Tần Tự Nguyên nhìn con trai, thở dài, thật ra Tần Thiệu Hòa muốn cười cũng không cười được. Nam tử thanh tú được gọi là Tiểu Hổ vội vã chạy đến nhận đầu người, mang đầu người bỏ vào trong cái hộp lúc này còn đang được tỳ nữ Tiểu Thúy ôm trong lòng.
Nàng tỉnh lại trong lòng Tần Thiệu Khiêm, mở trừng hai mắt nghiêng đầu lại hôn mê bất tỉnh, lại là một trận hỗn loạn, có người vội vàng đến giúp, ấn vào huyệt nhân trung giữa mi và miệng. Tần Thiệu Khiêm buồn rầu nhíu mày:
-Như này không tốt cho sức khóe đâu, mau gọi đại phu Trước kia ông ở trong quân đội, đối với người chết cũng chẳng có cảm giác gì chi là có chút thương tiểu nha hoàn, sợ là sẽ dọa cô ta sinh bệnh mất.
Có biến cố gà bay chó sủa này, sau đó là màn tự giới thiệu với nhau, cũng không tỏ vẻ xa lạ nữa. Tần Thiệu Khiêm nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với đại ca Tần Thiệu Hòa của gã, năm nay mới ba mươi tuồi, nghe nói là giữa hai người vốn là còn có một người huynh đệ nữa nhưng sinh ra chưa được bao lâu đã chết. Gã để râu xồm nhìn có vẻ dữ dằn nhưng ánh mắt và dáng người thì vẫn còn trẻ, nếu cạo râu ria đi nhìn mặt còn như búp bê.
Thanh niên đi cùng gã tên là Tiểu Hổ thân hình cao lớn tuấn tú, theo Tần Thiệu Khiêm nói thì vò nghệ rất cao cường. Vì thế, trong doanh trại có đánh lộn thường hay lôi kéo anh ra, vì thế họ thành huynh đệ sinh tử.
Mặc dù lời nói của Tần Thiệu Khiêm có ý miêu tả mình thành một binh sĩ càn quấy nhưng Ninh Nghị thấy hai người này giơ chân múa tay cũng vẫn không giống với một binh lính nối loạn, hắn không quen với quân nhân thời kì này mà chi có cảm giác như vậy thôi.
Sau đó Tần phu nhân gọi Ninh Nghị trở lại nhà, dù sao thì đó cũng là đầu người chết, đồ đạc cũng ngốn ngang hết cả lên, phải rửa mấy lần mới được, Đàn Nhi cũng đi đến, muốn rửa vết bẩn trên tay Ninh Nghị. Từ lúc cô nhìn thấy cái đầu kia thì vẫn mím môi đừng bên cạnh Ninh Nghị, cố nhịn. Lúc này Ninh Nghị cũng thấy tay mình có dính dính, nàng lại muốn lau cho hắn, làm hắn có chút áy náy, nói tự mình làm là được, nhưng Đàn Nhi lắc đầu. Hôm nay cô ăn mặc đẹp đẽ. trang điểm cẩn thận, lúc lắc đầu môi đỏ mọng lên, biểu hiện kiên quyết, còn cầm khăn tay lau nước vôi trên tay Ninh Nghị đi.
Hắn cảm thấy hơi ngại, cho rằng đó là hành động thân thiết của hai vợ chồng chốn phòng the còn đây là ở Tần gia. Nhưng lúc quay đầu nhìn, ngoài Tiểu Thiền chuẩn bị dội nước thì đám người Tần Tự Nguyên cũng không để ý bên này, lúc đang nghĩ, Đàn Nhi đã lôi tay hắn nhúng vào chậu nước, sau đó rửa, đối nước mấy lần rửa sạch hai tay hắn. Ninh Nghị cau mày hỏi mấy lần, vừa rồi còn mới thấy nàng buồn rầu nhíu mày:
- Kia Kia là đầu người, nhìn mà sợ
- Ừ!
Đàn Nhi nhếch miệng:
- Tướng công lấy tay đụng vào đồ kia, đêm nay lại đụng vào người thiếp thiếp nghĩ đến mà nối cả da gà
- Vậy mà còn tự mình muốn rửa tay cho ta?
Ở nhà người khác mà nói Ninh Nghị chạm vào người mình Đàn Nhi cũng hơi đò mặt, nhưng vẫn cúi đầu:
- Rửa rồi, tự mình rửa càng sạch, có sự chuẩn bị tâm lý rồi thì tối nay cũng không sợ nữa.
Ninh Nghị hơi ngẩn người ra, rồi bật cười, suy cho cùng thì Tô Đàn Nhi cũng là nữ nhi. Nếu là Ninh Nghị tự rửa tay, mà dù là rửa nhiều lần, chi e nàng vẫn cho rằng tay hắn chưa sạch, cũng hết cách thôi, nàng nghi ngờ, vậy thì nàng muốn tự mình rửa sạch tay cho hắn, hai người cũng một chậu nước, như thế nàng mới thấy sạch. Ninh Nghị nhìn thấy chậu nước trong sạch thấy cả mười ngón tay trắng nõn của mình, trong lòng cũng có chút cảm động. Rửa qua mấy lần như vậy cũng khá sạch, mới nhìn thấy hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm cười đi vào cửa.
Qua chào hòi, Tần Thiệu Khiêm vỗ mạnh vào vai Ninh Nghị cười nói:
- Vừa rồi thật xin lỗi quá, nhưng mà Ninh huynh đệ cũng là một nam tử hán, từ trước đến giờ ta chưa rừng thấy một vị văn sĩ thanh tú nào bắt phải vật đó mà sắc mặt không hề thay đối. Đó vỗn là đầu của người Liêu, trở thành đầu chó cho chúng ta xem rồi.
