Gió đêm xào xạc, ngựa phi nước đại cầm đuốc băng qua con đường trên cánh đồng.
Từ sau khi Hoa Hạ quân tiến vào bình nguyên Thành Đô, việc đầu tiên Bộ Công Trình làm là tận lực tu bổ các con đường nối liền, cho dù như thế, con đường bùn đất lúc này cũng không thích hợp cưỡi ngựa đi đêm, cho dù trời đầy sao sáng rỡ, chạy với tốc độ cao như vậy vẫn có rủi ro cực lớn.
Nhưng thứ nhất người vội chạy tới lòng nóng như lửa đốt, thứ hai cũng là bản lĩnh cao siêu gan dạ, người cưỡi ngựa cầm đuốc trong tay một đường xuyên qua quan đạo giữa ruộng lúa và đồi núi, thỉnh thoảng ngang qua thôn trang, lướt qua vai những người đi đêm cực kỳ thưa thớt. Đợi đến khi xuyên qua một cánh rừng trên đường, nữ tử trên lưng ngựa dường như đột nhiên ý thức được chỗ nào không đúng, tay siết dây cương, chiến mã kia hí dài một tiếng, phi nước đại mấy bước rồi dừng lại.
Chiến mã chắn ngang giữa đường, nữ tử trên lưng ngựa quay đầu nhìn một cái. Một khắc sau, cây đuốc trong tay ném ra, xuyên qua bầu trời đêm, thân ảnh nữ nhân gào thét, lướt xuống lưng ngựa, chui vào rừng cây.
Ngọn đuốc vẫn đang bay xuống, giữa hai mảnh rừng rậm chỉ có chiến mã lẻ loi giữa đường, trong đêm tối có người nghi hoặc kêu lên:
- Lưu, Lưu soái...
Lại có người gọi:
- Lục phu nhân...
Bóng người xuyên qua rừng cây đã rút ra trường đao, lúc này trong nháy mắt liền quay lưng lại, Tây Qua trên danh nghĩa là nguyên soái của quân đoàn hai mươi chín đóng tại Miêu Cương trong Hoa Hạ quân, trong một số người thân cận, còn được gọi là Lục phu nhân. Bóng dáng nàng lướt qua khoảng cách hơn mười trượng, liền nhìn thấy mấy người ẩn nấp trong rừng cây ven đường, tuy rằng đều mặc thường phục, nhưng nàng biết hai người trong số đó.
- Lâm Khâu, Từ Thiếu Nguyên, các ngươi ở đây làm gì?
- Lưu soái đây là...
Hai người Lâm Khâu, Từ Thiếu Nguyên này cũng là quân quan trẻ tuổi tương đối được coi trọng bên cạnh Ninh Nghị, một người ở tổng tham, một người làm việc ở văn phòng thư ký. Hai bên đầu tiên chào hỏi nhau, nhưng ngay sau đó, ít nhiều lộ ra sự cảnh giác. Tây Qua rong ruổi cả buổi chiều, phong trần mệt mỏi, nàng vận trang phục gọn nhẹ, chỉ đeo mỗi đơn đao tới, sau khi trầm tư một chút, nàng hiểu nguyên nhân của sự cảnh giác trong mắt đối phương.
- Lập Hằng đâu rồi? Các ngươi canh giữ ở đây là mệnh lệnh của chàng, hay đã theo người khác?
Nàng nói năng nghiêm khắc, đơn đao rút thẳng ra, trong rừng trước mắt tuy có năm người ẩn nấp, nhưng nàng võ nghệ cao cường, một thân đơn đao cũng đủ tung hoành thiên hạ. Lâm Khâu và Từ Thiếu Nguyên nhìn nhau một cái:
- Ninh tiên sinh chưa từng nói với chúng tôi ngài sẽ tới...
- Ta nghe nói bên này có vấn đề nên chạy tới, Lập Hằng vẫn ở Lão Ngưu Đầu?
