Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Chuyện Vẫn Chưa Xong

Chương 130: Chuyện Vẫn Chưa Xong Chương 130: Chuyện Vẫn Chưa Xong

Nhóm vải đầu tiên do Ô gia dệt đã xuất xưởng...

Từ xưa tới nay, ngành dệt Giang Ninh đã có không ít nhân vật chói sáng, có một số người tồn tại đỉnh cao, được người khác ngưỡng vọng với tài năng xuất chúng. Thế hệ mới đang dần nổi lên, với những gương mặt điển hình như Tô Đàn Nhi, Tịch Quân Dục, hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào, thậm chí là Ô Thừa Hậu, Tiết Thịnh và cả Tô Dũ của thế hệ trước. Họ phải trải qua nhiều vất vả hi sinh mới có được thành tựu, địa vị như ngày hôm nay.

Những người này họ có thể sống và làm việc ở nhiều nghề, nhiều lĩnh vực, nhưng cũng có một số người chỉ tinh thông kỹ thuật mà tạo nên danh tiếng, nổi bật nhất chính là người sáng tạo ra kỹ năng Lạc Thần Châm của Ô gia.

Ô gia Lạc Mẫn Chi là một trong những nguyên lão quan trọng nhất của Ô gia, cũng như của ngành vải Giang Ninh. Năm nay hắn mới 40 tuổi nhưng đã một tay gần như đẩy kỹ thuật dệt của Ô gia lên vị trí đứng đầu Giang Ninh. Những năm gần đây, Tô gia, Tiết gia, Ô gia tuy mỗi nhà đều có sở trường riêng, nhưng tương đối mà nói, kỹ năng của hai nhà Tô, Tiết chưa đủ để đánh bại Ô gia, vẫn còn kém một bậc.

Vị quản sự này không còn quản lý nhiều công việc làm ăn, bình thường hay tới thanh lâu, uống rượu, tính cách tuy có chút phóng đãng nhưng mà chẳng sao, Ô gia cho hắn tất cả những gì hắn muốn, chỉ cần hắn duy trì vị trí đứng đầu kỹ thuật dệt của Ô gia ở Giang Ninh là được rồi. Thế nhưng, gần đây hắn là người bận nhất, nhiều việc nhất.

Là quản sự được trọng dụng nhất của Tô gia cho nên Hoàng thương, xưởng dệt, kho hàng đều do một tay hắn lo liệu và quản lý. Chuyện này đối với hắn là trách nhiệm, chứ không phải là vinh dự, bởi vì ở phương diện kỹ thuật, phương pháp nhuộm thế nào đã có, việc hắn cần làm là trông coi quá trình chế tạo vải vóc, kiểm tra nghiêm ngặt sau đó đưa vào cất giữ trong kho, chuẩn bị cho chuyến hàng đầu tiên tới Biện Lương.

Nhìn thì trách nhiệm nặng nề nhưng Ô gia có rất nhiều người phụ hắn, Lạc Mẫn Chi chỉ là người quản lý cao nhất, bởi xưởng nhuộm, kho hàng đều đã có quản sự khác phụ trách, mỗi ngày Lạc Mẫn Chi chỉ tới đây quan sát, nhòm ngó, thời gian còn lại cho con trai trưởng của mình là Lạc Hạ trông coi, hắn đi lôi kéo quan hệ với các chưởng quỹ, quản sự khác, chuẩn bị cho con trai mình tiến vào tầng lớp lãnh đạo của Ô gia.

Lạc Hạ chưa kế thừa được hết kỹ năng thiên phú của cha mình, nhưng với tâm lý sùng bái cha mình từ nhỏ, hắn cũng học được khá nhiều, sáng tạo thì chưa đủ nhưng giữ gìn, bảo tồn kỹ năng thì có thừa. Từng bước học tập, từng bước phấn đấu làm một chưởng quỹ, cuộc sống của hắn không có vấn đề gì phải lo lắng, huống chi Ô gia đang phát triển với quy mô lớn, thời cơ cho hắn cũng tới rồi.

