Tháng giêng. Ngày ngắn đêm dài.
Mùa xuân năm Kiến Sóc thứ mười này, bầu trời của đất Tấn luôn có vẻ ảm đạm, mưa tuyết ngừng rơi, cũng luôn khó thấy ngày nắng, bức màn chiến tranh đã kéo ra, lại hơi dừng một chút, đâu đâu cũng là cảnh tượng do chiến loạn mang tới.
Thành trì tiêu điều, thành trì vỡ nát, nạn dân lang bạt kỳ hồ, quân đội tính bằng trăm vạn, dẫn tới chỗ nào cũng là cảnh tượng hỗn loạn. Trong cảnh tượng hỗn loạn này thỉnh thoảng xem lẫn vết tích của mùa xuân —— con người chính là như vậy, cho dù trong những năm tháng khó khăn hơn nữa, thời điểm mùa xuân đến, cũng luôn có người sẽ dốc hết sức dán câu đối trước cửa nhà, mua một đôi môn thần (tranh hộ pháp dán trên cánh cửa), mong đợi bình an trong năm tới.
Sắc trời còn sớm, phụ cận sơn thôn nho nhỏ, binh sĩ bắt đầu mài đao, ngựa thồ ăn uống no đủ, gánh đồ trên lưng. Cờ xí màu đen tung bay trên một mé của nơi đóng quân này, không bao lâu, các binh sĩ tụ tập lại, khuôn mặt lạnh lùng.
Sau đó quân đội im lặng lên đường.
Phụ cận sơn thôn nho nhỏ, đường xá, dãy núi đều là một mảnh tuyết đọng thật dày, quân đội tiến lên phía trước trong đất tuyết, tốc độ không nhanh, nhưng không ai phàn nàn, không bao lâu, quân đội này biến mất trong dãy núi bao trùm tuyết trắng như trường long.
Điểm đến sớm đã định ra, lương khô đã mang sẵn, trong ngày đêm đó, quân đội trên vạn người nghỉ ngơi trong núi tuyết, đều chưa từng nhóm lửa, ngày thứ hai nhổ trại tiếp tục đi tới.
Trong quân doanh thuộc về Nữ Chân, cũng có cảnh tượng vui mừng của năm mới. Một nơi đóng quân nằm ở mạn nam Ốc Châu, binh sĩ Nữ Chân mặc áo khoác vào, đội mũ mềm lên, tập kết trong tiếng hò hét lẫn nhau, rồi sau đó ra khỏi nơi đóng quân đi về phía nam. Thám báo đã được tung ra, ngày thứ hai, trên tuyến đường mà quân đội tiến về phía trước, bùng phát chém giết ở quy mô nhỏ, sau đó thám báo vội vàng quay về.
Thuật Liệt Tốc thúc ngựa chạy nhanh trên núi, kéo ống nhòm tùy thân ra, một mé khác trên dãy núi trắng như tuyết kia, một nhánh quân đội bắt đầu chuyển hướng, lát sau, dựng lên quân kỳ màu đen.
Quân đội Nữ Chân trực tiếp tiến thẳng về phía đối phương, bày ra trận thế chiến tranh, đối phương dừng lại, sau đó, quân đội Nữ Chân cũng chậm rãi dừng lại, hai nhánh đội ngũ giằng co một lát, Hắc Kỳ chậm rãi lùi về sau, Thuật Liệt Tốc cũng lùi về sau. Không lâu, hai nhánh quân đội biến mất không tăm tích ở phương hướng tới, chỉ có thám báo tung ra để giám sát quân đội đối phương mới giảm xuống cường độ cọ xát sau gần hai canh giờ.
......
Đây là một lần khúc nhạc đệm nho nhỏ thỉnh thoảng xảy ra trong cuộc chiến ở đất Tấn. Sau khi sự việc qua đi, trời tối lại dần sáng lên, cứ vậy mấy lần, mảnh đất tuyết đọng bao phủ vẫn chưa thay đổi diện mạo của nó, trăm dặm đi về phía tây nam, vượt qua chân núi trùng điệp, trên mặt đất màu trắng đã xuất hiện bao vải nho nhỏ liên miên không dứt, nhấp nhô phảng phất như vô cùng vô tận.