Lâm Khâu lắc đầu:
- Phía trước có người canh giữ, Ninh tiên sinh không hy vọng người bên ngoài tới đánh rắn động cỏ, vì vậy sắp xếp chúng tôi ở đây... một đoàn người của tiên sinh đã ra khỏi đó...
- Đưa ta đi gặp chàng.
Lâm Khâu hơi do dự, đôi mày thanh tú của Tây Qua nhíu lại, ánh mắt trở nên nghiêm khắc:
- Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ta và chàng là phu thê, cho dù ta phản bội thì vẫn có thể nói chuyện! Chàng bảo các ngươi ở đây chặn người, các ngươi chặn được ta? Đừng phí lời nữa, ta vẫn còn người phía sau, hai người các ngươi dẫn ta đi gặp Lập Hằng, những người còn lại cầm lệnh bài của ta, chặn người đằng sau lại!
Nàng móc ra một tấm lệnh bài, ném cho những người khác trong rừng. Lâm Khâu, Từ Thiếu Nguyên do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu:
- Đi theo chúng tôi.
Ba người xuyên qua rừng cây, sau đó cưỡi ba con ngựa trói ở bên rừng, vượt qua sườn núi phía trước, lại tiến vào một mảnh rừng nhỏ. Trên đường đều không ai nói chuyện.
Ánh mắt Tây Qua như nước, tự nhiên hiểu được sự căng thẳng của hai người đối phương từ đâu tới, những năm này nàng là người tuyên truyền tích cực nhất về tư duy bình đẳng trong Hoa Hạ quân, lần này có người ngấm ngầm tiết lộ tin tức với nàng, là hy vọng nàng có thể ra mặt, có thể vẫn xuất đầu chống đỡ cục diện như cũ dưới tình huống Ninh tiên sinh và đám đông trở mặt, mặt khác, cũng lộ ra sự sợ hãi của những người này đối với Ninh Nghị, hoặc hy vọng trong tình huống một số sự việc nào đó không thành công, nàng có thể ra mặt bảo vệ người.
Trước mắt nếu là Tô Đàn Nhi hoặc những người khác, Lâm Khâu và Từ Thiếu Nguyên chắc sẽ không cảnh giác như thế, bọn họ sợ nàng đã trở thành kẻ địch.
Tranh đấu quyền lực, tranh đấu đường đi, người thân cận cỡ nào đi nữa cũng có thể trở mặt thành thù. Năm đó ở Hàng Châu, Tây Qua chống đỡ Bá Đao Doanh, giết Tề Nguyên Khang, đã từng nếm qua tư vị như vậy. Đến lúc này, tư vị phức tạp khiến nàng tuyệt đối không muốn trải qua lần nữa trào dâng trong lòng, chuyện lần này, Ninh Nghị có lẽ sớm đã có chuẩn bị, nhưng lại không tiết lộ với nàng, có phải cũng đang đề phòng mình chăng?
Câu hỏi như vậy cứ quanh quẩn trong đầu, mặt khác, nàng cũng đang đề phòng hai người trước mắt. Nội bộ Hoa Hạ quân xảy ra vấn đề, nếu hai người trước mắt đã lén lút đi theo địch, nghênh đón mình tiếp theo đây có thể chính là một hồi cạm bẫy đã sớm chuẩn bị sẵn, vậy cũng có nghĩa là Lập Hằng có lẽ đã hãm sâu vào tình thế nguy hiểm —— nhưng khả năng như vậy nàng ngược lại không sợ, phương pháp tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân nàng đều quen thuộc, tình huống phức tạp hơn nữa, nàng ít nhiều cũng có nắm chắc giết ra vòng vây.
Nhưng sau đó, tình huống như vậy cũng không phát sinh, xuyên qua cánh rừng này, phía trước đã có ánh đèn, đây là một khu dân cư quy mô không lớn bên cạnh rừng cây, có thể chỉ là một bộ phận của thôn trang phụ cận, năm ba gian phòng ốc, phía trước có bãi đập lúa, có ao cá nho nhỏ, Tô Văn Định từ phía trước tới, sau khi nghe Lâm Khâu và Từ Thiếu Nguyên báo cáo, liền xua bọn họ đi.
