻ bình thường. Không biết lúc nào sẽ gặp phải bất trắc, tranh thiên hạ —— chúng ta gọi nó là cứu thiên hạ —— đây là một trong những cái giá phải trả, gặp phải bất trắc, chết là tốt, cũng có khả năng sống không bằng chết.
Phía trước là sông nhỏ chảy xuôi, biểu cảm của Ninh Nghị ẩn giấu trong bóng tối, lời nói tuy bình tĩnh nhưng ý tứ lại không hề yên bình. Tống Vĩnh Bình không hiểu lắm tại sao hắn muốn nói những chuyện này.
- Mạn bắc Hoàng Hà đã bắt đầu đánh rồi, phụ cận Thái Nguyên, mấy trăm vạn người chặn mấy chục vạn quân đội của Hoàn Nhan Tông Hàn, hiện giờ bên đó một mảnh tuyết lớn, trên chiến trường có người chết, người chết cóng trên đất tuyết còn nhiều hơn. Đại Danh phủ, Vương Sơn Nguyệt dẫn chưa tới năm vạn người thủ thành, hiện giờ đã đánh được gần hai tháng, Hoàn Nhan Tông Phụ, Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh chủ lực đã đánh gần một tháng, sau đó qua Hoàng Hà, thủ quân trong thành không biết còn được bao nhiêu......
Ninh Nghị nói trong bóng đêm.
- ......Giờ đây Hoàn Nhan Xương dẫn theo ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân, hơn hai mươi vạn Hán quân vây thành, phía trước Hán quân còn là bách tính bị xua đuổi chạy về phía trước, mỗi ngày bọn chúng dùng máy bắn đá ném thi thể vào trong thành, cũng may là mùa đông, ôn dịch tạm thời vẫn chưa nổ ra......Chúc Bưu dẫn theo hơn một vạn Hoa Hạ quân, muốn đánh ra phòng tuyến của Hoàn Nhan Xương, nhưng không đánh ra được.
- ......Càng về mặt nam mấy trăm vạn Ngạ Quỷ không biết đã chết bao nhiêu người, ta phái tám ngàn người đi Từ Châu, ngăn cản con đường nam hạ của Hoàn Nhan Tông Phụ, chủ lực của những Ngạ Quỷ này, hiện giờ cũng đều vây về phía Từ Châu, đại quân Tông Phụ va chạm với Ngạ Quỷ, không biết sẽ như thế nào. Đi về mặt nam nữa chính là phương hướng thái tử bày ra, trăm vạn đại quân, là thua hay thắng đều trong một trận chiến này. Sau đó nữa mới là chỗ này......cũng đã chết mất mấy vạn người. Vĩnh Bình, ngươi vì Vũ triều mà đến, đây cũng không phải chuyện gì xấu, có điều, nếu ngươi là ta, sẽ bằng lòng để lại cho họ một con đường sống, hay là không?
- Có lẽ sẽ có một con đường tốt hơn một chút......
Tống Vĩnh Bình nói.
- Có lẽ là có, có lẽ......thiên hạ luôn có người như vậy, hắn vừa có thể bỏ qua cho Vũ triều, khiến người của Vũ triều sống cuộc sống tốt đẹp, vừa có thể tự thân khỏe mạnh, cứu lấy toàn bộ thiên hạ. Vĩnh Bình, không phải nói đùa, nếu như ngươi có ý nghĩ này, rất đáng để cố gắng một chút.
- ......
- Nhưng mà ta không làm được. Khoảng cách từ lúc Nữ Chân lần đầu nam hạ, thời gian đã hơn mười năm rồi, Vũ triều có một chút xíu tiến bộ, đại khái......chừng này nhỉ.
Hắn giơ tay lên, vạch ra một khoảng cách lớn chừng bằng hạt gạo.