Đây là một mảnh quân doanh không biết lớn cỡ nào, thân ảnh của binh sĩ xuất hiện trong đó. Tầm mắt của chúng ta tuần tra về phía trước, có âm thanh vang lên. Âm thanh của nhịp trống, sau đó không biết là ai, phát ra tiếng kêu vang dội trong tuyết, thanh âm già nua mạnh mẽ, trầm bổng du dương.
- ......Cỏ hoang ~ sao mênh mông, bạch dương ~ cũng vi vu!
Sương lạnh! Trong tháng chín! Đưa ta, ra ngoại ô ——
Thanh âm này đang hô một bài ca của Đào Uyên Minh, vốn được dùng khi có người chết, nhưng giọng Tấn khẳng khái bi tráng, lúc này thanh âm đang vang vọng trong trời tuyết trắng phau, tự nó có khí phách hào hùng đối diện thẳng với đất trời. Sau khi thanh âm vang lên, lại là nhịp trống.
Phía trước tầm mắt, có một mảnh đài cao cờ quạt như rừng, đài cao cũng là màu trắng. Thanh âm bài ca ai vãn tiếp tục vang dội, đầu kia của đài cao là một mảnh đất bằng lớn, đầu tiên là từng hàng từng hàng thi thể được gói bằng vải trắng, mà sau đó đội ngũ binh sĩ nối dài không dứt. Dây tua trong tay binh sĩ đỏ như máu, trên cánh tay lại có lụa trắng chói mắt. Trên cùng của đài cao, là Tấn Vương Điền Thực, hắn thân mặc khải giáp, thắt khăn trắng. Ánh mắt nhìn xuống đội hình phía dưới, và thi thể xếp từng hàng kia.
“Vãn Ca” tế lễ tiếp tục trong miệng lão giả ở phía trước đài, mãi cho đến “thân thích còn xót xa, người dưng đà vui vẻ”, sau đó là “chết đi là hết nói, thân vùi bên sườn đồi”. Nhịp trống theo thanh âm này hạ xuống, sau đó có người lại hát tế từ, nói rõ sự hy sinh của những người này khi đối mặt với giặc Hồ xâm lược trong quá khứ, sau đó nữa, mọi người đốt lửa lên, thiêu thi thể cháy hừng hực trong tuyết lớn.
Phần Dương, một cuộc tế lễ quy mô to lớn đang tiến hành.
......
Năm mươi dặm của tây bắc Ốc Châu, đại doanh chủ lực Nữ Chân.
Quân đội chính quy, truy trọng binh Nữ Chân và cả quân Hán lần lượt tới đầu hàng xuất phát từ Nhạn Môn Quan, mấy chục vạn người tụ tập, quy mô của nó đã có thể so với thành trì loại cỡ lớn nhất trong thời đại này, bên trong nó cũng tự có bầu sinh thái độc đáo đặc thù của riêng nó. Vượt qua vô số quân doanh, trước một mảnh đất trống phụ cận trung quân, Hoàn Nhan Hi Doãn bưng chén trà, ngồi trên ghế xem cuộc tàn sát trong đất trống trước mắt, thỉnh thoảng còn có phó thủ tới nói gì đó bên tai hắn, hoặc cầm một phần văn thư cho hắn xem, ánh mắt Hi Doãn bình tĩnh, vừa xem tỷ thí, vừa dùng dăm ba câu xử lý sự tình.