- Lưu soái đã biết tình hình rồi?
Tô Văn Định thường ngày không được coi là thân cận với Tây Qua, nhưng cũng hiểu đối phương thích gì ghét gì, cho nên dùng cách xưng hô Lưu soái, Tây Qua nhìn thấy hắn, cũng hơi yên tâm, trên mặt vẫn không có biểu cảm:
- Lập Hằng không sao chứ?
- Tỷ phu không sao.
Một đường đi về phía trước, khi đến gần bãi đập lúa kia, chỉ thấy Ninh Nghị xuất hiện ở đầu kia con đường, nhìn thấy nàng, hơi ngẩn người, sau đó đi tới bên này, Tây Qua đứng đó, tâm trạng chuẩn bị sẵn sàng chém giết cả một đường của nàng lúc này mới buông xuống, Hồng Đề từ xa cười với nàng, Ninh Nghị đi tới chỗ gần:
- Nghe được tin tức rồi?
- Ừm.
Ninh Nghị giơ tay ra, Tây Qua cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Ninh Nghị, bình tĩnh hỏi:
- Chuyện gì vậy? Chàng sớm đã biết bọn họ muốn làm việc?
- Tình hình có chút phức tạp, còn có chút chuyện đang xử lý, nàng đi theo ta. Chúng ta từ từ nói.
Thanh âm hai người đều không lớn, nói đến đây, Ninh Nghị kéo tay Tây Qua ra hiệu về phía sau, Tây Qua cũng gật đầu, một đường xuyên qua bãi đập lúa, đi tới đầu kia của căn phòng phía trước, trên đường ánh mắt Tây Qua lướt qua gian phòng nhỏ thứ nhất, nhìn thấy huyện trưởng Trần Thiện Quân của Lão Ngưu Đầu.
- Trần Thiện Quân rất có hứng thú với ý tưởng bình đẳng.
Tây Qua nói:
- Hắn tham gia rồi sao?
- Ừm, hắn là một trong những người khởi phát, sau này sẽ dẫn dắt bọn họ đi về phía trước.
- Sau này?
- Lát nữa nàng sẽ biết, chúng ta lên phía trước đã, xử lý vấn đề của một người.
Ở chỗ này rẽ qua mấy căn nhà nhỏ, phía trước đi vòng một hồi, lại có một gian nhà khác, nằm ở một góc không thể nhìn thấy ở đây, bên trong có ánh đèn hắt ra, Ninh Nghị dẫn Tây Qua tiến vào, vẫy tay ra hiệu, mấy người vốn đang trong phòng bèn đi ra, còn lại một thư sinh bị giữ cạnh bàn, người này thân hình gầy gò, râu tóc bạc trắng nửa phần, nhưng giữa mày và mắt lại có khí chất chính trực. Hai tay hắn bị trói, cũng chưa từng giãy giụa, chỉ là sau khi nhìn thấy Ninh Nghị và Tây Qua, ánh mắt hơi lộ vẻ buồn bã.
- Ta vốn cho rằng ít nhất Lưu soái sẽ ủng hộ ý tưởng của ta, không ngờ vẫn chỉ là nữ tử thiển cận. Ninh tiên sinh, ngươi tính toán tỉ mỉ chu toàn, ta đã lĩnh giáo rồi, nếu thắng bại đã phân, ngươi giết chúng ta là được, không cần lại nói thêm mấy câu nhục mạ.
- Lý Hi Minh.
Tây Qua gật đầu một chút.
Ninh Nghị rút dao ra, cắt đứt dây thừng trên tay đối phương, sau đó đi về bên này bàn ngồi xuống, hắn nhìn thư sinh râu tóc nửa bạc trước mắt, sau đó lấy ra một thứ:
- Ta sẽ không vòng vo thêm nữa, Lý Hi Minh, người Trường Sa, từng có công danh ở Vũ triều, đây là điều chúng ta đều biết, chuyện mọi người không biết chính là, bốn năm trước ngươi tiếp nhận lời khuyên của Lý Tần, đến nằm vùng Hoa Hạ quân, sau đó ngươi bắt đầu cảm thấy hứng thú với ý tưởng bình đẳng dân chủ, hai năm trước, ngươi trở thành người chấp hành tốt nhất kế hoạch của Lý Tần, ngươi học thức uyên bác, tư duy cũng công chính, rất có sức thuyết phục, biến động lớn lần này, mặc dù ngươi chưa tham gia thực hiện quá nhiều, nhưng thuận nước đẩy thuyền, lại ít nhất có một nửa là công lao của ngươi.