- Chúng ta biết Vũ triều có rất nhiều phiền phức, vấn đề rất phức tạp, có thể có một chút xíu tiến bộ đã rất không dễ dàng. Nhìn thấy bọn họ không dễ dàng, muốn để bọn họ nhận được phần thưởng tốt hơn, ví như sống lâu hơn một chút, chúng ta thậm chí có thể viết một bài văn chương, coi loại tiến thủ này như ánh sáng nhân tính hiếm có. Có điều, như vậy đã đủ rồi sao? Ngươi yêu thích Vũ triều, cho nên hắn nên sống sót, nếu như không sống nổi, ngươi hy vọng......ta có thể giơ cao đánh khẽ?
Ninh Nghị lắc đầu.
- ......Ngăn không được thì không còn gì nữa, bản hịch văn đó, ta muốn ép Vũ triều đàm phán với ta, sau khi đàm phán, Hoa Hạ quân ta chính là thế lực ngang nhau với Vũ triều. Nếu như Vũ triều muốn liên thủ cùng ta chống lại Nữ Chân, cũng được, Vũ triều nhờ đó mà có thể có càng nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, trong lúc đó muốn bày trò, muốn qua loa không ra sức, cũng được, mọi người chơi cờ mà, đều chơi như vậy......nhưng mà, dõng dạc hùng hồn là chính mình, thắng bại là trời đất quyết định, một thiên hạ như vậy, mọi người đều đang làm lớn mạnh nanh vuốt của bản thân, trên chiến trường không có ai có dù chỉ một chút may mắn. Vấn đề của Vũ triều, vấn đề của Nho gia, không phải một hai lần cải tiến, một hai anh hùng là có thể vực dậy được, nếu người Nữ Chân sa đọa một cách nhanh chóng, ngược lại còn có chút khả năng, nhưng bởi vì sự tồn tại của Hoa Hạ quân, nên tốc độ hủ bại của bọn họ kỳ thực cũng không nhanh như vậy, bọn họ còn có thể đánh......
Ninh Nghị chấm nhánh cây lên mặt đất ba lần.
- Nữ Chân, Hoa Hạ, Vũ triều, không nói trước mắt, cuối cùng, hai bên trong đó sẽ bị đào thải. Vĩnh Bình, hôm nay cho dù ta nói một chút biện pháp gì đó khiến Vũ triều “sống tốt”, đó cũng là trải đường để đào thải Vũ triều. Muốn Hoa Hạ quân dừng bước, biện pháp rất đơn giản, chỉ cần Vũ triều vạn người một lòng, trên dưới triều đường, thế lực của các đại gia tộc đều bày ra khí phách thà làm ngọc nát không làm ngói lành, đến đánh Hoa Hạ quân ta, ta lập tức sẽ dừng tay xin lỗi......nhưng Vũ triều không làm được. Hiện giờ Vũ triều cảm thấy rất gian nan, thực ra cho dù mất đi tây nam, bọn họ hẳn cũng sẽ không đàm phám với ta, mọi người ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng tội lỗi đàm phám không ai dám gánh, vậy thì để ta nuốt mất tây nam đi. Không có thực lực, Vũ triều sẽ cảm thấy mất đi mặt mũi quá nhục nhã? Thực ra không chỉ vậy, tiếp theo đây bọn họ sẽ còn phải quỳ xuống, không có thực lực, tương lai cũng nhất định có cái ngày bị ép phải ăn phân.
- Đánh xong tây nam rồi, bọn họ phái ngươi tới —— đương nhiên, kỳ thực không phải chiêu thức hồ đồ, trong loại đại cục đó, con người có cách gì mà không phải dùng chứ, Tần Tự Nguyên của năm đó, cũng là như vậy, tu sửa dán bồi, kết bè kết cánh đãi khách tặng quà, lúc nên quỳ xuống lão nhân gia cũng rất bằng lòng quỳ xuống —— có lẽ có người sẽ bị tình thân đánh động, nới lỏng một chút, nhưng Vĩnh Bình à, sự nới lỏng này ta không dám làm, đánh thắng trận rồi, tiếp theo đây chính là sự tăng trưởng của thực lực, có thể thêm phần nào hay phần đó, không có gì gọi là lòng riêng giơ cao đánh khẽ, cho dù có giơ cao, đó cũng là vì không thể không giơ lên. Bởi vì ta không dám có một chút may mắn nào......