Hai người đang tiến hành chém giết trên đất trống, dáng người đều có vẻ cao lớn, chỉ có điều một người là quân sĩ Nữ Chân, một người mặc Hán phục, hơn nữa không thấy khải giáp, xem giống như thường dân. Binh sĩ Nữ Chân kia cường tráng vạm vỡ, sức lớn như trâu, chẳng qua trên phương diện tỷ võ, lại hiển nhiên không phải là đối thủ của thường dân người Hán. Người này chỉ là giống thường dân, trên thực tế hổ khẩu vết chai cực dày, phản ứng trên tay nhanh chóng, sức lực cũng không tầm thường, trong thời gian ngắn ngủi đã đánh cho binh sĩ Nữ Chân kia mấy bận đổ nhào.
Binh sĩ Nữ Chân kia tính tình dũng mãnh, đã thua mấy lần, trong miệng đã phun ra máu tươi, hắn đứng dậy quát lớn một tiếng, tựa hồ phát ra hung tính. Hi Doãn ngồi ở đằng kia, vỗ vỗ tay.
- Được rồi, thay người.
Hắn chọn một binh sĩ Nữ Chân, bỏ áo giáp binh khí đi, lần nữa ra sân, không lâu, binh sĩ mới vào sân này cũng bị đối phương quật ngã, thế là Hi Doãn lại gọi dừng lại, chuẩn bị thay người. Đường đường hai dũng sĩ Nữ Chân đều bị người Hán này đánh ngã, những binh sĩ khác vây xem xung quanh rất không phục, mấy quân nhân thân thủ cực tốt trong quân xung phong lên, nhưng Hi Doãn không hề bị lay động, ngẫm nghĩ, lại gọi một binh sĩ võ nghệ không được coi là xuất chúng ra sân.
Binh sĩ Nữ Chân mới ra sân kia tự giác nhận vinh dự, lại biết năng lực của mình, lần này ra tay không dám lỗ mãng tiến lên phía trước, mà cố hết sức dùng xảo kình vòng quanh đối phương, hy vọng ba trận tỷ thí liên tiếp đã hao tổn không ít sức lực của đối phương. Nhưng mà người Hán kia cũng đã giết ra khí phách, mấy bận ép lên trước, trong tay khí thế phi phàm, đánh cho binh sĩ Nữ Chân không ngừng lăn lộn chạy trốn.
Một đám người Nữ Chân vây xem vừa lớn tiếng cổ vũ, vừa không ngừng mắng chửi. Đang lúc đánh nhau, có một đội người từ ngoài sân tới, đám đông đều nhìn qua, bèn muốn hành lễ, người đi đầu kia phất tay, để đám người đừng có hành động gì tránh xáo trộn cuộc tỷ thí. Người này đi về phía Hi Doãn, chính là nguyên soái Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Hàn trở về sau cuộc tuần tra doanh trại theo thông lệ mỗi ngày, hắn chỉ nhìn vào trong sân mấy cái.
- Đây là ai? Võ nghệ không tệ.
- Từ Hoa Hạ quân ra đây, gọi là Cao Xuyên.
Chỉ là một câu nói đầu tiên của Hi Doãn đã khiến người ta chấn kinh, sau đó nói.
- Từng ở trong Hoa Hạ quân, từng làm trung đội trưởng, thủ hạ từng có hơn ba mươi người.
- Ồ?
Tông Hàn nhíu nhíu mày, lần này càng xem cuộc tỷ thí kia nghiêm túc hơn một chút.
- Có thân thủ hạng này, cũng đủ làm mưu khắc (tương đương bách phu trưởng của nhà Tống) trong quân ta rồi, làm sao ra đây?
- Đánh chửi người dưới.
Hi Doãn nói.
- Ta sai người tra hỏi một chút, có lẽ là tùy ý đánh chửi binh sĩ thủ hạ, bảo mãi không sửa, sau đó xảy ra xung đột với cấp trên.
- Đây là đắc tội với người ta rồi.
Tông Hàn cười cười, lúc này tỷ thí trước mắt cũng đã có kết quả, hắn đứng dậy giơ tay lên một cái, cười hỏi.
- Cao dũng sĩ, trước kia ngươi là Hắc Kỳ quân?
Cao Xuyên kia chắp tay quỳ xuống.
