Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048: Mùa Xuân Năm Vũ Kiến Sóc Thứ Mười 4

Chương 1048: Mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ mười 4 Chương 1048: Mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ mười 4

Tháng giêng năm Vũ Kiến Sóc thứ mười, toàn bộ thiên hạ Vũ triều đang trên bờ vực lật đổ.

Trong bối cảnh Kim đế Ngô Khất Mãi trúng gió, Hoàn Nhan Tông Phụ, Hoàn Nhan Tông Hàn của Nữ Chân dẫn hai lộ đại quân đông tây nam hạ, sau hơn mười năm đã qua của cuộc nam chinh lần thứ nhất, Kim quốc bắt đầu bình định triệt để chính quyền Vũ triều, đạt tới tiến trình bình định thiên hạ.

Đối mặt với uy thế nam hạ của đại quân Nữ Chân, lực lượng phản Kim tàn dư các nơi ở Trung Nguyên bắt đầu phát động dưới tình huống gian nan nhất, đất Tấn, triển khai khúc nhạc dạo phản kháng dưới sự chỉ huy của Điền Thực. Sau khi trải qua một mùa đông thảm liệt và khó khăn, tình hình chiến đấu của tuyến tây Trung Nguyên, rốt cục đã xuất hiện tia hy vọng đầu tiên.

Hai mươi mốt tháng giêng, thủ lĩnh kháng Kim các nơi hội minh ở Phần Dương, công nhận nỗ lực và quyết tâm của một hệ Tấn Vương trong đại chiến kháng Kim lần này, đồng thời thương nghị rất nhiều sự vụ kháng Kim cho một năm tiếp theo. Đất Tấn nhiều núi, nhưng lại vắt ngang trên vị trí then chốt mà quân tây lộ Nữ Chân nam hạ, lui có thể thủ giữa dãy núi, tiến có thể uy hiếp đường lớn của Nữ Chân nam hạ, một khi các bên liên kết lại, giúp nhau canh gác, đủ để cắm xuống một cây đinh nặng nề trên đường nam tiến của đại quân Tông Hàn, thậm chí hao chết binh sĩ Nữ Chân với đường tiếp tế lâu trong thời gian dài, cũng không phải là không có khả năng.

Về phía Nữ Chân chưa từng khinh thường thế lực phản kháng, cùng với sự triển khai của hội minh Phần Dương, các đội ngũ một dạo yên lặng trên chiến tuyến mặt bắc đã triển khai hành động, thử cản trở sự tiến hành hội minh với thế công bất thình lình. Nhưng mà, tuy rằng lãnh tụ các lực lượng kháng Kim đa phần đều tụ ở Phần Dương, nhưng đối với sự sắp xếp quân lực của tiền tuyến trên thực tế ngoài lỏng trong chặt, trong tình huống sớm đã có sắp xếp, cũng không vì vậy mà xuất hiện bất cứ loạn tượng nào.

Mà trên đường tiến hành hội minh, nội bộ đại doanh Phần Tương lại bùng phát một sự kiện hành thích do người Nữ Chân hoạch định, mấy tên tử sĩ Nữ Chân bị bắt trong sự kiện lần này. Sau khi hội minh kết thúc một cách thuận lợi vào hai mươi mốt tháng mười hai, lãnh tụ các bên bước lên con đường trở về. Hai mươi hai, xa giá của Tấn Vương Điền Thực khởi hành, bước lên hành trình trở về Uy Thắng sau thời gian gần nửa năm suất đội thân chinh.

Cho dù từng mấy bận bại trận trên chiến trường, nội bộ thế lực Tấn Vương cũng vì quyết ý kháng Kim mà sinh ra xích mích và chia rẽ lớn. Nhưng mà, khi cuộc phẫu thuật kịch liệt này được hoàn thành, toàn bộ thế lực kháng Kim Tấn Vương rốt cục cũng trừ bỏ căn bệnh trầm trọng, hiện giờ tuy vẫn có sự suy yếu sau khi phẫu thuật, nhưng cả thế lực cũng có càng nhiều khả năng tiến lên phía trước hơn. Một cuộc thân chinh vào năm ngoái, liều cả tính mệnh, đến bây giờ, cũng coi như nhận được hiệu quả của nó.