Lần này được phụ thân giao trọng trách, hắn lập tức phấn đấu hết mình, cố gắng hơn người khác gấp bội… đồng thời cũng duy trì mối quan hệ tốt với các chưởng quỹ, quản sự khác để chuẩn bị. Ngày nào hắn cũng đi kiểm tra cẩn thận một lần, cho nên vấn đề chất lượng không có gì đáng nói.

Hắn cũng hiểu, bình thường những việc này sẽ không có sơ xuất. Phụ thân hắn cũng nói là, làm việc chủ yếu là để cho các vị tiền bối thấy mặt, ghi nhận công lao chứ không cần hắn phải làm công việc cụ thể gì cả. Trong lòng hắn tuy thất vọng nhưng mặt khác cũng hiểu, muốn thành đại sự phải biết chịu đựng nên không có ý kiến gì.

Hơn một tháng làm việc ở đây, ngày nào hắn cũng trò chuyện với các vị tiền bối, nội dung câu chuyện có đề cập tới cả cha hắn.

Lần này có thể trở thành Hoàng thương, ngoại trừ việc Ô Khải Long xảo diệu có được cách nhuộm của Tô gia thì còn có kỹ thuật của Lạc Mẫn Chi. Nếu không, với một tấm vải cùng màu sắc, ưu thế của Ô gia có tạo ra cũng không nhiều. Một tháng trước, trong hội nghị, Ninh Lập Hằng kia cũng hiểu rõ điều này mà giận dữ ném vải ra ngoài cửa sổ, tất cả bởi vì trong tấm vải của Ô gia có tồn tại kỹ thuật Lạc Thần Châm.

Nghe thấy khác người nói về cha mình, trong lòng con cháu ai chẳng tự hảo, còn về những nội dung khác như phong nguyệt thì hắn không hứng thú, không phải là hắn không thích, mà là đàm luận với những người đáng bậc cha chú của mình về chuyện này thì đúng là rất ái ngại. Mỗi ngày, hắn vẫn làm những công việc đã được sắp xếp, tới xưởng, tới kho hàng, ghi chép, cũng vì như vậy nên tới một ngày trong tháng 9, lần đầu tiên hắn phát hiện ra sự việc không ổn.

"Phụ thân, đám vải hoàng kim bên Tần Minh lâu hình như đã phai màu..."

Tối hôm đó, khi cả nhà ăn cơm, hắn không tự tin nói với cha mình. Phai màu là chuyện lớn, Lạc Mẫn Chi hơi ngẩn người, sau đó nói:

"Tần Minh lâu à? Đó là nhóm vải đầu tiên, Hà chưởng quỹ bên xưởng nhuộm cũng nói là chất lượng sẽ không được tốt cho lắm, nhưng mà... con nhìn thấy ở đâu?"

"Mấy tấm vải trong góc phòng."

"Trong góc phòng... Đó là vải loại, ừ, cũng là nhóm đầu tiên, hơn nữa ta với Tần quản sự cho rằng chúng không lý tưởng nên xếp vào đó, góc phòng thường ẩm ướt, khó tránh khỏi... Thôi được, sáng mai chúng ta đi xem thế nào."

Thời gian gần đây, Ô gia đã chuẩn bị mọi thứ cho Hoàng thương, Lạc Mẫn Chi là một trong những người có vai trò quan trọng nhất, ngoài phương diện kỹ thuật, hắn còn phụ trách cả chuyện ngoại giao. Mọi việc đã tiến hành được hơn một tháng, việc cần giải quyết cũng đã giải quyết hết rồi, ngành vải Giang Ninh thậm chí còn quên cả chuyện Tô gia, cục diện lúc này đang bình ổn, sao có thể xảy ra vấn đề?