Thanh âm bình tĩnh, hòa lẫn vào tiếng nước chảy róc rách trong bóng đêm, Ninh Nghị giơ nhánh cây lên, chỉ về phía ánh lửa ở đầu kia của bãi sông, nơi đám hài tử đang chơi đùa.
- Phía bắc Điền Hổ tận hết trăm vạn đại quân đối chọi với Tông Hàn, bại rồi, cũng chết rồi. Vương Sơn Nguyệt thủ Đại Danh, ta mong đợi Chúc Bưu có thể cố gắng hết sức cứu được nhiều người một chút, nhưng cũng có khả năng, bản thân Chúc Bưu đều sẽ bỏ mạng tại đó. Mấy trăm vạn Ngạ Quỷ, một mùa đông, nên chết đều chết sạch. Vĩnh Bình à, Ninh Hi Ninh Kỵ, Văn Văn Tiểu Kha, là hài tử của ta, nếu có người nói với ta, trên thế giới này tồn tại sự may mắn, ta có thể mỗi ngày cầu thần bái Phật dập đầu một ngàn cái, hy vọng cả đời này bọn chúng sẽ sống hạnh phúc hơn ta......nhưng thế giới này không có may mắn, một chút cũng không có, cho nên ta không dập đầu. Sức mạnh của Hoa Hạ quân, nếu có thể nhiều thêm một phần, ta cũng tuyệt đối không dám khiến hắn ít đi một phần.
Thanh âm này sau đó trầm mặc rất lâu.
......
- ......Hai năm này ta đọc sách, cũng có một câu cảm xúc rất sâu sắc, trong Cổ thi thập cửu thủ có một câu nói: “Người sống giữa trời đất, chút thoảng như khách qua*”, trời đất này không phải của chúng ta, chúng ta chỉ là ngẫu nhiên tới nơi này, sống qua một đoạn thời gian mấy chục năm mà thôi, cho nên đối đãi với chuyện trong thế gian ta lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không dám ngạo mạn......đạo lý hữu dụng nhất trong đó, Vĩnh Bình, trước đó ngươi cũng đã từng nói qua, gọi là “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức”, chỉ duy nhất có tự cường là hữu dụng, cầu tình cho Vũ triều, kỳ thực không cần thiết gì cả.
*Nguyên văn: Nhân sinh thiên địa gian, hốt như viễn hành khách, đây là câu thơ trong bài Thanh thanh lăng thượng bách, là bài thứ ba trong Cổ thi thập cửu thủ (Mười chín bài thơ cổ), bày tỏ sự bất mãn và cảm khái trước cuộc đời. Bài thơ bắt đầu từ miêu tả cây tùng bách xanh xanh và đá trong khe suối, là những thứ trường cửu, rồi so sánh với đời người ngắn ngủi, muốn lấy rượu tiêu sầu và du hí nơi phồn hoa, nhưng không thể đành lòng trước những điều trông thấy.
......
Bên khúc sông nho nhỏ truyền đến tiếng cười, mấy ngày sau đó, một nhà Ninh Nghị đi tới Thành Đô, nhìn ngắm thành trì cổ phồn hoa kia. Một đám hài tử —— ngoại trừ Ninh Hi ra —— lần đầu tiên nhìn thấy thành thị phồn vinh như vậy, hoàn toàn không giống với tình hình trong núi, đều cực kỳ vui vẻ, đám người Ninh Nghị và Đàn Nhi, Vân Trúc đi trên con đường của thành cổ này, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới cảnh tượng và câu chuyện khi còn ở Giang Ninh, ở Biện Lương năm đó, câu chuyện kia cũng đã trôi qua hơn mười năm rồi.
Tống Vĩnh Bình đi theo cùng, hệt như Tả Đoan Hữu năm nào, hiểu được cách nghĩ của Ninh Nghị, sau đó ngày nào cũng triển khai nghị luận. Hai bên có khi tranh cãi, có khi chia tay không vui vẻ, duy trì tận một khoảng thời gian khá dài.