Nho sinh tên Lý Hi Minh trước mắt vốn vẫn rất có khí thế thấy chết không sờn, Ninh Nghị nói được một nửa, sắc mặt của hắn liền đột nhiên trở nên tái nhợt, trên mặt Ninh Nghị không có biểu cảm, chỉ hơi liếm môi, lật qua một trang.
- Không cần phải phí lời, một số chuyện Lý Tần làm ở Lâm An, ta cảm thấy rất hứng thú, bởi vậy Trúc Ký theo dõi hắn trọng điểm.
- Lý lão, ta không có ý kiến với ngươi, bất chấp tính mạng vì quan niệm tư tưởng trong mình, đối lập với người khác, đó cũng chỉ là đối lập mà thôi, chuyện lần này, một nửa đẩy tới là ngươi và Lý Tần, một nửa khác là ta. Trần Thiện Quân ở phía trước, tạm thời vẫn chưa biết ngươi tới đây, ta cách ly riêng một mình ngươi ra, chỉ là muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Tốc độ nói của Ninh Nghị không chậm, nói một mạch tới đây như tiếng pháo liên hồi:
- Ngươi đến Hoa Hạ quân bốn năm, đã nghe quen lý tưởng bình đẳng dân chủ, ngươi viết ra nhiều thứ mang tính lý luận như vậy, trong lòng hẳn đều không phải coi những cách nói này như công cụ đối đầu ta đâu nhỉ? Trong lòng ngươi, có khi nào có một chút xíu... đồng ý với những cách nghĩ này không?
Ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Nghị nhìn hắn, Lý Hi Minh ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Ngươi... lẽ nào, ngươi thật sự muốn đi con đường mà đám người Trần Thiện Quân nghĩ?
Trong mắt hắn không chỉ có nghi hoặc, vậy mà lại hơi có chút kích động, Ninh Nghị lắc đầu.
- Ta không đi con đường này, nhưng ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, tự mình đi con đường này. Vấn đề ta hỏi, ngươi tự suy nghĩ, không cần trả lời ta, ta sẽ cho các ngươi một nơi, cho các ngươi một không gian ngơi nghỉ, những năm này, đại khái có mấy ngàn người lục tục tán đồng các ngươi, thật sự có thể tham dự vào chuyện lần này, đều kéo qua hết đi...
Ninh Nghị nhìn vào nắm tay mình đặt trên bàn:
- Lý lão, ngươi đã bắt đầu chuyện này, tiếp theo chỉ có thể theo bọn họ đi tiếp. Hôm nay ngươi đã thua, ta không yêu cầu cái khác, chỉ bàn một chuyện, ngươi đáp ứng yêu cầu của Lý Tần đến tây nam, chính là vì tán thành với tư tưởng quan niệm của hắn, mà không phải là thuộc hạ của hắn, nếu trong lòng ngươi đã có một phần tán đồng với những tư tưởng bình đẳng mà ngươi đã nói trong hai năm nay, vậy từ nay về sau, cứ vậy mà đi tiếp đi.
- Sau khi đến tây nam, người nhà của ngươi dời đến nhà cũ Linh Lăng, ngươi có một thê hai thiếp, hai con trai một con gái, cháu nội ngoại bên dưới vốn dĩ có năm trai bốn gái, gần đây con trai lớn lại sinh thêm cháu trai, cộng tất cả lại, bên phía Linh Lăng đó là một nhà mười chín người, ta sẽ không khách sáo nữa...
Ninh Nghị nuốt từng ngụm nước bọt, hơi dừng lại.
