Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 255 - Chương 255: Cương Lĩnh

Chương 255: Cương Lĩnh Chương 255: Cương Lĩnh

Mười lăm tháng tám, tiết trung thu.

Ngày hè nóng bức đã qua đi, rốt cuộc thu sang đã phủ khắp thành Hàng Châu, lá vàng óng ánh ở trong gió rụng xuống phủ một lớp dày, nếu đẩy thời gian trở về mấy tháng trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi từ Giang Ninh bắt đầu cuộc hành trình, trong lòng nghĩ muốn hưởng thụ, cũng chính là bầu không khí như vậy, ít nhất bất kỳ một người trong số đó đều mong muốn như vậy. Nhưng mà thời gian mấy tháng này, đủ loại chuyện lung tung quấn quanh, cuối cùng đã đẩy hiện thực về một kết quả mà ai cũng không ngờ tới.

Ninh Nghị đang hưởng thụ mùa thu này, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, là hắn luôn có cảm giác cô đơn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất ở ngoài mặt mà nói, hắn vẫn phải lấy thái độ hưởng thụ để cảm thụ mấy thứ này. Nếu oán giận cũng không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên che giấu tâm trạng oán giận để mà hưởng thụ.

Hai ngày trước Phương Lạp đã đăng cơ rồi, đại điển đăng cơ vẫn duy trì trong bầu không khí vui mừng như cũ, đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện nay của hắn, vừa không thể cảm nhận được nhiều niềm vui, cũng dường như không cảm nhận được nhiều thương cảm. Ảnh hưởng duy nhất tại học đường này là được nghỉ hai ngày, từ ngày hôm qua hắn liền dẫn Tiểu Thiền ra ngoài dạo phố.

Từ lần trở lại Hàng Châu, đây được tính là lần đầu tiên hắn nhàn nhã ra ngoài, cũng biểu thị cảm giác căng thẳng một thời gian tạm thời có thể buông xuống. Tâm trạng Tiểu Thiền cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thành Hàng Châu lúc này mới bắt đầu có hơi thở từ trong chiến loạn, khá nhiều vật tư cung đã khôi phục lưu thông, Ninh Nghị cùng với Tiểu Thiền đi dạo vài lần trên phố xá mừng tân triều khôi phục lại sinh cơ. Ngoại trừ các biểu ngữ, hoa các loại chúc mừng đập vào mắt, thì là đủ loại dàn giáo tre gỗ, tốp năm tốp ba công nhân cũng đã tạo nên diện mạo đang được gây dựng tại thành thị sau trận chiến.

Lúc này giá cả ở Hàng Châu tăng cao, nhưng Ninh Nghị ra ngoài đương nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng cho sinh hoạt, đại để cũng là chi phí chung, cảm giác nhà mới khó ở, may mà có Tiểu Thiền sống cùng, mấy ngày nay chạy tới chạy lui dọn dẹp bày biện giống hệt như con kiến nhỏ cần lao, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Lúc trước nàng ở Tô gia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này dựa theo các loại chú ý thu dọn gian phòng, rốt cuộc làm người khác cảm thấy có vài phần cảm giác thân thiết.

Tiểu Thiền nay vẫn đi làm ở y quán cách một bức tường, vừa làm việc đồng thời học chút y lý dược lý của lão đại phu họ Lưu kia. Tính tính lão đại phu không tệ, nhưng lại rất khó chịu với Ninh Nghị, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước hắn lý luận cái gì về khâu lại vết thương, lão đại phu cảm thấy hắn có chút nói năng không đâu vào đâu, mấy lần mắng hắn mấy câu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Tiểu Thiền lại rất nhu thuận, mấy ngày qua, lão nhân gia có lẽ đã coi nàng như cháu gái của mình. Ninh Nghị cũng không biết sau này Tiểu Thiền có trở thành một tiểu thần y hay không.

Buổi chiều hoặc buổi tối mỗi ngày Ninh Nghị thích hỏi Tiểu Thiền một chút về những gì học được ở y quán, bởi vì nếu hắn không hỏi, căn bản Tiểu Thiền không nói, thiếu nữ vẫn tuân thủ bổn phận, hằng ngày ở cùng Ninh Nghị vẫn nấu cơm rửa bát giặt quần áo pha trà, thậm chí còn giúp Ninh Nghị chuyển ghế hoặc đồ linh tinh, có đôi khi cũng nói lải nhải cằn nhằn, đều là nói chuyện nhưng khiến người bên cạnh cảm thấy rất thú vị, sẽ không kể những điều mà lão đại phu dạy nàng, đối với nàng mà nói, đó lại là thứ không quan trọng.