Sau đó không lâu, Ninh Kỵ đi theo đại phu trong đội quân y bắt đầu hành trình thăm hỏi chữa bệnh tới huyện thành, nông thôn phụ cận, một số quan viên hộ tịch cũng theo đó thăm hỏi các nơi, thâm nhập vào mỗi một chỗ của địa bàn chiếm cứ mới. Ninh Hi theo Trần Đà Tử tọa trấn trung khu, phụ trách các việc như bảo an, trù tính chung, học hỏi thêm nhiều bản lĩnh.
Mùa đông đã sâu, ở bờ nam Hoàng Hà, một cơn bão tuyết lạnh thấu xương đã bất ngờ kéo đến vào ngày hôm đó. Đại quân Nữ Chân nam hạ đã rời khỏi bến đò Hoàng Hà một khoảng cách khá xa, bọn họ càng đi về nam, trên đường càng thê thảm hoang vu, từng tòa thành nhỏ đều đã bị công phá thiêu hủy, tựa như địa ngục, trên đường có thể thấy thi thể chết đói ở bất cứ chỗ nào. “Vườn không nhà trống” lần này càng triệt để hơn so với hơn mười năm về trước.
Trong tuyết lớn, đội ngũ vận lương Nữ Chân vẫn luôn ở quy mô nhỏ đã bị vây khốn trên đường, gió tuyết giận dữ rít gào đã hơn một canh giờ, bách phu trưởng dẫn đội để đội ngũ dừng lại né tránh gió tuyết, một khắc nào đó, lại có thứ gì dần dần từ phía trước tới.
Sột sà sột soạt, lung la lung lay, cái thứ xuyên qua trận gió tuyết lớn kia dần dần đập vào tầm mắt, đó vậy mà là một bóng người. Thân ảnh loạng choạng, khô gầy như bộ xương, người ta nhìn vào một cái da đầu đã tê rần, trong tay dường như còn đang ôm một cái tã lót không có chút động tĩnh gì, đây là một nữ nhân —— nữ nhân bị đói đến chỉ còn da bọc xương —— không ai biết, nàng ta lết đến nơi này như thế nào.
“Bộ xương” đờ đẫn đứng tại đó, đưa ánh mắt nhìn chăm chú sang xe ngựa, hàng hóa ở bên này, sau đó nàng lắc người một cái, há miệng ra, trong miệng phát ra âm thanh không rõ ý nghĩa, trong mắt như có ánh nước rơi xuống.
Nàng chạy nhanh tới bên này.
Bách phu trưởng kéo trường đao đi qua đó, xoẹt một đao, chém lăn nữ nhân kia xuống đất, tã lót cũng lăn ra, bên trong sớm đã không còn “hài nhi” gì, cũng không cần chém thêm một đao nữa.
- Nhìn thấy những thứ này, giết không tha.
Đối với tin tức ở chỗ này vẫn có Ngạ Quỷ đi lại, vị bách phu trưởng này cũng biết. Giết nữ nhân kia xong đang muốn quay về, trong gió tuyết kia, lại có thân ảnh đi tới bên này.
Ngạ Quỷ, sau đó lại là Ngạ Quỷ, nhìn thấy đội ngũ vận chuyển quân tư này, những thân ảnh hầu như đã không giống người kia đều ngơ ngác, sau đó chỉ hơi chần chừ một chút, bèn hò hét lao băng băng tới. Bọn họ đã không còn sức lực, rất nhiều người đã ngã xuống trong gió tuyết, tiếng hò hét lúc này cũng hầu như khản đặc. Bách phu trưởng chém lăn hai người, dùng trường đao gõ vào khải giáp, hô hào thuộc hạ xây lên phòng tuyến.
Từng bóng người kia lao nhanh tới......
Người sống giữa trời đất, chút thoảng như khách qua.
Mang theo sự lạnh giá toàn cơ thể, chảy ra nước mắt đã cạn khô, phát ra tiếng kêu khàn khàn......
Đó chính là thân ảnh băng nhanh cuối cùng của bọn họ trên nhân thế lạnh lẽo này.
Trong gió tuyết, Ngạ Quỷ vô cùng vô tận, đã ùa đến ——