- Đây là một... con đường cực kỳ gian nan, nếu như có thể đi ra được một kết quả, ngươi sẽ lưu danh thiên cổ, cho dù đi không thông, các ngươi cũng sẽ để lại cho đời sau một loại tư tưởng, bớt phải đi mấy bước đường quanh co, một đời của rất nhiều người sẽ treo chung với các ngươi, cho nên, mong ngươi tận lực mà làm. Chỉ cần tận lực, thành công hay thất bại, ta đều cảm kích ngươi, ngươi vì cái gì mà đến đây, mãi mãi sẽ không có người biết. Nếu ngươi vẫn cứ vì Lý Tần hoặc Vũ triều mà có ý định tổn hại những người này, mười chín người vợ con già trẻ lớn bé nhà ngươi, cộng thêm năm con chó nuôi ở hậu viện nhà ngươi... ta đều sẽ giết sạch sẽ.
- Uy hiếp kiểu này có vẻ lòng dạ hẹp hòi, không dễ nghe lắm, nhưng so với những người sẽ bị ảnh hưởng tới trong sự việc lần này, ta cũng chỉ có thể làm được như thế, mong ngươi hiểu cho... ngươi cân nhắc trước đã, lát nữa sẽ có người tới, nói với ngươi sự phối hợp mà chúng ta phải làm trong mấy ngày này...
Ninh Nghị nói xong mấy câu đó, trở nên trầm mặc, dường như muốn rời khỏi. Lý Hi Minh ở bên kia chiếc bàn có vẻ rối loạn, sau đó là phức tạp và kinh ngạc, lúc này cất tiếng nói một cách không thể tin được.
- Ngươi, ngươi ngươi... ngươi lại muốn... muốn chia rẽ Hoa Hạ quân? Ninh tiên sinh... ngươi điên rồi sao? Nữ Chân tiến công đã gần ngay trước mắt, Vũ triều loạn trong họa ngoài, ngươi... ngươi chia rẽ Hoa Hạ quân? Có lợi ích gì? Ngươi... ngươi còn lấy gì để đánh với người Nữ Chân, ngươi...
- Nếu ngươi đã biết ta điên rồi, tốt nhất tin rằng... chuyện gì ta cũng làm ra được. Mười chín mạng người... năm con chó đấy...
Hắn nói đến đây, đứng dậy, quay người đi ra khỏi phòng. Đối với những chuyện này Lý Hi Minh vẫn cảm thấy không thể tin nổi, Tây Qua cũng trong trạng thái mơ màng và hỗn loạn, nàng đi theo ra khỏi cửa, hai người đi tới trước một hồi, Ninh Nghị nắm tay nàng:
- Sao thế? Trách ta không nói với nàng à?
- ... Điều Lý Hi Minh nói, không phải đều không có lý. Tình hình trước mắt...
Ninh Nghị đi lên trước, nhìn vào con đường phía trước, khẽ thở dài một hơi, qua một lúc lâu mới cất tiếng:
- ... Chuyện này có sự bỏ mặc của ta, nhưng ta cũng không phải chuyện gì cũng có thể thao túng —— nếu thật sự thao túng, đó cũng không còn là thứ của riêng bọn họ nữa. Đối với huyện Ngưu Đầu và sự điều động của những người này, ngay từ đầu quả thực có một số sắp xếp có chủ ý của ta, ta hy vọng bọn họ tụ tập lại một chỗ ngồi bàn luận, cuộc phát động của sự việc lần này, có nguyên nhân của Lý Hi Minh, cũng có nguyên nhân bên ngoài. Đầu năm phát ra lệnh trừ gian, một nhóm cốt cán của mấy người Đỗ Sát bị phái ra, những người này mới có cách nghĩ, giữa tháng một tháng hai, đều có đủ loại can gián, ta không tiếp thu, bọn họ mới thật sự nhịn không nổi, ta cũng chỉ là thuận thế mà làm...
- Nhưng chàng từng nói, sự tình sẽ không thực hiện được. Huống hồ còn có thế cục của thiên hạ này...