Bất luận là chư hầu một phương hay chỉ là người bình thường, thời khắc trải qua sống chết luôn có thể mang đến cho người ta cảm ngộ to lớn. Chiến tranh, kháng Kim, sẽ là một hồi nghiêng ngả to lớn tiếp diễn rất lâu, chỉ là hơi tham dự đoạn mở đầu trong hồi nghiêng ngả này, Điền Thực đã cảm nhận được sự kinh tâm động phách trong đó. Trên đường trở về hôm ấy, Điền Thực nhìn ra tuyết trắng mênh mang hai bên xa giá, trong lòng càng hiểu cục diện khó khăn hơn vẫn còn ở phía sau.

Trong lòng của hắn, có rất nhiều ý nghĩ.

Buổi chiều tối ngày hai mươi hai tháng giêng năm Kiến Sóc thứ mười, gần đến biên giới Uy Thắng, dịch trạm Cô Tùng. Bốn tháng sau khi truyền hịch kháng Kim, Tấn Vương Điền Thực đi hết một khắc cuối cùng của đoạn sinh mệnh này.

Chết bởi ám sát.

....................

Dịch trạm Cô Tùng ở mặt đông Phần Dương, tuy lấy tên là Cô Tùng, kỳ thực cũng không hoang vu, nó nằm trên con đường bắt buộc phải đi qua liên kết Phần Dương và Uy Thắng, cùng với sự gia tăng nhân khẩu, sự phồn vinh của thương nghiệp trên đất Tấn mấy năm nay, ngược lại trở thành một dịch trạm lớn, đủ loại công trình kèm theo đều tương đối không tệ. Xa giá của Điền Thực một đường đi về phía đông, lúc gần chạng vạng tối dừng lại ở chỗ này.

Hội minh tại Phần Dương là một lần đại sự, người Nữ Chân tuyệt đối sẽ không bằng lòng nhìn thấy nó thuận lợi tiến hành, lúc này tuy đã kết thúc thuận lợi, xuất phát từ sự cân nhắc về an phòng, Vu Ngọc Lân suất lĩnh thân binh vẫn một đường đi theo. Vào đêm hôm đó, Điền Thực và Vu Ngọc Lân chạm mặt, trò chuyện không ít, nói tới dáng vẻ của dịch trạm Cô Tùng mười năm trước, khá cảm khái, nói tới cuộc thân chinh đã kết thúc lần này, Điền Thực nói.

- Hôm nay mới biết, quyết định suất binh thân chinh vào năm ngoái, vậy mà là con đường chó ngáp phải ruồi duy nhất đi thông được, cũng suýt chút nữa mất mạng mới đi thuận lợi một chút. Năm ngoái......nếu quyết tâm kém một chút, vận khí kém một chút, hài cốt của chúng ta đã lạnh lẽo rồi.

Vu Ngọc Lân trả lời hắn.

- Cả vị ở Uy Thắng kia nữa, sợ rằng phải bị cưỡng bức xong rồi giết......rất nhiều lần.

- Ha ha, mặt mũi nàng hung dữ như vậy, ai dám xuống tay......

Nói đến vị kia ở Uy Thắng, Vu Ngọc Lân nghĩ tới ngày mai Điền Thực tiến vào địa giới Uy Thắng, lại dặn dò một phen.

- Trong quân đội đã sàng lọc rất nhiều lượt, trong thành Uy Thắng có Lâu cô nương tọa trấn, nhưng vương thượng trở về, cũng không thể thiếu cảnh giác. Kỳ thực trên một đường này, dã tâm của người Nữ Chân chưa tắt, ngày mai đổi phòng vệ, cũng sợ có người thừa cơ động thủ.

Những đạo lý này, Điền Thực kỳ thực cũng đã hiểu, gật đầu đồng ý. Đang lúc nói chuyện, trong màn đêm ở chỗ không xa dịch trạm đột nhiên truyền tới một trận náo loạn, sau đó có người tới báo, mấy kẻ thần sắc khả nghi bị phát hiện, giờ đã bắt đầu bao vây, đã bắt giữ hai người.

Đạo của thích khách trước giờ là kẻ có âm mưu tính kế người không đề phòng, trước mắt nếu đã bị phát hiện, vậy sẽ không có quá nhiều vấn đề nữa. Đợi chiến đấu ở bên kia lắng lại, Vu Ngọc Lân sai người canh chừng Điền Thực bên này, chính mình đi qua đó xem xét cụ thể, sau đó mới biết lại là tử sĩ Liêu Đông không cam lòng —— hội minh từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, loại ám sát kiểu này bùng phát với quy mô lớn nhỏ sáu bảy lần, trong đó có tử sĩ Nữ Chân, cũng có người Hán vùng vẫy giành sự sống ở phía Liêu Đông, đủ để thấy sự khẩn trương bên phía Nữ Chân.