- Vâng.
- Là đắc tội với người ta phải không?
Cao Xuyên nhìn Hi Doãn, lại nhìn Tông Hàn, chần chừ giây lát mới nói.
- Đại soái anh minh......
Trên đời này chuyện liên quan tới đắc tội với người đa phần đều có vẻ tương tự, dưới câu hỏi của Tông Hàn, Cao Xuyên trình bày một phen. Tông Hàn trấn an vài câu như: “Đối với dũng sĩ như ngươi thế này Hắc Kỳ quân đều không biết nhìn người mà dùng hợp lý, có thể thấy là nhất thời nổi lên, cũng khó mà lâu dài, ngươi cứ ở trong quân ta, yên tâm làm việc, tự có một phen công danh......” vân vân.
Tông Hàn đã mở miệng, Hi Doãn không nói thêm gì nữa. Hai người bận trăm công nghìn việc sau đó rời khỏi chỗ này, Tông Hàn nói.
- Đối với lời ta vừa nói, Cốc Thần như có chút không đồng tình, không biết là tại sao.
- Đại soái cảm thấy, nhánh Hoa Hạ quân hơn vạn người ở mặt bắc này, chiến lực thế nào?
- ......Nếu không phải nhân số ít một chút, nói là kẻ duy nhất khiến ta lo lắng, cũng không coi là quá đáng. Chỉ có điều có thể sánh với nhánh tây nam kia không, hiện giờ vẫn có chút khó nói.
- Một trận chiến đánh tan Lý Tế Chi, chính là phối hợp lẫn nhau với Vương Sơn Nguyệt, một trận chiến ở Lâm Châu, lại có cường công của Vương Cự Vân phía trước. Duy chỉ có thung lũng Lâm Hà kia, có thể lộ rõ chiến lực trác tuyệt của hắn.
Hi Doãn nói, sau đó lắc đầu cười một cái.
- Thiên hạ hiện giờ, phải nói kẻ thật sự khiến ta đau đầu, vị Ninh tiên sinh ở tây nam kia đứng hàng thứ nhất. Một trận chiến ở Tây Bắc, Lâu Thất, Từ Bất Thất tung hoành một đời, còn mất mạng dưới tay hắn, mà nay đuổi hắn đến trong núi của tây nam, Trung Nguyên bắt đầu chiến đấu, khiến người ta cảm thấy gai góc nhất vẫn là lá cờ đen này. Mấy ngày trước Thuật Liệt Tốc và đầu kia vừa chạm mặt, người ngoài đều nói, vạn người không thể địch đã không còn chỉ Nữ Chân. Hắc, nếu là sớm mười năm, thiên hạ ai dám nói ra những lời này......
- Ha ha, tương lai là năm tháng của lớp tiểu nhi rồi.
Tông Hàn vỗ vỗ Hi Doãn.
- Ngươi ta bèn giúp bọn chúng giải quyết những rắc rối này trước khi rời khỏi đi. Có thể đối địch với anh hào thiên hạ, không uổng đời này.
Hi Doãn cũng gật đầu cười.
- Ta chỉ là tiếc nuối thôi, trước đó đều chưa từng chính thức giao thủ với vị Ninh tiên sinh kia, sau đại chiến Tây Bắc, mới biết được bản lĩnh của hắn, dạy dỗ ra một tên Hoàn Nhan Thanh Giác, vốn dĩ muốn rèn luyện một phen mới đối phó với hắn, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị bắt......trận đại chiến đầu tháng mười hai kia, tọa trấn ở Uy Thắng có người của Hắc Kỳ quân, nếu không phải bọn họ nhúng tay vào, Điền Thực đã sớm chết rồi. Ai dà, đánh tới đánh lui, ta giao thủ với đệ tử của hắn, hắn giao thủ với đệ tử của ta, thắng cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng bại đúng là rất mất mặt......
Hắn nói đến đây, hơi dừng một chút.