Trung thu nên việc dạy học ở thư viện cũng được nghỉ, chung quy ở y quán vẫn còn có chút việc phải làm, buổi sáng Tiểu Thiền đi chợ xong rồi sang bên y quán để hỗ trợ, Ninh Nghị ở trong nhà không có việc gì làm, cầm giấy bút muốn viết chút suy nghĩ gì đó gần đây, nhưng lại cảm thấy loại hành vi này nhàm chán, hắn không phải là đệ tử Nho gia, đối với lập ngôn không có gì, nhưng gần đây thông qua Bá Đao Doanh đã hiểu biết một chút tình huống trong quân Phương Lạp, cuối cùng cũng có một ý tưởng kiểu như "Nếu như là ta tạo phản thế nào" nổi lên, nếu như có thể coi đây là nền móng để viết ra một bộ chương trình, chung quy cũng là một chuyện tương đối thú vị.

Sở dĩ cảm thấy hạ bút nhàm chán, đúng là vẫn không tìm được điểm đột phá mấu chốt.

Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ninh Nghị đi ra xem, một đạo sĩ tay cầm cờ phướn đang nói nói cùng với A Thường, lại là người vì Tiết Trung thu đến chào hàng lá bùa cùng tài thần. Lúc này thành Hàng Châu có lẽ nhiều nhất chính là tam giáo cửu lưu, sau đó là đến đạo sĩ, chỉ chốc lát sau lại có hòa thượng đến, hóa duyên kiêm bán này nọ, đầu đường ngẫu nhiên có người giang hồ cầm binh khí đi qua.

Một xã hội sẽ có một xã hội sinh thái, Ninh Nghị ngồi ở trên đôn đá ngay cửa phơi nắng, trong đầu đang nghĩ đến vài sự kiện phải làm gần đây.

Chuyện quan trọng nhất là, cũng là trung tâm nhất, là hắn phải đưa Tiểu Thiền về bên cạnh Tô Đàn Nhi. Tình trạng lý tưởng nhất là đương nhiên có người đi theo bên mình, nhưng như thế sẽ vô cùng khó khăn. Tiểu Thiền làm con tin tồn tại với mình ở nơi này, nhưng muốn đưa cô ấy đi cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà làm việc này phải có hai giai đoạn, đầu tiên phải đưa Tiểu Thiền ra khỏi thành, sau đó đưa Tiểu Thiền an toàn qua mấy trăm dặm lộ trình đến Hồ Châu; giai đoạn thứ nhất có khả năng làm được, phương pháp rất nhiều, vấn đề không lớn, nhưng muốn để một người đưa Tiểu Thiền đến Hồ Châu, Ninh Nghị tạm thời vẫn chưa có biện pháp yên tâm.

Tất cả còn lại, đều là xoay quanh vấn đề sẽ phát sinh thêm. Nếu Tiểu Thiền trốn đi thất bại, mình đảm bảo nàng sinh tồn cùng mình như thế nào, mà nếu Tiểu Thiền trốn đi thành công, bản thân mình thì bảo toàn như nào. Có liên quan vấn đề này tóm lại là ở chỗ đề cao giá trị của bản thân mình, hoặc là đề cao thành ý của mình giúp đối phương, những thứ này ngày thường đều dễ dàng hạ bút, không có lộ số cố định. Cái mà hắn muốn, chính là một phần thuộc về vấn đề này.

Ngược lại không là viết là để lừa dối, mà là hắn thật lòng nghĩ mấy thứ này. Nếu phải ở nơi này lâu, vậy phải phải tìm chút chuyện để làm, chỉ đơn thuần dạy một số học sinh, chỉ sợ vẫn là nhàm chán. Nay ví dụ bày trước mắt rõ ràng là khởi nghĩa nông dân, tuy rằng trước mắt hạ bút không tốt, nhưng muốn nói có một cái khung cơ bản, trong lòng Ninh Nghị vẫn phải có.

Dã tâm, hoặc là nói lý tưởng, tại hậu thế đại khái được gọi là tính chủ quan năng động, ở cấp độ lớn nào đó một người hoặc là một nhóm người có thể trở thành một nhân tố quyết định một việc lớn có thành hay không. Cách nói này dĩ nhiên không phải là chuẩn mực, nhưng ít ra trong trận khởi nghĩa trước mắt, đã trở thành điểm chế ước lớn nhất, một nhóm nông dân không có tính năng động chủ quan mạnh mẽ, đại bộ phận binh sĩ chủ yếu cướp đoạt và cướp đoạt, dù gì cũng có một lúc nào đây sẽ nghĩ mình "cướp được rồi", bọn họ không phải là văn nhân, muốn mở ra thái bình muôn đời, cũng không phải là binh sĩ, chỉ đơn thuần nghe mệnh lệnh xông lên phía trước, tỷ lệ nông dân trong đội ngũ này quá lớn, dù gì cũng có thời điểm nào đó, bọn họ lại từ từ dừng lại.

tiểu toán bàn, 11/02/16-00:38

Bình Luận (0)
Comment