Nhưng mà Lạc Mẫn Chi dù sao cũng là người hiểu rõ nặng nhẹ, nếu con mình đã nói vậy thì hôm sau hắn cũng tới kho hàng xem một lần. Quả nhiên, mấy cuộn vải hoàng kim nằm trong góc phòng thuộc nhóm đầu tiên, do chưa vừa ý với phương pháp nhuộm, dệt nên bỏ đi. Vải loại xếp trong góc phòng ẩm ướt nên khó tránh khỏi việc hỏng và phai màu, thế nhưng phai màu cũng không nhiều. Hắn an ủi con mình một vài câu rồi bỏ qua chuyện này.

Lạc Mẫn Chi không coi là chuyện lớn, Lạc Hạ tạm thời cũng không suy nghĩ đến nữa, tiếp tục công việc thường ngày. Việc Hoàng thương đã được quyết định, đại khái còn một tháng nữa, Ô gia sẽ phải giao đợt hàng đầu tiên là 220 tấm vải hoàng kim. Loại vải này giờ đã là thương hiệu của Ô gia cho nên không sản xuất quy mô lớn, chỉ tiến hành ở một số xưởng nhỏ, thậm chí họ còn không ngừng phân loại và sàng lọc, nhóm đầu tiên vì không đảm bảo chất lượng nên bị loại. Hôm nay, Lạc Hạ lại tới kho hàng Tần Minh lâu.

Trong góc phòng, mấy tấm vải đã phai màu rõ ràng, tuy vứt ở góc phòng phai màu là đương nhiên nhưng trong lòng hắn vẫn xuất hiện một dự cảm không tốt. Hắn đưa mắt nhìn một lượt, thấy mấy tấm vải loại dựng bên cạnh giá hàng vẫn còn tốt, cho nên cũng hơi yên tâm, để cho kỹ càng, hắn mở một hộp vải tốt đựng trên giá ra xem.

Mở một số hộp, thấy những tấm vải bên trong đều có màu vàng rực rỡ, hoa lệ vô cùng, không có vấn đề gì xảy ra. Tuy nhiên, mấy ngày kế tiếp, ý nghĩ về màu sắc cứ lởn vởn trong đầu làm cho tinh thần hắn có chút hoảng hốt. Bước vào tháng 10, hắn lại tới kho hàng, mở một thùng vải đã niêm phong ra xem. Lúc này, người trông coi kho hàng là Tần quản sự cũng có mặt, thùng hàng này đã được đặt trên bàn, cao hơn hai thước, Lạc Hạ bới bới lật lật làm cho mấy công nhân đứng thộn ra.

"Lạc Hạ! Cậu..."

Tần quản sự còn chưa nói hết thì Lạc Hạ đã phát hiện ra cái mình cần, trong đống vải vàng rực đột nhiên có hai tấm không cùng màu sắc, Lạc Hạ ôm một tấm xoay người lại.

"Tần thúc thúc, đợt vải đầu tiên có vấn đề..."

Tần quản sự chỉ hơi chần chừ rồi đột nhiên phất tay:

"Kệ, hủy hết đi!"

Đợt vải đầu tiên xảy ra vấn đề khiến cho Lạc Mẫn Chi và Ô Khải Long giật mình, may mà sau khi kiểm tra lại, họ chỉ thấy mỗi thùng xuất hiện một, hai tấm không tốt, điều này chứng minh chất lượng vải không sao, có lẽ do chưa nắm bắt hết cách nhuộm của Tô gia nên mới xảy ra vấn đề nhỏ ở một vài tấm.

"Chúng ta tạm thời chưa rõ nguyên nhân tại sao nhưng phát hiện được sự việc là điều tốt."