- Hoa Hạ quân trị quân nghiêm ngặt, đây là thủ bút của Ninh tiên sinh kia, quân củ có quy định, quan viên thượng tầng tuyệt đối không được đánh mắng có “tính chất sỉ nhục” đối với binh sĩ cấp dưới. Ta từng xem kỹ, trong huấn luyện, trên chiến trường, có ngộ thương, có quát mắng, theo lý mà nói là chuyện bình thường, nhưng nếu quan viên có cách nhìn bất bình đẳng đối với binh sĩ, vậy chính là cực kỳ nghiêm trọng. Vì để ngăn chặn tình huống kiểu này, trong Hoa Hạ quân chuyên có quan quân pháp phụ trách loại sự vụ này, nhẹ thì kiểm điểm nặng thì cách chức. Vị trung đội trưởng họ Cao này, võ nghệ cao cường, thủ đoạn độc ác, đặt ở đâu cũng đều là một viên mãnh tướng, có tình huống đánh chửi sỉ nhục thủ hạ, bị khai trừ.
- ......Bất bình đẳng?
Tông Hàn do dự giây lát, mới hỏi ra câu này. Hình dung từ này hắn nghe hiểu lại nghe không hiểu, người Kim quốc là phân chia theo cấp độ, người Nữ Chân đứng đầu, người Bột Hải thứ hai, Khiết Đan thứ ba, người Hán Liêu Đông thứ tư, tiếp theo mới là người Hán ở mặt nam. Mà dù ra khỏi Kim quốc, “bất bình đẳng” ở Vũ triều tự nhiên cũng có, người đọc sách cần phải coi kẻ quê mùa làm nông như người sao? Một số người cùng khổ ù ù cạc cạc đi lính ăn lương, người không có đầu óc, cả đời không nói được mấy câu đâu cũng có, kẻ làm quan tùy ý đánh chửi, ai nói không phải là chuyện bình thường?
Căn cứ vào những điều này, Hoàn Nhan Tông Hàn tự nhiên hiểu được “bình đẳng” mà Hi Doãn nói là gì, nhưng lại khó lý giải bình đẳng này là cái gì. Sau khi hắn hỏi một lát, Hi Doãn mới gật đầu xác nhận.
- Ừm, bất bình đẳng.
- Chuyện này làm sao làm được?
- Cho nên nói, quân kỷ của Hoa Hạ quân cực kỳ nghiêm, thủ hạ làm không xong chuyện, đánh đánh mắng mắng có thể. Trong lòng khinh thường quá mức, bọn họ thật sự sẽ khai trừ người. Vị này hôm nay, ta hỏi đi hỏi lại, vốn chính là người dưới trướng Chúc Bưu......cho nên, một vạn người này không thể xem thường.
- Cùng người mặc chung áo*.
*Nguyên văn: Dữ tử đồng bào, bắt nguồn từ “Thi kinh – Tần phong – Vô y”, há anh không có quần áo, thì cùng anh chung áo vậy. Vì rằng sắp dấy binh theo lệnh thiên tử, nên phải sửa soạn cây giáo, cây mâu của chúng ta để cùng anh đi đánh kẻ thù chung. Đó là lòng yêu thương lẫn nhau đã đủ khiến cho người ta cùng chết với nhau.
Tông Hàn nghe tới đây, trên mặt đã không còn nụ cười, hắn chắp hai tay sau lưng, nhíu mày, đi được một đoạn, mới nói.
- Chuyện của Điền Thực, chúng ta không thể khinh địch a.
Hi Doãn đưa tay vuốt râu, khẽ gật đầu.
- Lần này giao thủ, mới biết Hoa Hạ quân trong âm thầm làm việc cẩn thận kín kẽ, có điều, cho dù là vị Ninh Lập Hằng kia, trong sự kín kẽ kiểu gì cũng nên có chút sơ sót chứ......đương nhiên, chuyện này chỉ có thể đến phía nam xác nhận, hơn một vạn người, chung quy quá ít......
......