- Vì để... thực hiện một số chuyện trong tương lai, luôn có một số con đường phải đi. A Qua, trước kia nàng luôn hướng về những điều này, hy vọng người người đều có thể tự lập, ta cũng hy vọng, con đường này có đôi khi phải đi thẳng, có đôi khi phải vòng vèo, luôn phải từng bước một thử sai, giống như đám trẻ nghịch ngợm trong nhà, bọn chúng kiểu gì cũng phải ra ngoài gây họa mới có thể trở thành người lớn, chúng ta cũng chỉ có thể hết sức gánh vác thôi.
Trong đêm tối, Ninh Nghị có chút mệt mỏi cười cười, lại dường như là ảo giác.
- Lão Ngưu Đầu nằm trong một góc, về phía bắc đều là một số kẻ nhu nhược Vũ triều không đánh nổi, đủ để bọn họ giày vò một khoảng thời gian.
Hai người đi trên con đường nhỏ tối tăm, khi đi qua hồ cá nhỏ, Ninh Nghị ngồi xuống trên cọc gỗ bên hồ nước:
- Người đời sau, sẽ nói chúng ta hại chết rất nhiều người.
Tây Qua ngồi xuống đất bên cạnh, nắm tay hắn:
- Tướng công chàng sẽ cảm thấy, là chàng hại chết bọn họ sao?
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Ừm, ta hại chết bọn họ, bất kể là những người này, hay là những người bởi vì Hoa Hạ quân trải qua nghiêng ngả mà phải chết thêm kia.
- ... Có lẽ... sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối đâu, bọn họ cũng đều là người có thiện niệm.
Tây Qua ngẫm nghĩ, đối với một số chuyện, chung quy trong lòng nàng vẫn có do dự, Ninh Nghị ngồi trong bóng tối kia cười cười, trên đời sẽ không có bao nhiêu người hiểu được lựa chọn của hắn, trên đời cũng sẽ không có bao nhiêu người hiểu được thứ hắn đã từng thấy qua. Thế giới rộng lớn, nỗ lực của nhiều thế hệ và hàng trăm triệu người có lẽ sẽ mang lại chút thay đổi nhỏ cho thế đạo này, nhưng thế giới này đối với mỗi con người lại quá nhỏ, một đời của một người, không chịu nổi chút xóc nảy. Khác biệt giữa cực lớn và cực nhỏ này cũng sẽ quấy nhiễu hắn, nhất là khi có được một đoạn kinh nghiệm nhân sinh khác, quấy nhiễu như vậy sẽ càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn nắm tay Tây Qua:
- A Qua, bọn họ gọi nàng qua đó, nàng nghĩ thế nào?
Tây Qua dựa đầu lên đùi hắn:
- Chàng cũng không tin ta?
- Hơn mười năm trước ở Hàng Châu đã lừa nàng, đây dù sao cũng là theo đuổi cả đời của nàng, có đôi khi ta nghĩ, có lẽ nàng cũng muốn xem thử tương lai của nó...
- Chàng cũng nói rồi, hơn mười năm trước chàng lừa ta, có lẽ như Lý Hi Minh đã nói, ta chung quy đã trở thành nữ nhân thiển cận.
Nàng từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ quần áo, khẽ mỉm cười, cái đêm của hơn mười năm trước nàng vẫn còn có chút ngây thơ, hiện tại đơn đao trên lưng, nhưng đã là khí khái anh hùng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
- Để những người này tách ra ngoài, đối với Hoa Hạ quân, đối với chàng đều sẽ có ảnh hưởng, ta sẽ không rời khỏi chàng. Ninh Lập Hằng, chàng nói như vậy, làm tổn thương trái tim ta.
Nàng kéo tay Ninh Nghị, đặt lên lồng ngực mình, Ninh Nghị mỉm cười:
- Ta đau lòng là bởi vì điều này sẽ chết thêm một số người, còn về những ảnh hưởng đó là cái thá gì, thế cục thiên hạ này, ta chẳng sợ ai cả, đó chỉ là vấn đề thời gian ngắn dài mà thôi.