Hắn sắp xếp phó thủ lôi thích khách xuống tra khảo, lại sai người tăng cường phòng vệ của dịch trạm Cô Tùng, mệnh lệnh vẫn chưa phát xong, trên phương hướng chỗ Điền Thực ở đột nhiên truyền tới tiếng vang thê lương và hỗn loạn, Vu Ngọc Lân sau gáy siết chặt, phát lực chạy điên cuồng.

Gió rít lửa rực.

Bó đuốc lay động đang gào thét trong gió, chiếu sáng hai bên mé đường giữa đất trời trắng như tuyết, lạnh lẽo vẫn là tông chủ đạo của mảnh trời đất này, phát giác được phương thức điều động binh sĩ phía trước, Vu Ngọc Lân bèn ý thức được không ổn, hắn xông vào khoảng sân của dịch trạm, phía trước là hòn non bộ được vây lại, tuyết đọng trong sân đều đã bị quét đi, đèn lồng treo trên tường kéo dài, một đầu kia của hòn giả sơn, mùi máu tanh phả ra.

Binh sĩ đã tụ tập tới, đại phu cũng tới. Đầu kia của hòn giả sơn, có một thi thể ngã xuống đất, một thanh đao thép chém rách cổ họng hắn, máu huyết văng tung tóe, Điền Thực ngồi bệt dưới mái hiên cách đó không xa, dựa lưng vào cột nhà, một cây chủy thủ găm trên trên ngực hắn, dưới thân đã có một vũng máu tươi.

Điền Thực vẫy tay về phía Vu Ngọc Lân, Vu Ngọc Lân ba chân bốn cẳng xông qua đó, lúc nhìn thấy người chết trên đất kia, hắn đã biết thân phận của đối phương. Lôi Trạch Viễn, đây vốn dĩ là một vị quản sự trong Thiên Cực cung, năng lực xuất chúng, trước giờ vẫn luôn khá được Điền Thực coi trọng. Trong lúc thân chinh, Lôi Trạch Viễn được triệu vào trong quân giúp đỡ, cuối tháng mười một đại quân Điền Thực bị tách ra, hắn cũng là thập tử nhất sinh mới thoát ra hội họp với đại quân, thuộc viên quan viên tâm phúc đã trải qua khảo nghiệm.

Đây chính là một trong những đường rút mà bên phía Nữ Chân kia đã sắp xếp. Trận tan tác lớn cuối tháng mười một, hắn không cùng một đường với Điền Thực, đợi đến khi tụ họp lần nữa, cũng không ra tay hành thích, trước hội minh chưa từng ra tay hành thích, mãi đến sau khi hội minh hoàn thành thuận lợi, khi Vu Ngọc Lân đưa hắn đến biên giới Uy Thắng, đâm ra một đao này trong bối cảnh hơn mười vạn quân đội ở biên ải giả vờ động, mấy lần tử sĩ ám sát.

- Lôi Trạch Viễn, Lôi Trạch Viễn......

Sắc mặt Điền Thực tái nhợt như tờ giấy, miệng khẽ gọi cái tên này, trên mặt lại có chút nụ cười, phảng phất như đang cảm thấy dở khóc dở cười vì hết thảy những chuyện này. Vu Ngọc Lân nhìn sang đại phu bên cạnh, đại phu đó biểu cảm vô cùng khó xử, Điền Thực bèn cũng nói một câu.

- Không cần lãng phí thời gian nữa, ta cũng từng ở trong quân, Vu, Vu tướng quân......

Chỉ thấy tay Điền Thực hạ xuống, khóe miệng cười cười, ánh mắt nhìn về nơi xa trong đêm tuyết.

- Sát phạt trên chiến trường, dùng bất cứ thủ đoạn nào, sớm đã nên nghĩ tới......thế lực Tấn Vương khuất dưới Nữ Chân tận mười năm, nhìn như độc lập, trên thực tế, với kỳ tài ngút trời như bọn người Hi Doãn của Nữ Chân, sao có thể chỉ kích động mấy đại tộc của đất Tấn, cái gai......không biết đã đặt bao nhiêu rồi......