- Tất cả đều là nhờ huynh!
Ninh Nghị cười chắp tay:
- Nhưng mà, vừa rồi Tần huynh nói đó là do dân bao vây đánh chí tử, chi e không phải là thực thôi.
Trong lòng hắn không nề hà gì, chi nhìn biểu hiện của Tần Thiệu Khiêm, thoáng thăm dò, hắn hỏi mấy câu, Tần Thiệu Khiêm liền phá lên cười, Tần Thiệu Hòa cũng cười nói:
- Cha ta nói, ánh mắt Lập Hằng rất lợi hại, quả nhiên không sai, tiểu tử bình thường múa đao lộng thương, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng rồi.
Lúc này y đã gần bốn mươi, Tần Thiệu Khiêm cũng gần 30, nhưng lại xưng là tiểu tử này. Quan hệ của hai huynh đệ của Tần gia cũng lục đục. Tần Thiệu Khiêm cười biũ môi:
- Hừ, cũng may là y chết ờ trong tay của ta, bằng không, ta phải đi giết đến nước Liêu, lấy mạng của cả họ nhà y.
Gã nói đến đây, trên mặt toát lên sát khí, vốn dĩ cái mặt trẻ trung dần dần đã bị thay thế bởi sự uy nghiêm như Tần lão. Chi là khí thế kia chi trong chóp mắt đã biến thành cái nhe răng do huynh trướng vỗ lên vai y khen ngợi mấy cái, không biết vỗ mạnh thế nào mà khiến sắc mặt của gã thay đối.
- Sao vậy?
Tần Thiệu Hòa nghi ngờ hòi.
- Đại, đại ca Lưng đệ có vết thương.
Tần Thiệu Khiêm thở một hơi lạnh, giơ tay chi vào vai, Tần Thiệu Hòa vén áo gã nhìn nhìn hỏi:
- Vết thương rất nặng? Đệ...
- Đừng nói với mẹ, đừng nói với mẹ...
Tần Thiệu Khiêm nhịn đau liều mạng vẫy tay, nhỏ giọng nói:
- Mẹ kiếp, lúc đó đệ cùng Tiểu Hồ giết đám người Liêu chó chết này không được cẩn thận lắm, sau lưng trúng một nhát đao mới đối lại được tính mạng của ba tên đó. Ôi,ôi,...ôi đau quá, tuvệt đối không được nói với mẹ, đệ cũng chưa dám bôi thuốc quá nhiều, sợ mẹ đoán ra, Ninh huynh đệ, cũng phiền huynh che dấu hộ ta, ta sợ nhất là mẹ khóc.
Tần Thiệu Hòa nhíu máy:
- Bị thương nặng như vậy, lại ờ trong nhà nhiều ngày, mẹ quan tâm đệ nhất, làm sao mà giấu được? Cố gắng chịu đựng...
Câu này chính là câu vừa rồi Ninh Nghị nói, gã vừa nhe răng vừa nói khiến mấy người trong phòng đều bật cười, trong tiếng cười cũng có mấy phần nể phục.
Ninh Nghị còn nhớ trong nhà mình còn có mấy viên thuốc trị thương mà Lục Hồng Đề để lại, có trị được ngoại thương, vị thuốc cũng không quá nặng, để tối mang đến. với tính cách của Tần Thiệu Khiêm, gã sẽ rất cảm kích. Sau đó mấy người đi về phía phòng khách, vừa mới đi được một nửa đã thấy Vân Nương và hai cô gái bưng đồ đi qua.
Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm miệng đều gọi là dì Vân Nương thì đương nhiên tuồi của học cùng xấp xỉ với tiểu thiếp của Tần lão, hai cô gái đi vào với bà ta khiến Ninh Nghị ngẩn người ra, một là Nhiếp Vân Trúc còn người kia là Nguyên Cẩm Nhi. Lần này Tần phủ mớ gia yến là có ý cảm ơn, quan hệ của Vân Trúc và Cẩm Nhi với Tần phủ cũng rất tốt, lần này mời cả các nàng, Ninh Nghị cũng không biết, lúc này nhìn nhìn, hai nàng thật giống là người hầu của Tần phủ đang chuẩn bị tiệc tối.
Vân Nương mang theo các nàng còn có việc, giới thiệu qua rồi đi về phía hậu viện, đương nhiên là Đàn Nhi biết Nguyên Cẩm Nhi, nhưng những người khác trong nhà cũng không có biểu hiện gì là tò mò. Vân Trúc thấy bọn họ thì sớm đà biết là Ninh Nghị sè đưa Đàn Nhi đến thừa lúc Đàn Nhi không chú ý nàng đã lén lén cười với Ninh Nghị, cúi đầu hành lễ rồi đi về phía hậu viện. Một lúc sau đi vào phòng khách, hàn huyên với Tần lào mấy câu thì Vân Trúc các nàng cũng tới, rò ràng là lão Tần Tự Nguyên cũng cười với các nàng.
Ninh Nghị cười bất đắc dĩ, lão nhân biết mối quan hệ buồn rầu của hắn và Vân Trúc, trước đó còn cười Ninh Nghị lo lắng không đâu, nhưng lão cũng có thiện cảm với cô gái Nhiếp Vân Trúc này. Lần này mờ tiệc chiêu đãi, khiến cho Ninh Nghị có cảm giác lào ta đang chơi cờ sát chiêu với hai người vậy. Lúc đánh cờ, Ninh Nghị hoặc "kiếm tẩu thiên phong" hoặc "đại khai đại hợp", phong cách rò ràng, lào nhân này cũng bình thản, ung dung, lần này lào đặt một quân cờ thật sự khiến người khác có áp lực, nhưng về phương diện khác, lại sạch trơn không một tiếng động, khiến cho người ta không thể tức giận.