Tây Qua nhìn hắn, hơi nhíu mày:
- Nói phét... năm đó Thánh Công cũng không dám nói mấy lời này.
- Bốc phét cũng không dám, cho nên thành tựu của hắn có hạn đó.
Ninh Nghị chỉ nghỉ ngơi một lúc, cũng đã đứng dậy, lại nói:
- Hai ngày tiếp theo, chúng ta phải biến mất một chút, ngày mai trời sáng, Hoa Hạ quân ở phụ cận sẽ tụ tập về bên này, đàm phán sẽ bắt đầu, chuyện của Lý Hi Minh, nàng cũng hiểu, nhất định phải bảo mật... trong Hoa Hạ quân, sự trợ lực của nàng đối với tư duy dân chủ là nhiều nhất, đoán chừng sau này bọn họ sẽ còn thử liên hệ với nàng, ta cảm thấy... có thể duy trì liên lạc, để tiện trong tình huống cực đoan nhất... cứu vãn một số người.
- Lý Hi Minh chịu sự ủy thác của Lý Tần, thật sự thả về sao?
- Lòng ta có ác niệm.
Ninh Nghị nói.
- Ta hy vọng bọn họ có thể hoàn toàn không bị khống chế, hết sức đi về phía trước, nhưng cũng hy vọng trong tương lai khi bọn họ không thể quay đầu lại, có một tia khả năng quay đầu lại, trông mong vào nàng, trông mong vào Lý Hi Minh, đều là cách nghĩ như vậy.
Tây Qua cười nói:
- Còn nói bản thân mình lợi hại cỡ nào, cũng là người do dự thiếu quyết đoán.
- Ta hy vọng nhìn thấy ánh sáng không ngừng phấn đấu của con người trong làn sóng thế đạo, điều đó khiến ta cảm thấy người mới giống như con người, đồng thời, đối với người như vậy ta mới hy vọng bọn họ thật sự có thể có một kết quả tốt, đáng tiếc hai thứ này thường là tương phản.
Ninh Nghị nói.
- Bọn họ vẫn còn việc phải làm, ta đi ngủ trước đã, nàng có tới không.
- Để Hồng Đề tỷ đi với chàng đi, vừa nãy chẳng phải chàng nói, trông mong vào ta à. Ta muốn biết sự sắp xếp tiếp theo của chàng.
- Đi hỏi Văn Định, chỗ hắn có toàn bộ kế hoạch.
Phu thê hai người nắm tay nhau, yên tĩnh trong bóng tối một lát, cuối cùng mới đi về phương hướng khác nhau, trên đường lại quay đầu nhìn một lần, khoát tay, trong chút ánh sáng, nụ cười trên mặt Ninh Nghị, quả thật có thần sắc mệt mỏi hiếm thấy.
Hắn đi nghỉ ngơi rồi.
Một đêm này không biết đã trải qua bao nhiêu ảo mộng, sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, cảm xúc vẫn có chút mệt mỏi, sáng sớm bình nguyên Thành Đô nổi lên sương mù nhàn nhạt, Ninh Nghị rời giường rửa mặt, sau đó trong thời gian ăn sáng, có tin tức từ bên ngoài truyền đến, đây là tin tức khẩn cấp nhất, thời gian truyền đến tin tức tương ứng trước đó là vào buổi chiều ngày hôm qua.
Ninh Nghị xem xong tin tức, để qua một bên, hồi lâu cũng không động đậy.
Ở phía đông cách xa bên ngoài mấy ngàn dặm, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất của hắn, hoàn thành tiến công đối với Vũ triều.
Hai mươi lăm tháng tư, rạng sáng.
Trấn Giang thất thủ.
Lúc đi vào cửa phòng, Ninh Nghị đang cầm thìa lên, xúc cháo đưa vào miệng, Tây Qua nghe thấy tiếng lầm bầm không biết chỉ về cái gì của hắn —— dùng từ hơi có vẻ dung tục.
- Vậy thì tới đi... đần độn...