- Vương thượng......

- ......Không phòng bị đến, thì là có chơi có chịu, Vu tướng quân, trong lòng ta rất hối hận......ta vốn dĩ nghĩ rằng, sau hôm nay, ta phải......ta phải làm ra một phen sự nghiệp lẫy lừng, ta đang nghĩ, làm sao có thể đối trận với người Nữ Chân, thậm chí đánh bại người Nữ Chân, tranh tài với anh hùng thiên hạ......nhưng mà, đây chính là tranh tài cùng anh hùng thiên hạ, thật sự là......quá tiếc nuối, ta mới vừa bắt đầu đi......lão giặc trời......

Hắn giơ tay lên, dường như muốn bắt chút gì đó, cuối cùng vẫn là từ bỏ, Vu Ngọc Lân nửa quỳ bên cạnh, đưa tay qua, Điền Thực bèn nắm lấy cánh tay hắn.

- ......Vu tướng quân, lúc ta còn trẻ, đã từng gặp......gặp qua người rất lợi hại, lần đó chuyến đi đến trại Thanh Mộc, Ninh Nhân Đồ, sau này hắn đi lên Kim Loan điện, giết chết cẩu hoàng đế của Vũ triều, a, thật sự lợi hại......lúc nào ta mới có thể giống hắn đây, người Nữ Chân......người Nữ Chân giống như mây đen, đè xuống người một đời này, Liêu quốc, Vũ triều không ai có thể đỡ, chỉ có hắn, một trận chiến Tiểu Thương Hà, lợi hại. Sau khi trở thành Tấn Vương, ta canh cánh trong lòng, muốn làm chút chuyện......

- ......Ta vốn cho rằng, ta đã......đứng lên trên rồi......

Hơi thở của hắn đã dần yếu, nói tới đây, dừng lại một chút, lát sau, lại ngưng tụ một tia sức mạnh.

- ......Vu đại ca a, vừa nãy ta mới nghĩ đến, ta chết ở chỗ này, để lại cho các ngươi......để lại một cục diện rối rắm. Chúng ta vừa mới liên kết đồng minh, người Nữ Chân đã vừa đỡ vừa đánh, sớm biết sẽ chết, ta làm một Tấn Vương hữu danh vô thực là được rồi, thực sự là......cần gì phải làm khổ mình. Nhưng mà Vu đại ca......

Hắn giãy giụa một chút.

- ......Vu đại ca, các ngươi......không có cách nào, cục diện khó hơn nữa......cục diện khó hơn nữa......

Câu này nói hai lần, dường như muốn căn dặn đám người Vu Ngọc Lân có khó hơn nữa cũng chỉ có thể gắng gượng tiếp, nhưng cuối cùng không thể tìm được ngôn ngữ, ánh mắt yếu ớt đó nháy mấy lần.

- Cục diện khó hơn nữa......Vu đại ca, ngươi và Lâu cô nương......ha ha, hôm nay nói Lâu cô nương, ha ha, trước cưỡng bức, sau giết......Vu đại ca, ta nói Lâu cô nương hung ác khó coi, không phải là thật, ngươi xem dịch trạm Cô Tùng, may nhờ có nàng, đất Tấn may nhờ có nàng......những chuyện nàng trải qua trước đó, chúng ta không nói, nhưng mà......chuyện ca ca của nàng làm, không phải chuyện con người làm!

Nói đến đây, ánh mắt Điền Thực mới trở nên nghiêm túc, giọng nói vậy mà vút cao lên mấy phần, nhìn Vu Ngọc Lân.

- Đất Tấn sắp loạn rồi, sắp không còn nữa rồi, nhiều người như vậy......Vu đại ca, chúng ta làm nam nhân, không thể để những chuyện này, xảy ra lần nữa, tuy rằng......trước mặt là Hoàn Nhan Tông Hàn, không thể có nữa......không thể có nữa ——

Thanh âm vang dội đến chỗ này, trong miệng Điền Thực có máu tươi đang trào ra, hắn dừng nói, dựa trên cây cột, con mắt thật to nhìn chằm chằm. Hắn lúc này đã ý thức được đất Tấn sẽ có rất nhiều thảm kịch, một khắc trước hắn và Vu Ngọc Lân còn mang Lâu Thư Uyển ra đùa, hoặc là sắp sửa không phải là trò đùa nữa. Cục diện thảm liệt kia, mười năm từ mối nhục Tĩnh Bình đến giờ, vô số thảm kịch trên mảnh đất Trung Nguyên. Nhưng thảm kịch này lại không phải căm phẫn có thể làm lắng xuống, phải đánh bại Hoàn Nhan Tông Hàn, phải đánh bại Nữ Chân, đáng tiếc, làm sao để đánh bại?