Ô Khải Long bắt đầu hạ lệnh điều tra nguyên nhân, đồng thời đem những tấm vải tốt đóng thùng. Làm việc lớn, chuyện nhỏ xảy ra lúc nào cũng có, do Lạc Hạ phát hiện được chuyện này nên được thưởng công. Cách thời gian giao hàng chuyến đầu tiên còn khoảng 20 ngày, Ô gia khí thất ngất trời, chẳng có ai nhắc tới chuyện vải phai màu, cửa kho hàng cũng được đóng lại, chìa khóa do Tần quản sự tự mình cất giữ.

Chiều mồng 9 tháng 10, có một công nhân đi ngang qua kho hàng phát hiện cửa kho hàng đang mở, hắn nghi ngờ bước vào trong, dưới ánh sáng nhập nhoạng, Tần quản sự ngồi trong kho hàng một mình. Vốn lão đã già, râu tóc bạc trắng nhưng gần đây trông khá tiều tụy, người ngoài cho rằng lão quá bận rộn nhưng tới lúc này mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Tần quản sự ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt tiều tụy nhìn đống vải xếp bên cạnh giống như nhìn thấy một cái gì đó cực kỳ đáng sợ.

Người kia gọi lão một tiếng nhưng không thấy phản ứng gì, hắn hoảng sợ quay đầu kêu to:

"Người đâu, tới đây mau!"

Khi quay đầu nhìn đống vải, người này mới phát hiện ra, đống vải được xếp bên cạnh hình như có màu sắc không giống với ban đầu, ít nhất cũng có gần chục tấm phai màu, không còn là màu hoàng kim như trước nữa. Trong đống vải lẫn lộn, màu sắc pha trộn tạo lên một khuôn mặt có hai con mắt, một cái miệng nhạt màu đang tươi cười...

Ánh mặt trời hình như cũng thấy trong phòng không tốt nên không chịu đi vào trong. Tình cảnh xảy ra ở hãng vải Tô gia mấy tháng trước, lúc này lại xuất hiện ở Ô gia, trong đợt vải đầu tiên phải giao cho hoàng cung.

Đám công nhân cách đó không xa đang làm việc với khí thế ngất trời, cười đùa vui vẻ, họ đang có những tính toán cho một tương lai tốt đẹp...

***

Khi nhận được tin, Ô Khải Long đang cùng với Lạc Mẫn Chi ngồi uống trà trên một quán tương đối xa hoa, hai người đang bàn luận chuyện sản xuất đợt 2 và dự tính gặp mặt một thương hộ đang thiếu vải Tuế nói chuyện làm ăn thì một người hầu đi tới, nhỏ giọng báo cho hắn biết có chuyện xảy ra.

"Ngươi nói cái gì?"

Thấy người kia nói nhỏ, sợ mình nghe không rõ, hắn cao giọng hỏi lại một lần.

"Tần, Tần quản sự ngã bệnh, còn nữa... vải phai màu..."

"Cái... vải gì phai màu?"

"Vải hoàng kim..."

"Ta biết là vải hoàng kim! Những tấm phai màu chẳng phải đã được lọc ra rồi hay sao! Nguyên nhân vẫn đang tìm, ngươi đang nói về chuyện gì..."

"Thế nhưng..."

Người kia thuật lại tình hình ở kho hàng một lần, Ô Khải Long vẫn không tin, thời gian giao hàng cho hoàng gia chỉ còn hơn 10 ngày thì vải... tất cả xảy ra vấn đề? Sắp phai màu?

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đung đưa, sau đó quay lại:

"Rốt cuộc cái gì phai màu..."

Một tháng rưỡi trôi qua, một lực lượng vô hình được tính lũy từ trước lúc này mới bộc phát, giáng một đòn mạnh vào những kẻ đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp...

Lúc này, Ninh Nghị cũng vừa mới rời khỏi phòng thí nghiệm, kết thúc một buổi chiều đông, chuẩn bị về nhà. Gần đây hắn không tham gia xã giao, cũng không làm gì cả, chỉ nhàn nhã dạo chơi.

Bình Luận (0)
Comment