Tâm tình của hắn khuấy động trong sự kịch liệt này, sinh mệnh đang rời khỏi cơ thể hắn một cách nhanh chóng, Vu Ngọc Lân nói.

- Ta tuyệt đối sẽ không để những chuyện này xảy ra......

Nhưng cũng không biết Điền Thực có nghe được không, cứ vậy qua một hồi, mắt của Điền Thực nhắm lại, rồi mở ra, chỉ là nhìn mông lung về một nơi nào đó phía trước.

Ngữ khí hắn yếu ớt nhắc tới những chuyện khác.

- ......Bá phụ nhìn như kiêu hùng, không nguyện khuất phục dưới Nữ Chân, nói, có một ngày sẽ phản, nhưng hôm nay ta mới nhìn thấy, nước ấm nấu ếch, ông ta làm sao có thể phản kháng được, ta......ta rốt cục đã làm được một chuyện ghê gớm, Vu đại ca, người của Điền gia nhìn thì lợi hại, thực tế......ngoài mạnh trong yếu. Ta......ta làm như vậy, có phải thể hiện rằng......có chút dáng vẻ rồi?

Điền Thực tựa ở nơi đó, trên mặt lúc này có một tia nụ cười, cũng có tiếc nuối sâu sắc, ánh mắt nhìn ra xa kia phảng phất như đang nhìn vào năm tháng của tương lai, bất luận tương lai đó là kháng cự hay hòa bình, nhưng cuối cùng đã ngưng đọng.

Trong lòng Vu Ngọc Lân cảm thấy vô cùng bi thương, một khắc này, nỗi bi thương đó cũng không phải vì cục diện tàn khốc tiếp theo, cũng không phải vì khổ nạn mà thế nhân có thể phải gánh chịu, mà đơn giản chỉ vì nam tử một bận được đưa lên vị trí Tấn Vương đang ở ngay đây. Con đường phản kháng của hắn vừa mới bắt đầu đã dừng lại, nhưng một khắc này, trong mắt Vu Ngọc Lân, cho dù Hổ Vương Điền Hổ từng gió mưa một đời, chiếm cứ đất Tấn hơn mười năm, cũng không sánh được một ngón tay út của nam nhân trước mắt này.

Đêm ngày hai mươi hai tháng giêng năm Kiến Sóc thứ mười, giờ Hợi ba khắc, Tấn Vương Điền Thực tựa vào cạnh cột nhà dưới mái hiên đó, yên tĩnh rời khỏi nhân thế. Mang theo sự mong mỏi và khao khát đối với tương lai, phía trước nơi hai mắt hắn nhìn chăm chú lúc cuối cùng, vẫn là một mảnh bóng đêm dày đặc.

Ngày thứ hai, khi Lâu Thư Uyển một đường chạy tới dịch trạm Cô Tùng, cả người đã loạng choạng nghiêng ngả, đầu tóc rối bời không ra cái gì, nhìn thấy Vu Ngọc Lân, nàng xông tới, cho hắn một bạt tai.

Tấn Vương Điền Thực chết đi, sắp mang tới sự chấn động to lớn đối với toàn bộ Trung Nguyên.

Đêm ngày hai mươi ba, đại doanh Nữ Chân.

Hoàn Nhan Hi Doãn cúi đầu viết, xử lý công việc hằng ngày dưới ánh đèn vàng ấm áp trong lều vải.

Bỗng nhiên gió thổi tới, thám tử từ bên ngoài lều vải tiến vào, xác nhận tin tức Điền Thực đã chết.

Trong trời đất bên ngoài trướng, tuyết đọng trắng phau vẫn chưa có chút dấu vết sẽ tan rã, ở một nơi xa xôi không biết là chỗ nào, lại phảng phất có âm thanh núi băng to lớn vỡ vụn, đang mơ hồ truyền tới......

Bình Luận (0)
Comment